Danh Sách Ước Nguyện

Chương 68: Được cứu




Khi Mục Liên Hạ được tìm thấy thì đã tới rạng sáng.

Mục Khả Kiệt rất không đáng tin. Lúc trước gã thấy sợ nên mới nói biết, nhưng trên thực tế gã cũng chỉ biết sơ. Lúc ấy sau khi gã và chiếc xe đó đến ngoại ô liền bị đánh hôn mê. Khi gã tỉnh thì đã ở trong cốp xe của chiếc xe kia.

Gã ngược lại muốn nghiêm túc chỉ đường, nhưng thật sự tìm không thấy. Chạy nhiều chặng đường dư thừa mới tập trung được một nơi, sau đó tìm thấy cái hầm đó trong đất của một mảnh bắp ngô.

Khi Mục Liên Hạ được ôm từ trong hầm ra, đã sốt cao hôn mê.

Tống An Hoài mặt bình tĩnh, lập tức đưa người đi bệnh viện. Ở trên xe hắn ôm Mục Liên Hạ tay cũng đang run.

Mục Liên Hạ lúc này rất chật vật, quần áo trên người còn có chút ướt được cởi ra rồi bọc áo khoác của Tống An Hoài, trên cánh tay tất cả đều là những vệt dây, rõ ràng đã sưng phù, sốt cao không lùi, thường thường ho khan trong lúc hôn mê.

Chờ khi đưa đến bệnh viện khám, sốt cao viêm phổi, cánh tay trái còn có chút nứt xương.

Cậu được khám xong xử lý xong, chờ người đưa đến phòng bệnh dàn xếp lại thì trời đã sáng.

Tống An Hoài thật cẩn thận đóng cửa phòng bệnh, mình thì đi ra hung hăng đấm tường.

Hạ Đình Ngọc cũng ở đó, cảm xúc rất không xong.

Bây giờ họ cũng không biết nhiều tin tức cụ thể về đám người phạm tội đó, giờ đây duy nhất có thể khẳng định chính là phải hỏi tội tên Mục Khả Kiệt. Về phần Cung Hán Lương, còn thuộc hạ đàn em gì của gã, Cung Hán Văn còn đang bị điều tra, có một số việc còn chưa thể xử lý, huống chi cũng không nhất định có thể bắt được người.

Mắt Tống An Hoài vẫn đỏ, tơ máu trải rộng: “Tôi muốn Mục Khả Kiệt đó phải trả giá!”

Hạ Đình Ngọc nheo mắt, từ trong túi áo lấy ra hộp thuốc lá. Đột nhiên nghĩ đây là bệnh viện, liền bỏ lại.

Không có ai sẽ tha cho gã.

***

Khi tỉnh lại, Mục Liên Hạ còn thấy mình đang nằm mơ. Qua lát mới thật sự tỉnh lại.

Tay phải chích nước biển, tay trái hình như được thanh nẹp cố định. Đây là ở bệnh viện à…

Trong phòng bệnh có rất nhiều người, Tống An Hoài Hạ Đình Ngọc Lý Thụy Phong còn có bà Hạ, cậu nhìn một vòng, Hàn Bân vừa cúp điện thoại vừa đẩy cửa vào.

Bà Hạ đau lòng muốn chết, ngồi bên giường cậu nhìn chằm chằm cậu: “Cháu đúng là bé ngốc mà…”

Mục Liên Hạ giật nhẹ khóe miệng với bà, kết quả liên lụy đến chỗ ngực đau, ngược lại hít một hơi.

Bà Hạ vội vàng dịch góc chăn cho cậu: “Con đừng nói, phải nghỉ ngơi cho tốt!”

Mục Liên Hạ gật đầu biên độ nhỏ, một lần nữa nhắm hai mắt lại.

Đúng là… mệt quá…

Nhìn thấy cậu tỉnh mọi người cũng thả lỏng, thấy cậu nhắm mắt lại muốn nghỉ ngơi, đều ra ngoài. Bà Hạ không yên tâm muốn ở đây với cháu ngoại, được Hạ Đình Ngọc dỗ về nhà.

Tống An Hoài không đi ra, ngồi ở bên giường bao bọc tay trái miễn cưỡng coi như tự do của Mục Liên Hạ trong hai tay mình.

Qua một lát, Mục Liên Hạ cũng ngủ không được. Cậu chậm rãi mở mắt, sau đó nghiêng đầu nhìn Tống An Hoài, miễn cưỡng cười với hắn.

Tống An Hoài khẽ nâng tay cậu, mình thì cúi đầu dùng trán dán trên tay lạnh lẽo của cậu.

“Xin lỗi…” Hắn nhẹ giọng nói, “Anh không nên để em đi một mình…”

Mục Liên Hạ hừ nhẹ một tiếng, giọng có chút khàn khàn, do nói chuyện nên lồng ngực cũng có chút đau: “Anh xin lỗi gì chứ, cũng không phải anh sai. Là em nghĩ quá đương nhiên.”

“Anh hẳn nên chú ý, ” Giọng Tống An Hoài thiên về nỉ non, “Anh nếu nghĩ nhiều chút nữa, em cũng sẽ không bị thương.”

“Em cũng không phải búp bê sứ, sao có thể chú ý chứ… ông già …”

Tống An Hoài ngẩng đầu: “Đừng làm anh sợ nữa.”

“Không đâu.” Mục Liên Hạ cười với hắn, sau đó lại bắt đầu ho khan đến tê tâm liệt phế, bị Tống An Hoài ngăn cản không cho cậu nói nữa.

“Lần này em bị thương rất nặng, em đừng nói, ” Tống An Hoài đau lòng nói, “Em cũng đừng nghĩ nhiều, cái gì cũng mặc kệ nghỉ ngơi cho tốt, chờ em khỏe lại nói.”

Mục Liên Hạ cũng không cậy mạnh nữa, dưới cái nhìn dịu dàng của Tống An Hoài lại ngủ.

Cậu vừa nằm viện liền nằm một tuần. Cuối cùng cậu thấy mình đã không sao, nhưng mọi người đều không thả cậu đi, bà Hạ mỗi ngày đều thay đổi đồ bổ đa dạng cho Mục Liên Hạ, canh canh nước nước Mục Liên Hạ muốn từ chối cũng không dám.

Quãng thời gian cậu nằm viện phòng bệnh cũng không sống yên ổn qua, mỗi ngày đều có người đến thăm cậu, bên cảnh sát cũng có người an ủi, còn quanh co lòng vòng hỏi có thể ghi chép không —— xem ra trước khi cậu khỏe thì đã bị ngăn cản không ít.

Làm ghi chép là cảnh quan ban đầu phụ trách vụ án này, phụ trách cùng hắn là Hầu cảnh quan phụ trách vụ án của Cung Hán Văn.

Khi đang ghi chép, Phương Tử Nghị đến đây, đi cùng hắn còn có Phương Tử Huyên.

Mục Liên Hạ đã lâu không gặp Phương Tử Huyên, nhưng nhìn khí sắc cô bây giờ có lẽ trôi qua rất không tệ. Lại thấy dáng vẻ ân cần của Hầu cảnh quan… Mục Liên Hạ cảm thấy vui mừng trong lòng.

Khi anh em nhà họ Phương đến thì ghi chép đã sắp xong, mà sau khi ghi chép xong cảnh quan phụ trách tạm biệt trước, Hầu cảnh quan rốt cuộc cũng thành công hẹn mỹ nhân cùng ra cửa với hắn. Lúc này Tống An Hoài không ở đây, Phương Tử Nghị ngồi xuống ghế cạnh giường cậu.

Hắn nhìn tay Mục Liên Hạ còn được thanh nẹp cố định, thở dài: “Lần này… Ai…”

Mục Liên Hạ cười với hắn: “Em không sao anh Phương. Chuyện này em không có ảnh hưởng gì đi?”

“Không sao, tôi đã giải quyết, ” Phương Tử Nghị ngược lại không để ý chuyện đó, “Tôi vẫn liên lụy tới cậu. Lúc trước cũng có người nhận vụ án liên quan tới Hán Thực, chuyện như vậy cũng không phải xảy ra lần đầu tiên, tôi hẳn nên cẩn thận.”

“Là họa tránh không khỏi a, ” Mục Liên Hạ nhíu nhíu mũi, “Em cũng không sao, anh Phương nếu mà bị cắt mới càng không xong.”

“Họ còn không thể công khai như vậy. Lại nói, cậu nghĩ tôi là cậu à? Người mới.” Phương Tử Nghị trêu ghẹo cậu. Mục Liên Hạ bị nói đến thiếu chút nữa mặt đỏ.

Lại nói, Phương Tử Nghị thở dài: “Ngụy Nham đã chết.”

Mục Liên Hạ nháy mắt mấy cái, trong khoảng thời gian ngắn không phản ứng lại được.

“Ngụy Nham đã chết, ” Phương Tử Nghị lặp lại, “Tự sát.”

Mục Liên Hạ trong nháy mắt nói không rõ cảm nhận gì đang lan tràn: “Vì sao?”

“Ngụy Nham ở Lam Tinh có Thiên Thượng Nhân Gian duy trì. Thiên Thượng Nhân Gian ngược lại không quá để ý tiểu lâu la như cậu ta, nhưng tốt xấu gì cũng được họ che đậy. Lúc trước khi tôi xử lý cậu ta có chào hỏi với chỗ đó, nhưng bây giờ chúng tôi đã ầm ĩ rồi. Người mang Ngụy Nham đi đã tìm Cung Hán Lương tỏ vẻ Ngụy Nham không có công lao cũng có khổ lao, sau đó Cung Hán Lương lại nhớ đến tôi. Chuyện này vốn phải tính trên đầu tôi.” Phương Tử Nghị giải thích.

Thiên Thượng Nhân Gian… Mục Liên Hạ có chút hoảng hốt. Hội sở nổi tiếng ở Song Hòe cậu tự nhiên là biết. Nếu nói Ngụy Nham dán nhãn Thiên Thượng Nhân Gian, cũng không trách được gã có thể làm nhiều chuyện ghê tởm đến vậy. Mà phía sau màn của Thiên Thượng Nhân Gian… thì ra là giống phía sau màn của Hán Thực.

Mục Liên Hạ nháy mắt mấy cái, đã hiểu.

Phương Tử Nghị cũng không ở đây lâu, trò chuyện với Mục Liên Hạ một lát liền đi, khi đi còn không quên gọi điện thoại cho em gái mình rõ ràng là đang đi hẹn hò trở về. Nghĩ Phương Tử Huyên không biết chuyện Ngụy Nham đã chết, huống chi Phương Tử Nghị chắc chắn không tính để cô biết. Dù gã là ba của công chúa nhỏ, nhưng căn bản không cần phải nhận thân. Còn nữa… công chúa nhỏ có lẽ sắp có một ba ba mới?

Mục Liên Hạ một mình nằm trên giường nghĩ tới nghĩ lui, còn tranh thủ nhắn một tin cho Hàn Thừa Vũ.

Đừng nói nữa, đây là một chiếc di động mới, mấy cái di động của cậu thật đúng là gặp nhiều tai nạn mà.

Giữa trưa lại là canh bổ. Sau khi bà Hạ rời đi thì Mục Liên Hạ mặt mày thảm thiết làm nũng với Tống An Hoài: “Em không muốn uống thứ này nữa!”

Tống An Hoài vuốt lông cho cậu, cười mà không nói.

Nói thêm lát nữa, Mục Liên Hạ nghiêm túc nói với hắn: “Em muốn gặp Mục Khả Kiệt.”

Tống An Hoài xoa tóc cậu: “Được, mai đi.”

Vì thế Mục Liên Hạ trong lòng quay cuồng cảm xúc không rõ từ sáng sớm đã quấn quít Tống An Hoài đi cục cảnh sát. Mục Khả Kiệt đã bị giam giữ.

Khi cậu tới, tình hình của đối phương rõ ràng rất không xong, nhưng cậu cũng cảm thấy chút khuây khoả nào.

Lúc thấy Mục Liên Hạ tới, Mục Khả Kiệt rất kích động: “Liên Hạ! Liên Hạ em cứu anh đi! Em nói với cảnh sát anh không có bắt cóc em anh không có! Anh sao có lá gan bắt cóc người chứ đúng không! Em còn là em họ anh nữa Mục Liên Hạ!”

Mục Liên Hạ lấy tay phải ôm tay trái còn mang theo thanh nẹp, nhìn dáng vẻ Mục Khả Kiệt cực kì chật vật, chậm rãi nở nụ cười ác độc với gã.

“Anh đang nói gì đó? Anh là tội phạm. Anh bắt cóc tôi, vơ vét tài sản, còn hút ma túy buôn lậu thuốc phiện, không bắt anh thì bắt ai?” Nụ cười của Mục Liên Hạ càng thêm sâu sắc, “Đừng nghĩ nữa, không có ai giúp được anh đâu. Câu nói đó trả lại cho anh, tôi vốn không muốn, là anh ép tôi.”

“Cuối cùng… Chỉ cần ở Song Hòe, tôi đảm bảo luật sư của anh, nhất định rất ‘xuất sắc’.”

Nói xong, cậu xoay người rời đi.

Có một số việc, cũng nên kết thúc vào giờ khắc này.

Tống An Hoài đang ở ngoài chờ cậu, khi cậu đi ra thì Mục Khả Kiệt đã kích động lên thậm chí còn đang chửi cậu, Mục Liên Hạ không chút để ý đóng cửa lại, ngăn cách tất cả trong cánh cửa đó.

Trong cửa và ngoài cửa, hai thế giới.

Lên xe hai người đều ăn ý không nhắc lại Mục Khả Kiệt nữa. Vị khách qua đường đó đã biến mất trong sinh mệnh của họ. Nghe nói mấy hôm trước Lý Tố Anh còn đi cục cảnh sát náo loạn, nhưng đó là nơi nào? Có thể cho bà ta làm ầm ĩ? Bây giờ đã cắp đuôi chạy.

Không dễ dàng trốn khỏi bệnh viện, Mục Liên Hạ cũng không tính về ngay. Cậu thấy mình không sao rồi, nhưng mọi người không yên lòng mới bảo cậu tiếp tục nằm viện.

Kết quả còn chưa nghĩ ra giữa trưa ăn cái gì —— dù sao bây giờ cậu phải kiêng ăn —— di động đã reng.

Tiếng điện thoại là của Tống An Hoài. Tống An Hoài đang lái xe, vừa thấy là Hạ Đình Ngọc, để Mục Liên Hạ nghe giùm.

Mục Liên Hạ mở loa, vừa kết nối thì Hạ Đình Ngọc đã rít gào: “Làm sao đây lão Tống bà nội tôi thấy rồi!”