Đào Nguyên Trong Gió

Chương 4




Chàng sủng ái ta hết mực, hậu cung của chàng vốn không nhiều, nay chàng chỉ tập trung hết trên người ta. Đào Nguyên cư cũng trở thành cấm địa, mấy vị phi tần kia chỉ là hữu danh vô thực, ngay cả nhìn mặt ta cũng phải chờ đến hội yến.

Một năm trôi qua thật nhanh, ta cũng mang long thai, hạ sinh hoàng tử đầu tiên của chàng. Đứa con này ra đời khiến ta vừa mừng lại vừa lo. Ta sợ hãi nếu chàng biết sự thật sẽ không yêu thương nó nữa, vừa vui mừng vì đây chính là kết tinh tình yêu của hai cúng ta.

Có Khải Nhi, chàng càng thường xuyên đến chỗ ta hơn. Chàng còn nói với ta đợi sau khi sức khỏe ta hồi phục sẽ sắc phong ta làm hoàng hậu. Ta ngẩn người, không dám tin đây là sự thực. Chàng mỉm cười đưa tay vuốt nhẹ mắt ta, giọng thì thầm đầy vẻ sủng nịch:

“Xem nàng vui chưa kìa, nếu ta nói sẽ giải tán hậu cung vì nàng, có phải nàng sẽ khóc oa oa lên như Khải Nhi hay không?”

Ta khẽ cười chỉ biết dụi đầu vào lòng chàng để che đi sự vui sướng ngay lúc này.

Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang. Vận mệnh giống như đang trêu đùa ta, ngay lúc ta tưởng đã chạm vào hạnh phúc thì nó lại như một cơn gió bay vụt đi hướng khác.

Ta gặp lại Thanh Yên. Nàng cũng là một thuộc hạ thân tín bên cạnh cha ta, nay lại vào cung với thân phận cung nữ. Nàng nhìn ta chỉ thở dài. Nàng nói thủ vệ trong kinh thành rất nghiêm ngặt, bao nhiêu người được phái đi đều tay không trở về, thậm chí là bị giết. Vậy nên hai năm qua mới không có tin tức nào được lọt tới. Ta kinh ngạc, theo như lời của Thanh Yên vậy mà ta lại có thể vượt qua dễ dàng, nay lại còn được phong làm phi, nói ta may mắn hay là tính mạng bọn họ quá mỏng đây? Ta hoàn toàn không biết.

Thanh Yên nói phụ thân đã biết chuyện của ta trong này, người bảo ta chỉ cần hỗ trợ Thanh Yên để giết hoàng đế rồi Khải Nhi thân là hoàng tử duy nhất chắc chắn sẽ được kế vị, ta ngồi lên vị trí thái hậu như vậy là xong.

Nhưng cha ngàn tính vạn tính lại tính không được ta là yêu hoàng đế thật lòng, vậy nên khi Thanh Yên quay mặt chuẩn bị rời đi, ta đã không chút do dự mà đâm thẳng chùy thủ vào cổ nàng. Thanh Yên trừng mắt nhìn ta như không tin nổi, cả người nàng lảo đảo ngã xuống, máu của nàng thấm ướt tay ta. Ta run rẩy quỳ xuống bên cạnh nàng, miệng lẩm bẩm:

“Thanh Yên xin lỗi! Đừng hận ta!”

Một màn này không ngờ lại bị chàng nhìn thấy. Chàng nhìn ta như một quái vật rồi vội vã quay người đi. Ta cười khổ, chàng không bao giờ biết ta trở nên đáng sợ như vậy là vì ai.