Đập Nồi Bán Sắt Đi Học

Chương 290




“dừng lại ở Sao Bạch Oải”

Suốt cả đêm, Vệ Tam cảm thấy mình như lại trở về lúc còn ở trường Damocles. Việc đầu tiên cô đi làm chính là đi xem tài liệu thu được, từng cái một, cô so sánh nó với các tài liệu cơ giáp mà mình đã nhớ kỹ ngày hôm qua.

“Làm sao vậy?” Ứng Thành Hà đi cùng thì phát hiện Vệ Tam cứ ở đó cầm tài liệu lật qua lật lại nhìn.

Vệ Tam gõ một khối vật liệu bằng kim loại, ngẩng đầu lên: “Hôm qua tôi thấy ghi chép của Ngư Thanh Phi về vật liệu cấp siêu 3S trong chip não, còn có ghi chép bổ sung của Quý Từ và Công Nghi Liễu. Có phải giữa các cơ giáp sư đã mất rất nhiều tư liệu hay không?”

Ứng Thành Hà suy nghĩ một chút rồi lắc đầu cho hay: “Chưa từng nghe nói tới, truyền thừa của chúng ta vẫn luôn còn đấy. Có lẽ là bởi vì quá lâu không có cơ giáp sư cấp siêu 3S, cho nên những tư liệu này vẫn bị niêm phong.”

Vừa lúc những người khác cũng đi lên, cô nói tình huống cho Kim Kha và Ứng Tinh Quyết nghe.

Kim Kha cau mày: “Mặc dù không có cơ giáp sư cấp siêu 3S thì vẫn chắc chắn có tin tức truyền ra ngoài. Nhưng ngoại trừ lý thuyết cấp siêu 3S mới nổi lên trong những năm gần đây, chúng tớ chưa từng nghe nói ngoại trừ cấp 3S còn có cấp bậc cao hơn. Mà trong thư rõ ràng Công Nghi Liễu đã nhắc tới cấp 3S trở lên.”

“Có người bị nhiễm bệnh đang âm thầm cắt đứt truyền thừa.” Ứng Tinh Quyết như có điều suy nghĩ.

Suy đoán này cũng tiếp tục chứng minh rằng những người bị nhiễm bệnh không chỉ ở cấp cao mà còn trãi rộng trên các lĩnh vực khác, mới có thể lặng lẽ cắt đứt lịch sử Liên bang, không một tiếng động.

Trong tay bọn họ có chẳng ít vật liệu hiếm, cơ hồ cung cấp đủ vũ trang cho quân nhân cấp 3S trở lên của các quân khu hiện nay, cũng không cần phải chém giết con tinh thú nọ.

Bây giờ đã có thể rời khỏi Sao Tây Tháp nhưng Vệ Tam vẫn còn nhớ truyện đã hứa với Shaω Eli rằng cô sẽ giúp cậu ta cải tiến cơ giáp.

Nguyên đám chiến sĩ độc lập trường Quân sự Đế Quốc toàn là cấp 3S, Công Nghi Giác cầm vật liệu thích hợp rồi là sửa đổi thay thế cho bọn họ lúc về, không cần Vệ Tam ra tay. Nhưng anh em Sơn Cung thì khác, bọn họ là cấp siêu 3S, bấy giờ trong tay Vệ Tam còn có chip não mới, cho nên cô còn cần một thời gian mới có thể đưa tay làm ra cơ giáp cấp siêu 3S tốt hơn.

Bởi vậy anh em Sơn Cung đi cùng với đội chủ lực của trường Damocles tới Sao Sa Đô, trên đường sẽ dừng lại giữa chừng ở Sao Bạch Ải, trong khi trường Đế Quốc thì đi thẳng về Sao Đế Đô.

Trước khi tách ra, Ứng Tinh Quyết lấy ra mô hình cơ giáp nọ và muốn trả lại cho Vệ Tam.

“Tôi tưởng anh thích chứ.” Vệ Tam nói với vẻ ngạc nhiên.

Ứng Tinh Quyết đang ôm mô hình cơ giáp khẽ ngẩn ra: “Không phải là không thích.”

Vệ Tam nhướng mày: “Anh giúp tôi giữ lại trước, sau này tôi muốn lấy lại thì đưa lại cho tôi.”

Đầu ngón tay Ứng Tinh Quyết chạm vào vỏ ngoài lạnh như băng của cái mô hình cơ giáp, song chẳng hiểu vì sao anh lại cảm thấy nó âm ấm, anh nói nhỏ: “Được.”

Hai người đứng cùng một chỗ, người của đội chủ lực thì nhìn nhau từ xa, hồi lâu không nói được một câu. Dù mấy người trường Đế Quốc cầm mũ che mặt hết, nhưng thân cao ráo, tư thế đứng thẳng tắp vẫn thu hút sự chú ý của hành khách qua lại. Về phần đội chủ lực Damocles, một đám ở bên ngoài tuyệt đối chả làm người ta liên tưởng đến sinh viên trường quân sự, chưa nói tới tư thế dặt dẹo uốn éo, Liêu Như Ninh còn khoác tay Hoắc Tuyên Sơn, nửa người muốn dựa hết vào người cậu ta.

Ai mà từng thấy sinh viên quân sự kéo tay nhau?

Người tới lui qua lại chỉ cần liếc nhìn là ngay lập tức mất hứng thú.

Chưa kể đến chiếc mũ bọn Damocles đang mang, mỗi cái càng lòe loẹt hơn so cái trước; có đôi khi ăn mặc phô trương lại làm cho những người xung quanh mất hứng thú dò xét. Cho dù có dò xét đi chăng nữa thì sự chú ý cũng tập trung nhiều hơn vào trang phục dị hợm.

“Hình như Shaω Eli rất bất mãn đối với cơ giáp sư của đội ngũ họ.” Liêu Như Ninh nói, “Lúc trước có phải đã chửi bới Nam Phi Trúc không?”

“Bắt đầu từ đấu trường rừng mưa nhiệt đới.” Ứng Thành Hà cũng là một cơ giáp sư, nên có ấn tượng thật sâu sắc về lời nói và thái độ của Shaω Eli.

“Chẳng phải trường Samuel trước giờ nổi tiếng với chuyện tranh chấp nội bộ à?” Sơn Cung Dũng Nam giễu cợt.

Dù đến bây giờ thì trường quân sự đoàn kết nhất từ đầu đến cuối vẫn là trường Damocles, lần này đến Sao Sa Đô, Sơn Cung Dũng Nam cũng muốn xem tại sao.

Kênh phát thanh bay tới Sao Đế Đô đã bắt đầu nhắc nhở, Ứng Tinh Quyết và Vệ Tam đi tới, mọi người tách ra và nhìn người của trường Đế Quốc lên tàu vũ trụ.

Sau một tiếng, các tàu vũ trụ đi đến Sao Bạch Ải cũng đã sẵn sàng để khởi hành, Vệ Tam và những người khác đi lên để đến Sao Bạch Ải.

Trên đường đi, Kim Kha nhận được tin báo rằng đợt kiểm tra phía quân khu đã đi đến hồi kết nhưng nhiều quân khu đã xuất hiện tận mấy cuộc bạo loạn.

“Bạo loạn?” Hoắc Tuyên Sơn nghe được thì có chút sợ hãi trước từ này.

“Hầu hết có phạm vi không quá lớn.” Kim Kha giải thích, “Ngay từ đầu, ngày máy đến đã được âm thầm giấu giếm và kiểm tra một nhóm chiến sĩ độc lập cấp cao trước tiên. Có bọn họ trấn thủ, tình huống sẽ tốt hơn một chút.”

“Làm thế nào để xác định chiến sĩ độc lập cấp cao hoặc những người khác đã biết trước tin tức không phải là người bị nhiễm bệnh?” Hoắc Tuyên Sơn hỏi.

“Không xác định được, chỉ dựa vào may mắn thôi.” Kim Kha bất lực, “Có một quân khu bị rò rỉ tin tức ra ngoài, thương vong… Nhưng sau đó có một quân khu khác tạm thời ngừng kiểm tra và đến bên kia trấn áp và chấm dứt.”

Vệ Tam nghe bọn họ thảo luận chợt cho hay: “Thứ cần lo lắng nhất không phải là cái này.”

Kim Kha gật đầu: “Đúng vậy, đây chỉ là những người bị nhiễm bệnh bên ngoài, máy móc đó không thể phát hiện ra người bị nhiễm bệnh cấp 3S giống như phu nhân ở Sao Willard.”

Lần trước do phu nhân Sao Willard lộ ra chân tướng, thêm chuyện có Ứng Tinh Quyết dùng rất nhiều cảm giác cấp siêu 3S dụ dỗ, những cái này máy móc không làm được.

“Chúng ta nên vội vàng trở về trước khi quân khu dỡ bỏ lệnh cấm, các trường quân sự cũng sẽ bắt đầu sàng lọc.” Kim Kha thở dài một tiếng, “Hiện tại sợ có người bình yên vượt qua kiểm tra và vẫn giả vờ đứng về phía chúng ta.”

“Sợ nhất không nên là chuyện này.” Sơn Cung Ba Nhận mở lời, “Mà là không biết người bình thường sau khi được kiểm tra xong thì mới biến thành người bị nhiễm bệnh lúc nào. Một khi bị sương bọ đen tìm được, mà người đó lại cố ý trở thành người bị nhiễm bệnh, thì cũng hệt như bom, chẳng ai biết khi nào sẽ nổ tung.”

Nếu được kiểm tra thường xuyên đúng là vẫn còn tất cả các loại vấn đề, cách tốt nhất là loại bỏ sương bọ đen, nhưng hiện nay họ có thông tin ít đến đáng thương trong tay. Bao nhiêu năm qua, cấp siêu 3S cứ một mực bị dọn sạch trong bóng tối, được những người tiền nhiệm cẩn thận suy đoán xác minh từng li từng tí. Cho đến 20 năm trước, Ứng Du Tân trốn khỏi Liên bang đồng thời bắt đầu tàn sát. Khi video hình ảnh về trận tàn sát được lưu hành ở khắp mọi nơi, toàn bộ Liên bang và thậm chí những người bị nhiễm bệnh đã nghĩ rằng đám người này điên hết rồi... Đồng thời bởi vì nó liên quan đến quá nhiều con cháu thế gia nên dưới sự mập mờ của lãnh đạo Liên bang, Quân Độc Lập có được 20 năm nguyên vẹn.

Tuy nhiên họ chỉ có thể làm được tình trạng tới như hiện tại, hoàn toàn không thể tìm ra rốt cuộc làm sao thuở ban sơ lại có sương bọ đen và người bị nhiễm bệnh.

...

Bảy người đến Sao Bạch Ải, từ đầu họ tính đi thẳng đến nhà Eli nhưng Kim Kha đột nhiên khựng lại, ngửa đầu nhìn vào màn hình khởi hành với thời gian thực của sảnh chính trong bến cảng, những người khác cũng nhao nhao nhìn theo cậu ấy.

“Bão sao.”, Kim Kha chỉ vào hai chuyến bay, “Con tàu vũ trụ của trường Đế Quốc nằm trên một trong những tuyến đường của nó... Phỏng chừng qua một hồi nữa họ sẽ hạ cánh xuống Sao Bạch Ải, mấy ngày này cũng không đi về được. Có muốn ở đây chờ bọn họ hay không?”

“Tôi đã nghe dự báo, họ nói rằng năm nay bão sao rất thường xuyên.” Hoắc Tuyên Sơn cau mày, bão sao thường xuất hiện ngẫu nhiên vào không đều, rất dễ khiến bến cảng dừng lại.

“Trước tiên ở đây chờ một chút.” Vệ Tam tìm một chỗ ngồi xuống.

Đúng thật, đại khái 20 phút sau, sảnh chính đã thông báo rằng chiếc tàu vũ trụ của bọn Ứng Tinh Quyết chuẩn bị cập cảng.

Khi mấy người trường Đế Quốc đi ra và nhìn thấy nhóm Vệ Tam đang chờ ở sảnh chính thì cũng không tính là vô cùng ngạc nhiên. Ứng Tinh Quyết đã thông báo từ trước rằng có thể bọn họ sẽ gặp nhau.

“Nếu vậy thì cùng nhau đi tìm Shaω Eli.” Liêu Như Ninh nhìn đám người còn chưa tách ra được hai ngày rồi bảo. Cậu ta giơ tay vẫy cờ nhỏ không biết lấy ở đâu, cứ như là hướng dẫn viên du lịch dẫn đoàn.

“Đi thôi.” Vệ Tam cười một tiếng, dẫn đầu đi phía trước.

...

Nhà Eli.

“Không xong! Không xong rồi!” Quản gia đột nhiên chạy về phía hồ bơi, thở hổn hển và la lên với Shaω Eli trong hồ bơi, “Cửa, cửa … Có người đánh tới cửa rồi!”

Shaω Eli chui ra khỏi nước và lau mặt một cái: “Ai đánh tới? Trên Sao Bạch Ải này, người thừa kế là ông đây chưa bao giờ sợ đánh nhau.”

Gã dừng lại một chút và hơi chột dạ lúc hỏi: “Không phải là Tập Ô Thông chứ? Tôi cũng không có chọc giận cậu ta mà?”

Quản gia điên cuồng lắc đầu, bẻ ngón tay tính: “Năm người ở trường Đế Quốc, năm người từ trường Damocles, và cặp cặp song sinh ở South Pasadena! Nếu không ngài mang theo lão gia và phu nhân đi trốn cùng nhau đi!”

Shaω Eli nghe được người của trường Damocles thì lấy lại được tinh thần ngay. Gã xoay người lại, quấn khăn lớn rồi có vẻ đắc ý: “Cái gì trốn không trốn, chắc chắn Vệ Tam tới trả lại nhân tình của tôi.”

Quản gia bĩu môi: “Không thể, không phải ngài đã gây chuyện với năm trường quân sự sao?” Tổng cộng có năm trường quân sự, mà cậu chủ còn dám gây hấn luôn với người của trường mình, cũng coi như là một loại bản lĩnh khác.

Shaω Eli đi được một nửa rồi quay đầu lại nhìn quản gia: “Tại sao tôi lại gây chuyện với người của năm trường quân sự? Nói thật ra, Vệ Tam và tôi là bạn bè, cậy ấy đặc biệt tới đây để cải tạo cơ giáp cho tôi.”

Quản gia rõ ràng không tin.

“Không phải tôi đã để cho nhà bếp chuẩn bị một đống thức ăn à? Đó là mấy thứ chuẩn bị cho họ.” Shaω Eli suy nghĩ một chút lại cảm thấy không đúng, “Chú nói người của trường Đế Quốc và trường South Pasadena cũng ở đây?”

Quản gia dùng sức gật đầu: “Ở đây hết!”

Shaω Eli lại chột dạ, ngẫm lại, gã cũng không làm chuyện gì khiến người người oán tránh mà hả, gã đã cải tà quy chính rồi. Lại nói, chả phải Vệ Tam cũng là người hay trả thù tại chỗ à? Không lẽ Sơn Cung Ba Nhận và Sơn Cung Dũng Nam đi tới trả thù chuyện ở đấu trường Huyền Phong? Mặc dù vậy, gã cũng có gây chuyện với bất cứ ai trong trường Đế Quốc đâu trời.

Ngay tại lúc Shaω Eli do dự, cha của gã vừa trở về nhà và nhìn thấy đội chủ lực ở cửa thì ngay lập tức rất hạnh phúc, ông đích thân chào đón mọi người vào.

Shaω Eli còn chưa đi đến làm người chủ trì thì đã nghe thấy giọng nói phấn khích của cha mình.

“Thằng nhóc nhà bác không hiểu chuyện, đôi khi bác còn muốn đánh chết nó.”

“Bác đã biết bạn Vệ sẽ tới từ lâu, cho nên đã để cho nhà bếp làm tốt những món cháu thích rồi.”

“Bạn Ứng thích ăn gì? Bác sẽ để cho nhà bếp làm món đó ngay luôn.”

...

Cái gì mà bác đã biết và để cho nhà bếp chuẩn bị, Shaω Eli hứ lên một tiếng, cha gã đúng thật không biết xấu hổ là chi.

“Con đang làm gì vậy!” Cha Shaω Eli chỉ vào gã đang quấn khăn trắng và đi ra, “Quấn thành cái kiểu gì thế!”

Cha Shaω Eli tiến lên, muốn gã mặc đồ cho đàng hoàng vào nhưng nhưng cảm xúc của ông quá phấn khích, nhân tiện kéo khăn trắng trên gã xuống.

“...”

“...”

Toàn bộ yên tĩnh.

Người bình thường mặc quần bơi cũng không có gì xấu hổ, nhưng người thừa kế nào đó lại thích đủ kiểu quần, ngay cả quần bơi cũng không bỏ qua, không chỉ màu phá cách mà phía trước còn có gắn một cái đầu chó.

Đầu tiên Shaω Eli che ngực mình, sau đó che nửa người dưới, luống cuống tay chân.

“Bằng không cậu vẫn nên nhặt khăn trên mặt đất rồi quấn lại?” Vệ Tam hảo tâm nhắc nhở.

Shaω Eli: “...”