Danh Sách Ước Nguyện

Chương 69: Thẳng thắn




Hạ Đình Ngọc nói như vậy, Mục Liên Hạ trong khoảng thời gian ngắn chưa phản ứng lại được.

Cái gì mà bà Hạ thấy rồi? Thấy cái gì chứ?

Hạ Đình Ngọc còn đang tiếp tục ồn ào trong điện thoại: “Làm sao đây lão Tống tôi không biết làm sao đây nữa! Tôi còn chưa chuẩn bị nói cho bà tôi mà! Bà nếu nói với ba tôi thì ba tôi sẽ đánh chết tôi mất!”

Trong thanh âm mơ hồ mang theo chút âm vọng, nghe vào tai hình như là đang trốn trong phòng vệ sinh gọi điện thoại: “Mấy người hôm nay không ở phòng bệnh không nói cho tôi! Tiểu Thụy nhất định muốn tới thăm mấy người, kết quả khi tới thì không thấy ai hết! Kết quả tôi với Tiểu Thụy kìm lòng không được…”

Sau giọng trở nên oán giận: “Kết quả bà tôi không thèm gõ cửa, trực tiếp vào cửa.”

Mục Liên Hạ ở trong lòng thắp nến cho ông anh họ hời này, bà Hạ nhìn đám tiểu bối đã quen trực tiếp vào cửa thật sự không có thói quen gõ cửa, dù sao ở đây cũng không phải địa bàn riêng chỉ thuộc về mình. Mục Liên Hạ đã từng ăn mệt qua, cậu và Tống An Hoài thiếu chút nữa bại lộ.

Hạ Đình Ngọc còn đang rối rắm, sau đó phát hiện đầu bên kia điện thoại không có chút thanh âm, giọng của mình cũng thuận lý thành chương mà biến thành hung tợn: “Lão Tống ông có ý gì chứ! Có còn là anh em không đó!”

Mục Liên Hạ ho nhẹ một tiếng: “Anh…” Thời gian một năm đã đủ cho họ quen nhau, tuy không bằng thân thiết từ nhỏ đến lớn, nhưng gọi tiếng anh cũng không thấy áp lực. Nói thật, Mục Liên Hạ chưa từng nghĩ tới sẽ có quan hệ với Hạ Đình Ngọc như bây giờ. Dù sao theo đời trước mà nói, mặc cho Hạ Đình Ngọc đã không còn hình tượng gì cả, nhưng hắn đã từng là thần tượng của Mục Liên Hạ.

Ừm, nguyên nhân làm thần tượng còn liên quan đến chuyện Hạ Đình Ngọc gặp hôm nay.

Mục Liên Hạ nhìn Tống An Hoài một cái, tiếp tục trò chuyện với Hạ Đình Ngọc: “Anh… anh muốn làm gì đây? Anh bị ngoại bắt gặp, vậy Lý Thụy Phong đâu?”

Hạ Đình Ngọc im lặng một giây: “… Nội bảo Tiểu Thụy về trước, sau đó mới tẩn cho anh một trận, nói anh bắt cóc trẻ ngoan, bà xin lỗi người nhà Tiểu Thụy. Bà tẩn xong mệt mỏi bảo anh về nhà mình trước.”

Mục Liên Hạ bỗng nhiên có chút đau lòng cho ông anh họ hời này.

Đồng lứa của nhà họ Hạ đời trước là hai anh em, cũng chính là Hạ Hưng Hoa và Hạ Hinh Hoa; sau đó hưởng ứng kế hoạch hóa gia đình, đời này cũng chỉ có hai người, Hạ Đình Ngọc và Mục Liên Hạ. Mục Liên Hạ theo thân phận và suy nghĩ của mình mà nói cũng xem như người ngoài, cho nên nói nhà họ Hạ chỉ còn có Hạ Đình Ngọc.

Mà Hạ Đình Ngọc thì sao, có thể nói là tính cách làm mọi người trong nhà đều đau đầu, nhưng đã qua nhiều năm, người trong nhà cũng đã thói quen. Hơn nữa tuy cái tính của Hạ Đình Ngọc có điên khùng, nhưng bản thân Hạ Đình Ngọc vẫn được mọi người tán thành. Mục Liên Hạ cảm thấy, bà Hạ chắc chắn sẽ cho phép Hạ Đình Ngọc theo thói quen.

Chỉ là Lý Thụy Phong là bạn cậu, Hạ Đình Ngọc là anh họ cậu. Cậu tuy có chút tin tưởng Hạ Đình Ngọc, nhưng bây giờ cậu nghiêm túc cảm thấy chuyện đời trước tuy có liên quan tới đời này, nhưng dù sao cũng không giống. Cũng không thể nói chuyện đã biến hóa và chuyện chưa biến hóa thành một được, cho nên nói Mục Liên Hạ cũng có chút lo cho Lý Thụy Phong và Hạ Đình Ngọc, nhất là sau khi chuyện như vậy xảy ra vào hôm nay.

“Anh, anh nói thật cho em, anh với Lý Thụy Phong…”

Cậu còn chưa dứt lời đã bị Hạ Đình Ngọc đánh gãy: “Anh theo đuổi lâu như vậy mới theo đuổi được bà xã anh sao có thể buông tay được chứ.”

Vì thế Tống An Hoài rất bình tĩnh cho người anh em một câu: “Cậu nghĩ xong rồi thì hỏi tôi làm gì nữa? Biết làm gì rồi thì cứ đi làm đi.”

Tống An Hoài nói có lý như vậy nên Hạ Đình Ngọc bừng tỉnh hiểu ra gật đầu sau đó cúp điện thoại.

Mục Liên Hạ đặt điện thoại xuống, nghiêng đầu nhìn Tống An Hoài: “Này, anh nói xem, nếu mình bị phát hiện thì sao?”

Tống An Hoài không quay đầu: “Mọi người bên anh đều biết mình bên nhau rồi.”

Mục Liên Hạ dùng tay phải tự do xoa cằm sạch sẽ của mình: “Cũng đúng… Em không nói cho họ là được, nếu không thì vậy đi, thừa dịp Hạ Đình Ngọc xui xẻo, mình cũng nói cho người nhà?”

Tống An Hoài cố đè khóe miệng giơ lên thành bằng phẳng, cố để cảm xúc sôi trào bình ổn, giả vờ giả vịt: “Em vui là được.”

Chuyện Mục Liên Hạ tính ra ngoài đi dạo bị ngâm nước nóng, Tống An Hoài lại nhận được lời cầu xin giúp đỡ từ anh em, cho nên chở Mục Liên Hạ đến biệt thự nhà họ Hạ.

Tống An Hoài và Hạ Đình Ngọc quen biết nhau hồi đại học, không tính là con cái quen nhau từ nhỏ trong vòng, cho nên hắn cũng không quá quen thuộc người nhà họ Hạ, chỉ là lúc trước có gặp qua vài lần, một người biết là bậc cha chú của bạn, một người biết là bạn của con, khách khí với nhau.

Tống An Hoài vì Mục Liên Hạ mới bắt đầu thoáng chú ý nhà họ Hạ, sau đó gặp mặt khi Mục Liên Hạ bị thương. Lý do thoái thác với người lớn chính là bạn bè tốt nhất. Lúc ấy do hoảng loạn đều chú ý trạng thái của Mục Liên Hạ, chỉ chớp mắt Tống An Hoài đã ở cùng với Mục Liên Hạ mọi thời tiết.

Khi tới nhà họ Hạ, Tống An Hoài biết mình lúc này không nên xuất hiện, vì thế dặn dò rồi để Mục Liên Hạ một mình về nhà.

Kỳ thật nhà trong miệng Mục Liên Hạ vẫn là căn hộ của Tống An Hoài. Mục Liên Hạ và nhà họ Hạ có thể chung sống hòa thuận, nhưng chỉ có chính cậu mới biết loại ngăn cách này là không thể xóa bỏ được. Biệt thự nhà họ Hạ từ lâu đã có phòng dành cho Mục Liên Hạ, mà bà Hạ yêu cầu Mục Liên Hạ tới đây ở không chỉ một lần, đương nhiên, Mục Liên Hạ từ chối thành công.

Lần này cậu về nhà là biết Hạ Đình Ngọc có thể sẽ bị tẩn, nhưng cậu không nghĩ Hạ Đình Ngọc sẽ bị tẩn tới thảm như vậy.

Nhà họ Hạ tuy là biệt thự, nhưng bình thường chỉ có một bảo mẫu. Mục Liên Hạ có chìa khóa và mật khẩu của mình, khi cậu đẩy cửa vào, liền nghe thấy người cậu bình thường ôn hòa của cậu đang chửi ầm lên.

Mục Liên Hạ bước nhanh vào, nhìn thấy hình dáng Hạ Đình Ngọc đang quỳ trên mặt đất, trên đất còn có cái xỏ giày bị đứt.

Bà Hạ và ông Hạ đều ngồi trên sô pha, nét mặt bà Hạ thoáng mang theo chút đau lòng, mà ông Hạ thì luôn là mặt không biểu tình, không nhìn ra suy nghĩ.

Mục Liên Hạ chưa đi được hai bước đã bị bà Hạ thấy được. Bà Hạ ai u một tiếng, dáng vẻ rất đau lòng, lập tức đứng dậy ôm Mục Liên Hạ cao hơn mình nhiều vào trong lòng: “Cục cưng của ngoại, cháu còn chưa khỏe sao đã chạy đi nơi nơi thế này, sao chỉ có mình con thôi? Ai yên lòng chứ?”

Mục Liên Hạ xấu hổ cười, sau đó nói sang chuyện khác: “Anh cháu đây là… có chuyện gì vậy?”

Bà Hạ không muốn nói cho Mục Liên Hạ, nhưng cậu Hạ trực tiếp gào lên: “Con bảo anh con nói cho con đi! Nhìn xem nó có mặt mũi nói cho con hay không!”

Hạ Đình Ngọc quay đầu nhìn Mục Liên Hạ, nhếch miệng: “Ba muốn con nói gì đây? Liên Hạ à anh tìm chị dâu cho em đó.”

Mục Liên Hạ phối hợp làm vẻ mặt kinh ngạc mà lại vui mừng: “Thật sự?”

Cậu Hạ quả thực muốn rít gào: “Súc sinh! Mày mẹ nó đang nói gì đó hả! Mày không muốn mặt mũi của mày nữa rồi hả!”

Hạ Đình Ngọc tuy đang quỳ với cha, nhưng lại thẳng eo lưng: “Ba, con không thấy con làm sai gì cả.”

Hạ Hưng Hoa thở hồng hộc mấy tiếng: “Đây mà là không làm gì sai? Mày có phải thấy mày rất giỏi mày đứng đầu thiên hạ mày sẽ không sai không hả? Mày nói tự mày đi sai đường thì thôi, mày còn lừa đứa cháu nhỏ của nhà họ Lý theo!”

“Tụi con thích nhau muốn ở bên nhau cả đời, trong mắt mọi người đây là sai?!” Hạ Đình Ngọc nhịn không được phản bác, “Vậy ba thấy gì mới đúng? Rõ ràng là có người thích, rõ ràng có thể ở bên nhau, còn phải thỏa hiệp vì chuyện khác mới là đúng à?”

“Đủ rồi!” Ông Hạ nặng nề mà ho khan một tiếng, “Cứ để vậy trước đi. Đình Ngọc cháu lên lầu bình tĩnh trước, Hưng Hoa con cũng vậy, người một nhà đừng làm căng thế.”

Uy vọng của ông Hạ đặt ở đó. Hạ Đình Ngọc ngoan ngoãn đứng dậy lên lầu, cậu Hạ nhìn bóng dáng con trai lên lầu, thở dài nặng nề, sau đó trải mình trên sô pha.

Có lẽ là nghĩ chuyện này tạm thời cho qua, ông Hạ ngược lại ân cần thăm hỏi Mục Liên Hạ, đủ loại vấn đề đều có. Nhưng Mục Liên Hạ thường thường ném ánh mắt về phía cầu thang không một bóng người, trong lòng tựa như mèo cào. Đáng tiếc là do tính cách, cậu có muốn biết nhiều cũng hỏi không được.

Bởi vì phải đóng cửa xử lý chuyện này nên cho bảo mẫu một ngày nghỉ, cơm trưa đều do mẹ Hạ và bà Hạ cùng nhau làm, mà món cá vì Mục Liên Hạ mà cố ý xử lý là do ông Hạ tự tay làm, mùi vị rất không tệ.

Bầu không khí bữa cơm trưa rất im ắng, Mục Liên Hạ ăn mà thấy dạ dày có chút đau. Hạ Đình Ngọc chỉ cúi đầu bới cơm, không được mấy miếng đã nói no rồi lên lầu, cậu Hạ bỏ mạnh đũa xuống, không đợi hắn nổi giận, bị cha mẹ mình trừng một cái, không phản đối.

Bởi vì Hạ Đình Ngọc mà bữa cơm trưa này ăn rất muộn, khi mọi người vừa buông đũa, cửa bị gõ vang.

Làm tiểu bối, Mục Liên Hạ rất chủ động đi mở cửa, sau đó kinh ngạc đứng ở cửa không động đậy.

“Sao thế?” Bà Hạ có chút kỳ quái hỏi.

Vì thế Mục Liên Hạ chậm rãi dịch người, lộ ra Lý Thụy Phong mắt đỏ đằng sau.

“Tiểu Thụy sao cháu lại tới đây?” Bà Hạ hoảng sợ, kéo Lý Thụy Phong lên sô pha, “Mau, mau vào!”

Lần này tới đây không giống trước kia, Lý Thụy Phong từ từ đi vào, sau đó đột nhiên cho bà Hạ một cái ôm chặt: “Bà ơi…”

Nhà họ Hạ và nhà họ Lý thân nhau mấy đời, Hạ Đình Ngọc và anh cả Lý Thụy Phong là bạn từ nhỏ, sau đó quen biết Lý Thụy Phong mới ra đời, ôm bé con nho nhỏ mềm mềm vào trong lãnh địa của mình, sau này, ôm vào trong lòng mình.

Lý Thụy Phong từ nhỏ đến lớn chạy tới nhà họ Hạ không ít lần, chỉ là lần này hắn khóc trong lòng bà Hạ: “Bà ơi… cháu muốn ở bên anh ấy, cháu thích anh ấy, anh ấy cũng thích cháu.”

Quen nhau lâu như vậy, lần đầu tiên Mục Liên Hạ thấy Lý Thụy Phong khóc.

Hắn hít sâu một hơi: “Bà… mọi người là không tiếp nhận được đồng tính, hay là không tiếp nhận được người anh ấy chọn?”

Bà Hạ xoa tóc Lý Thụy Phong: “Có gì khác đâu chứ? Dù sao cũng là không thể. Tiểu Thụy ba mẹ cháu…”

Lý Thụy Phong ngẩng đầu, lộ ra đôi mắt có chút sưng đỏ: “Nhà cháu đã đồng ý.”

Bà Hạ mở to hai mắt nhìn, mẹ Hạ ngồi trên sô pha cũng mở to hai mắt nhìn.

Mục Liên Hạ thở dài: “Còn nữa… người cháu thích, cũng giống cháu.”

Bà Hạ hoảng hốt, cảm thấy mình có lẽ đã già rồi, lỗ tai không dễ dùng.