Đạo Quân

Chương 249: Băng Thiên Tuyết Địa (1)




Tống Toàn vừa vui mừng vừa lo lắng: “Bắc Châu làm là như vậy có ý gì?”

Tống Cửu Minh: “Lúc này Bắc Châu đưa tay ra là đang đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, chắc mong rằng sau này lão phu sẽ phát huy tác dụng gì đó, nhân tình này lão phu nhận!”

Tống Toàn: “Bắt được Ngưu Hữu Đạo, tướng gia sẽ giúp cha tái xuất sao?”

Tống Cửu Minh: “Ta theo hắn nhiều năm như vậy, tất cả mọi người đều nhìn thấy, ta đã lấy công chuộc tội, nếu hắn còn không niệm chút tình cũ sẽ không khỏi khiến người khác lạnh lòng. Hơn nữa, có hy vọng dù sao vẫn hơn không còn hy vọng!”

Tống Thư cắn răng nói: “Tiểu tặc kia hại Tống gia ta thảm như vậy, đích thân con sẽ đi giải quyết hắn để xả hết mối hận trong lòng con!”

“Một hai người các ngươi thì làm được gì? Ngươi có thể nắm chắc tuyệt đối sao? Sự giảo hoạt của tiểu tặc kia ngươi vẫn chưa lĩnh giáo à? Chẳng lẽ còn muốn lão phu mất thêm một nhi tử sao? Tuổi đã cao, động não nhiều một chút, thân phận gì nên làm việc gì, chuyện chém giết là phải giao cho những tên thất phu đi làm, chết nhiều một chút cũng đáng đời!” Tống Cửu Minh quát tháo một tiếng, quay đầu nhìn về phía Lưu lộc: “Liên hệ người bên Lưu Tiên tông, nói bọn hắn bắt được Ngưu Hữu Đạo lão phu sẽ có hể tái xuất!”

Tống Thư phất tay chỉ ra ngoài: “Người của bọn hắn đều chạy hết rồi, đều là một đám tiểu nhân mượn gió bẻ măng, còn tìm bọn hắn làm gì?”

Tống Cửu Minh quát: “So đo cái này, tức giận có ý nghĩa sao? Người ta và ngươi đều vì lợi ích, ngươi không cho được người ta, còn trông cậy vào người ta bán mạng không công cho ngươi sao? Huống chi thế cục như thế, bọn hắn không muốn rước phiền phức là chuyện hoàn toàn có thể lý giải, ngoại trừ những mấy nhà này giờ chúng ta còn có thể tìm ai? Chúng ta tìm người khác, người khác chưa hẳn chịu giúp không nói, làm không tốt sẽ trực tiếp tìm đến triều đình tranh công, bọn hắn chịu ảnh hưởng của lão phu, trên danh tiếng nhất thời không dễ tìm được nơi quyền thế khác để phụ thuộc cho nên mới chịu bỏ sức!”

Quay đầu lại nói với Lưu Lộc: “Vừa hay bọn hắn cũng phải tìm Ngưu Hữu Đạo tính sổ, nói với bọn hắn, sau khi xong chuyện lão phu tất không bạc đãi, bảo bọn hắn lần này phải dốc toàn lực, không thể lại thất thủ!”

“Rõ!” Lưu lộc lĩnh mệnh.

Đôi mặt Trần Quy Thạc đứng kia thỉnh thoảng xoay chuyển vài lần...

Một canh giờ sau, Trần Quy Thạc ra khỏi Tống phủ, đến tửu lâu cách Tống gia không xa gọi một bầu rượu, chiếm một bàn lớn, ngồi xuống uống vài chén rượu, nhân lúc người khác không chú ý vội nét một tờ giấy nhỏ cho hỏa kế đang lau bàn...

Thương Triều Tông mặt mũi sưng húp được người ta đỡ dậy, lau máu mũi nhìn Phượng Nhược Nghĩa đưa đám người nổi giận đùng đùng rời đi.

Không còn cách nào khác, giấy không thể gói được lửa, Phượng Nhược Nam cuối cùng đã biết chân tướng, biết căn bản không có chuyện mười vạn nha tướng kia, đơn thuần chỉ là một vụ lừa cưới.

Phượng Nhược Nghĩa nổi giận, cảm thấy từ đầu đến cuối mình chỉ là một công cụ lợi dụng, lúc tìm Thương Triều Tông lý luận không nén được lửa giận, đánh hắn ta vài cái.

Thương Triều Tông vẫn không phải đối thủ của Phượng Nhược Nghĩa, Bạch Diêu bên kia cũng cố ý muốn nhìn Thương Triều Tông chịu khổ không nhúng tay vào không nói, ngược lại còn ngăn người khác nhúng tay khuyên can.

“Còn không mau đi xem thử vương phi!” Lam Như Đình hét lên với người dưới.

Lập tức có thân vệ đuổi theo Phượng Nhược Nghĩa.

Viên Phương bị động tĩnh của trận đánh kinh động chạy đến xem náo nhiệt, đứng bên lắc đầu thổn thức không thôi, mặt mày đầy sự đồng tình với Thương Triều Tông, cưới một người vợ như vậy thự sự tương đương với chịu khổ, nhớ lại lúc đầu nói không có ta giúp, e là ngươi còn chẳng viên được phòng.

Lão tiến đến thi pháp kiểm tra giúp Thương Triều Tông, quay đầu ân cần nói với Thương Thục Thanh: “Quận chúa không cần lo lắng, chút vết thương ngoài da, không phải lo đâu.”

Bên này vừa đỡ Thương Triều Tông về phòng bôi thuốc thì thân vệ chạy trở về bẩm báo: “Vương gia, Vương phi đi, mang theo một nhóm nhân mã ra khỏi thành, nói là về nhà mẹ đẻ quận Quảng Nghĩa.”

“Đi thì tốt, vĩnh viễn đừng quay về nữa, bát phụ!” Thương Triều Tông thét lên, nhưng vừa nhếch miệng lại kéo vêch thương ở miệng rách thêm một chút.

Thương Thục Thanh đang giúp hắn ta bôi thuốc khuyên: “Ca, việc này đổi lại là nữ nhân nào cũng sẽ tức giận. Tẩu tử đang giận, huynh nhường một chút, mau cử người đuổi theo đón về đi!”

Thương Triều Tông cũng tức giận, vỗ bàn trà: “Không cho pháp ai đuổi theo cả!”

Lam Như Đình khoát tay với Thương Thục Thanh: “Quận chúa, tính tình vương phí chắc có đuổi theo cũng không khuyên về được, cứ để Vương phi về nhà ngoại bớt giận, chờ tất cả mọi người tỉnh táo, đều bằng lòng đối mặt hẵng phái người đi mời cũng không muộn!”

“Haizz!” Thương Thục Thanh cười khổ buông tiếng thở dài, lắc đầu, ngẫm lại cũng đúng.

Ngoài phòng lại có thân vệ tiến đến, đưa lên một tin tình báo. Sau khi Lam Như Đình xem xong, nói với Thương Triều Tông: “Vương gia, có tin nói, gián điệp Yến quốc phái đến dịch trạm sáu nước đều bị sáu nước thanh tẩy trắng trợn, tổn thất nặng nề!”

Viên Phương đang giúp Thương Triều Tông thi pháp lưu thông máu không nhịn được nhếch miệng “Hắc hắc” một tiếng.

Mấy người cùng quay đầu nhìn, Lam Như Đình nói: “Nhìn đại sư dường như đã biết việc này?”

Viên Phương haha nói: “Những gián điệp kia vốn được triều đình Yến quốc cử đi theo dõi Đạo gia, trên đường vừa theo dõi vừa truy sát vừa chặn giết gây cho Đạo gia phiền toái không nhỏ, hại chúng ta phải trốn trốn tránh tránh, chạy tới chạy lui, cuối cùng làm cho Đạo gia xuất thủ đọ sức với bọn hắn, cuối cùng bị Đạo gia nắm chặt được đuôi của bọn hắn là biết bọn hắn không phải đối thủ của Đạo gia, các ngươi thấy không, giờ xui xẻo rồi đấy!”

Lão vô cùng có lòng tin với Ngưu Hữu Đạo.

Mấy người hai mặt nhìn nhau, việc này lại là Ngưu Hữu Đạo làm?

Lam Như Đình vội hỏi: “Đại sư, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì”

“Ừm ừm!” Viên Phương lắc đầu, lại không nói.

Thương Thục Thanh hơi không chịu nổi hắn, không biết yêu tinh kia học đâu ra cái thói xấu nói gì chỉ nói một nửa. Hoặc ngươi đừng nói, ngươi không nghẹn nhưng người nghe bị nghẹn lại rất khó chịu.

Lam Như Đình cũng không chịu được điểm này của Viên Phương. Sau khi Viên Phương trở về, đương nhiên ông cũng muốn hỏi tình hình Ngưu Hữu Đạo, kết quả phát hiện miệng tên yêu quái này rất đê tiện, đã muốn khoe khoang chút gì đó nhưng lại hơi mang chút thận trọng. Tóm lại sau khi tên này lăn lộn với Ngưu Hữu Đạo một thời gian thì luôn mang vẻ kín như bưng, thật sự coi mình là nhân vật nào đó, toàn hoàn quên mất dáng vẻ thúi ở Nam Sơn tự, quên mất bộ dạng hàng ngày bị Viên Cương đánh cho mặt mũi bầm dập mà bắt đầu sinh ra tư thái đứng từ trên cao nhìn xuống người bên này.

Nhưng bên này lại không tiện làm gì lão, dù sao cũng là người của Ngưu Hữu Đạo, bên này có thể có được ngày hôm này phần lớn là công của Ngưu Hữu Đạo, động vào người của Ngưu Hữu Đạo thì đúng là hơi khó nói.

Nói đến điểm này, Lam Như Đình cũng thật sự bội phục Ngưu Hữu Đạo. Với xuất thân và tình hình ban đầu của yêu quái này, bên này hiểu rất rõ, cũng chưa được bao lâu vậy mà lão đã một lòng một dạ với Ngưu Hữu Đạo. Bên này phát hiện Ngưu Hữu Đạo thật sự rất giỏi mua chuộc lòng người.

Thủ đoạn của người trẻ tuổi kia khiến ông cũng thổn thức, tuổi tác và tất cả hành động của Ngưu Hữu Đạo khiến ông cảm thấy không phù hợp.

Thương Triều Tông bị đánh cho mặt mũi sưng vù quay đầu nhìn Viên Phương một chút, cũng lười nói thêm gì.

Ngoài cửa lại có thân vệ tiến đến, một trang giấy được dâng lên: “Mật báo số sáu kinh thành.”

Viên Phương nghe không hiểu ý nghĩa nhưng Thương Triều Tông, Thương Thục Thanh, Lam Như Đình đều lộ vẻ mặt nghiêm túc, vì mật báo số sáu là nhân thủ thiết lập vì Ngưu Hữu Đạo, cũng là do Ngưu Hữu Đạo bảo bên này thiết lập.

Lam Như Đình đang muốn đưa tay, Thương Thục Thanh lại đưa tay ra cầm mật báo xem trước một bước.

Cánh tay đưa lên một nửa của Lam Như Đình cứng đờ, chậm rãi quay đầu nhìn về phía Thương Thục Thanh đang chăm chú xem mật báo, ánh mắt lóe lên.