Đan Khí Thần Tôn

Chương 45: Kẻ vấn tội, người chạy tội




Phong đã kể sơ lượng những gì sảy ra cho trưởng bối. Lần này dẫn đội đi dự tiệc Liên Minh Bách Tộc không chỉ có một mình Lôi Thanh Nguyệt Hà cô cô. Lão tổ Lôi Lạc Minh chí tôn giả cũng có mặt. Trong vòng một tháng khi Phong ở trong Thần Thạch chi địa lịch lãm thì Lôi Lạc Minh lão tổ đã củng cố được cảnh giới của mình còn có thể lĩnh ngộ ra được thêm băng thuộc tính. Căn phòng ở giữa Tụ Linh Điện vẫn còn sót lại một chút băng hàn chi cảnh. Đối với lão bấy nhiêu đó cũng đã rất đủ. Tuy lão chưa có thể lĩnh ngộ ra đủ ngũ hành thuộc tính nhưng lão cũng tin tưởng nếu hôm nay cầm Truy Tinh Trục Nguyệt Thương lão cũng sẽ không cần phải sợ bất kỳ chí tôn giả nào.

Truy Tinh Trục Nguyệt Thương hóa thân thành một thiếu nữ mặc áo giáp bạc. Chân nàng đeo một đôi hài màu bạc. Thần binh không mặc quần áo giống nhân loại, hôm nay nàng theo thủ hộ nên đã được Hắc Dung hóa trang cho thành một tiểu cô nương xinh đẹp. Trông nàng như một thư đồng của Minh lão. Người khác của Lôi gia đều gọi nàng là Nguyệt nữ, riêng Phong gọi nàng là Nguyệt nhi. Phong bước ra khỏi phòng tươi tỉnh thì Nguyệt nhi đã đợi trực sẵn. Lần này xuất kích Phong không mặc trên người bất kỳ thứ gì ngoài Hắc Dung. Hắc giới tàng hình trên tay Phong. Thế vào đó là một hắc giới chỉ bề ngoài rất giống.

Đội ngũ Nguyễn Thế Hùng, Cao Thế Cảnh, Trần Ngọc Phương đóng vai những người hầu tháp tùng theo đoàn của Phong. Vào giữa trưa khi mọi người đã đến đủ, tại các bàn đoàn người theo Phong đã say sưa với những kỳ tích đã sảy ra trong Thần Thạch chi địa. Nào là máy chiếu, nào là linh thạch chiếu hình. Họ đưa ra những hình ảnh sống động mô tả ra các trận đánh khiến toàn bộ những người có mặt phải lắc đầu rung động. Người của Lạc Hồng nhị tộc không biết phải chui đi đâu. Lần này bọn họ đã rất xuất sắc, riêng Lạc Long Nhân đã kiếm được đến 2000 viên thần thạch, nhưng khi đem ra so sánh số lượng thì một tên lính quèn chạy vòng ngoài bắn vu vơ của Phong cũng kiếm được đến 4000 viên thần thạch. Thu nhập trênh lệch quá cao khiến bọn họ bực tức không biết chạy đi đâu.

Khi đoàn người của Lôi gia tới thì những tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang vọng cả một đại sảnh rộng lớn. Bàn chủ tọa bên trên có những chí tôn giả, còn bàn ở dưới là của các cường giả đã tham gia Thần Thạch chi địa. Hai bên gết chủ tọa là 60 chỗ của Lạc Hồng nhị tộc, bên kia là bàn của Phong và các thủ lĩnh đã theo hắn. Số lượng nhỏ hơn một nửa Lạc Hông nhị tộc nhưng ai nấy đều hãnh diện không chịu thua kém. Hai bên vừa nhìn thấy nhau thì đã hục hặc ra mặt. Các trưởng bối của Lôi gia được sắp chỗ ở bàn phía trên. Lôi gia hôm nay được đủ mặt mũi. Hai người Lôi Thanh Nguyệt Hà và Lôi Lạc Minh đều mặc bộ áo vàng giống hàng chữ chiến của Lôi tộc, đi dự tiệc lại mặc chiến bào. Đây thật sự chỉ có thiên giới mới có kiểu cách này. Bên dưới bàn biết bao ánh mắt đều chiếu vào bàn của Phong thì trên khu vực của chí tôn giả Lôi Thanh Nguyệt Hà đã chiếm hết hào quang. Với cái tuổi 2000 đã bước vào bán tôn cảnh. Trước sau gì thì vị cường giả này cũng sẽ bước lên một bước chí tôn cảnh. Một người bạn lữ như vậy đối với các chí tôn giả có tuổi thọ hầu như vô tận rất mong chờ có thể kết bạn cùng bà.

Khi tiệc chuẩn bị bắt đầu người phát ngôn đứng cửa hô to:

- Linh Miêu Nhất tộc Mộ Dung gia đến!

Các ánh mắt đổ xô ra hướng cửa ra vào. Một cô nương thân hình yểu điệu bộ ngực tấn công cặp mông phòng thủ với khuôn mặt trái xoan, gò má hơi cao, mắt phượng mày ngài như hút hồn người bước vào. Nàng không nói không rằng chỉ mỉm cười bước thẳng tới bàn của Phong. Lôi gia tam thiếu chạy lại nắm tay vị cô nương này. Tuy mọi người không ai nhìn ra được cảnh giới của nàng là gì nhưng người của Linh Miêu Nhất tộc đều được ngồi ở bàn chí tôn. Phong tươi cười bông đùa với người đẹp cũng khiến các chí tôn giả đỏ mắt.

- Khuynh Thành tỷ tỷ, sao tỷ lại đến đây?

- Dĩ nhiên là đến thăm đệ. Ta nghe nói đễ khải hoàn trở về dĩ nhiên phải đến chúc mừng. Liên Minh Bách Tộc nợ Ma Nhân chi tộc của chúng ta. Chúng ta được mời nhiều lần, lần này cũng không đến thì có vẻ quá kênh kiệu hay không?

- Ha ha ha... Có được tỷ tỷ thì tiệc mới thêm vui.

Nói xong Phong kéo Khuynh Thành ngồi vào một bên. Lần này đến ngoài Khuynh Thành còn có thêm lão Sơn đã theo Lôi gia và vài linh thú hóa hình khác. Đoàn người của Mộ Dung Khuynh Thành rất nhanh được xếp bàn tại một góc ở khu vực chí tôn. Trong khi mọi người còn đang rung động vì Ma Nhân nhất tộc bao năm nay được mời nhưng chưa bao giờ đến dự, nay bọn họ lại có mặt. Thủ lĩnh của bọn họ lại nói thẳng là lần này đến là vì Phong đại sư. Phong đại sư này mặt mũi cũng quá lớn đi.

Ma Nhân Nhất tộc tuy không phải là một thành viên của Liên Minh Bách tộc nhưng vì họ có lực chiến đấu kinh người nên bao năm nay Liên Minh vẫn muốn níu kéo. Nhất là sau khi Hỏa Linh Hải đã trở thành nơi phế địa thì Liên Minh Bách Tộc đã đền bù cho Ma Nhân tộc một bảo địa tại ngoại vực. Sự gắn kết này bao năm nay vẫn chưa có chiều hướng biến chuyển tốt. Ma Nhân nhất tộc không muốn bị liên lụy vào chiến tranh Cổ Ma và Thiên Linh thế giới. Họ cũng không muốn Cổ Ma tộc thắng nên khi cần thiết bọn họ đã đưa ra sự trợ giúp khác ngoài binh lực. Sự trợ giúp của họ đối với Liên Minh tuy không lớn nhưng cũng không nhỏ. Ma Nhân nhất tộc là một tộc đáng để kết giao. Nhất là thế lực đứng đằng sau lại là Linh Miêu nhất tộc cũng thuộc Ma Nhân. Là một đại tộc có thể so sánh ngang hàng với Lạc Hồng nhị tộc.

Mộ Dung Khuynh Thành ngồi cạnh Phong không lâu, lễ nghi đối với chí tôn giả nàng không thể bỏ qua. Chỗ của nàng là ở khu vực phía trên. Trước khi rời bàn nàng còn gật đầu chào Nhã Lan: -”Đại nương xin chào. Khi nào có dịp chúng ta trò chuyện tiếp”. Tính nàng trực tiếp như vậy cũng khiến Nhã Lan đỏ mặt. Khuynh Thành nhiều tuổi hơn Nhã Lan, nàng lại gọi Nhã Lan làm đại nương tức vợ cả. Tự nhận mình làm vợ nhỏ của Phong. Phong nghe vậy cũng sặc rựu. Phong sợ nhất là gia đình không êm ấm, vợ cả vợ nhỏ đánh nhau loạn xì ngầu. Nhã Lan cũng không thiếu phần lễ phép. Người ta đã cho nàng mặt mũi như vậy lễ nghi không thể thiếu. Lan đứng dậy cúi đầu thật dài: - ”Tỷ tỷ đi thong thả. Lát nữa gặp.”

Trấn Gia nghe đến đây thì trợn tròn mắt. Hắn chỉ muốn ngất cười rất bựa:

- Tam đệ ngươi thật cường đại, đại ca ta nếu không nhanh chắc sắp phải chui qua háng ngươi rồi. Mẹ nó. Lão tử quyết định cưới vợ sinh con trước ngươi.

Nói xong Gia nâng ly rựu một hơi uống cạn. Một câu bông đùa của Gia khiến cái mông của Khuynh Thành vừa đi vừa dụ hoặc lắc lư. Phong nhìn theo mà muốn rớt tròng mắt nước miếng chảy đầy miệng. Nhưng khi hắn quay sang thì đâu phải chỉ mình hắn rớt trong mắt nước miếng đầy mồm. Một hàng nam nhân rất nhanh lau miệng. Nhìn mông vợ bạn như vậy là không đúng nhưng ai bảo cái gì to tròn đều đập vào mắt. Phong cũng không ngại chỉ cười trừ: - Huynh đệ uống rựu, uống rựu ha ha ha...

Trong những tiếng cười ha ha có một tiếng ”ái chà”. Trấn Quốc bị cô nương bên cạnh nhéo một cái. Hanh Huyền nhìn Quốc như muốn nói: -”Ngươi đã là bông hoa có chủ đừng hòng đưa mắt nhìn ngang ngó dọc!” Khổ nhất là Trấn Gia. Thân làm đại ca với cái tuổi của Gia thì đâu đã cần lấy vợ sinh con. Nhưng tiếc rằng hắn có hai đệ đệ có số đào hoa quá lớn. Sau khi Hành Huyền và Trấn Quốc bị Hỏa Long bắt giữa hai người đã phát sinh không ít chuyện. Tình cảm của hai người ngày càng nồng đậm. Trấn Quốc thật sự đã bị Hành Huyền ”xử đẹp” mất thân trong trắng.

Chỉ có Độc Cô Kiếm là không màng đến chuyện tình nam nữ. Hắn chỉ yêu kiếm. Lần này vào trong Thần Thạch chi địa Kiếm đã mang được ra ba thanh thần binh. Cơ duyên của Kiếm cũng không nhỏ. Mọi người trong đoàn đã tặng Kiếm danh hiệu Tam Kiếm Vương. Đối với Kiếm chỉ có kiếm đạo mới khiến hắn say mê. Phụ thân hắn đặt tên cho hắn là kiếm vì hy vọng Kiếm sẽ trở thành người kế nghiệp của Độc Cô gia. Từ trước đến nay Kiếm chưa từng làm cho gia tộc phải thất vọng.

Tiệc mừng công bắt đầu. Lần này khác với mọi khi, các chí tôn giả của các thế lực đều có mặt. Đây không chỉ là tiệc mừng công bình thường mà cũng là lúc bọn họ lôi kéo quan hệ để làm lớn rộng thế lực chính trị của mình. Lôi gia hôm nay đã thể hiện ra đủ thực lực của một thế lực nhất lưu. Chức vụ tại Liên Minh Bách Tộc Lôi gia khó lòng từ chối. Lôi gia tam thiếu Lôi Trấn Phong tuổi mới hơn hai mươi đã bước vào cảnh giới xuất thần cảnh cũng là việc mà các thế lực đều muốn lôi kéo. Tầm quan trọng của Lôi gia đối với Liên Minh đã quá rõ, Liên Minh không thể để cho Lôi gia phật ý.

Tiệc mừng công cũng là lúc các thế lực phải đem ra thần thạch để cống hiến cho Liên Minh. Những năm trước để vào được những phòng đỉnh tiêm trên những lầu cao mọi người đều phải góp thần thạch để người nào có tiềm lực vào tìm kiếm cơ duyên. Nhưng năm nay thì đã khác, tất cả đều có rất nhiều thần thạch. Số lượng thần thạch được nộp cho Liên Minh lên đến con số kỷ lục. Thế lực nhất lưu phải nộp là 1000 thần thạch. Nhị lưu 500, tam lưu 200. Và các thế lực nhỏ hơn được miễn. Tam đại gia tộc Đấu Linh phải nộp 1500 thần thạch. Phong đứng ra trao cái rộp không cần suy nghĩ. Phong còn thay tam đại gia tộc cống hiến ra thêm một thần binh cho Liên Minh. Cống thêm 1 vạn thần thạch cho chí tôn giả tu luyện. 1500 thần thạch so sánh với 10 000 thần thạch. Đây là con số Phong tự động bỏ ra, không ai bắt ép. Các thế lực theo Phong cũng xuất ra số lượng 2 vạn thần thạch. Con số khổng lồ từ trước đến nay chưa từng có.

Tam Minh trước đại hội đứng ra tỏ tường lại mọi chuyện: Bắt đầu từ lúc vào tình hình ra sao. Vì sao bọn họ phải lui lại khoảng cách trước cửa vào 3 vạn dặm và cơ duyên nào khiến họ gặp được Phong đại sư. Sau đó câu chuyện mặc dù đã được kể lại rất nhiều lần, các máy chiếu đã phát rất nhiều lần những vẫn lại một lần nữa được lập lại. Đến cả Phong cũng phải hồi hộp lắng nghe Tam Minh kể chuyện. Lại có thêm Vương Việt Linh giúp dùng trận pháp thuật lại quá trình chiến sự các cường giả đều ngưng thở để nghe. Hình ảnh được ghi lại quá sống động. Một vườn linh thảo của Cổ Ma tộc đã trở thành vườn tinh thần thảo, ở dưới lại chôn rất nhiều kim bài để đổi lấy rất nhiều thần thạch. Phong đại sư lần này quá cường đại, quá nhanh trí. Đến người của Lạc Hồng nhị tộc cũng chỉ có thể làm nền. Chuyện kể xong những tiếng hoan hô nhiệt liệt hướng bàn của Phong chúc mừng.

Lạc Hồng nhị tộc nghe đến đây thì đã hoàn toàn ngã ngửa. Bọn họ đi sang chiếm địa bàn của Cổ Ma tộc là vì có chủ ý. Bọn họ rút đi là vì có chủ ý. Lúc mới đầu khi linh thú dồn dập tấn công đúng thật đã không thấy các cường giả đỉnh tiêm của đội Trấn Phong ở đâu. Tất cả các nghi hoặc dần dần được giải bày. Đội người của Lạc Hồng nhị tộc chỉ tiếc vì sao lúc đó bọn họ đã quá ghen tức, giận quá mất khôn. Những điều đơn giản như vậy lại không nhìn ra, không nghĩ ra để bao nhiêu chỗ tốt đều bị Phong chiếm hết. Lạc Long Nhân thì thầm to nhỏ cùng chí tôn giả của Lạc tộc. Sau một lúc bàn thảo vị chí tôn giả của Lạc tộc đứng lên tươi cười giơ tay khiến toàn trường phải im lặng. Giọng của lão sang sảng đủ nghe:

- Chúc mừng tất cả các cường giả của Thiên Linh giới. Số lượng tài phú các vị thu thập được trong lần này quá mức phong phú. Nếu không có Phong đại sư lần này Cổ Ma tộc đã rất có thể diệt toàn quân của chúng ta. Ta đề nghị mọi người cùng nhiệt liệt cho một tràng pháo tay cổ vũ cho Phong đại sư.

Toàn trường hoan hô không ngừng. Nhưng riêng Phong lại mỉm cười như sói thì thầm với chính mình: -”Mèo khóc chuột, muốn tố cáo ta sao? Trẻ đuối lý già thế chỗ!” Đợi một lát khi toàn trường đã im ắng lão lại tiếp:

- Tuy lần này chúng ta thắng lợi nhưng sự mất mát cũng không nhỏ. Chúng ta bị mất đi đó là bảo tháp, là vườn linh thảo. Sau này chúng ta sẽ khó lòng kiếm chác được cái gì tốt. Lần này kể như chúng ta đã mất hết vốn liếng rồi. Xin hỏi Phong đại sư, đại sư là người đối kháng cùng Cổ Ma tộc, cũng là người liệp sát được rất nhiều đầu của chúng. Không biết đại sư có phát hiện gì không?

Quả nhiên là vậy. Phong biết ngay lão già này muốn kiếm lại chút mặt mũi cho Lạc tộc. Tiếc rằng lão phải đối chấp cùng đệ nhất trạng sư Lôi gia tam thiếu. Phong gãi đầu ngơ ngác.

- Kính thưa toàn thể các vị tiền bối. Kính thưa toàn bộ các huynh đệ tỷ muội cùng quan khách có mặt trong ngày hôm nay. Tài hạ chỉ là một trận pháp sư, không có vũ lực cường đại. Ta chỉ có, đó là thức hải và tinh thần lực cường đại. Đối với Cổ Ma lần này vì công pháp của bọn họ đối với ta vô dụng. Vô tình ta đã trở thành điểm trí mạng của bọn họ. Bằng không chắc chắn hậu quả đã khó lường.

Phong lắc đầu từ tốn khiến mọi người cũng phải cảm nhận được nguy hiểm trùng trùng mà Phong đại sư đã phải trải nghiệm. Tuy chỉ là một sự trùng hợp vô tình nhưng không ai có thể gạt bỏ công lao to lớn này! Đợi một lúc Phong như suy nghĩ rồi bắt đầu lên tiếng:

- Tài hạ may mắn liệp sát được bọn chúng. Cắt đầu đem về phục lệnh. Kính mong các vị tiền bối có thể tìm hiểu ra manh mối.

Nói xong Phong vung tay một cái. Gần 400 cái đầu của Cổ Ma tộc đều được xuất ra. Các cường giả khác cũng vung tay đưa ra số lượng đầu người bọn họ đã chém được. Tổng cộng gần 800 cái đầu lâu lăn long lóc giữa đại sảnh. Cảnh tượng thật rùng rợn nhưng ở đây ai cũng là cường giả đã từng được sinh tử tẩy lễ. 800 cái đâu lâu không làm bọn họ sợ sệt. Ngược lại, sự thù địch đối với dân Cổ Ma lại khiến bọn càng hưng phấn. Những tiếng hoan hô: “Giết tốt lắm; Làm rất hay” liên tục vang lên trong đại điện. Các chí tôn giả cũng gật gù. Lần này nhân loại Thiên Linh giới đã thu tiêu được rất nhiều mầm mống thiên tài của Cổ Ma tộc đối với nhân dân Thiên Linh Thế giới đây quả thật là một việc rất đáng mừng. Bớt một tên cường giả Cổ Ma, là bớt một phần sức lực của bọn họ khiến Thiên Linh Thế giới lại bớt đi một phần thảm họa.

Số lượng đầu lâu này được chuyển toàn bộ cho các chí tôn giả sau này nghiên cứu. Hy vọng bọn họ sẽ khám phá ra được điều gì đó. Phong cũng không màng vì hắn đã kiểm tra nhưng ngoài việc đó chỉ là những đâu lâu của những cường giả đã chết thì Phong cũng không tìm thấy điều gì khả nghi. Tất cả manh mối đều nằm trên người của Trần Tự Ngọc Sơn. Người đã bị Cổ Ma tộc đoạt xá nhưng vẫn chống cự được. Tam Minh trong lúc thuật chuyện đã bỏ qua chi tiết này. Phong cũng rõ là bọn hắn không muốn các chí tôn giả mổ sẻ Ngọc Sơn. Phong cũng coi Tam Minh như bằng hữu, tuy đã từng có xích mích nhưng hóa thù thành bạn cuộc sống mới vui tươi hơn.

Phong ngước mắt lên trời thở dài chắp tay cung kính:

- Các vị, vạn bối trong lúc liệp sát Cổ Ma tộc đã thu hồi được thân xác của các huynh đệ tỷ muội xấu số. Ta thật sự chia buồn cùng mọi người. Trấn Phong ta xin xuất ra 1 vạn thần thạch để gây quỹ đào tạo những thân nhân và hậu bối của những huynh đệ đã nằm xuống vì nhân loại.

Nói xong Phong lại vung tay. Gần 100 thân xác của võ giả Thiên Linh giới được bày ra. Bọn họ được một miếng vải trắng đắp qua che mặt. Cha nhận con, ông nhận cháu. Thân xác của những người này cuối cùng cũng được các chí tôn giả thu hồi để nghiên cứu. Người chết đã đành nhưng dấu vết về các loại công pháp của dân Cổ Ma đều nằm trên thức hải và thân xác của những người này. Trấn Phong cũng nước mắt rưng rưng an ủi mọi người. Cường giả không mấy ai khóc, nhưng không ngờ Phong đại sư lại khóc rất chân tình. Phong rất tự trách vì lúc phải ra tay hắn đã ém đi Thuấn nhi và các đại thần binh khiến một số người đáng ra có thể cứu nhưng lại không kịp được cứu.

Phong cảm thấy mình ích kỷ nên tự trách và nước mắt của Phong khiến mọi người đều có thể cảm nhận sự tự trách rất chân thành. Tam Minh lắc đầu trách bọn hắn vô dụng không thể giữ mạng được cho những thuộc hạ đã nằm xuống. Rồi cuối cùng Trần Tự Ngọc Minh cũng xin Phong minh chủ không nên tự trách vì nếu không có Phong số lượng người nằm xuống đã lên rất nhiều lần. Tam Minh và Vương gia cùng Trận Môn cũng góp mỗi người một ít được hơn 1 vạn thần thạch cùng Phong bồi dưỡng những thế lực đã có người nằm xuống. Vô hình chung Phong đã tạo ra cho mình một thế lực chính trị riêng. Tuy còn nhỏ nhoi nhưng tiềm lực lại không thể tưởng tượng. Một minh chủ thương yêu thuộc hạ và có trách nhiệm như vậy đã khiến các thế lực nhỏ rất muốn đầu vào. Bọn họ sau khi bán mạng, mạng vong thì hết giá trị lợi dụng nên gia tộc nào yếu thế sẽ bị Liên Minh gạt bỏ. Nhưng Phong minh chủ thì lại đi chiếu cố những người yếu thế này. Điều này khiến mọi người nghĩ rằng theo Phong bọn họ sẽ được đảm bảo cuộc sống.

Chim khôn chọn cành mà đậu, người khôn chọn chúa mà thờ. Lôi gia tam thiếu Lôi Trấn Phong không thể nghi ngờ rất có phong phạm của một vị hoàng đế biết lo nghĩ cho lê dân bá tánh của mình. Tất cả mọi người có mặt đều đã bị Phong chinh phục. Chỉ riêng vị chí tôn giả và đám người Lạc Hồng nhị tộc là lo âu. Bọn họ vô tình đã tạo thế cho Lôi gia tam thiếu. Sau này càng khó thu phục Lôi tộc về với dòng chính. Bọn họ sao không để ý đến tiềm lực của các cường giả trẻ tuổi của tam đại gia tộc. Thu phục được Lôi gia thì có thể một đá chọi 3 chim thu phục luôn cả hai đại gia tộc là Nạp Lan gia và Độc Cô gia. Nạp Lan gia có dính líu cùng Hồng tộc. Đối với Hồng tộc thu nhập Nạp Lan gia cũng là một điều tốt.

Tuy biết mình đang yếu thế nhưng Lạc tộc vẫn cố cắn không buông.

- Phong đại sư, đại sư có cảnh giới thức hải thật biến thái, chắc hẳn đại sư đã bước vào một bước kia: Xuất Thần Cảnh?

- Haizz... Tiền bối hỏi thì ta cũng không dám giấu diếm, vạn bối cũng mới vừa bước vào Xuất Thần Cảnh mà thôi. Cũng may mắn gặp được cơ duyên không nhỏ, nhận được sự trợ giúp cũng không nhỏ nên mới thành công. Bằng không ta nghĩ đời này của ta, cũng chỉ có thể làm một thể tu.

Như tìm ra được điều gì mới lạ vị chí tôn giả kia dồn hỏi:

- Phong đại sư, đại sư nói thức hải của đại sư là đòn trí mạng đối với Cổ Ma tộc, xin đại sư giải nghĩa thêm ra.

Phong ngẩn ngơ. Mẹ nó bắt ta khai ra ta có thiên hỏa. Không phải một loại mà giờ đây có đến 3 loại. Đừng có mơ. Lão tử chạy tội trước.

- Tiền bối hỏi vậy Trấn Phong khó lòng trả lời cặn kẽ. Tiền bối là cường giả chí tôn cảnh chắc cũng biết Cổ Ma tộc thích thôn phệ linh hồn của người khác để thăng tiến. Luyện khí sư, luyện dược sư đều có tinh thần lực cường đại nhưng vì bọn họ đều có dị hỏa khiến Cổ Ma Tộc khó lòng công kích. Ta là một trận pháp sư đối với bọn họ không thể nghi ngờ là dụ hoặc rất lớn. Thức hải của ta lại cường đại nghịch thiên qua sự huấn luyện không ngừng của Lôi gia. Ta nghĩ đây là điều đặc biệt riêng của ta thôi.

Ngừng một lát Phong lại nói tiếp.

- Tài hạ sống cùng dong binh đoàn thể tu. Bọn họ đều là những người thà gãy không cong. Có ý chí rất kiên cường. Trong lịch sử của Thiên Linh giới Cổ Ma tộc tuy cường đại nhưng bọn họ lại rất sợ sự bất khuất này. Khi ta cứu người có phát hiện rằng Cổ Ma võ giả sẽ bao vây khiến kẻ thù của họ trở lên tuyệt vọng, sau đó khi sự phản kháng tinh thần kiệt quệ thì mới là lúc bọn chúng thôn phệ linh hồn để cường đại lên. Từ đó ta suy ra những người có ý chí kiên định về võ đạo thường là điểm yếu trí mạng của các võ giả Cổ Ma. Thương ý, đao ý, các loại võ đạo đều có thể khắc chế Cổ Ma. Vì vậy trong lúc cấp bách ta đã liều mạng làm một thí nghiệm đó là mở thức hải hấp dẫn họ vào sau đó dùng võ đạo giết họ từ bên trong.

Những tiếng Ồ vang vọng. Mọi người chỉ thấy qua hình ảnh linh thạch đầu của Cổ Ma bị chém rụng nhưng lại chưa hiểu vì lý do tại sao. Giờ mới được cắt nghĩa. Cảnh giới của Phong đại sư đã bước vào xuất thần cảnh rất vững chắc. Ai cũng nghĩ đến việc đánh tốt quan hệ với người này nhờ hắn bỏ chút thời gian chỉ bảo không phải võ đạo của mình sẽ được tăng tiến thêm một bậc hay sao? Đạt đến cực hạn của một người nếu muốn tăng tiến thêm một bước thật sự rất khó, nhưng nếu có xuất thần cảnh chỉ bảo thì mọi chuyện lại khác. Không những bọn họ có thể phá rào cản mà sẽ hoàn toàn không có rào cản khi được sự chỉ điểm tận tình của một xuất thần cảnh.

Tuy người của Lạc tộc cũng hiểu được điều này nhưng bọn họ đã như tên đặt trên giây. Lôi tộc càng nổi bật lại khiến bọn họ càng muốn ra sức đạp đổ. Thứ chi không thể nổi chội hơn dòng chính. Chí tôn giả kia nghe vậy thì rung động:

- Phong đại sư cường đại là phước của nhân loại Thiên Linh giới nhưng ta thật sự không hiểu đại sư có võ đạo thế nào mà có thể đối kháng được cùng Cổ Ma tộc nhanh như vậy. Không bằng đại sư chứng minh cho mọi người ở đây mở mang kiến thức.

Nói xong lão vung tay hất lư đỉnh nặng cả ngàn cân bay về phía Phong. Lư đỉnh ngàn cân dù có nặng nhưng đối với Sinh Tử Cảnh vẫn không có lực sát thương. Lão làm vậy không gây nguy hiểm cho Phong vì những cường giả tham gia vào Thần Thạch chi địa đâu có ai lại có cảnh giới dưới Sinh Tử Cảnh. Cái khó là Phong phải đón đỡ bằng tinh thần lực sau đó dùng cách nào chứng tỏ được sự cường đại của mình. Tiếc cho vị chí tôn Lạc tộc này vì Phong đã đến có chuẩn bị. Lôi Trấn Phong là xuất thần cảnh hàng thật giá thật.

Phong giơ tay cách không chặn lại lư đỉnh. Hóa chưởng thành chảo cách không dùng tinh thần lực vo ven bóp dẹp. Sau đó lục tinh kiếm ý tung hoành chém nát lư đỉnh đã được chế luyện từ huyền thép. Các chí tôn giả này sao không nhìn ra được Phong ngoài là một trận pháp sư còn là một kiếm khách rất không tồi. Độc Cô Cửu Kiếm ôm ba thần binh âm trầm theo rõi mỉm cười nghĩ thầm: “Đến ta còn phải thua Phong minh chủ một bậc, các ngươi sẽ bị minh chủ cầm mũi dẫn theo thôi!”

Lạc Long Nhân run rẩy, hắn đã thua triệt để. Tưởng người ta chỉ là một trận pháp sư thì hắn còn có thể mệnh danh là đệ nhất cường giả kỳ này, lần này đến cái rắm hắn cũng không phải. Mặt mũi Lạc tộc phải để đâu. Kiếm đạo thua Phong, dẫn đội thua Phong, kiếm tiền thua Phong, bạn gái cũng thua hắn. Con mẹ nó cái gì mà là đệ nhất thiên tài Lạc tộc, cái gì nghịch thế thiên tài vạn năm khó gặp. Đến là cái rắm hắn cũng không phải. Lạc Long Nhân bực mình đứng dậy chỉ tay:

- Ngươi nói láo. Với cảnh giới của ngươi tại sao lúc vào không ai nhìn thấy ngươi? Ta đã hỏi thăm những người quan thám, Lôi gia chỉ có 14 người đi vào. Nhưng lúc đi ra thì lại có 15 người. Ngươi vào bằng cách nào?

Phong quay lại nhìn Lạc Long Nhân cười thầm trong bụng: “Ra mặt ghen tỵ rồi sao, đồ thối tha!” Mặt Phong tỉnh bơ đáp:

- Dĩ nhiên là Lôi tộc cử 15 người vào rồi, và trong đó có ta. Bằng không ta lấy đâu ra kim bài để vào? Thật sự là đồ ngu.

Long Nhân bị chửi trước mặt các anh hùng thiên hạ thì thẹn quá hóa giận:

- Vậy ngươi nói ngươi lẻn vào lúc nào mà không ai biết. Ngươi là tên nào. Nếu thật sự ngươi quang minh chính đại thì cần gì phải len lén lút lút?

- Ha... Bản trận sư thích. Ta không thích vào cùng Lôi gia thì ta không vào. Ngươi là cái thá gì mà ta phải giải thích cho ngươi?

- Ngươi...

Vì chí tôn giả của Lạc tộc cũng bắt được điểm yếu của Phong còn tưởng hắn cố tình lảng chuyện:

- Phong đại sư, lần này chúng ta tổn thất là một bảo khí tháp, một vườn linh thảo bị nhổ sạch. Xin đại sư đừng để lọt chi tiết nào khiến anh hùng thiên hạ sinh nghi. Việc đó đối với thanh danh của đại sư không được tốt. Tại sao trong Thần Thạch chi địa không ai gặp được đại sư lúc vào. Tại sao đại sư phải lén lút vào? Có quá nhiều câu hỏi tại sao mong đại sư giải thích cho rõ!

- Haizzz ... Tiền bối. Ta đã cứu biết bao người, thời gian cũng trùng hợp với biến cố bị nhổ linh thảo. Trong Thần Thạch chi địa Nhân huynh đã chất vấn ta một lần và ta cũng đã giải thích. Các cường giả ở đây đều có thể làm chứng. Còn về việc tại sao ta phải lẻn vào cũng rất đơn giản. Ta là trận pháp sư, ta vào là để nghiên cứu trận văn. Mà trận văn thì được viết rõ tại khu vực cửa vào. Ta chỉ loanh quay tại khu vực cửa vào nên không ai gặp được.

Long Nhân bắt được điểm yếu cắn chặt không buông:

- Không đúng, trong lúc vào không ai thấy ngươi đi ngược dòng vòng lại khu cửa vào. Ngươi nhất định đã đi trước, đem vào đồ vật nghịch thiên lấy hết vườn linh thảo và nhổ cả móng bảo khí tháp, sau đó dùng trận pháp cường đại của người trở về khu cửa vào để kiếm thời gian nhân chứng. Ngươi nhất định là cường giả bí mất đã đi trước lấy hết những thứ tốt. Hoán Phong Vân Lôi trận của ngươi rất thành thục, chỉ trong một ngày tức 12 canh giờ đã có thể đi 10 vạn dặm. Ngươi làm sao giải thích được điều này.

Đại sảnh ồn ào bán tín bán nghi, Lạc Long Nhân nói không phải không có lý. Những người theo Long Nhân truy đuổi vị cường giả phía trước còn nhớ rất rõ vụ việc, nếu đem trình tự sắp xếp lại và thời gian cho đúng thì hoàn toàn phù hợp với cách nghĩ của Lạc Long Nhân. Hy vọng Phong đại sư có thể đưa ra một giải thích tốt vì Hoán Phong Vân Lôi trận vào những ngày cuối của đại sư quá cường đại, quá nghịch thiên. Phong đại sư sử dụng cũng quá mức tinh thuần như đã từng thiên truy bách luyện. Bọn họ khó có thể tin Phong đại sư là mới học trước đó được mấy ngày.

Vị cường giả của Lạc tộc cũng hòa hoãn giơ tay khiến toàn trường yên lặng cho Phong giải thích.

- Cái tên trời đánh ngươi. Ngươi đang cố tình ngậm máu phun người. Lão tử có lấy thì cũng là ta tự mình có bản lĩnh. Ngươi bản lĩnh không bằng người ta cố tình ghép tội hãm hại lão tử. Ta giải thích cái rắm cho ngươi! Hừ!

Trong lúc này thì Vương Việt Linh đã đứng lên xua tay đỡ lời:

- Các vị, Hoán Phong Vân Lôi Trận là sau khi đến được khu vực trung tâm, ta mới tặng Phong đại sư quyển sách trận pháp do trưởng môn nhân của ta gửi gắm. Các vị nếu không tin xin hãy theo dõi đoạn hình ảnh linh thạch này.

Nói xong Vương Việt Linh dùng máy chiếu phóng ra hình ảnh Phong nhận quyển sách sau đó trong thời gian ngắn ngủi bắt đầu biến trận thôi luyện ra một loại trận pháp mới đặt tên cho nó là Hoán Phong Vân Lôi trận. Tuy hình ảnh chưa đến một khắc nhưng cũng đã thể hiện ra đầy đủ thiên phú lĩnh ngộ của Phong. Phong gật gù cảm tạ Vương Việt Linh. Tuy Long Nhân vẫn cố cãi rằng Phong đang đóng kịch, trận pháp này Phong rõ ràng đã biết từ trước vì không ai có thể trong thời gian ngắn như vậy đã có thể lập trận tốt như vậy. Cho đến khí Trận Môn trưởng môn nhân Trận Mạc Phong vỗ bàn cái đét đứng dậy:

- Quyển sách đó là đồ cá nhân của lão phu từ trước tới nay chưa từng truyền thụ cho người ngoài. Là đồ vật của vị cường giả Trận Địa Minh Tôn đã để lại riêng cho ta. Những ai còn nghi ngờ Phong đại sư là bất kính với ta. Sức lĩnh ngộ của Phong đại sư quả thật từ cổ chí kim đến nay khó có người bì được.

Lạc Long Nhân thật sự khó có thể nói tiếp. Phong thấy hắn như vậy thì không thể không lấy của Lạc tộc chút máu:

- Haizzz... Thật ra để chứng minh điều này thật ra rất dễ. Bản trận sư sẽ ở đây lĩnh ngộ một trận pháp bất truyền của Lạc tộc các ngươi trong thời gian nửa canh giờ. Ta làm được thì từ nay ngươi câm miệng lại đừng ghép tội cho lão tử.

Vị chí tôn Lạc tộc từ nãy đến giờ bị một tên hậu bối mở miệng ra là xưng lão tử, tuy Phong đối đáp cùng hậu bối của Lạc tộc Lạc Long Nhân nhưng rõ ràng Phong không thèm nể mặt lão. Lão đã ngậm một cục tức. Giờ Phong thách đó làm sao lão không thể không đáp trả:

- Được, tiểu tử, nếu ngươi trong vòng nửa canh giờ có thể học được trận pháp của Lạc tộc ta sẽ không truy cứu việc ngươi quay lại nhanh hay chậm, nhưng một số các thắc mắc khác mong rằng ngươi sẽ tiếp tục giải thích.

- Được, vị tiền bối này. Nhưng ta không muốn nợ Lạc tộc các ngươi. Hôm nay học tập là để chứng minh cho mọi người ở đây cùng thấy Trấn Phong ta không có ăn gian. Còn việc các ngươi tự giao ra trận pháp là do các vị tình nguyện, ta cũng không nài nỉ, học xong ta cũng sẽ không nợ lại các ngươi bất cứ điều gì. Đừng hòng bắt ta thiếu ân tình của dòng chính. Lôi gia ta không bao giờ chịu đứng dưới lá cờ của Lạc tộc!

Phong nói với giọng bất khuất. Thà gãy không cong đó mới đúng là tinh thần chiến đấu của Lôi gia. Trên bàn chí tôn giả một vị cường giả bán tôn cảnh rất trẻ tuổi bước ra. Lần này không vào Thần Thạch chi địa người này đã không theo vào chỉ vì hắn chưa đến 200 tuổi đã bước vào cảnh giới bán tôn cảnh. Nếu nói Lạc Long Nhân là thiên tài vạn năm khó gặp của Lạc tộc thì người này phải được tôn là thiên tài ức năm khó gặp. Người này chắp tay hòa hoãn miệng tươi cười rất có phong phạm của một vị đế vương:

- Phong đệ đệ. Tài hạ Lạc Long Quân. Lạc tộc ta có một loại trận pháp chưa từng truyền cho người ngoài. Nay ta truyền lại cho đệ. Nếu đệ có thể trong vòng nửa canh giờ lĩnh ngộ vậy ta xin tặng thêm đệ đệ một thanh Thiên Lôi Thần kiếm. Còn nếu đệ đệ thua, vậy phải nói ra bí mật của Tụ Linh Trận pháp quyển trục của đệ cho tất cả mọi người cùng biết. Phong đệ nói sao?

Người này trùng tên với quốc tổ Lạc Long Quân. Rất có phong phạm của một đế vương. Phong mới nhìn qua đã có cảm tình. Rất nhanh Phong liền chắp tay cung kính:

- Được, có gan chơi có gan chịu. Nếu ta thua ta sẽ nói ra bí mật của Tụ Linh Quyển trục của ta cho toàn thể mọi người có mặt ở đây biết. Nhưng ta nói trước sau khi ta lĩnh ngộ xong chúng ta cũng sẽ không ai nợ ai. Không thể lấy cớ này nọ bắt ta phục vụ cho Lạc tộc của huynh.

- Ha ha ha... Phong đệ đệ. Ta thân là tộc trưởng của Lạc tộc, ta nói được thì là được. Huống hồ chi hôm nay ta truyền cho đệ đâu phải truyền cho người ngoài. Cổ Ma tộc đang hoành hành ngoại vực, nhòm ngó Đấu Linh. Đấu Linh mất thì Thiên Minh và các đại lục khác cũng sẽ bị đe dọa. Chiến sự cận kề. Nếu đệ có thể dùng trận pháp này tạo phước thiên hạ vậy đây cũng là một phần nhân duyên của đệ cùng dòng chính. Gà chung một mẹ sao hoài đá nhau?

Phong nghe vậy thì thán phục không thôi. Lạc Long Quân mới mở miệng đã lấy được lòng tất cả mọi người. Phong đại sư có thua cũng tạo phước cho mọi người, có thắng cũng tạo phước cho dân chúng. Rất nhiều người không thể nghi ngờ hy vọng lần này Phong đại sư đừng thắng. Phong thán phục tán thành nhiệt liệt:

- Đúng vậy. Cách sống của mỗi người một khác, con đường tu luyện của mỗi người một khác. Cái đích cuối cùng của chúng ta đó là bước lên con đường cường giả để có thể một ngày phá tôn thành tiên. Bước vào vĩnh hằng chi cảnh. Tại sao cứ vì lối sống riêng biệt mà đâm ra thù ghét nhau. Chúng ta mỗi người một con đường. Không đồng đạo cũng không có nghĩa là không thể cùng tồn tại. Nếu ta thắng sẽ dùng trận pháp này tạo phước thiên hạ, nếu ta thua vậy thì không còn gì để nói. Quân huynh xin mời.

Những trưởng bối của Lôi tộc thót tim. Tại sao Phong lại đưa ra đề nghị như vậy chứ. Cho dù Phong không lĩnh ngộ được trận pháp cũng không chứng minh được điều gì. Tại sao phải chịu lép vế như vậy. Bọn họ đưa mắt nhìn nhau rò hỏi. Nguyệt nhi để tay vỗ vai Lôi Lạc Minh và Lôi Thanh Nguyệt Hà như muốn nói, hãy tin tưởng vào Phong. Hắn không chuyện gì không làm được.

Lạc Long Quân rút ra một viên linh thạch cực phẩm hút hết linh khí ra cho đến khi linh khí của linh thạch cực phẩm yếu ớt chỉ có thể một lần thẩm thấu sẽ vỡ. Sau đó tay bắt thủ ấn rất nhanh đánh vào trận pháp của Lạc tộc: Thiên Lôi trận. Là một trần pháp cường đại thiên cấp, là bí kíp bất truyền bao đời nay. Đây cũng là một trận pháp khó học bậc nhất. Rất nhanh 7 loại linh khí vẫn còn sót lại sau khi bị Quân hấp thu sáng lờ mờ. Các chí tôn giả mắt lóe sáng vì Quân rõ ràng có đến 7 loại thuộc tính: kim, hỏa, thủy, thổ, lôi, phong, băng. Điều này làm sao thoát khỏi tầm mắt của Phong. Phong còn nhìn ra Lạc Long Quân vừa rồi đã dùng là Thiên Nhân Hợp Nhất để hấp thu linh khí. Tuy không được trọn vẹn như Phong nhưng dù sao đó cũng hơn nửa bước Thiên Nhân Hợp Nhất rồi. Chỉ sợ khi Quân bước vào chí tôn cảnh cũng là lúc hắn lĩnh ngộ được trọn vẹn cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất. Lần này Phong rất thưởng thức Quân.

Phong bắt lấy viên linh thạch đang yếu lờ mờ. Phong đưa tinh thần lực của mình vào linh thạch tiếp nhận cảm ngộ. Thức hải tinh thuần của Phong khủng bố khiến hai vị chí tôn giả của Trận Môn phải đưa mắt nhìn nhau hưng phấn. Nếu thu nhận được một đồ đệ thế này Trận Môn nhất định sẽ tiến thêm được một bước dài. Chỉ trong nháy mắt viên linh thạch đã tiêu hao không còn. Phong mỉm cười mở mắt. Đối với người khác lôi điện chi lực rất khó lĩnh ngộ, nhưng Phong là Hỗn Độn Thánh Thể có linh khí tinh thuần. Phong lại từng nhiều lần tiếp nhận lôi kiếp tẩy lễ. Đưa Lôi trận cho Phong lĩnh ngộ nào khác dọn cỗ mời anh sơi!

Tay Phong bắt thủ quyết bắt đầu thử nghiệm, chưa đến nửa khắc Phong đã đánh ra lôi trận cường đại khiến các chí tôn giả phải mở ra kết giới. Lôi trận của Phong cuồng bạo đựng chứa lôi điện chi lực như khi Phong đã đón nhận Lôi kiếp tẩy lễ. Mới bước vào Sơn Hà Cảnh, linh khí của Phong đã tinh thuần hơn trước hơn một bậc. Đối với linh khí của thiên địa Phong được Thần Thạch chi địa tẩy lễ nên Phong hôm nay đã khác xưa rất nhiều. Nói đúng hơn là Phong chưa từng ngừng tăng tiến. Cảnh giới của hắn chỉ càng thêm nghịch thiên không có điểm dừng.

Phong bắt đầu hòa nhập lôi lực chi điện cùng quang, phong, địa lôi, hỏa lôi rồi cuối cùng là vân chi ý cảnh lúc trước đã học được triệu hoán ra một trận pháp có đủ năm loại thuộc tính lấy lôi lực làm chủ: Quang lôi, hỏa lôi, địa lôi, vân lôi, phong lôi. Trước khi sấm đánh thì sét đã lóe lên. Không ai để ý nhưng tia điện có thể làm bỏng da bỏng thịt. Quang lôi mới là thứ khó tránh nhất. [Truyện bạn đang đọc được đăng chính thức tại T R U Y E N F U L L . V N, nếu bạn muốn góp ý cùng tác giả hãy truy cập vào website của chúng tôi để comment] Hỏa Lôi chi lực cuồng bạo hủy thiên diệt địa. Địa lôi như động đất khủng bố mạnh mẽ có thể vùi lấp tất cả thành thị chỉ trong chốc lát. Vân lôi cùng phong lôi xuất phát từ mây đen xé gió có thể cắt hết mọi thứ. Trong gió có lôi điện, trong mây đen che đậy sức hủy diệt khủng bố. Chưa đến nửa canh giờ Phong đã ngừng diễn luyện. Tụ đủ năm loại lôi lực vào đầu ngón tay kết hợp cùng kiếm ý hóa chỉ thành kiếm đánh bừa ra một chỉ không giống ai.

“Đùng” một tiếng kết giới của mấy chí tôn giả bị hoàn toàn phá nát. Lôi điện chi lực còn sót lại tung hoành trên mặt đất như những con rắn uốn lượn rất tà dị. Các cường giả chịu không nổi lùi lại một bước. Toàn trường yên lặng không nói được lời gì. Phong lĩnh ngộ Thiên Lôi Trận, sau đó đem trận pháp hoàn toàn hấp thu rồi chế luyện ra một ý cảnh mới. Không thể nghi ngờ gì nữa. Những năm tháng về sau Thiên Linh Thế giới chỉ có hai thiên tài đua nhau ngôi đệ nhất: Lạc Long Quân cùng Lôi Trấn Phong. Cả hai người đều đứng đầu một tộc. Mọi người qua đây cũng có thể nhìn ra mới vừa rồi Phong đã thể hiện thuộc tính của hắn: Lôi, quang, phong, vân (thủy) và hỏa.

Phong chắp tay cung kính hướng Lạc Long Quân cảm tạ:

- Đa tạ Quân huynh đã truyền nghệ. Trấn Phong hứa sẽ dùng trận pháp này tạo phước thiên hạ, không làm nhục Thiên Lôi trận pháp của Lạc tộc.

Trấn Phong cất tiếng làm thức tỉnh mọi người. Thời gian đi lại của Phong tuy không thể chứng minh dứt điểm vì tuy Hoán Phong trận không đủ nhanh cũng không có nghĩa Phong không thể dùng khôi lỗi hay các loại thuấn di khí giới khác. Nhưng đã đánh cá rồi thì điểm nghi ngờ này coi như bỏ qua. Lạc Long Quân không hổ là cường giả. Quân rút kiếm ra giải trừ khế ước. Cầm lên thanh kiếm ủ rũ sắc màu:

- Thiên Lôi, ngươi đã theo ta nhiều năm lịch lãm. Lần này thật xin lỗi huynh đệ, ta thua cho một vị cường giả trẻ tuổi xuất sắc hơn ta. Có cảnh giới kiếm đạo không dưới ta. Ngươi theo hắn sẽ có sự tiến triển nhanh hơn. Đa tạ.

Nói xong Quân dùng tinh thần lực khống chế kiếm lơ lửng trước mặt Phong. Đây là một thanh thần cấp binh khí. Có linh trí không tệ. Phong đỡ lấy kiếm rút ra. Kiếm ý thất tinh còn sót lại lập tức phản phệ lại Phong. Phong dùng kiếm ý lục tinh của mình đè lại. Thất tinh so với lục tính tuy chỉ thua một tinh nhưng sự khác biệt cũng quá lớn. Phong bị kiếm ý phản phệ thì nhắm nghiền mắt để kiếm ý đánh vào thức hải của mình rồi kết hợp nhiều tầng lục tinh phá giải. Lạc Long Quân đôi mắt hưng phấn vì hắn không ngờ kiếm mới vào tay Phong đã có sự thăng tiến. Linh trí của kiếm như đã trưởng thành thêm một chút.

Phong mở mắt vuốt ve Thiên Long Kiếm vẫn còn đang hậm hực.

- Thần binh cũng như con người. Chỉ cần chúng ta đối đãi bọn họ như người thân bọn họ cũng sẽ coi chúng ta như một người thân. Thần binh đã có linh trí như một vị thành niên nhưng lại phải sống bao năm lẻ loi một mình chờ đợi vị chủ nhân kế tiếp. Đôi khi còn không tìm được người nào thích hợp. Quân huynh dùng kiếm nhưng lại không hiểu về bản chất của kiếm. Nếu huynh có người thân liệu huynh có đem ra đánh cá hay không? Thanh kiếm này đã theo huynh từ lúc huynh lọt lòng mẹ. Chỉ có huynh mới khiến hắn trưởng thành. Huynh hãy cùng vị huynh đệ này tác chiến đi. Vì hắn đã chọn huynh làm chủ. Huynh tặng ta trận pháp, ta chỉ có thể tặng lại huynh lời khuyên về bản chất của thần binh. Mong huynh có thể cùng Thiên Lôi Thần Kiếm này tạo phước thiên hạ.

Nói xong Phong đưa lại kiếm cho Quân đón lấy. Lạc Long Quân nghe được lời của Phong thì rất rung động. Tưởng rằng hắn đã không thể giúp Thiên Lôi tiến hóa nào ngờ bây giờ Quân mới hiểu lý do tại sao. Anh hùng thưởng thức anh hùng. Quân nhận lại kiếm cảm tạ Phong, nói vài lời khách sáo rồi hòa hoãn rút lui. Anh hùng có mặt trong đại sảnh có người hiểu có người không nhiệt liệt tung hô Phong đại sư nghịch thiên. Điều này như cái gai trong thịt của Lạc Long Nhân. Đợi một lúc sau Nhân mới chắp tay cung kính hướng phía đại sảnh các cường giả trẻ tuổi:

- Phong đại sư có cảnh giới và thiên phú lĩnh ngộ như vậy đối với Liên Minh Bách tộc như hổ thêm cánh. Chỉ có điều ta vẫn không hiểu tại sao đại sư phải che giấu thân phận của mình. Đại sư lúc vào cửa thì đã truyền tống vào đâu tại sao không ai gặp được đại sư? Tuy rằng nơi đó rất lớn nhưng các cường giả vào cũng rất đông. Không thể đến cả một người nào cũng không gặp được đại sư đi ngược đường trở lại chứ? Giải thích đó chỉ có một, vì đại sư không hề đi ngược đường, đại sư đã ở trước mặt mọi người một mình tiến thẳng.

Toàn trường tuy rất rung động vì cảnh giới của Phong nhưng đúng là có một số vấn đề Long Nhân nói rất khớp. Mọi người đợi Phong trả lời hợp lý:

- Haizzz... ngươi hỏi tới hỏi lui cũng là nói mình không hiểu cái này không hiểu cái nọ. Ngươi biết rất ít, hiểu được bao nhiêu chứ. Kiến thức hẹp hòi cứ cho là ta đã đi trước ngươi. Nếu ta đi trước ngươi vậy tại sao ta lại từ sau lưng của ngươi đi đến khu vực trung tâm cùng mọi người khác chứ?

Tam Minh được dịp lên mặt:

- Đúng rồi, Phong đại sư nói rất đúng. Ngươi cứ bắt người ta giải thích trong khi không có gì để giải thích cả! Chúng ta hoàn toàn tin tưởng Phong đại sư!

Lời của Phong nói cũng không phải không khớp. Cứ bắt người ta giải thích trong khi không ai có bằng chứng cụ thể có thể chứng minh Phong đã đi trước đoạt bảo. Tình hình bây giơ đã trở thành lời của Long Nhân đối chiếu lời của Trấn Phong. Hai bên đều có lý lẽ riêng. Phong đợi mọi người suy nghĩ xong mới tiếp:

- Ngươi cứ nói ta vào đã ở trước các ngươi nhưng thử hỏi lúc vào ngoài Lạc Hồng nhị tộc thì các thế lực ở đây có ai đem vào nhiều thần vật để làm tiền cược bằng các ngươi đâu chứ? Vậy làm sao ta có thể được trận pháp truyền tống trước ngươi được? Ta không ở trước ngươi, không ai gặp được ta đi ngược đường vì ta lúc nào cũng ở đằng sau lưng mọi người. Lúc ta vào thì đã đứng ở trước cửa ra vào!

Long Nhân lắp bắp:

- Sao có thể với sự cường đại của ngươi làm sao có thể vào ngay cửa. Chả nhẽ ngươi một địa giai cấp 9 cũng không mang theo?

- Đúng vậy, ta vào là để tìm hiểu trận pháp. Dĩ nhiên là phải tiết kiệm thời gian. Đem theo một địa giai khí giới cấp 9 thì bị truyền tống đi xa hơn 1000 dặm. Bộ ngươi tưởng ta vào đó để đi dạo hay sao mà tốn thời giờ quay trở lại chứ? Thật ra mọi người quan thám chắc vẫn còn nhớ lúc ta vào cũng chỉ có duy nhất một mình ta lóe lên tia sắc màu trắng.

- Ồ ồ ồ!!!

- Ồ ồ ồ!!!

Nghe đến đây thì mọi người cũng bắt đầu nhớ ra. Đúng là như vậy, lúc vào có một tên không biết là người của thế lực nào đã không mặc một địa giai cấp 9 khí giới nào khiến mọi người cười lăn. Thì ra người đó lại là Phong đại sư. Đợi một lúc Phong lại tiếp:

- Mọi người thật ra lúc nào cũng cười chê ta, ta biết. Lúc ta vào cũng cười ta, lúc ta ra cũng cười ta. Haizzz trong khi ta chỉ muốn tìm hiểu trận pháp mà thôi. Dĩ nhiên phải tận dụng thời gian. Ta không dùng khí giới cao cấp là vì có chủ ý, không phải muốn che giấu mọi người.

- Không đúng, nếu ngươi không có điều gì giấu diếm tại sao lại phải giả trang để vào, sao ngươi không quang minh chính đại? Ngươi rõ ràng có tật rục rịch.

- Haizzz... Ngươi... cái tên đầu heo ngươi ngu cũng đừng tưởng người khác ngu như ngươi!

- Ngươi, Lôi Trấn Phong...

- Ta. Ta cái gì? Ngươi cũng biết ta tên Lôi Trấn Phong, thì cũng biết ta là một trận pháp sư người gặp người thích, hoa gặp hoa nở. Ta công bố thiên hạ rồi mọi người biết ta là ai cứ thế quay lại xin chứ ký của ta hay sao? Một tụ linh trận quyển trục đổi được một thiên cấp khí giới, bọn họ chỉ cần xin ta một quyển là kiếm được một thiên cấp áo giáp rồi. Ngươi nói ta còn thời gian đâu để tìm hiểu trận pháp, thời gian đâu để liệp sát linh thú. Cả ngàn cường giả nhân loại chả nhẽ ta cho người này không cho người kia. Ngươi tưởng bày trận không cần nghỉ ngơi, bày trận không tốn tinh thần lực hay sao? Ta làm như vậy ở sau lưng của mọi người. Mọi người vào trong thì một đường thẳng tiến. Có ai để ý đằng sau họ cả ngàn dặm còn một người như ta chứ hả?

Tiếng ồ lại một loạt vang lên. Lời nói của Phong đại sư hoàn toàn khớp. Các nghi ngờ hoàn toàn được giải trừ. Tuy nhiên một số người nhìn Phong hơi nhăn mặt nghĩ thầm: “Tên biến thái đúng thật là bày trận không cần nghỉ, bày trận không mất của ngươi bao nhiêu tinh thần lực.”

Tình hình đã không còn gì nghi ngờ. Lạc Long Nhân không tin vào tai mình nhưng lý lẽ đã đuối chỉ có thể lui binh xin lỗi. Mắt hắn đảo nhanh về phía những cường giả của tam đại gia tộc Đấu Linh. Thủ lĩnh của bọn họ cường đại hơn hắn nhưng bọn họ hoàn toàn ở đằng sau hắn. Không phải Phong trận sư thì người cường giả kia là ai? Hắn tức tối đập bàn rồi cũng phải hòa hoãn bình tĩnh trở lại:

- Phong đại sư thật xin lỗi ta cũng vì lo lắng cho an nguy của nhân tộc. Không biết Phong đại sư có manh mối gì có thể đưa ra cùng bàn bạc?

Phong biết nguy hiểm đã hết trong bụng cười hề hề nghĩ thầm: “ngươi đúng là rất thông minh. Làm việc cũng rất là tỉnh táo quả quyết. Chỉ là muốn chứng minh ta làm thì hơi khó. Các ngươi có đồ tốt gì đâu có chia cho người khác. Đừng trách ta giảo hoạt vì đây là sự đối đầu giưa hai phe phái. Ngươi không thuộc phe của ta. Ta không hại ngươi nhưng cũng không mong ngươi hại được ta!” Phong âm trầm suy nghĩ một lát.

- Thật ra manh mối đã ở trước mặt mọi người. Mọi người đã nhìn thấy rõ ràng là vườn linh thảo của dân Cổ Ma cũng bị bỏ hoang. Chứng tỏ bọn chúng đã đưa hết linh thú và linh thảo trong đó ra ngoài. Nếu ta đoán không lầm thì bọn họ cũng đã đem vào chí tôn khí. Mọi người thử nghĩ xem chí tôn khí của họ đã từng đem vào, vậy tại sao lần này lại không đem vào tiếp? Bọn chúng vượt biên cảnh cấm khu đánh vào đằng sau chúng ta. Lúc chúng ta chém chết cũng chỉ được gần 800 cái đầu vậy 200 người nữa đã đi đâu? Đã chết trong cấm khu khi vượt biên cảnh hay bọn họ đã vượt cấm khu từ một điểm ở giữa rồi sang đoạt bảo? Đội người này chỉ phụ trách đoạt bảo. Đoạt xong thì hoàn toàn rút lui. Nhân huynh ta hỏi huynh lúc huynh truy sát bọn người này có phát hiện điểm gì khả nghi?

Long Nhân còn đang suy nghĩ cách dẫn dắt của Phong thì một cường giả theo chân Lạc Hồng nhị tộc hô to:

- Ta nhớ ra rồi, hình như bọn chúng chỉ nhắm vào các loại ma thú để liệp sát.

Chỉ cần nói đến đây đã không ít cường giả đập tay vỗ bàn:

- Phải rồi, Cổ Ma tộc có tinh thần lực cường đại, bọn họ nhắm vào ma thú liệp sát như vậy rất hợp lý. Khi ma thú không còn thì linh thú sẽ kéo ra lấp chỗ. Việc này có thể dùng để giữ chân những người truy sát. Bọn chúng làm việc thật có tính toán.

- Nói vậy nếu là ta thu được cả một vườn linh thảo và bảo khí tháp, tội gì ta phải liều mạng đến khu vực trung tâm nữa chứ. Ta rút lui an toàn cắm trại tại khu vực ra vào chờ ngày truyền tống trận mở ra à.

Tiếng bàn tán xôn xao khiến mọi người đưa ra các nghi vấn về việc làm của Cổ Ma tộc. 200 tên Cổ Ma theo lời của những tên bị Phong tra hỏi đã chết. Chết không đối chứng. Lần này nếu có thoát, thì cũng thoát một vài tên đã vòng sang đầu bên kia truyền tống trận của dân Cổ Ma mà thôi. Cổ Ma tộc có nói gì người Thiên Linh thế giới cũng không tin. Phong đổ hết tội lên đầu chúng. Lạc Long Nhân cảm thấy mình thật hồ đồ. Phong đại sư đưa ra vài nghi vấn như vậy rất hợp lý. Đúng là bọn chúng đánh ma thú là chủ yếu. Cường giả chỉ bay nên khó lòng nắm bắt được dấu vết. Mùi máu của ma thú cũng xóa hết đi tin tức. Không có võ thần cảnh tọa trấn, không ai có thể dùng thời gian chi cảnh đảo ngược thời gian để tìm ra thủ phạm. Nghi vấn này cuối cùng không thể giải nhưng rất nhiều cường giả đều cho rằng 200 tên Cổ Ma tộc đã lấy đi vườn linh thảo và bảo khí tháp của phe nhân loại.

Phong nhìn thấy Lạc Long Nhân mất hết niềm tin đầu óc rối loạn thì hơi áy náy. Binh bất yếm trá nhưng cũng thật quá mức với kẻ thù rồi. Minh thương dễ đỡ, ám khí khó phòng. Phong chỉ có thể thở dài trong lòng. Người trong giang hồ thân bất vô kỷ.

Trong hàng ghế cường giả người thưởng thức Phong không thiếu nhưng ánh mắt của Mộ Dung Khuynh Thành thì vui mừng không che đậy. Nàng sau khi nhận được quà riêng của Phong một bình 100 viên tinh thần lực thì đã bước vào cảnh giới bán tôn giả. Ma Nhân cường đại đến biến thái. Cảnh giới của nàng đã dư sức đánh cùng chí tôn giả của nhân loại một trận. Nàng thừa biết, Lạc Long Nhân lần này quá xui xẻo. Phong đệ đệ có nhiều thần binh như vậy, còn có thêm chí tôn khí. Chỉ là cho dù là biết đi nữa cũng khó lòng chứng mình. Khi nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay Phong và chiếc nhẫn trên tay các thủ hạ thì nàng đã biết, Phong đệ đã có chủ ý chạy tội từ trước. Hắn liệp sát ma thú cũng là có chủ ý của hắn.

Còn Phong lừa xong được Lạc Long Nhân thì cười thầm. Lão tử đánh ma thú là vì tụi nó dễ giết nào ngờ số đỏ ăn may mượn luôn điểm này để đổ tội cho Cổ Ma tộc. Mẹ nó binh bất yếm trá. Không làm cho mọi người thù ghét Cổ Ma thì làm sao chiến thắng. Ngụy biện cũng được, giả quân tử cũng được. Đây là chiến tranh thì có thể trách ai. Phong thật nhớ những ngày tháng tại địa cầu vì không cần minh tranh ám đấu. Tính kế thế này mà phải sống cả vạn năm thì đầu óc nào chịu nổi. Khi thợ săn thú phải luôn giữ mình vì ngày nào đó thợ săn sẽ trở thành thú dữ.

Tiệc mừng công lại tiếp tục. Nhạc êm nhè nhẹ, thịt thơm rựu ngon. Phong được các chí tôn giả mời ngồi xuống làm khách tại bàn chí tôn giả. Lạc Long Quân kính chúc Phong mấy chung. Mộ Dung Khuynh Thành cũng không kém Nhã Lan không che không đậy tình cảm của mình. Các chí tôn giả chỉ có thể lắc đầu than vãn tiểu tử này có duyên số nghịch thiên.

Trong lúc mọi người vui vẻ chúc mừng trước khi tiệc tàn Phong lại làm ra hành động khiến toàn bộ các chí tôn giả phải trấn động. Trong kiếm mồ chi địa Phong đã tìm được 2 chìa khóa. Không hiểu các chí tôn giả có biết chìa khóa này là để mở ra kho tàng nào. Trận Mạc Phong run rẩy cầm lên chìa khóa. Lão lấy ra trong giới chỉ một chìa cuối với cái giọng run rẩy:

- Đây là chìa khóa vào chí tôn mộ địa trong Thôn Kiếm Lâm. Ta đã thay tiền trang giữ lại chìa khóa này theo di nguyện của sư phụ Trận Địa Minh Tôn. Tuy người không chính thức nhận ta làm đồ đệ nhưng huynh đệ ta đã nhờ người mới có ngày hôm nay. Phong đại sư lần này kính xin đại sư dẫn đội vào trong lịch lãm. Dưới cấp chí tôn cảnh đều có thể vào. Số lượng vào cũng là 1000 người. theo luật lệ của Liên Minh đặt ra. 400 người sẽ theo sự sắp đặt của Liên Minh bầu cử, còn 200 người sẽ do chủ nhân của chìa khóa. Phong đại sư có hai chìa, theo lý thì 400 người sẽ do đại sư chỉ định. Đẳng cấp vào lần này chỉ cần dưới chí tôn giả. Ai cũng có cơ hội tìm kiếm cơ duyên của mình.

Trận Mạc Phong nói dứt lời thì cũng là lúc toàn trường tỉnh rựu. Bọn họ là những cường giả có thể dùng linh khí ép rựu ra ngoài. Các thế lực lại một lần nữa xôn xao nhộn nhịp. Phiền nhất chính là Phong vì hắn phải xếp đến 400 người theo vào lịch lãm. Các chí tôn giả chỉ định thời hạn nửa năm sau sẽ tụ tập tại Thôn Kiếm Thành. Mọi người đều mong chờ vì đây là đại hội Thôn Kiếm Thành sẽ do nhất lưu thế lực Thủ Giới Giả Đấu Linh lần đầu tiên tổ chức.

Sau khi thu xếp công việc của bọn người Lôi gia và Trấn Phong đoàn tại Thiên Minh Trung lục Phong bước lên xuyên tinh toa cùng Mộ Dung Khuynh Thành, Trần Ngọc Phương và đội ngũ Đấu Linh trở về. Mộ Dung Khuynh Thành ngồi dựa đầu vào vai Phong trong phòng ngắm hoàng hôn buông xuống sau làn mây, nàng bông đùa:

- Tiểu đệ đệ thật sự rất giảo hoạt. Lần này vào chí tôn mộ địa phải đưa tỷ tỷ cùng tộc nhân của ta vào bằng không ta sẽ công bố thiên hạ ngươi lừa mọi ngươi như thế nào.

- Tỷ tỷ nếu tố cáo ta, ta sẽ không ngại tố cáo tỷ cũng đã lừa đi trái tim của ta. Nàng quả thật là vưu vật mê hoặc chết người không đền mạng của ta, để xem nàng đi đâu kiếm được tướng công tốt như ta?

Khuynh Thành ngọt ngào ôm Phong vào lòng.

- Đệ tốt nhất là đối sử công bằng với ta. Bằng không tỷ tỷ sẽ rất đau lòng.

Sau khi lần trước xa cách Phong còn cố chống được tình cảm của mình vì so tuổi tác trênh lệch quá xa. Nhưng giờ này Phong đã thay đổi cách nghĩ vì sinh tử cảnh đã có tuổi thọ là một vạn năm. Lên đến võ thánh, võ thần, chí tôn thậm chí là vĩnh hằng chi cảnh có tuổi thọ vĩnh viễn thì 2000 năm đã không phải là sự trênh lệch gì. Dần dần Phong tiếp nhận Khuynh Thành. Nếu không phải hắn còn tâm sự thì đã không ngần ngại. Nhã Lan và Khuynh Thành đều đối sử rất tốt với Phong. Hai nàng cũng không ngại Phong có nhiều vợ. Đàn ông nhận được sự dụ hoặc như vậy nếu nói hắn không có tình cảm đối với hai nàng thì hắn đang nói dối. Chỉ là gánh nặng của Phong quá nhiều nên không dám lới lỏng bản thân mà thôi. Hai nàng cũng biết nguy hiểm sắp ập đến và người có thể cứu vớt mọi người không thể nghi ngờ là Phong.

Nam nữ tư tinh là điều Phong không cần thiết nhất trong lúc này. Hai nàng sẽ không chiếm lấy Phong vì ngoài hai nàng ra Phong còn gia tộc, còn thuộc hạ, còn lê dân bá tánh bình thường. Hai nàng sẽ không khiến Phong phân tâm. Thời gian của cường giả có đó là vô tận. Hai nàng có thể chờ được. Nhưng trong lúc chờ đợi cứ hưởng thụ hơi ấm của Phong một chút, ôm hôn Phong một chút cho đời thêm ngọt ngào. Con đường cường giả nếu chỉ vùi đầu vào tu luyện cũng mất đi ý nghĩa. Nhã Lan rất biết ý, nàng đã được tác chiến cùng Phong trong Thần Thạch chi địa, hôm nay nên nhường Phong lại cho Khuynh Thành.

Phong mở mắt ra thì trời đã sáng. Khuynh Thành vẫn dựa đầu vào vai Phong thở đều. Nàng đẹp, rất đẹp. Thôn Kiếm Thành reo mừng vì Phong minh chủ đã khải hoàn trở lại. Đoàn người Đấu Linh Thủ giới giả bước ra khỏi xuyên tinh toa khiến toàn thành vui như ngày hội đốt pháo ăn mừng. Đây là Thôn Kiếm Thành, là nhà của bọn họ. Đấu Linh giờ đã như một bến cảng trên đất liền khiến các loại xuyên tinh toa buôn bán phải tấp vào trao đổi hàng hóa. Đây toàn là công lao của Lôi gia tam thiếu Lôi Trấn Phong.