Đạo Quân

Chương 185: Chân Dung




Điểm then chốt của phù triện là cách tồn trữ và phóng thích năng lượng bên trong phù, sẽ dẫn đến các tác dụng hiệu quả khác nhau. Có rất nhiều tu sĩ biết cách luyện chế, nhưng dùng pháp lực bản thân để chế tác phù triện là một việc cực kỳ hao tổn tu vi, phải truyền pháp nguyên bản mệnh vào đó mới được.

Ví dụ như truyền pháp bùa hộ mệnh trong cơ thể Ngưu Hữu Đạo vậy, chính là một loại phù mà Đông Quách Hạo Nhiên đã dốc cả pháp nguyên bản mệnh ra để chế tạo.

Trong tình huống bình thường, sẽ không ai dốc pháp nguyên bản mệnh mà mình đã khổ tu ra để làm cái này.

Theo “Thượng Thanh thập di lục”, Thiên Hành tông đã đột phá then chốt này, nắm giữ phương pháp tập trung linh khí bên ngoài cơ thể thành năng lượng, tận dụng tối đa, bố trí trên vật dẫn đặc chế, chế thành phù triện bán ra.

Ví dụ như ngựa phi cả ngày, do hạn chế về thể lực nên dọc đường phải nghỉ ngơi hồi phục, mà phù triện của Thiên Hành tông, theo một mặt nào đó, có thể gia trì cho ngựa chạy cả ngày liên tục. Có điều, khi tiêu hao hết năng lượng ngựa sẽ ngã, không phải tình hình đặc biệt, sẽ không ai dùng loại phù triện này.

Còn có phù triện trừ tà, nếu dùng nó trong nhà có thể sinh ra sóng pháp lực khiến cho yêu ma quỷ quái muốn tiếp cận tưởng lầm có tu sĩ trong nhà mà không dám xâm phạm.

Còn có phù triện chứa năng lượng có thể giết người, cũng có định thân phù có thể giam người ta lại.

Có điều, những phù triện này đều chỉ dùng được một lần, giá không hề rẻ, dùng nó chẳng khác nào đốt tiền, người bình thường không dám dùng. Chỉ có tu sĩ mới dùng được. Mà phù là chết, người là sống, dùng nó cũng có nguy cơ nhất định.

Vì lẽ đó, Ngưu Hữu Đạo cũng chỉ đi vào xem ngắm một hồi, chứ không có ý định mua, tiền trên người hắn ta cũng không mua được cái gì.

Rời nhà này, nhóm người lại đến Khí Vân Tông. Nơi này bán các loại vũ khí, cũng nhận đơn đặt hàng chế tạo vũ khí riêng.

Mọi người đến Khí Vân tông mua vũ khí đương nhiên khong chỉ vì người ta luyện chế ra hàng đẹp, mà then chốt là người ta có bí pháp luyện chế độc môn.

Đao kiếm bình thường chém giết một hồi cũng dễ mẻ sứt, huống chi là tu sĩ có sức mạnh hung hãn, dùng đao kiếm bình thường thực sự rất dễ gãy, đao kiếm của Khí Vân tông sản xuất đương nhiên có thể giải quyết vấn đề này ở một mức độ nào đó, đương nhiên, giá càng cao thì đồ càng tốt.

Đi dạo trong cửa hàng một vòng, Ngưu Hữu Đạo cân nhắc mua cho Viên Cương một thanh chủy thủ. Giới đao của Viên Phương cũng cần đổi, nhưng đồ của Khí Vân tông không rẻ, cái nào cũng gọi là bảo đao, bảo kiếm, tạm thời tiền không đủ, chỉ có thể đi dạo xem ngắm tí thôi.

Nhóm người rời Khí Vân tông, chậm rãi đi ngoài đường.

Trên đường cái, một người đứng giữa giao lộ nhìn xung quanh, dường như đang tìm cái gì đó, lơ đãng nhìn qua Hắc Mẫu Đơn thì ngẩn ra, vội chăm chú quay lại nhìn chằm chằm Ngưu Hữu Đạo.

Khi đoàn người Ngưu Hữu Đạo đi qua, y lặng lẽ trà trộn vào trong đoàn người đi đường, không xa không gần đi theo sau.

Không bao lâu sau, thấy đoàn người Ngưu Hữu Đạo tiến vào cửa hàng của Linh Tông, y không vào cùng mà chờ ở chếch chếch bên đường đối diện.

Trong cửa hàng của Linh Tông, Ngưu Hữu Đạo cũng chỉ đi dạo quanh một chút, tạm thời hắn ta không cần dùng đến linh nguyên đan để tu luyện. Viên Phương cần, nhưng hiện giờ hai người không có nhiều tiền, mua ít thì ngại, cũng khiến cho mấy người Hắc Mẫu Đơn nghi ngờ, chỉ bỏ ra một ngàn tệ mua chút thuốc trị thương.

Nhóm người đi ra, người kia vẫn chờ bên đường, lại hòa vào đoàn người đi đường bám theo sau.

Cửa hàng của Vạn Thú môn xem như khá đáng xem, các loại chim thú đã bị thuần phục được nhốt trong lồng ngoan ngoãn để người ta xem xét. Tất cả đều đã được thuần dưỡng, chỉ cần mua, Vạn Thú môn sẽ dạy ngươi cách điều khiển chúng.

Tác dụng của các loài chim thú khác nhau, giá tiền cũng khác nhau, kim sí để đưa tin rẻ nhất, cũng được bán nhiều nhất.

Giá đắt nhất là các loại chim cỡ lớn được nhốt riêng trong từng chuồng như phòng lao, có vài loại đứng trên mặt đất cao đến cả trượng.

Chúng đều là vật cưỡi phi hành, người có thể cưỡi nhưng người bình thường không dễ điều khiển. Loài chim này lớn nên phi hành cũng có thể chở được trọng lượng lớn, tu sĩ điều động chỉ cần thi pháp ngự khí phối hợp sẽ rất thích hợp, là thứ tốt để bôn ba đường dài.

Hiện giờ rất hiếm khi thấy loài chim lớn thế này ngoài thiên nhiên, không phải bị bắt thì là bị săn giết, mà gây giống chúng cũng rất khó, không phải ấp trứng nở ra chim đơn giản như gà con. Mà Vạn Thú môn lại giỏi gây giống, đây là nguyên nhân trong cửa hàng của Vạn Thú môn có bán thứ này.

Loài chim này làm thú cưỡi thì cực tốt, nhưng giá tiền cũng đắt kinh khủng, con hơi lớn một tí đã đến hơn mười triệu kim tệ, không phải ai cũng dùng được.

“Ba năm không bán, bán một lần ăn cả ba năm!” Ngưu Hữu Đạo nhìn chằm chằm giá tiền, chẹp miệng chèm chẹp.

Mọi người cũng chỉ có thể xem ngắm mở mang tầm mắt một chút.

Rời khỏi cửa hàng của Vạn Thú môn, nhóm người đi dạo loanh quanh trong thành một chút, chơi chán rồi mới quay về khách sạn Yêu Nguyệt.

Bên ngoài khách sạn, một vài người vừa ước ao vừa ghen tị nhìn nhìn chỉ trỏ theo bóng lưng Hắc Mẫu Đơn đi vào trong khách sạn, thì thà thì thầm.

Người vẫn đi theo kia lúc này mới hiện thân lộ diện, hỏi hỏi vài người xung quanh hỏi: “Các ngươi ở đây thì thầm cái gì?”

“Ơ! Hoàng gia!” Mấy người quay đầu nhìn lại, thấy là đệ tử Lưu Tiên tông liền vội vàng khách khí chào hỏi.

Người đó là Hoàng Ân Quý, là một trong các đệ tử của phái Lưu Tiên tông lưu trú ở cửa hàng ở đây, nhìn vào chỉ giống một tiểu nhị của cửa hàng, nhưng với các tán tu này, đây không phải người bọn họ có thể chọc vào được.

Hoàng Ân Quý hất cằm hướng vào trong khách sạn: “Các ngươi chỉ trỏ cái gì đấy?”

Mọi người lắc đầu thở dài nói: “Hoàng gia không biết, Hắc Mẫu Đơn kia chính là người phụ nữ da đen vẫn đi qua đi lại trong thành đó, Hoàng gia có biết không?”

Hoàng Ân Quý đáp: “Ừ, biết, làm sao?”

Người kia thở dài: “Đi dắt quan hệ đó, chắc ngài cũng biết, phỏng chừng không bao lâu nữa nàng ta sẽ khai tông lập phái, cũng không biết nữ nhân này dùng biện pháp gì, có điều, có thể hình dung được, nữ nhân mà, cởi quần một cái chúng ta có thiên ngôn vạn ngữ cũng không lại được.”

Hoàng Ân Quý cười ha ha, nghe lời nói của đối phương có vẻ đầy ghen tị. Nhưng y không quan tâm, cười nói: “Đây là chuyện tốt mà, ngươi ghen tị hả? Đúng rồi, dắt quan hệ với ai? Có cao nhân môn phái nào đồng ý làm người bảo đảm dẫn tiến?”

Người kia lắc đầu: “Chính chủ nhìn rất trẻ, không biết thuộc môn phái nào, phỏng chừng trong danh sách đăng ký của chưởng quỹ kia có tên đấy. Nhưng khách sạn Yêu Nguyệt sẽ không tiết lộ bất kỳ tin tức gì của khách hàng, cũng sẽ không nói cho chúng ta biết.”

“A, không nói linh tinh với các ngươi nữa. Các ngươi cứ ngồi đó mà ước ao đi thôi.” Hoàng Ân Quý cười hớn hở vỗ vỗ vai gã, liếc nhìn khách sạn, xoay người đi.

Người kia ho: “Hoàng gia, nếu không, ngài giúp ta nói một tiếng với Lưu Tiên Tông được chứ?”

Hoàng Ân Quý quay lưng lại, khoát tay: “Ta không quyết được, các ngươi cứ ở đây chờ cơ hội đi!”

Dù vậy, mấy người kia vẫn nịnh bợ: “Hoàng gia đi thong thả.”

Trước cửa hàng của Lưu Tiên Tông có thể giăng lưới bắt chim, vốn nơi này cũng không phải cửa hàng mở ra để bán hàng.

Hoàng Ân Quý bước vào trong cửa hàng, đi thẳng đến quầy, gọi chưởng quỹ ngồi xếp bằng sau quầy: “Sư thúc, cho ta xem lại chân dung một chút.”

Chưởng quỹ mở mắt ra hỏi: “Chân dung gì?”

“Không phải sư thúc bảo mấy người bọn ta đứng đầu đường quan sát để tìm người đó sao. Ảnh họa do Tống gia gửi đến đó, Ngưu Hữu Đạo ấy, vừa nãy ta có thấy ai giống hắn ta lắm.”

“Thật sao?” Chưởng quỹ đứng bật dậy, rút một cuộn giấy ra vứt lên quầy, ra hiệu cho y mau nhìn xem.