Đập Nồi Bán Sắt Đi Học

Chương 289




“chip kết nối não cấp siêu 3S”

Mấy bận ra vào ba phen, con tinh thú kia có ngu đến đâu cũng phát hiện không đúng, nhưng cho dù nó có phẫn nộ nhường nào thì lực lượng tinh thần tấn công Ứng Tinh Quyết đã không còn hiệu quả.

Sơn Cung Ba Nhận đứng ở trên mặt biển không khỏi nhớ tới tình huống ban đầu. Khi đó Ứng Tinh Quyết ngay cả muốn ngăn cản tinh thần tấn công của con tinh thú này cũng cố hết sức, mà hiện tại anh ta đã có thể điều khiển tinh thú há miệng với mặt không đổi sắc.

Con tinh thú này quả thực là công cụ sắc bén dùng để mài giũa cảm giác của Ứng Tinh Quyết.

Miệng tinh thú há ra, Vệ Tam, Ứng Tinh Quyết và anh em Sơn Cung lập tức đi vào, những người khác chờ ở bên ngoài.

“Anh thấy thế nào?” Sau khi đi vào, Vệ Tam đứng bên cạnh Ứng Tinh Quyết và hỏi thầm.

Vừa rồi con tinh thú kia vừa nhận ra hơi thở của bọn họ đã bắt đầu điên cuồng tấn công, Ứng Tinh Quyết ngăn cản tất cả chiến sĩ độc lập, cứ thế dùng sức một người điều khiển đại não tinh thú bằng cảm giác.

Ứng Tinh Quyết lắc đầu: “Bây giờ quen rồi, sẽ không sao đâu.”

Tốc độ tiến bộ chỉ huy cấp siêu 3S cực nhanh, từ lần đầu tiên đến bây giờ, Ứng Tinh Quyết đã học được cách xử lý cảm giác và đối phó với tinh thú cấp siêu 3S thật thành thạo.

Bốn người đi vào biển chất nhầy, ngoài Vệ Tam, ba người khác chưa từng đi vào nhưng tốc độ của bọn họ cũng không chậm lại.

“Cửa ở đây.” Vệ Tam đi ra khỏi khoang cơ giáp và nhanh chóng mở cửa.

Bốn chìa khóa được c ắm vào khóa cửa, cánh cửa mở ra, đến khi họ bước vào trong rồi thì cửa đã đóng lại.

“Rốt cuộc làm sao xây được ở đây?” Sơn Cung Dũng Nam nhìn xung quanh, trong mắt toàn là vẻ kinh ngạc. Dù rằng bên trong cửa trống rỗng, nhưng chỉ nhìn vào cấu trúc bên trong, thể nào cũng chẳng tưởng tượng nổi bên ngoài lại là một con tinh thú, hơn nữa con thú này còn sống ở trong biển.

Cửa đầu tiên đã được mở ra lúc trước, bây giờ họ đi thẳng vào bên trong đến cửa thứ hai. Cửa này chỉ có một dấu lòng bàn tay lõm vào để người ta đặt tay lên, bên trong dấu tay là mấy cái lỗ nhỏ. Lần trước Vệ Tam chờ mấy chiến sĩ độc lập thử hết một lần thì không có bất kỳ phản ứng gì. Bởi vì Vệ Tam cũng là cơ giáp sư rồi lại liên tưởng đến tình huống cửa thứ nhất bên ngoài, cô mới xác định cần chỉ huy cấp siêu 3S mới được.

Ứng Tinh Quyết đứng trước cánh cửa thứ hai, đặt tay lên cái dấu đó và phóng cảm giác đi vào.

Một lát sau, Ứng Tinh Quyết nói với Vệ Tam đang đứng bên cạnh và nhìn anh: “Bên trong cửa có cơ quan, cần cảm giác điều khiển kích hoạt.”

Loại chốt mở này cần có chỉ huy với tài năng thực thể hóa làm ra, nhưng về độ phức tạp thì một chỉ huy cấp 3S hàng đầu không thể nào làm được, thêm chuyện toàn bộ cánh cửa được làm bằng vật liệu cách ly cảm giác và chỉ có một lỗ dấu tay trên cửa. Nói chung, chỉ có chỉ huy cấp siêu 3S mới làm ra.

Đầu tiên Ứng Tinh Quyết dùng cảm giác đi dạo một vòng trong lớp cửa, sau khi nhớ kỹ cấu trúc bên trong, anh cho thực thể cảm giác hóa thành các loại hình thức khác nhau để đẩy cơ quan.

Anh đứng trước cửa trong khoảng một tiếng, cuối cùng đã mở cánh cửa thứ hai với cảm giác tiêu thụ rất lớn.

Cửa vừa mở ra, Vệ Tam không vội vàng đi vào mà đưa cho Ứng Tinh Quyết dịch dinh dưỡng. Cô nhìn anh uống hết và chờ anh hơi ổn định lại, cô mới đi vào trong.

Lúc này anh em Sơn Cung đã đi tới trước cửa thứ ba, trước cửa có một cái rương cao nửa người, bên trong là các loại vật liệu.

“Vệ Tam, cậu có biết những thứ này là tài liệu gì không?” Sơn Cung Ba Nhận hỏi.

“Không biết.” Vệ Tam khom lưng cầm lấy một khối vật liệu, “Nhưng đây là những vật liệu chất lượng tốt nhất mà tôi từng thấy, cấp siêu 3S.”

“Ngần ấy tài liệu.” Sơn Cung Dũng Nam nhìn đống đồ bên trong rương, “Còn chưa đủ một cánh tay của cơ giáp.”

“Mô hình.” Vệ Tam đứng thẳng dậy chỉ vào cái tủ hình chữ nhật lõm xuống giữa cánh cửa thứ ba.

Đúng thật, thiết lập ba cửa ải này chính là vì muốn vượt chiến sĩ độc lập, chỉ huy và cơ giáp sư siêu 3S cùng nhau mở mới ra được.

Cái rương được cố định trên sàn nhà, Vệ Tam lấy tất cả vật liệu ra rồi mở bộ dụng cụ, ngồi xếp bằng trên mặt đất và bắt đầu chế tạo một mô hình cơ giáp.

Chuyện này cô quá quen thuộc, trước kia ở Sao 3212 không có tiền mua vật liệu thì cô toàn nhặt chút rác để luyện tập từ trong bãi rác. Vất vả mới tiết kiệm được tiền mua chút nguyên liệu và làm ra một chiếc cơ giáp chiến đấu mini, kết quả ngày đầu tiên bị tổn hại luôn.

Loại cơ giáp mô hình sẽ không ổn định được, nhưng mà Vệ Tam phỏng chừng chỉ cần mô hình cơ giáp cấp siêu 3S là được.

Đây cũng là lần đầu tiên Vệ Tam dùng vật liệu cấp siêu 3S thiết kế một chiếc cơ giáp hoàn chỉnh, tuy rằng chỉ là cơ giáp mô hình, song lúc cô dùng vật liệu lại tăng thêm vài phần thận trọng, ba người còn lại im lặng đứng ở một bên nhìn.

...

“Được rồi.” Vệ Tam chẳng lãng phí vật liệu bên trong rương chút nào, dùng hết toàn bộ làm một chiếc cơ giáp phòng hộ, cô đứng dậy đặt cơ giáp đặt vào trong cái tủ dài.

Vách tủ dài đột nhiên có vài tia laser quét qua, chắc là máy kiểm tra số liệu sơ bộ của cơ giáp. Đợi khoảng 10 phút, đáy tủ bỗng nhiên chìm xuống, cơ giáp biến mất trong tầm mắt của mấy người, nhưng chỉ chưa tới 20 giây, cửa phía dưới cùng mở và cơ giáp bị đẩy ra ngoài.

“... Là không hợp cách?” Sơn Cung Ba Nhận do dự hỏi.

Tại thời điểm này, một giọng nói của người đàn ông vang lên trong hành lang: “Không ngờ bốn cánh cửa đã được mở ra, cuối cùng Liên bang đã được cứu? Nếu như là người bị nhiễm bệnh... Không thể, thế thì Liên bang sắp hủy diệt tới nơi rồi. Quên đi, làm hết sức mình để lắng nghe số phận. Bên trong có rất nhiều vật liệu hiếm, là do bậc thầy Quý Từ chuyên môn chuẩn bị cho cấp siêu 3S; đương nhiên, tôi cũng cho thêm chút vào bên trong, không cần cảm ơn.”

Vệ Tam ngửa đầu nghe xong, chỉ từ nội dung ông ấy nói thì biết ngay người đàn ông này là Công Nghi Liễu, không chừng những cánh cửa này do chính là Công Nghi Liễu thêm lúc sau.

Sau khi Công Nghi Liễu nói xong, cửa đột nhiên tự động mở ra.

Ứng Tinh Quyết tiến lên cầm lấy mô hình cơ giáp và quay đầu nhìn về phía Vệ Tam. Vệ Tam tiến lên nhìn bên trong thì hơi nhướng mày.

Chỉ có một cái hộp ở đây và được đặt ở giữa.

Vệ Tam và Ứng Tinh Quyết đi vào trước rồi mở hộp ra, bên trong toàn bộ là dây chuyền và nhẫn lưu trữ, không có mật mã, chỉ cần chạm vào là nhìn thấy được danh sách trong đó.

“Mấy thứ này nghe chưa từng nghe nói.” Sơn Cung Dũng Nam tiến lên nhìn danh sách rồi bảo, “Bên cơ giáp sư kia có ghi chép không?”

“Không biết, có thể lấy ra hỏi Công Nghi Giác và Ứng Thành Hà.” Cái hộp đã được cố định, Vệ Tam chỉ có thể lấy dây chuyền và nhẫn lưu trữ.

Trong quá trình lấy, Vệ Tam phát hiện có một bộ phận vòng cổ và nhẫn lưu trữ có tay nghề chế tác càng gần thời đại của bọn họ, rõ ràng là do Công Nghi Liễu để lại.

Lấy đi đồ đạc trong rương rồi, mấy người bèn quay trở lại. Ứng Tinh Quyết mấy lần muốn mở miệng hỏi Vệ Tam tính sao với mô hình cơ giáp, song, cô cứ đi ở phía trước, cuối cùng anh chỉ đành cất kỹ cái cơ giáp này trước.

...

“Thời gian dài như vậy mà còn chưa ra, có thể xảy ra chuyện gì không?” Liêu Như Ninh nói trong lo lắng, bọn họ vẫn luôn len lén đi theo con tinh thú nọ.

Mặc dù bọn Vệ Tam đi vào nhưng con tinh thú này vẫn còn đang lang thang bên ngoài, bọn họ không thể trực tiếp đối đầu với nó.

“Bên trong có ba cửa ải, lần trước Vệ Tam mở cửa đã mất rất nhiều thời gian, lần này nhất định còn tốn nhiều thời gian hơn.” Kim Kha nói, “Chắc chắn bọn họ sẽ ra ngoài được.”

“Tôi hơi lo lắng về việc liệu nó có thể là một cái bẫy hay không.” Liêu Như Ninh cảm thấy mỗi phút trôi qua là hơi thở nặng nề hơn một chút.

“Vệ Tam và Ứng Tinh Quyết ở hết đây, cộng thêm hai anh em Sơn Cung, sẽ không sao.” Hoắc Tuyên Sơn an ủi.

“Anh họ tôi là chỉ huy cấp siêu 3S, họ chắc chắn đi ra được.” Ứng Thành Hà bảo, nhưng lo lắng trong mắt không thể giấu khỏi.

Ngược lại, bốn người trong trường Đế Quốc im lặng hơn nhiều, chỉ mãi nhìn chằm chằm vào tinh thú, chờ đợi những người bên trong đi ra.

“Có phải cái miệng nó đang mở ra không?” Hoắc Kiếm bỗng nhiên hỏi Cơ Sơ Vũ bên cạnh.

Cơ Sơ Vũ nhìn lại, thân thể căng thẳng và bày ra tư thế chiến đấu: “Đang mở ra.”

Chỉ chốc lát sau, tinh thú há to miệng, bốn người bên trong đang đi ra.

Đám người Cơ Sơ Vũ và Hoắc Kiếm thở phào nhẹ nhõm trong nháy mắt; kế đó Kim Kha nhìn thấy thủ thế của Vệ Tam liền lập tức yêu cầu bọn họ đừng chạy về phía Vệ Tam mà xoay người chạy trốn.

Đoàn người nhanh chóng chạy tới lối ra, cảm giác Ứng Tinh Quyết phải chờ thật lâu mới thu hồi.

“Ở đây.” Kim Kha chạy đến bờ biển, thở hổn hển, cậu ta xoay người kéo Vệ Tam, “Thế nào rồi?”

“Lấy được rồi, là tài liệu cơ giáp.” Vệ Tam nói, “Trở về hẵng nói sau.”

Cuối cùng họ vẫn quyết định không đụng con thú đó nữa.

Khi tất cả mọi người đến đông đủ, cả đám bật máy bay rồi bay đến lối ra.

...

Tất cả danh sách bên trong vòng cổ và nhẫn thu nạp đã được Kim Kha tổng hợp, vật liệu cơ giáp thì phân biệt giao cho Ứng Thành Hà và Công Nghi Giác.

Kim Kha hét lên với Vệ Tam rồi lấy ra một con chip não: “Thấy được ở một trong những sợi dây chuyền lưu trữ, cậu nhìn xem.”

Vệ Tam nhận lấy rồi tìm Ứng Thành Hà muốn mũ kết nối não và c ắm vào.

Ngay khi bước vào là cô đã ngây dại, một lúc lâu sau mới hoàn hồn, ổn định tâm trí và mới đi ra.

“Là truyền thừa của Ngư Thanh Phi, Quý Từ, còn có của Công Nghi Liễu nữa.” Vệ Tam nắm mũ kết nối não, nói từ tốn, “Về nội dung liên quan tới cơ giáp sư cấp siêu 3S.”

Mọi người cả kinh, truyền thừa cơ giáp sư cấp siêu 3S? Chẳng phải có nghĩa là ba vị cơ giáp sư này đều có cấp siêu 3S hết.

“Cái này cũng chỉ có cậu mới dùng được.” Công Nghi Giác nói trong chua xót.

Ai bảo người ta là cơ giáp sư cấp siêu 3S chứ.

“Nếu là nội dung của cơ giáp sư cấp siêu 3S, bây giờ cậu có thể học được rồi.” Cơ Sơ Vũ lên tiếng.

Nói cậu ta không cam lòng sao? Đương nhiên không cam lòng rồi, Vệ Tam cơ hồ cướp đi tất cả danh tiếng của cậu ta, nhưng chênh lệch giữa hai người càng lúc càng lớn, thậm chí không phải cùng là một đẳng cấp. Cơ Sơ Vũ đã không cam lòng trong bất lực, chi bằng cứ giống như Tông Chính Việt Nhân ở viện Bình Thông, cũng buông tha chuyện so tài với Vệ Tam, chỉ chuyên chú tăng cường thực lực của mình.

Không ai phản đối, nhìn khắp Liên bang thì người thích hợp nhất để giữ con chip này cũng chỉ có Vệ Tam.

Cô mang lại mũ kết nối não một lần nữa, tiếp tục đi vào bên trong.

Có ba lựa chọn, cụ thể là nội dung giảng dạy của ba người. Vệ Tam cho rằng từ đầu con chip này chỉ có nội dung của Ngư Thanh Phi, nhưng sau đó Quý Từ thêm vào, cuối cùng Công Nghi Liễu đặt tất cả kiến thức của mình ở trong này.

Vệ Tam chọn tên Ngư Thanh Phi, lúc này không còn là chân dung mô phỏng của ông ấy xuất hiện nữa mà là một danh sách nhỏ khác, nó ghi chép cơ giáp, cấu trúc cơ giáp, v.v., và trong danh sách nhỏ hơn mới có video.

Tuy nhiên...

Vệ Tam quay đầu nhìn một vị khác đã nhìn chằm chằm vào cô rất lâu.

Bóng người thấy Vệ Tam quay đầu bèn chậc chậc một tiếng: “Ngư Thanh Phi mạnh nhỉnh hơn một tí thôi chứ tôi vừa chả kém mà cũng có tiền, chẳng lẽ không nên chọn tôi trước à? Ánh mắt không được.”

Vệ Tam: “...”

Đây là Công Nghi Liễu, đại khái khoảng 30 tuổi, thì ra ông ấy đã bắt đầu chuẩn bị từ lâu. Nếu ai nấy có thể bỏ qua cách ông ấy nói chuyện, thì với ngoại hình đẹp trai thế này, ông ấy đi ra ngoài sẽ là một người đàn ông rất quyến rũ.

“Trước tiên xem ghi chép của Ngư Thanh Phi về tài liệu cơ giáp đã.”, “Công Nghi Liễu” nhắc nhở, “Rất nhiều kiến thức tài liệu của mạng lưới cơ giáp sư Liên bang biết mất không một tiếng động, tốt nhất là nhớ cái miếng kia đã.”

Vệ Tam đột nhiên cười cười, không chỉ có thêm nội dung của hai người, mà còn có ghi chép của những người đi trước.

Cô nghe lời tiến vào ghi chép tài liệu cơ giáp, đại khái nhìn lướt qua vài lần là cô đã hiểu được những thứ vật liệu mình tìm được trong dây chuyền và nhẫn, thứ mà mình hoàn toàn không biết lúc trước.

Vệ Tam giống như một miếng bọt biển, nhanh chóng hấp thụ kiến thức bên trong, một lần xem xét này là cả đêm.

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Vệ Tam: Một tập hợp trong một thân thể cấp siêu 3S, vừa cơ giáp sư, vừa chiến sĩ độc lập và vừa là người bị nhiễm bệnh