Đào Hoa Yêu Yêu

Quyển 2 - Chương 41: Bởi vì bên nhau, chúng ta phải dũng cảm 1




Chương sau rất dài, dạo này tuy thi xong nhưng cũng còn mắc một số việc nên có thể mọi người phải chờ nhé:D

–          Sở Phi. Không nhất thiết phải đi. Mình gọi cho Đào Hoa Yêu Yêu, bảo cô ấy đi ra

Nguyễn Mạnh Đông dừng xe, lo lắng nhìn sắc mặt Sở Phi tái nhợt ở ghế bên.

Sở Phi lắc đầu:

–          Dù sao lão Hà cũng là người có tiếng trong giới thương trường, thế nào cũng phải đến

–          Cậu đừng giả mạnh.

Nguyễn Mạnh Đông nhíu mày, trước khi dự tiệc, hai người ở văn phòng thảo luận về một hạng mục đầu tư ở Malaysia thì Sở Phi đột nhiên té xỉu. May mà anh bình thường có học lỏm được của Lưu Khiêm Học mấy chiêu nên mới không bị xuống, cứu tỉnh Sở Phi. Vốn định bảo anh đến bệnh viện kiểm tra một chút nhưng Sở Phi lại cố chấp mà bảo mình không sao, kiên quyết muốn đến dạ hội

Nguyễn Mạnh Đông nhìn Sở Phi có vẻ như thực sự không sao thì mới không gọi cho Lưu Khiêm Học nhưng vẫn lo lắng mà đi cũng Sở Phi

Dọc đường đi, anh lái xe, Sở Phi tựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi

–          Thật chẳng biết cậu nghĩ gì nữa

Lắc lắc đầu nhìn sắc mặt tái nhợt của Sở Phi, Nguyễn Mạnh Đông lại nói:

–          Thật sự không sao?

Sở Phi nhàm chán nói:

–          Cùng lắm thì có chuyện

Day day huyệt thái dương đau đau đớn, Sở Phi mở mắt, đợi cho tầm nhìn lại trở nên rõ ràng thì mới nói:

–          Đừng nói cho Yêu Yêu biết

Nguyễn Mạnh Đông đang mở cửa xe hơi ngừng lại:

–          Sao phải thế?

Sở Phi thoáng yên lặng rồi khẽ nói:

–          Giờ mình ở bên cô ấy đã là có lỗi với cô ấy, tội gì bắt cô ấy phải lo lắng thêm

Nguyễn Mạnh Đông hơi sửng sốt nhưng không nói gì, vỗ vỗ vai Sở Phi, hai người một trước một sau rời đi, sóng vai đi về phía hội trường.

Đào Hoa Yêu Yêu lẳng lặng đứng ở một góc yến hội. Khi nãy Sở Phi vừa gọi điện cho cô, nói công ty có chút việc sẽ đến chậm một chút, cô đồng ý rằng sẽ ngoan ngoãn chờ anh nhưng cô biết, thực ra bệnh của anh lại tái phát.

Lần này, lại ở bên nhau, Sở Phi thay đổi rất nhiều. Anh không hề ngại biểu hiện tình yêu của mình nhưng vẫn có những điều anh dấu giếm, trốn tránh cô. Giống như, anh chưa từng cho cô nhìn thấy anh bị phát bệnh.

Đào Hoa Yêu Yêu cầm một chiếc ly chân dài trong tay, chăm chú nhìn chằm chằm ánh sáng chiếu qua ly rượu, mỗi lần Sở Phi “có chuyện” mà đến chậm, sau khi anh cúp máy, cô có thói quen chuyên chú nhìn cái gì đó để dời đi sự chú ý của bản thân.

Cô biết, anh không muốn mình thấy anh phát bệnh, cô cũng biết, bản thân mỗi nhận được điện thoại lùi lịch hẹn của anh thì sẽ lại lo âu, bất an nhưng bọn họ vất vả lắm mới có thể bắt đầu. Lúc này, cô không thể ép buộc anh, dọa anh chạy trối chết được.

Cô biết chuyện đó rất gian nan, rất mất thời gian. Cô thường thường có cảm giác muốn chạy đến, lớn tiếng mắng, hận không thể bổ đầu anh ra mà vứt sạch sự lo lắng của anh đi. Trong mắt cô, tình yêu vốn thực sự rất đơn giản, yêu chỉ là yêu

Nhưng cô càng biết anh còn khổ sở hơn cô nhiều. Anh vất vả lắm mới lấy được chút dũng khí, nguyện ý đối mặt với bản thân, chịu thừa nhận rằng anh cần cô, cần tình yêu của cô. Nhưng dũng khí của anh còn rất yếu ớt, đoạn quá khứ với Liễu Phỉ như một bóng ma để lại nỗi sợ hãi lớn trong lòng anh, nó khiến cho anh có khát vọng yêu mà không dám thừa nhận, thậm chí anh còn không tin rằng mình có thể có được tình yêu.

Những năm qua, cô từng thử làm loạn, thử tức giận, thử hận anh nhưng cuối cùng cô phát hiện, nếu thực sự muốn anh mở lòng để đón nhận tình yêu thì chỉ có từ bản thân anh mà thôi, không có ai có thể tác động được. Cô chỉ có thể tin tưởng và chờ đợi anh mà thôi.

Cho nên, tuy rằng sẽ lo lắng nhưng cô chỉ có thể lựa chọn chờ đợi, anh không nói, cô sẽ không hỏi; anh không muốn cô biết, cô sẽ làm bộ như không biết.

Đào Hoa Yêu Yêu lắc đầu cười khổ, nhưng hiểu thì hiểu, thực sự phải làm thì mới thấy nó quá gian nan…

–          Yêu Yêu.

Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau khiến cô đang nhập tâm bị dọa hoảng sợ. Theo phản xạ, cô đứng thẳng dậy:

–          Hi, chào anh…

Tươi cười theo lệ thường, cô đột nhiên sửng sốt, kinh ngạc trợn tròn mắt:

–          Triệu Định Duệ?!

Trong nháy mắt Đào Hoa Yêu Yêu quay đầu lại, trong mắt Triệu Định Duệ hiện lên một ánh sáng kinh diễm rồi lập tức mắt tối sầm lại.

Hôm nay, Đào Hoa Yêu Yêu mặc váy dạ hội màu đỏ hở lưng, vải tơ lụa khiến da dẻ cô càng trắng nõn, dáng người yểu điệu, khuôn mặt trang điểm nhẹ, tóc dài như nước buông xõa tự nhiên, bỗng dưng quay đầu, tóc đen mượt mà, vô cùng quyết rũ. Vài năm không gặp, cô đẹp hơn rất nhiều.

–          Đã lâu không gặp

Triệu Định Duệ chậm rãi đi tới, ánh mắt sắc bén nhìn Đào Hoa Yêu Yêu một lượt, thản nhiên nói:

–          Hôm nay em rất đẹp

–          Cảm ơn

Đào Hoa Yêu Yêu nhíu mày, cười nhẹ, tuy rằng bất ngờ gặp anh ta ở đây nhưng vẫn lễ phép nâng chén với Triệu Định Duệ.

Triệu Định Duệ bất mãn với sự khách khí của cô, anh ta cũng nâng chén, rồi nhấp một ngụm rượu, thủng thẳng nói:

–          Người cũ gặp mặt, chẳng nhẽ không hỏi qua một chút về nhau sao?

Đào Hoa Yêu Yêu ngạc nhiên. Triệu Định Duệ cũng ý thức được mình thất thố, anh ta bĩu môi, cười nói:

–          Chỉ đùa một chút thôi.

Đào Hoa Yêu Yêu không nói chuyện, chỉ thản nhiên gật gật đầu.

Đào Hoa Yêu Yêu nhìn Triệu Định Duệ, vài năm không gặp, thoạt nhìn anh ta trông phong độ lên nhiều, Âu phục cắt may khéo léo khiến dáng người càng đẹp, ánh mắt thêm mấy phần hăng hái, chắc hẳn mấy năm nay sự nghiệp thăng tiến nhiều. Nhưng trong ánh mắt lại có điều gì đó dường như không tốt nên cô cũng chỉ lạnh nhạt, không nói gì.

Triệu Định Duệ nhìn sự xa cách của cô thì trong lòng càng thêm khó chịu, cô trông rất tốt.

–          Trông em cũng rất ổn

Anh ta thản nhiên nói, nhìn nụ cười thản nhiên của cô, trong lòng có cảm xúc khó hiểu dâng lên.

–          Đúng thế, cũng không quá tệ. Đào Hoa Yêu Yêu thản nhiên đáp.

Triệu Định Duệ nhấp rượu, tỏ vẻ thản nhiên:

–          Em tự đến?

Đào Hoa Yêu Yêu do dự một chút, vẫn gật gật đầu, cô thật ra đang do dự có nên tìm cơ hội chuồn êm không, nói không chừng về sẽ gặp Sở Phi. Vì cô biết, nếu không phải vô cùng khó chịu thì anh sẽ chẳng bỏ mặc cô nên vẫn muốn tìm cớ về xem thử cho an lòng.

Triệu Định Duệ lại tưởng sự chần chừ của cô có ý nghĩa khác, trong lòng bỗng nhiên dâng lên sự vui mừng khó hiểu. Anh ta nhìn cô, bỗng nhiên mỉm cười:

–          Anh kết hôn rồi

Nói xong, anh quay đầu lại nhìn rồi cười nói:

–          Tuyết Nhi, lại đây một chút.

Nói xong, anh quay đầu nhìn Đào Hoa Yêu Yêu, trong ánh mắt ẩn chứa nụ cười ác ý:

–          Vợ anh, em cũng biết

Đào Hoa Yêu Yêu sửng sốt, nhìn ý khiêu khích trong mắt anh ta rồi lại nhìn một cô gái yếu ớt đang đi đến, bỗng nhiên hiểu ra điều gì đó. Trong lòng Đào Hoa Yêu Yêu cảm thấy nực cười với tình cảnh này nhưng cô vẫn mỉm cười chờ cô gái kia đi đến rồi bối rối nhìn Đào Hoa Yêu Yêu và Triệu Định Duệ.

Triệu Định Duệ ôm Âu Tuyết Nhi vào lòng, thân mật hôn cô ta rồi ngẩng đầu khiêu khích nhìn Đào Hoa Yêu Yêu:

–          Em không chúc mừng bọn anh sao?

Anh ta chậm rãi nói, ánh mắt gắt gao nhìn kỹ vẻ mặt của Đào Hoa Yêu Yêu, hi vọng tìm được từ cô một tia đố kị nhưng không hề có, một chút cũng không có. Phát hiện này khiến một ngọn lửa tức giận từ trong lòng bùng phát.

Mà Âu Tuyết Nhi trong lòng anh ta vừa thấy cô đã chột dạ thủy chung không dám nhìn thẳng ánh mắt cô, ngập ngừng nửa ngày mới khẽ nói:

–          Yêu… Yêu Yêu…

Đào Hoa Yêu Yêu cảm thấy vô cùng buồn cười nhưng vẫn thuận theo ý Triệu Định Duệ, hào phóng vươn tay:

–          Chúc mừng hai người nhé!

Đào Hoa Yêu Yêu hôm nay không đeo nhiều trang sức, cô đeo chiếc dây chuyền vàng mặt đổ về sau gáy, cổ tay đeo hai chiếc vòng bảo thạch, giơ tay nhấc chân, tiếc vòng chạm vào nhau tạo ra tiếng động thanh thúy, ánh sáng long lanh khiến cô càng thêm gợi cảm. Đào Hoa Yêu Yêu dáng vẻ vừa tự tin lại vừa quyến rũ, sáng rỡ hoàn toàn đối lập với Âu Tuyết Nhi khiếp đảm nhu nhược khiến cho Triệu Định Duệ cảm giác như bị làm nhục. Anh ta tức tối, sắc mặt lúc xanh lúc trắng. Ánh mắt nhìn thoáng qua chiếc vòng tay của cô, cười lạnh trào phúng:

–          Mấy năm không gặp, thẩm mỹ của em cao lên nhiều đó

Anh ta nắm lấy tay cô, gằn giọng nói:

–          Sợ là quen biết không ít rùa vàng rồi.

Lời này có chút thất lễ, Đào Hoa Yêu Yêu sắc mặt càng lạnh nhạt, rút tay lại, thản nhiên nói:

–          Chẳng liên quan đến anh

–          Em…

Sắc mặt Triệu Định Duệ bỗng dưng đỏ  bừng, anh ta buông Âu Tuyết Nhi trong lòng, nắm chặt tay Đào Hoa Yêu Yêu:

–          Em lại đây, anh có chuyện muốn nói với em

Dứt lời, không để Đào Hoa Yêu Yêu nói gì đã kéo cô ra một góc tối.

–          Anh…

Đồ thổ phỉ. Đào Hoa Yêu Yêu không thể ngờ Triệu Định Duệ lại quá đáng như thế, cô há hốc mồm, bị anh ta kéo ra tận cửa mới nhớ là phải chống cự.

–          Buông tay… anh buông tay!

Mấy lần dùng sức, cuối cùng cũng giãy được ra khỏi tay Triệu Định Duệ, hung hăng gạt tay Triệu Định Duệ, Đào Hoa Yêu Yêu đỏ mặt lên, nhíu mày, nén giận nói:

–          Triệu Định Duệ, anh tôn trọng người khác một chút đi

Triệu Định Duệ kéo Đào Hoa Yêu Yêu ra thẳng bên ngoài. Đào Hoa Yêu Yêu liều mạng giãy dụa, thở dốc. Ánh đèn chiếu qua cửa sổ cùng ánh trăng bên ngoài phủ lên những bụi cây sơn trà trắng càng khiến da cô trắng như tuyết, đôi môi hồng phơn phớt, khuôn mặt đẹp như tranh vẽ. Lòng đố kị của Triệu Định Duệ càng dâng cao, khí huyết sôi trào lại bị Đào Hoa Yêu Yêu kháng cự, anh ta nhìn cô chằm chằm nửa ngày, Đào Hoa Yêu Yêu cũng trừng mắt nhìn lại, vẻ mặt thách thức. Triệu Định Duệ bỗng nhiên gầm lên một tiếng, nhào tới dùng sức cắn môi cô, liều mạng cắn hút, hận không thể nuốt cô vào lòn, vừa hôn vừa gấp gáp kêu:

–          Yêu Yêu, Yêu Yêu, anh yêu em, anh yêu em, em là của anh…

Đào Hoa Yêu Yêu sống chết giãy dụa, dùng sức nắm chặt tóc anh ta, hung hăng véo tai anh ta, thừa dịp anh ta không để ý, hung hăng cắn vào lưỡi Triệu Định Duệ.

Triệu Định Duệ kêu thảm một tiếng, lảo đảo lùi vài bước, dưới ánh trăng, khóe miệng có mấy vết máu ẩn hiện khiến vẻ mặt vốn tuấn lãng thêm mấy phần dữ tợn, dục vọng chưa tan.

Bốp!

Một tiếng thanh thúy vang lên khiến Triệu Định Duệ ngây ngẩn rồi như đột nhiên tỉnh táo lại. Triệu Định Duệ cắn răng trừng mắt nhìn Đào Hoa Yêu Yêu, ánh mắt như hận không thể ăn sạch cô. Anh ta vừa định mở miệng thì Đào Hoa Yêu Yêu đã cướp lời rống lớn:

–          Vương bát đản, anh là đồ cầm thú! Cút xa tôi ra. Về sau đừng để tôi nhìn thấy anh nếu không tôi cho anh thành thái giám.

Hung hăng mắng xong, Đào Hoa Yêu Yêu nổi giận đùng đùng chạy đi.

Trong lúc hai người giằng co không để ý đến cách đó không xa, có một đôi mắt đẹp đã theo dõi tất cả, từ đầu đến cuối chăm chú nhìn bọn họ. Ánh mắt từ ngạc nhiên đến đố kị rồi tức giận, âm trầm