Đào Hoa Yêu Yêu

Quyển 2 - Chương 34: Nói cho anh tôi không yêu anh 2




Mấy hôm rồi bận, thông cảm hen:)

Sau đó, hai người không ai nói gì nữa, chỉ ngồi trong bóng đêm lẳng lặng mãi đến khi có tiếng động, một ánh sáng đột nhiên chiếu vào khiến trong hai người bất giác nheo mắt lại. Sau đó, cửa thang máy chậm rãi mở ra, ánh sáng và tiếng ồn ào càng lúc càng rõ ràng. Sau đó, người đầu tiên xông vào là Lưu Khiêm Học đang kinh hoàng, sau đó hình như có Mike, Bàng Hải Âm, còn cả Triệu Tử Tuấn… Bọn họ đều gọi tên hai người

–         Sở Phi

–         Yêu Yêu!

–         Hai người không sao chứ?

–         Bị dọa sắp chết rồi…

–         Có bị thương không?

–         …

Sau trận rối loạn, Đào Hoa Yêu Yêu và Sở Phi đi ra ngoài. Mike và Lưu Khiêm Học đỡ Sở Phi, Lưu Khiêm Học đã liên lạc với bệnh viện, mặc kệ sự từ chối của Sở Phi, kiên trì muốn lập tức kiểm tra cho anh. Thái độ cứng rắn hiếm thấy của anh khiến mọi người hơi kinh ngạc, cuối cùng Sở Phi đành bực bội thoải hiệp. Mike lập tức dẫn hai người vào văn phòng mình cho Sở Phi nghỉ tạm. Đào Hoa Yêu Yêu thì hầu như bị Triệu Tử Tuấn ôm lấy đi về văn phòng mình

Bên trái là văn phòng của Mike, bên phải là của Đào Hoa Yêu Yêu, trước khi mỗi người đi một ngả, Sở Phi đột nhiên dừng bước, anh như có chút do dự rồi vẫn không nhịn được quay đầu nhìn bóng dáng Đào Hoa Yêu Yêu:

–         Có thể nói cho tôi biết anh ấy là ai không? Anh nhẹ nhàng hỏi.

Câu hỏi không đầu không đuôi, giọng cũng không lớn nhưng cô nghe được, cũng hiểu được.

Cô dừng bước, hơi ngừng lại rồi mới quay đầu, cười ngọt ngào mà tươi sáng như đang chìm đắm trong vị ngọt tình yêu:

–         Anh cũng biết đấy, là anh – Triệu Tử Tuấn.

Nói xong, cô vùi đầu vào vai Triệu Tử Tuấn, ở trước mặt mọi người ngăn cản anh mắt của Triệu Tử Tuấn, lạnh lùng khẽ rít:

–         Diễn! Bằng không anh ăn đủ đấy

Chỉ cần nhìn một cái, Triệu Tử Tuấn thông minh hiểu vấn đề, vội tỏ vẻ tình cảm, ôm lấy Đào Hoa Yêu Yêu:

–         Em yêu, em không sao chứ. Anh lo muốn chết…

Còn chưa nói xong, một bàn tay thon dài vươn tới, nắm lấy tay Đào Hoa Yêu Yêu. Sở Phi kéo Đào Hoa Yêu Yêu ra khỏi vòng tay Triệu Tử Tuấn, kéo cô đi

–         Này, Sở tiên sinh, anh… Triệu Tử Tuấn vội ngăn lại

–         Anh, anh làm gì… Đào Hoa Yêu Yêu hoảng sợ

–         Im mồm!

Tay Đào Hoa Yêu Yêu, tay Sở Phi, tay Triệu Tử Tuấn, ba cánh tay xiết chặt, Sở Phi hơi sẵng giặng, Triệu Tử Tuấn không tự chủ được buông tay ra, để mặc Sở Phi đưa Đào Hoa Yêu Yêu đi

–         Anh buông ra, anh buông… Buông ra!

Đào Hoa Yêu Yêu giãy dụa nhưng sức lực trong tay Sở Phi vô cùng lớn, hai người giằng co nhau mãi cho đến khi vào văn phòng của Đào Hoa Yêu Yêu

–         Anh buông ra! Đào Hoa Yêu Yêu hung hăng giãy dụa.

Cửa đóng sầm lại, cửa chớp cũng giật xuống thì Sở Phi mới buông tay Đào Hoa Yêu Yêu.

–         Rốt cuộc anh định làm gì? Đào Hoa Yêu Yêu xoa cổ tay, bực bội kêu to.

–         Đổi người khác! Giọng nói Sở Phi lạnh lùng nhưng mang theo sự tức giận

–         Cái gì?! Đào Hoa Yêu Yêu ngây người

–         Triệu Tử Tuấn không được. Sở Phi lạnh lùng

Đào Hoa Yêu Yêu ngây người, cô ngây ngốc nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Sở Phi một hồi rồi mới lấy lại tinh thần, lửa giận bốc thẳng lên óc:

–         Anh ấy không được?

–         Đúng thế

Cô giận dữ cười:

–         Tuổi không trẻ, đẹp trai, có tài, có tiền, còn yêu tôi đến chết đi sống lại, có gì mà không được

Sở Phi không nói gì, trừng mắt nhìn cô, cố gắng nhẫn nại, nhìn Đào Hoa Yêu Yêu như nhìn đứa trẻ đang đùa nghịch.

Cô vẫn kiêu ngạo vênh mặt, cười lạnh:

–         Không được? Sở Phi, anh dựa vào cái gì mà nói những lời này? Anh lấy thân phận gì mà đòi dạy bảo tôi? Anh nghĩ anh là ai? Hai chúng ta vốn chẳng liên quan, tôi yêu ai thích ai anh xen vào làm gì! Tôi nói cho anh, tôi và Triệu Tử Tuấn đã chuẩn bị cưới rồi. Anh có thể làm gì…

–         Đồng tính luyến ái

Bốn chữ nhẹ nhàng nói ra khiến Đào Hoa Yêu Yêu ngừng bặt

–         …

Cô trừng mắt nhìn anh như nhìn một con quái vật.

Sở Phi nhìn Đào Hoa Yêu Yêu ngẩn ngơ, ánh mắt kinh hoàng. Anh bình tĩnh nhìn cô, che dấu đi tình cảm ở sâu trong lòng, khẽ lặp lại

–         Anh ấy là người đồng tính

Cuối cùng Đào Hoa Yêu Yêu cũng có phản ửng, cô dần mở to mắt nhìn anh như nhìn con quái vật, lửa giận thêu đốt trong mắt dần biến thành nỗi kinh hoàng.

Cô từng bước lùi về phía sau, thật cẩn thận như chỉ chạm vào anh thì sẽ chết. Sự tuyệt vọng trên mặt cô khiến Sở Phi hoảng hốt, anh không tự chủ được bước lên:

–         Yêu Yêu…

Quả nhiên cô như con thỏ bị sợ hãi mà bỏ chạy

–         Yêu Yêu!

Cửa bật mở, Đào Hoa Yêu Yêu lao thẳng ra ngoài, Sở Phi cũng chạy theo sau cô

–         Sở…

Lưu Khiêm Học vẫn chờ ở bên ngoài thấy hai người trước sau đi ra, tiến lên vừa định nói thì Sở Phi đã cắt lời:

–         Đừng theo mình

Nói xong, anh đuổi theo Đào Hoa Yêu Yêu

Ở cầu thang thoát hiểm, Đào Hoa Yêu Yêu chạy đến tầng 16 thì bị Sở Phi đuổi kịp

–         Buông ra

Cô lạnh lùng nhìn Sở Phi đang đẩy mình vào vách tường

–         Yêu yêu, em đừng như vậy. Sở Phi đau khổ nhìn cô.

–         Buông ra. Cô chỉ lặp lại lời này

–         Yêu Yêu, em đừng như thế, anh biết là anh có lỗi với em.

Anh cắn răng, vẫn nói tiếp:

–         Rời khỏi Triệu Tử Tuấn đi, em đừng tự hủy hoại bản thân…

–         Anh cút đi

Đào Hoa Yêu Yêu lạnh lùng nhìn anh, đột nhiên bắt đầu giãy dụa:

–         Đừng động vào tôi, anh tránh ra. Cô thét chói tai.

–         Triệu Tử Tuấn căn bản không thể đem lại hạnh phúc cho em, em tội gì dây dưa với anh ta

Cô cắn răng, đôi mắt to quật cường hung hăng nhìn Sở Phi:

–         Anh là gì của tôi? Tôi nói cho anh, tôi yêu anh ấy, yêu đến chết, tôi không chỉ muốn theo đuổi anh ấy mà còn muốn đi nói chuyện với bạn trai anh ấy. Đào Hoa Yêu Yêu tôi là ai? Tôi chưa phải chưa theo đuổi ai. Tôi có thể theo đuổi anh bốn năm thì sao không thể đi cướp bạn trai người khác? Đồng tính thì làm sao? Tôi thích anh ấy đấy, dù anh ấy là gay hay có bị Sida tôi cũng muốn theo anh ấy. Cái đó liên quan gì đến anh, tôi thích thế nào chẳng cần anh quản

–         Yêu Yêu, em nói gì thế?

Sở Phi lớn tiếng quát, hung hăng kiềm chế cô lại.

Đào Hoa Yêu Yêu mặt tái nhợt, đanh lại, cắn chặt môi không nói câu gì. Cô chỉ giãy dụa nhưng dù giãy dụa thế nào cũng vẫn bị Sở Phi giam cầm trong vòng ôm của anh

–         Anh buông ra, họ Sở…

–         Vì sao em không tìm người đàn ông tốt hơn mà lại muốn Triệu Tử Tuấn kia…

Sở Phi trừng mắt nhìn cô, không khống chế được quát:

–         Lừa mình dối người, em biết rõ anh ta là đồng tính luyến ái…

–         Chẳng sao, tôi thích. Cô trả lời lại một cách mỉa mai.

–         Em căn bản không yêu anh ta

Anh quát lớn, hung hăng trừng mắt nhìn cô, nặng nề thở dốc, sắc mặt tái nhợt như tuyết.

Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, bọn họ nhìn nhau, chỉ nghe được tiếng thở nặng nề, hỗn loạn của nhau.

Sau đó, rốt cục, Đào Hoa Yêu Yêu không chịu được

–         Rốt cuộc anh muốn gì! Sở Phi, rốt cuộc anh muốn gì?!

Đào Hoa Yêu Yêu cuối cùng không giữ được hình tượng, cô không diễn nổi nữa… cô phát điên mà đấm vào ngực, vào vai Sở Phi, khóc kêu:

–         Đúng, tôi con mẹ nó bị coi thường, tôi căn bản không yêu anh ấy, thế thì sao? Tôi nói cho anh, anh còn nói thiếu, không chỉ có tôi không yêu anh ấy mà anh ấy cũng chẳng yêu tôi. Giờ anh biết rồi anh vui chưa. Anh ấy không yêu tôi, anh cũng chẳng yêu tôi, chẳng ai yêu tôi cả, anh vui chứ? Sở Phi, rốt cuộc anh muốn thế nào? Rốt cuộc anh muốn tôi phải thế nào?! Anh không cần tôi, tôi biết. Anh chán ghét tôi bám riết anh thì tôi đi. Tôi đi bốn năm, anh liên lạc với tôi cái rắm cũng chẳng có? Lúc gặp lại anh cũng chẳng vui vẻ nói câu đã lâu không gặp với tôi. Anh ấy căn bản chẳng yêu tôi, anh căn bản chẳng cần tôi còn không cho tôi đi tìm người đàn ông khác sao? Tôi mặc kệ anh ấy là đồng tính hay lưỡng tinh, dù sao trước kia, lúc yêu anh, anh chẳng phải cũng yêu người khác. Anh yêu phụ nữ, anh ấy yêu đàn ông, tôi không đấu lại được người đã chết thì tranh với đàn ông được không? Được không?!… Anh không cần tôi thì dựa vào cái gì không cho tôi yêu người khác. Tôi chỉ có chút tự tôn sao anh cũng xé nát nó? Nhìn thấy tôi thần hồn điên đảo vì anh, nhiều năm rồi vẫn mất hồn anh đắc ý lắm đúng không? Tôi nói tôi sẽ không dây dưa với anh nữa anh không tin đúng không? Anh không cho tôi dây dưa với anh, coi tôi như người xa lạ, thái độ luôn lễ độ, nho nhã thì tôi cũng muốn học thái độ đấy của anh được không. Anh chê tôi quấn quýt lấy anh, được tôi không dây dưa. Thế tôi không yêu người khác thì làm sao, chẳng phải anh hi vọng tôi đừng đeo anh như đỉa bám sao, đừng rình anh như hổ rình mồi sao? Giờ tôi chủ động né tránh anh, tôi lừa lọc anh sao? Chuyện Triệu Tử Tuấn tôi lừa anh thì làm sao? Cái này chẳng phải hợp ý anh còn gì? Anh dựa vào cái gì mà bóc mẽ tôi, dựa vào cái gì mà lấy đi sự tự tôn cuối cùng này của tôi…

Những nắm đấm như mưa trút lên vai, lên ngực Sở Phi. Đào Hoa Yêu Yêu dựa vào lòng Sở Phi khóc lớn, như một đứa trẻ con òa khóc. Nhưng cô đánh anh chẳng chút sức lực, chỉ có sự đau đớn như nện vào lòng Sở Phi. Tiếng khóc của cô, lúc đầu là tức giận, sau đó là tuyệt vọng như nghiền nát trái tim anh. Anh chỉ có thể mặc cho cô đánh mình, trong lòng hận không thể ôm cô vào lòng mà hôn cô, hôn hết những giọt nước mắt, sự đau đớn của cô…

Sở Phi ôm Đào Hoa Yêu Yêu, trong tai là tiếng khóc của Đào Hoa Yêu Yêu, anh chỉ có thể cắn răng yên lặng. Vô số lần anh khống chế bản thân muốn ôm chặt cô, muốn nói những lời anh muốn nhưng lời đến miệng lại cố gắng nuốt lại. Anh không thể… Anh không thể hại cô, anh yêu cô, yêu đến đau lòng nhưng anh không nói thì cô cùng lắm chỉ đau khổ vì lần thất tình này. Nhưng nếu anh nói, có lẽ cô sẽ ở bên anh nhưng cả đời còn lại chìm trong đau khổ, anh không thể, anh không thể

Bỗng nhiên, tiếng khóc ngừng lại. Sở Phi cảm thấy lòng nặng xuống. Anh cả kinh, cúi đầu thấy Đào Hoa Yêu Yêu lặng lẽ ngất xỉu trong lòng mình

–         Yêu Yêu

Anh ôm chặt Đào Hoa Yêu Yêu, dùng sức lắc nhưng Đào Hoa Yêu Yêu chỉ yên lặng, nước mắt vẫn rơi, hai mắt nhắm chặt

Cô hôn mê.

Sở Phi lo lắng, anh dùng sức bế Đào Hoa Yêu Yêu lên nhưng vừa muốn bước lên bậc thang thì trước mắt đột nhiên tối sầm, cơn đau đớn kịch liệt xuyên thẳng vào óc. Chân anh lảo đảo ngã xuống. Khoảnh khắc ngã xuống đập vào vách tường, anh nghiêng người, dùng toàn bộ lưng đập vào tường khiến Đào Hoa Yêu Yêu không bị tổn hại gì. Nhưng sự đau đớn trong não và trái tim như con rắn độc được dịp phát tác, hung hăn quấn chặt anh. Sở Phi hít một ngụm khí lạnh, anh ôm chặt Đào Hoa Yêu Yêu trong lòng, ép bản thân phải cố gắng chỗ đỡ. Anh rút di động trong túi, ấn con số quen thuộc, sau vài tiếng chuông ngắn thì điện thoại thông, chưa đợi đối phương nói gì anh đã giành lời, ngắn gọn, tiếng suy yếu mà khàn khàn:

–         Khiêm Học, đến chỗ cửa thoát hiểm tầng 15… mau lên, Yêu Yêu…

Anh thở sâu, cố gắng chống lại đợt sóng đau đớn muốn ngất đi:

–         Té xỉu

Nói xong hai chữ này, anh lẳng lặng trượt chân, khoảnh khắc ngã xuống, vô ý xiết chặt vòng tay để bảo vệ người con gái trong lòng.