Đại Thúc Ngộ Thượng Lang

Chương 152: H




Không lâu sau, nam nhân khó nhịn từ trong xoang mũi “uhm” vài tiếng, liền nhịn không được tiết ở trong lòng bàn tay của Vĩnh Trình. Y bị hôn có chút mê loạn, chỉ cảm thấy đầu lưỡi ướt mềm của đối phương không ngừng xẹt qua nơi mẫn cảm trong miệng y. Lúc nam nhân tiến đến cao trào, Vĩnh Trình lại xoay người ngăn chặn y, hôn càng sâu càng dài.

Cao trào qua đi trên mặt nam nhân lộ ra đỏ ửng, đầu lưỡi ướt đỏ của Vĩnh Trình từ trong miệng nam nhân lui ra, kéo theo một sợi chỉ bạc. Nam nhân khẽ nhếch miệng thở dốc, đầu lưỡi tê dại, môi cũng run lên.

Vĩnh Trình luôn luôn hôn nhiệt tình như vậy, làm cho nam nhân có chút chống đỡ không nổi.

“Anh xem, thứ này của anh thật quánh. (=..=)”

“Nói bậy……” Nam nhân ngượng ngùng cúi đầu, không nhìn tới chất lỏng trong lòng bàn tay của Vĩnh Trình.

“Coi như tôi nói bậy cũng được, bất quá, bộ dạng anh đỏ mặt để cho một mình tôi nhìn là đủ rồi.” Thấy nam nhân đỏ mặt, Vĩnh Trình cười càng vui vẻ, hắn đè ở trên thân nam nhân sống chết cũng không chịu xuống. Mái tóc mềm mại, mượt mà kia khiến nam nhân thật ngứa, nghe được tiếng rên rỉ mơ hồ của y, hắn cũng kiềm chế không được.

Hắn không biết thái độ nam nhân đối với hắn đến tột cùng là gì, nhưng chỉ cần nam nhân không quyết tuyệt hắn cầu hoan, hắn liền cho rằng đây là biểu hiện tốt. Nhìn thấy ánh mắt ướt át của nam nhân, hắn liền nhịn không được muốn như vầy như vầy…… (=..= như cái chi nói cho rõ nge)

Thở dốc ổn định lại sau nam nhân nói với Vĩnh Trình: “Cậu trước đứng lên, tôi có cái này cho cậu.”

Vĩnh Trình áp nam nhân xuống lại trên giường, lôi kéo tay nam nhân sờ về phía dục vọng dưới quần mình: “Tôi đã như vậy rồi, có chuyện gì thì ngày mai anh lại đưa cho tôi là được, trước thay tôi đem cái này giải quyết đã.”

“Tự cậu giải quyết.”

“Anh thực nhẫn tâm để cho tôi tự mình giải quyết?” Vĩnh Trình không muốn thế. Hắn thật muốn bóc quần áo nam nhân, tách chân nam nhân ra, cứ như vậy cái gì cũng không quản, trực tiếp muốn nam nhân.

Nhưng nghĩ tới nam nhân có thể sẽ vì hành động như vậy của hắn mà thương tâm, lại vì hạnh phúc sau này của họ mà suy nghĩ, hắn có thể nhẫn nhịn.

Nam nhân vươn tay chạm đến dục vọng nóng bỏng mà cứng rắn kia của Vĩnh Trình, lập tức đã muốn lùi về. Nhưng khi nhìn thấy hai mắt sáng ngời kia của Vĩnh Trình, nam nhân lại giật mình, trong ánh mắt xinh đẹp kia của Vĩnh Trình tràn ngập dục vọng và nhẫn nại……

Thật sự phải làm sao?

Nam nhân vẻ mặt phức tạp, ánh mắt có chút bối rối.

Vĩnh Trình thấy nam nhân không nói lời nào, coi như là ngầm đồng ý. Hắn rất nhẹ kéo nam nhân đến, hai người mặt đối mặt tiến đến giữa giường. Nam nhân vẻ mặt xấu hổ, Vĩnh Trình đang cúi đầu, kiên nhẫn, chậm rãi cởi quần áo y.

Không biết Vĩnh Trình có phải cố ý làm chậm động tác lại hay không, động tác của Vĩnh Trình thật sự là quá chậm, ngay cả nam nhân cũng bắt đầu không hiểu, trong lòng trở nên hốt hoảng.

“Nút áo…… Nút áo rất khó cởi sao?” Nam nhân do dự nhỏ giọng hỏi, phải cởi lâu như vậy sao?

Trong bóng đêm, hai mắt Vĩnh Trình sáng lên nhìn chăm chú vào nam nhân, đáy mắt hắn nồng đậm hơi thở sắc dục làm cho nam nhân tâm thần hoảng loạn. Vĩnh Trình không có trả lời vấn đề của nam nhân, chỉ chăm chú cởi áo, duỗi tay rút quần nam nhân, làm cho nam nhân trần trụi ngồi ở trước mặt hắn.

Vĩnh Trình một bên vuốt ve đùi nam nhân, một bên búng hai chân nam nhân, làm cho mọi thứ của nam nhân đều hiện ra ở trước mặt……

Nam nhân hơi trở tay không kịp, người này rốt cuộc muốn làm cái gì? Muốn làm liền làm…… Làm chi…… Làm chi luôn dùng loại ánh mắt kỳ quái này nhìn y…… Hơn nữa, còn búng chân y……

Nam nhân xấu hổ đến nỗi mặt đều đỏ đến mức sắp xuất huyết.

Vĩnh Trình nắm hai chân nam nhân, nhẹ nhàng kéo nam nhân một phen, đem kéo nam nhân lại gần hắn để cho hai chân y gác lên đùi hắn. Thân thể hai người dính sát vào nhau, nam nhân rũ mi mắt xuống, tần suất ngực phập phồng đang tăng thêm.