Đào Hoa Yêu Yêu

Quyển 2 - Chương 42




Comment đi, chém gió đi cho nhà đỡ vắng chứ k vắng quá buồn lắm là chả có hứng làm ăn gì đâu nhá (Hăm dọa càng ngày càng vô tác dụng mờ):(((((((

Đào Hoa Yêu Yêu chạy vào nhà vệ sinh, mở vòi nước, ra sức rửa miệng, vừa lau vừa nguyền rủa:

–          Con mẹ nó, mặt người dạ thú, lòng lang dạ sói! Dám mưu chiếm tiện nghi của lão nương! Tám trăm năm trước không đánh anh thì anh còn lấn cấn. Lấy vợ rồi còn không biết dừng, ăn trong bát còn muốn nhìn trong nồi. Anh đi mà làm đại lão gia phong lưu của mình. Cẩn thận bệnh giang mai quấn vào cho giòi bọ đầy người… Đúng thật là thối, còn thối hơn shit… bẩn muốn chết, buồn nôn…

Đào Hoa Yêu Yêu vừa mắng vừa khóc, tức giận đến run người, để vòi nước xả mạnh nhất, hận không thể gội sạch những gì khi nãy, hoàn toàn không biết cửa phòng vệ sinh đã mở ra từ bao giờ

Ngay khi Đào Hoa Yêu Yêu rửa đến sưng vêu môi đứng thẳng lên thì mới thở dốc, chống tay lên bồn rửa mặt, nhắm mắt thở sâu mới ngẩng đầu. Sau đó, nhìn vào gương, phía sau cô là một khuôn mặt âm trầm, tái nhợt đứng đó từ bao giờ khiến cô không khỏi hét lớn.

Đào Hoa Yêu Yêu vội quay đầu lại, nhìn cô gái trẻ mặc váy dạ hội màu tím, vô cùng xinh đẹp nhưng lạnh lùng nhìn cô chằm chằm, ánh mắt khiến người ta sợ hãi. Đào Hoa Yêu Yêu ngẩn ngơ:

–          Á… cô…

Bốp!

Một tiếng thanh thúy vang lên quanh quẩn trong căn phòng, cắt đứt lời Đào Hoa Yêu Yêu.

Đào Hoa Yêu Yêu ngây ngốc sờ sờ mặt, nóng bừng như lửa đốt, đau đớn… Cô ngẩng đầu, mờ mịt nhìn đối phương, đối phương hiển nhiên còn hoảng sợ hơn cô, đôi mắt đẹp bất an kinh hồn nhìn cô không chớp

Hai người nhìn nhau nửa ngày, Đào Hoa Yêu Yêu ngây ngốc lên án:

–          Cô… cô đánh tôi

Trong nháy mắt, đối phương hiện lên vẻ khiếp đảm nhưng lập tức hận ý dâng lên, lạnh lùng ngẩng đầu nói

–          Đúng thế, tôi đánh cô đó.

–          Cô dựa vào cái gì mà đánh tôi?

Đào Hoa Yêu Yêu kêu to, vẻ mặt tủi thân, cô ta không phải bị thần kinh chứ…

Hôm nay cô dính vận gì thế? Tránh ở góc nhỏ uống rượu thì vị hôn phu cũ từ tám trăm năm trước, người đã từng phản bội cô nổi cơn ghen tuông, kéo cô ra ngoài khinh bạc cô thì cũng thôi, giờ ngay cả tránh trong nhà vệ sinh rửa mặt cũng vô duyên vô cớ bị ăn tát. Cô trêu chọc ai thế hả giời…

Càng nghĩ càng cáu, Đào Hoa Yêu Yêu chống tay lên nạnh, rất có dáng kiểu nếu cô không nói rõ ràng thì tôi đánh chết cô

Đối phương hiển nhiên cũng bị vẻ mặt dữ tợn của cô dọa sợ, theo bản năng lùi về phía sau mấy bước, vẻ mặt có chút e ngại nhưng lập tức ưỡn ngực bước lên, lắp bắp chỉ trích:

–          Cô… cô rất không xứng với Sở Phi!

Hả?!… Đào Hoa Yêu Yêu vốn đang định nắm tay đánh người hà hốc mồm nhìn mĩ nữ hoảng sợ mà vẫn kiên trì trước mặt, híp mắt lại, bỗng cảm thấy cô gái này có phần quen quen. Trí nhớ trôi nhanh rồi dừng lại ở rất nhiều năm về trước, đảo Bali.. sân bay… người đẹp tát Sở Phi…

Đào Hoa Yêu Yêu bật thốt lên:

–          Người đẹp Bali

Đối phương sửng sốt.

Đào Hoa Yêu Yêu vỗ tay nói:

–          Năm năm trước, ở đảo Bali, cô và Sở Phi cho nhau một cái tát, là gì nhỉ. A, đúng! Liễu Tiệp! Cô là Liễu Tiệp đúng không?

Người đẹp mảnh mai hiển nhiên không ngờ bị nhận ra, không khỏi hơi kinh ngạc, trong mắt hiện lên tia xấu hổ kinh hoảng.

–          Nhưng sao cô lại đánh tôi

Nhận ra rồi, Đào Hoa Yêu Yêu chống nạnh trừng mắt nhìn:

–          Tôi nói trước, đừng nói cái gì tôi đoạt đàn ông của cô, Sở Phi là của tôi!

Người đẹp vừa nghe những lời này thì tỉnh táo lại, mắt đẹp rưng rưng ánh lệ, oán hận nhìn cô:

–          Sở Phi? Cô còn không biết xấu hổ nói những lời này! Cô đột nhiên nói đi là đi, có biết Sở Phi đau khổ thế nào không? Anh ấy vì cô, âm thầm che chở cô suốt bốn, năm năm, ngay cả Sở thị, Liễu thị đều…

Người đẹp nói một nửa đột nhiên ngừng bặt, dường nhưng cố kỵ điều gì đó mà không dám nói ra. Cô hơi dừng lại rồi nói tiếp:

–          Sở Phi vì cô mà trả giá nhiều như thế nhưng cô lại làm ra chuyện…

Người đẹp quả nhiên là người đẹp, mặt đỏ lên nửa ngày mới phun ra một câu:

–          Chuyện xấu xa như vậy, chẳng khiến Sở Phi thất vọng!

Liễu Tiệp trừng mắt nhìn Đào Hoa Yêu Yêu dù chật vật nhưng vẫn xinh đẹp, trong mắt hiện lên sự ghen ghét, bi thương, thê lương. Người con gái trước mắt này, tin báo về bên thám tử cô đều xem qua. Suốt bốn năm, từ đêm Đào Hoa Yêu Yêu ra nước ngoài, Sở Phi đã thuê thám tử theo dõi hành tung của Đào Hoa Yêu Yêu, mà cô, luôn âm thầm chú ý nhất cử nhất động của Sở Phi. Cô thấy rõ, Đào Hoa Yêu Yêu dần dần vui vẻ, xinh đẹp còn Sở Phi cũng dần dần tiều tụy.

Trong giây phút ngắn ngủi, lòng Liễu Tiệp bộn bề trăm mối, mà Đào Hoa Yêu Yêu lại nghe ra trong đống hỗn độn được mấy từ mấu chốt

–          Tôi …xấu xa?

Đào Hoa Yêu Yêu chỉ vào mũi mình:

–          Tôi xấu xa cái gì..

Cô bị oan mà, từ xấu xa không thể dùng loạn, đây chính là một sự vũ nhục với cô mà nói

–          Tôi chính mắt thấy. Liễu Tiệp cười lạnh.

–          Cô thấy cái gì? Đào Hoa Yêu Yêu hồ đồ không hiểu

Đào Hoa Yêu Yêu lại còn hỏi cô thấy gì?

Liễu Tiệp trừng mắt nhìn Đào Hoa Yêu Yêu, hận không thể xé rách vẻ mặt vô tội của cô, sao cô có thể tỏ vẻ vô tội như thế. Liễu Tiệp khó tin nhìn chằm chằm Đào Hoa Yêu Yêu:

–          Chẳng lẽ cô không cảm thấy xấu hổ sao?

–          Tôi… tôi có gì mà phải xấu hổ. Đào Hoa Yêu Yêu vô tội kêu to. Nói cái gì thế nữa

–          Khi nãy tôi thấy cô và một người đàn ông! Cô… cô không biết xấu hổ! Liễu Tiệp thét chói tai.

–          Khi nãy… Đào Hoa Yêu Yêu hơi ngây người ra rồi chợt hiểu: À, đó là…

–          Cô câm mồm

Liễu Tiệp còn kêu lớn hơn cô, hơn nữa không khỏi gào lên:

–          Cô là đồ đàn bà không có tính người, cô có biết không, ngay một khắc cô bước lên máy bay, Sở Phi đã luôn theo sau cô! Để phòng mất thông tin về cô, Sở Phi đã thuê đội thám tử theo sát cô, bảo vệ cô

Liễu Tiệp điên cuồng gào thét, trừng mắt nhìn Đào Hoa Yêu Yêu giống như khi nhìn những bức ảnh của thám tử gửi về. Bức ảnh nào cũng vậy, Đào Hoa Yêu Yêu luôn tràn ngập sức sống, còn Sở Phi thì dần dần tiều tụy khiến cô đau lòng vô cùng, mắt như nhỏ máy, cô bước tới gần Đào Hoa Yêu Yêu:

–          Cô có biết không, mỗi khi cô thoải mái đi nước này nước khác, Sở Phi đều ở xa lẳng lặng nhìn cô từ đằng sau? Bất luận khi nào, dù bệnh nặng cỡ nào, chỉ cần cô sang một nước mới thì anh nhất định phải đến đó nhìn cô một lần, xác định cô an toàn đến nơi. Bình thường chỉ cần sức khỏe cho phép anh sẽ bay đến nhìn cô, ngày lễ ngày tết, anh đều nhất định ở đâu đó gần để theo sát cô. Cô có biết không, anh ấy luôn theo dõi cô từ xa, âm thầm giúp đỡ nhưng không dám đến gần cô. Anh ấy với cô như thế, còn cô thì sao? Cô đáp lại anh ấy cái gì?

–          Tôi…

Tôi làm sao mà biết… Đào Hoa Yêu Yêu lui dần về phía sau, cảm thấy thật oan uổng nhưng cũng không dám đối chọi với cô gái điên trước mặt này.

Mà Liễu Tiệp như bị áp lực quá lớn đã tìm được chỗ phát tiết, dần bước lên, ánh mắt có sự điên cuồng:

–          Cô là tiện nhân. Cô vì sao không biết quý trọng anh ấy, vì sao còn muốn làm tổn thương anh ấy. Nếu đã ra nước ngoài làm loạn nơi nơi thì sao còn về? Về rồi nếu không yêu thì sao còn lẳng nhằng qua lại, hại anh ấy liên tiếp bị thương?

Liễu Tiệp nhìn Đào Hoa Yêu Yêu, nhớ lại tin thám tử báo về chuyện gần đây Sở Phi nhập viện nhưng dù là thế Sở Phi cũng chỉ lặng lẽ chấp nhận. Điều này làm cô đố kị phát cuồng, hận đến muốn đánh chết Đào Hoa Yêu Yêu.

–          Thua ở trong tay Liễu Phỉ tôi nhận nhưng còn cô? Tôi kém cô chỗ nào? Tôi kém cô điểm nào? Vì sao Sở Phi không cần tôi? Vì sao? Vì sao?

Ánh mắt Liễu Tiệp cuồng loạn, dùng sức bóp vai Đào Hoa Yêu Yêu. Cô không cam lòng, cô không cam lòng! Nhiều năm như vậy, cô vừa gặp Sở Phi lần đầu đã yêu thương anh nhưng đã 30 năm qua, Sở Phi chưa bao giờ nhìn cô. Chưa bao giờ? Còn cô, bất luận cô cố gắng thế nào cũng vô dụng. Thủy chung chỉ có thể chạy theo Sở Phi, từ xa nhìn anh, âm thầm đau đớn. Mắt thấy trong lòng Sở Phi chỉ quan tâm đến người phụ nữ khác… Rất nhiều năm trước kia, cô đã yêu Sở Phi, yêu đến đau lòng. Nhưng từ khi gặp em gái cô là Liễu Phỉ, Sở Phi sẽ không để ý đến cô. Khi Liễu Phỉ chết, cô nghĩ, cô giống Liễu Phỉ như đúc có lẽ sẽ có cơ hội… nhưng là, chính là người con gái trước mặt này! Người con gái này vứt bỏ người đàn ông cô yêu ra chín tầng mây. Cô ta vui vẻ chơi bời khắp nơi, bỏ mặt Sở Phi bảo vệ mình, chơi quên ngày tháng, sự nghiệp phát triển nhưng cũng quên Sở Phi. Sau khi về nước, hại Sở Phi liên tiếp bị thương, giờ còn sau lưng Sở Phi làm ra chuyện dơ bẩn như thế, quả thực không thể tha thứ!

Liễu Tiệp bỗng nhiên dừng lại nhưng ánh mắt lại càng điên cuồng, cô hung tợn nhìn chằm chằm Đào Hoa Yêu Yêu, nghiến răng nghiến lợi nói:

–          Chính là cô, vì sự xuất hiện của cô đã cướp đi Sở Phi, cô là tiện nhân, tiện nhân

Bất giác Liễu Tiệp bước lên, dùng sức lay Đào Hoa Yêu Yêu, trong đầu nhớ lại ánh mắt Sở Phi đầy chân tình, nhớ mong, áy náy thậm chí là bất đắc dĩ, dở khóc dở cười chỉ vì Đào Hoa Yêu Yêu. Suốt bốn năm, cô thấy ánh mắt Sở Phi càng lúc càng bám chặt vào Đào Hoa Yêu Yêu. Mà lúc này đây, Sở Phi bảo vệ cô vô cùng tốt, thậm chí vì cô mà không tiếc bỏ qua lời hứa kiếp này sẽ không động vào Liễu thị với Liễu Phỉ, tức giận mà hung hăng đả kích Liễu gia, thậm chí cả Sở gia để phòng ngừa bọn họ hại cô. Khi đó, Liễu Phỉ biết cô đã hết hi vọng. Nhưng khát vọng cả đời cô không có được lại bị một người con gái xấu xa như vậy chiếm đoạt, cô rất hận, rất hận!

Đào Hoa Yêu Yêu bị cô ép lui dần về phía sau, chỉ đành tựa vào vách tường, ngây người nhìn Liễu Tiệp. Tuy rằng Liễu Tiệp nói những chuyện này khiến cô kinh ngạc nhưng đó là chuyện giữa cô và Sở Phi, liên quan gì đến cô ta?

Lúc trước cô còn có lòng đồng cảm mà nghe Liễu Tiệp kể lể nhưng cô ta lúc thì nói xấu xa, lúc thì mắng vô liêm sỉ, giờ còn thành cả tiện nhân khiến Đào Hoa Yêu Yêu muốn nhịn cũng không được nhưng người con gái trước mắt hiển nhiên đã rơi vào trạng thái điên cuồng.

Đào Hoa Yêu Yêu nghĩ rồi thở sâu một hơi, nhằm thẳng cánh tay trần của Liễu Tiệp mà cắn

–          Á!!!!!!!!!!

Tiếng hô đau đến chói tai của Liễu Tiệp đã hãm cơn điên của cô lại. Tuy rằng khiến lỗ tai Đào Hoa Yêu Yêu bùng nhùng nhưng cũng làm cô gái trước mặt tỉnh táo lại. Đào Hoa Yêu Yêu nhìn ánh mắt Liễu Tiệp vốn cuồng loạn giờ đã tỉnh táo lại đang ôm cánh tay nhìn chăm chăm Đào Hoa Yêu Yêu. Ánh mắt vừa sợ vừa giận nhưng ít ra đã chịu im miệng.

Đào Hoa Yêu Yêu thở hổn hển, xoa xoa tay bị nắm, nhìn Liễu Tiệp thở dài:

–          Được rồi, tôi rất bất ngờ khi biết Sở Phi làm cho tôi nhiều việc như thế, tôi cũng rất cảm động.

–          Sao cô có thể bình tĩnh nói như thế

Liễu Tiệp hoảng sợ nhưng nhìn dấu răng trên tay nên không dám làm loạn, chỉ đành oán hận nhìn Đào Hoa Yêu Yêu.

–          Bởi vì đó là Sở Phi tự nguyện, Đào Hoa Yêu Yêu lẳng lặng nói.

Đó là Sở Phi tự nguyện!

Câu nói của Đào Hoa Yêu Yêu khiến Liễu Tiệp chấn động, nhất thời, trong lòng như có ngàn vạn lời nói lại không thể nói ra. Cô không nói nổi một lời, chỉ có thể đứng yên, ngơ ngác nhìn Đào Hoa Yêu Yêu.

Đào Hoa Yêu Yêu nhìn bộ dáng bị đả kích của Liễu Tiệp, thở dài:

–          Mà những chuyện này, là chuyện của tôi và Sở Phi, không liên quan đến cô đúng không?

Liễu Tiệp nhìn ánh mắt trong sáng của Đào Hoa Yêu Yêu, cảm giác như một cọng cỏ cuối cùng đặt lên lưng lạc đà khiến mọi thứ hoàn toàn sụp đổ

Cô như mất đi toàn bộ sức lực, ngã xuống đất, cuối cùng không nhịn được mà ôm mặt khóc:

–          Vì sao? Vì sao?…

Đào Hoa Yêu Yêu cũng rất bất đắc dĩ:

–          Tôi làm sao mà biết được vì sao…

–          Nhưng dựa vào cái gì cô có được tình yêu của anh ấy, dựa vào cái gì cô may mắn như thế, dựa vào cái gì…

Lúc này, Liễu Tiệp đã không còn khí thế như trước, ngược lại giống như đứa trẻ bị mất đồ chơi yêu thích mà khóc lớn

Cái này đúng là… Rối tinh rối mù, loạn thất bát tao! Đào Hoa Yêu Yêu đau đầu nhìn Liễu Tiệp khóc mất sạch sự tao nhã, rất muốn bỏ đi nhưng lại cảm thấy hẳn nên nói gì đó. Cô do dự một lát rồi thở dài, coi mình như gà mẹ, đi đến trước mặt Liễu Tiệp, ngồi xuống nhìn Liễu Tiệp đang khóc:

–          Tuy rằng tôi không nghĩ rằng tôi phải giải thích với cô nhưng vẫn muốn nói rõ với cô một chút. Khi nãy, tôi không hề dây dưa với người kia, trên thực tế, tôi nghĩ, theo góc độ pháp lí mà nói thì tôi bị quấy rối tình dục thì đúng hơn

Liễu Tiệp đang khóc bù lu bù loa nghe vậy ngẩn ra, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Đào Hoa Yêu Yêu, nói không nên lời.

Đào Hoa Yêu Yêu bất đắc dĩ cười:

–          Không hiểu sao? Ý là tôi bị anh ta sàm sỡ!

Chạm vào mặt đau đau, đúng là tai bay vạ gió, oan uổng quá

–          Cô…

Liễu Tiệp nhìn Đào Hoa Yêu Yêu, vẻ mặt phức tạp.

Đào Hoa Yêu Yêu nhún nhún vai:

–          Rồi, nói sang vấn đề thứ hai

Cô vuốt vuốt tóc:

–          Tôi nghĩ Sở Phi yêu hay không yêu tôi là vấn đề của anh ấy, tôi có yêu anh ấy không là vấn đề của tôi, mà chuyện chúng tôi yêu nhau hay không là vấn đề của chúng tôi. Những cái này, không liên quan đến cô (ĐauJ)))

–          Cô…

Liễu Tiệp bị những lời của Đào Hoa Yêu Yêu làm cho xấu hổ, giận dữ, vừa định phát tác lại thấy Đào Hoa Yêu Yêu đang chỉ vào cánh tay mình thì không tự giác được co rúm lại, thoáng yên lặng.

Đào Hoa Yêu Yêu cười:

–          Những lời này nghe qua khiến người ta hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng nhưng là thật, cô cẩn thận nghĩ lại đi

–          Cuối cùng, những chuyện cô nói về việc Sở Phi làm cho tôi, tôi rất vui cũng rất cảm động nhưng tôi không biết vì thế mà tôi nợ anh ấy cái gì? Anh ấy lựa chọn cách thức gì để yêu tôi là chuyện của anh ấy, cũng như tôi chọn cách gì để yêu Sở Phi vậy. Nhưng tôi cũng cảm ơn cô đã nói cho tôi biết những gì anh ấy hi sinh vì tôi.

Nói xong, Đào Hoa Yêu Yêu đứng lên, lúc tính rời đi, bị Liễu Tiệp gọi lại:

–          Bốn năm qua, vì sao cô hẹn hò với nhiều đàn ông như thế? Chẳng lẽ cô không yêu Sở Phi?

Đào Hoa Yêu Yêu lắc đầu:

–          Tôi yêu anh ấy nhưng nếu cô vẫn luôn theo dõi chúng tôi… hẳn là biết nguyên nhân bốn năm trước chúng tôi tách ra là vì em gái của cô – Liễu Phỉ.

Đào Hoa Yêu Yêu khẽ thở dài:

–          Liễu Phỉ có ảnh hưởng rất lớn đến Sở Phi.

–          Chẳng lẽ vì thế mà cô từ bỏ?

Không còn điên cuồng nhưng giọng nói vẫn rất bất bình

Cô căn bản không hiểu được!

Đào Hoa Yêu Yêu lắc đầu, tuy rằng cảm thấy giải thích cũng chẳng để làm gì nhưng vẫn nói:

–          Không phải là tôi từ bỏ anh ấy mà là tôi cho anh ấy thời gian, cũng tự cho mình thời gian để nghĩ ngợi xem nên đối mặt với tình yêu như thế nào.

Liễu Tiệp ngẩng đầu, mờ mịt nhìn Đào Hoa Yêu Yêu:

–          Tôi không hiểu…

Đào Hoa Yêu Yêu thở dài:

–          Nói đơn giản, tôi cho anh ấy thời gian nghĩ xem có nên “phản bội” Liễu Phỉ để yêu tôi không. Tuy rằng tôi không cho đó là sự phản bội vì tình yêu của mỗi người không vì người kia chết mà cũng chết, đồng thời, tôi cũng không muốn giậm chân tại chỗ, bởi vì tôi luôn là người hướng tới tương lai. Như vậy, sau này tôi và Sở Phi có thể gặp lại hay không tôi cũng không chắc, đáng tiếc…

Cô có chút tiếc nuối lắc đầu:

–          Bốn năm sau, tôi vẫn yêu anh ấy, hơn nữa còn càng yêu anh ấy hơn cho nên tôi cũng đánh mất chính mình, làm tổn thương anh ấy cũng làm tổn thương chính mình…

Nói tới đây, Đào Hoa Yêu Yêu dừng lại một chút, càng nói càng cảm thấy những tháng vừa qua đầu óc mình như bị úng nước. Cô lắc lắc đầu, quyết định quên sạch những chuyện đó, lại lẩm bẩm:

–          Nhưng tôi rất thông minh, nhanh chóng nghĩ thông nên cũng không tính là quá muộn đúng không? Ha ha…

–          Cô…

Liễu Tiệp ngạc nhiên nhìn Đào Hoa Yêu Yêu vừa tự nói vừa cười lên, cảm giác kinh ngạc. Cô gái trước mặt này có sự tự tin chiếu sáng, có thể làm theo ý mình, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bới bất kì ai. Trong lòng Liễu Tiệp dâng lên cảm giác chua xót, cảm giác vô cùng hâm mộ. Có lẽ chính bởi vì cô ấy đặc biệt như thế nên Sở Phi mới thương yêu cô như vậy. Cô không tự chủ được hỏi:

–          Rốt cuộc cô có ma lực gì khiến Sở Phi yêu cô như vậy.

Đào Hoa Yêu Yêu nghe vậy thì hơi sửng sốt, lắc đầu, nhẹ giọng nói:

–          Tôi không biết vì sao anh ấy yêu tôi nhưng nếu tôi đoán không sai thì là vì tôi biết yêu anh ấy cũng biết tự yêu bản thân. Tôi hi vọng có được tình yêu của anh ấy nhưng cũng hi vọng anh có thể tự yêu bản thân mình

Đào Hoa Yêu Yêu đang nói, bỗng nhiên từ chiếc xắc tay be bé truyền đến tiếng hát:

–          Tôi đang thi đấu, đi đến mua đồ ăn. Đậu đũa 6 tiền, cà tím một đồng, tôi đang thi đấu, đi đến mua đồ ăn…

Tiếng hát quỷ dị khiến Liễu Tiệp hoàn toàn ngây người. Cô chỉ có thể nhìn Đào Hoa Yêu Yêu luống cuống lấy di động ra, nhận điện thoại, khoảnh khắc kết nối được, rõ ràng thấy được khuôn mặt Đào Hoa Yêu Yêu vốn chật vật hiện lên thần thái sáng rỡ:

–          Sở Phi? Anh đến rồi? Em, à em đang ở nhà vệ sinh, em ra ngay đây, anh chờ em…

Nói xong, cô đã vội vàng đẩy cửa ra, vẻ mặt hưng phấn chạy đi, hoàn toàn quên mất dáng vẻ thảm hại của mình