Đấu Thần

Chương 175: Gia chủ là ai




Đả tự: Sided Lovettt

***

- Được lắm! Được lắm!

Nạp Lan Thiên Triết khẽ vỗ nhẹ tay:

- Nhị trưởng lão quả nhiên là hiên ngang lẫm liệt! Ngươi còn dám nói ra những lời này! Vậy thì ta còn gì để nói nữa? Thôi thì cứ hỏi mọi người trong gia tộc, có bao nhiêu người muốn tiến cử Đại Thiếu gia làm Gia chủ đi!

Nghe ra sát ý âm lãnh trong câu nói của Nạp Lan Thiên Triết, rất nhiều người khẽ run lên. Thế nhưng sau chốc lát, tộc nhân của Nạp Lan Gia trong đại sảnh vẫn ứng tiếng.

Dĩ nhiên, những người này đều là con em trong chi của Nạp Lan Hào, có lên tiếng cũng là trong dự liệu.

Thế nhưng có người lên tiếng, một số người vốn trung lập có ý ủng hộ Nạp Lan Khánh lại do dự một hồi, rồi cũng ứng tiếng ủng hộ.

Có lẽ là vì Nạp Lan Khánh thật sự được lòng mọi người, chưa đầy một khắc, tộc nhân của Nạp Lan Gia quá nửa đã có khuynh hướng đồ về Nạp Lan Khánh, khiến sắc mặt vốn đã âm lãnh của Nạp Lan Thiên Triết càng thêm lạnh lẽo.

- Nạp Lan Khánh Thiếu gia tính tình ôn hòa, thế nhưng lại biết yêu thương bảo vệ các tộc nhân khác. Nếu sau này hắn trở thành Gia chủ của Nạp Lan ta, vậy thì Nạp Lan Gia có gặp phải biến cố gì, ta tin rằng tộc nhân cũng sẽ không có tổn thất gì.

- Đại Thiếu gia có mối quan hệ rất tốt với các thế lực gần đây, nếu hắn trở thành Gia chủ của Nạp Lan Gia, chắc rằng sau này sẽ có thể đẩy mạnh cục thể ổn định của vùng Tây Bắc.

- Huống hồ, bao năm nay, rất nhiều chuyện trong gia tộc đều là do một tay Nạp Lan Khánh Thiếu gia lo liệu, Nạp Lan Hạ Thiếu gia tuy rằng lợi hại, nhưng chắc rằng lại không quen với những việc này... Nếu Khánh Thiếu gia trở thành Gia chủ, còn Hạ Thiếu gia sau này trở thành trưởng lão, một chủ một trợ thủ như vậy, Nạp Lan Gia ta há chẳng phải sẽ ngày càng phát triển sao?

- Đúng vậy! Đúng vậy! Không phải nói Hạ Thiếu gia không tốt, mà là Thiếu Gia chủ này mà, một khi đã xác lập địa vị, sau này chính là chủ một nhà rồi! Nghĩ ra, Khánh Thiếu gia càng thích hợp với vị trí này hơn!

- Huống hồ, Hạ Thiếu gia vừa bị Thành Chủ đưa đi, nói không chừng không thể về được. Nếu chọn một kẻ đã chết làm Gia chủ, Nạp Lan Gia há không phải sẽ mất mặt sao?

Tiếng nghị luận của tộc nhân Nạp Lan Gia cũng nhanh chóng vang lên, những tộc nhân có thể đến ngôi trong đại sảnh này, thường đều là những người có thân phận địa vị nhất định trong gia tộc, đại diện cho một số tiếng nói của gia tộc, vì vậy, sự lôi kéo đằng sau sẽ lại càng lón...

Nạp Lan Bá đang đứng trên vị trí thượng thủ, lúc này cũng bất giác cau mày. Dĩ nhiên ông có thể nhìn ra, lúc này Nạp Lan Thiên Triết đang đứng ở ranh giới bùng phát, còn hành động của tộc nhân Nạp Lan Gia, dường như lại càng khiến hắn tăng thêm lửa giận.

Sau một hồi, có lẽ đã cảm thấy đủ, Nạp Lan Hào cười ha hà nói:

- Thế nào, Gia chủ đại nhân... Người trong gia tộc có ý ủng hộ Đại Thiếu gia nhiều như vậy, không biết người nghĩ thế nào? Dĩ nhiên, Gia chủ đại nhân nếu vẫn kiên quyết để Hạ Thiếu gia làm Thiếu Gia chủ, chúng ta cũng không có gì để nói, chư vị, các người nói đúng không?

Cơ thịt trên mặt của Nạp Lan Thiên Triết giần giật, thế nhưng hắn cũng rõ, lúc này, kẻ làm Gia chủ như hắn tuyệt đối không thể kích động. Ngay lập tức hắn chỉ ho khan một tiếng, ánh mắt khẽ quét qua đám người.

Nhận được ám thị của hắn, một lão nhân trông vô cùng hèn mọn ngồi ở vị trí bên phải đột nhiên ho khan một tiếng, nhàn nhạt nói:

- Lão Nhị, lời của ngươi không đúng rồi... Tuy rằng ta không biết người trước nay lại bất mãn với Hạ Thiếu gia, thế nhưng ai không biết, Gia chủ chính là người mạnh nhất trong gia tộc! Nếu muốn nói nhân duyên tốt, vậy thì Tiểu Nhị Tử ở nhà bếp Nạp Lan Gia chúng ta cũng giao hảo với nhiều người. Theo cách nói của ngươi, há chẳng phải để hắn làm Thiếu Gia chủ là thỏa đáng nhất sao?

Lão nhân gầy guộc này vừa lên tiếng, tiếng ồn ào của tộc nhân bình thường trong Nạp Lan Gia đã trầm xuông

Có điều, mọi người đang theo dõi lại càng thêm bàn tán.

- Người này là ai?

- Đây là Tam trưởng lão của Nạp Lan Gia, Nạp Lan Hầu... Các ngươi thật sự không biết hay là giả vờ không biết?

- Không phải chứ? Hắn chính là Nạp Lan Hầu năm xưa được xưng là Vạn Lý Đồ Phu sao?

- Chính là hắn, năm xưa, nghe nói có một người của Dong binh đoàn nào đó một lần cướp hàng của Nạp Lan Gia, vị Trưởng lão Nạp Lan Hầu này trong lúc giận dữ, đã đích thân xuất thủ, giết sạch người của cả Dong binh đoàn ấy. Người chạy thoát bị hắn truy sát đến vận lý, cuối cùng không còn ai sống sót. Phải biết rằng Dong binh đoàn đó có đến năm, sáu cường giả Đấu Sư tọa trấn! Vì vậy, vị Nạp Lan Hầu trưởng lão này, cũng không phải là nhân vật đơn giản a!

- Xem ra hôm nay, chuyện càng thêm thú vị rồi...

Xung quanh tuy rằng không ngừng rầm rì to nhỏ, thế nhưng sắc mặt của mọi người trong Nạp Lan Gia lại đanh lại. Chỉ vì chuyện đã phát triển tới bước này, Thiếu Gia chủ là ai, đã liên quan đến lợi ích sau này của họ.

- Lão Tam... Không ngờ ngươi lại sớm đứng vào đội ngũ rồi a!

Nạp Lan Hào cười lạnh một tiếng, sau đó vỗ tay, nói:

- Được! Nếu như người nói chỉ có người mạnh nhất mới có thể làm Gia chủ? Vậy thì ta lại hỏi người! Ba ngày trước, Nạp Lan Hạ bại trong tay của Lý Dật, như vậy có thể nói là mạnh không? Đứng trước mặt bao nhiêu người, bị người khác đánh như chó chết, hắn có sĩ diện nói mình mạnh nhất sao?

Nạp Lan Hầu bĩu môi, nhàn nhạt nói:

- Thân thủ của Hạ Thiếu gia hôm đó, ngươi có tận mắt chứng kiến không? Hắn tuy bại, nhưng bại mà không nhục... Bản thân người tự hỏi lương tâm xem, nghĩ thử xem, Khánh Thiếu gia của người lúc nào mới có được thân thủ như vậy? Huống hồ, Hạ Thiếu gia trẻ tuổi như vậy đã là Đấu Sư, nói không chừng sau này có thể thăng cấp làm Đấu Vương. Đấu Hoàng... Nếu như đến lúc đó, hắn lại không phải là Gia chủ, há chẳng phải là trò cười sao?

- Chỉ đáng tiếc, Đại lục Đấu Thần này thiên tài như vậy không ít, nhưng có ai lớn được đến đấy? Không phải vì hiếu thắng thích mạnh, tất cả đều chết sao? Ngay lúc đó nếu không phải lão gia tử lên tiếng. Hạ Thiếu gia của nhà ngươi sớm đã chết rồi!

- Vậy cũng tốt hơn tên Khánh Thiếu gia phế vật của ngươi gấp trăm nghìn lần!

- Ngươi!

Nạp Lan Hào đập tay vào ghế, đứng bật dậy, đấu khí trên người chớp động một chiếc Sa y Đấu khí đã từ từ hiện ra!

- Muốn động thủ? Lão nhị, lẽ nào người cho rằng ta sợ ngươi sao?

Nạp Lan Hầu cười lạnh một tiếng rồi đứng dậy, Sa y Đấu khí trên người cũng từ từ hiện ra.

Khí thế của hai người sôi trào, nhìn nhau không hề kiêng dè, e rằng nếu thật sự đánh, Nạp Lan Gia từ đây sẽ mất đi một trưởng lão.

- Đủ rồi!

Nạp Lan Bá đứng trên thượng thủ đột nhiên khẽ quát một tiếng:

- Lão Nhị, Lão Tam, các người ngồi xuống cho ta! Đã mấy chục tuổi đầu rồi, còn huyện náo trước mặt mọi người còn ra thể thông gì?

Nạp Lan Bá lên tiếng, Nạp Lan Hào và Nạp Lan Hầu đối thị nhau, cười lạnh một tiếng, rồi làm tan Sa y Đấu khí trên người, sau đó từ từ ngồi xuống.

Người của Nạp Lan Gia nghe thấy Nạp Lan Bá cất tiếng nói, cũng bắt đầu im lặng, câm như ngậm hột thị...

Một lát sau, Nạp Lan Bá cũng chậm rãi ngồi xuống, nhàn nhạt nói:

- Theo quy củ của Nạp Lan Gia ta, Thiếu Gia chủ cũng chính là Gia chủ sau này, nhất định phải để cho mọi người quy thuận... Theo tình hình trước mắt, cơ hồ, cũng chỉ có Khánh nhi và Hạ nhi có tư cách tranh giành vị trí này thôi? Hạ nhi không có ở đây... Vì vậy, Khánh nhi, ta hỏi người, bản thân người có ý kiến gì?

Nạp Lan Khánh khẽ chắp tay, nói:

- Gia gia, Khánh nhi vẫn là câu nói ấy... Hạ đệ là bậc anh tài, thực lực cao tuyệt, quả thực là người thích hợp nhất với vị trí Thiếu Gia chủ! Vì vậy vẫn mong gia gia làm chủ, để Hạ đệ ngồi lên vị trí đó! Còn về ta... Để tránh người nào có suy nghĩ khác, đợi sau khi Hạ nhi trở về, ta sẽ chủ động rời khỏi Nạp Lan Gia Tộc! Để chứng minh lòng ta!

- Không được!

Nạp Lan Hào ở đằng sau đập mạnh vào bàn, trầm giọng nói:

- Đại Thiếu gia! Hạ Thiếu gia trước giờ đều rắp tâm với ngươi, thế nhưng người làm như vậy thật, e rằng ngươi chưa bước ra Vân Thủy Thành đã phải phơi thấy lạnh ngoài đồng rồi! Đại ca, mong người minh giám! Rốt cuộc người nào mới có tư cách làm Thiếu Gia chủ!

- Mong lão gia tử minh giám!

Một tiếng đồng thanh lớn cùng vang lên, sau đó, những tộc nhân của Nạp Lan Gia đang ngồi trên ghế, trong đó chí ít cũng có ba phần người đứng dậy rồi nhanh chóng quỳ một gối xuống...

Nhìn thấy cảnh này, mọi người trong đại sảnh đều cảm thấy kinh ngạc.

Còn trên mặt của Nạp Lan Khánh lại hiện ra một nụ cười...

Nạp Lan Hạ à Nạp Lan Hạ, nếu là thường ngày, ta chắc chắn không tranh được với ngươi, thế nhưng lúc này người lại từng bước mất uy tín, làm thế nào là đối thủ của ta đây?

Tuy rằng mọi người đều biết, danh phận lúc này được lập không có chút ý nghĩ gì, sau này nhìn thấy máu mới thật sự là kết quả... Thế nhưng không có đại nghĩa, người cảm thấy có bao nhiêu người sẽ theo người?

- Chuyện này...

Nạp Lan Bá một tay vuốt râu, cơ hồ ông cũng không ngờ, chuyện lại phát triển đến như vậy, sau chốc lát ống thở ra một hơi, nói:

- Thiên Triết, người mới là Gia chủ, nên quyết đoán thế nào, xem mà làm đi... Có điều, người phải nhớ rằng: Đắc nhân tâm mới được thiên hạ!

Nạp Lan Thiên Triết thoáng giật mình, sau chốc lát lại thở dài, nói:

- Nếu đã như vậy...

Hắn đưa mắt nhìn xung quanh, rồi nhàn nhạt nói:

- Nếu như nhiều người trong gia tộc đã có ý ủng hộ Khánh nhi, vậy từ bắt đầu từ ngày hôm nay, Khánh nhi chính là Thiếu Gia chủ của Nạp Lan Gia rồi! Tiếp sau đây, sẽ tổ chức nghi thức kế thừa! Ngươi không có nhiệm vụ, lui ra!

Dứt lời, Nạp Lan Thiên Triết chắp tay về bốn phía, nhàn nhạt nói:

- Chư vị, hôm nay Nạp Lan Khánh là Thiếu Gia chủ của Nạp Lan Gia ta, mong chư vị hãy làm chứng. Còn về chuyện tiếp theo, là bí mật của Nạp Lan Gia chúng ta, vì vậy... Xin mời chư vị đến gian ngoài để dùng bữa, Nạp Lan Thiên Triết ta xin thứ không thể chiêu đãi!

- Nào dám nào dám! Hôm nay có thể chứng kiến cảnh này, cũng là vinh hạnh của chúng ta rồi!

- Vậy thì chúng ta đi trước đây, ha ha, chúc mừng Nạp Lan Khánh Thiếu gia!

Các âm thanh vang lên, thế nhưng rất nhanh sau đó họ đã tản đi, trong đại sảnh chỉ còn lại người của Nạp Lan Gia.

Nạp Lan Thiên Triết hít vào một hơi, nhàn nhạt nói:

- Tộc nhân của Nạp Lan Gia, ngoài ba vị Đại trưởng lão và Nạp Lan Khánh ra, những người khác đều lui ra! Bắt đầu từ lúc này, chung quanh đại sảnh gần trăm thước, nếu không có thủ lệnh của ta, người ra vào sẽ bị giết không tha!

- Vâng!

Tộc nhân của Nạp Lan Gia đều chắp tay, rồi nhanh chóng lui xuống không lâu sau, trong đại sảnh chỉ còn lại sáu người.

Nạp Lan Bá ngồi trên thượng thủ vuốt râu của mình.

Nạp Lan Thiên Triết chắp tay đứng.

Nạp Lan Khánh khẽ cúi đầu, lặng yên không nói.

Nạp Lan Hào và Nạp Lan Hầu đưa mắt gườm nhau, trong ánh mắt đầy vẻ giận dữ.

Ở ghế cuối bên trái, còn có một lão nhân trông rất mập mạp, da hắn bóng nhờn đàn hồi, tuy rằng râu tóc đều trắng, thế nhưng lại mang cho người khác cảm giác rất trẻ trung.

Sáu người trong đại sảnh đều lặng yên không nói, hiển nhiên bầu không khí vô cùng cổ quái.

- Cơ hồ, cảnh nồi da nấu thịt sắp bắt đầu rồi...

Lý Dật không nhịn được thấp giọng nói:

- Ta lại không ngờ, tất cả lại đều tiến hành theo kế hoạch của Nạp Lan Khánh một cách thuận lợi như vậy...

- Thuận lợi hay không hiện giờ rất khó nói.

Cung Vô Song thấp giọng đáp.

Lý Dật khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn về phía lão nhân béo ở cuối cùng, nhíu mày nói:

- Người này chính là Đại trưởng lão Nạp Lan Phỉ của Nạp Lan Gia sao? Không phải nói vị Đại trưởng lão này là người thần bí khó dò nhất trong Nạp Lan Gia sao? Sao ta không cảm nhận được đấu khí trên người hắn?

Cung Vô Song nhíu mày đáp:

- Ta nhớ rằng vị Nạp Lan Phỉ trưởng lão này, năm xưa cơ hồ đã bị trọng thương khi quyết đấu với người khác, từ đó kinh mạch đứt đoạn, trở thành phế nhân. Có điều, trận chiến ấy, đối thủ của hắn lại chết, vì vậy coi như là hắn thắng. Sau trận chiến đó, trong Vân Thủy Thành vốn còn có một đại gia tộc ngang sức với Nạp Lan Gia lúc đó không thể không rời khỏi Vân Thủy Thành, vì vậy, Vân Thủy Thành này mới trở thành vùng đất của Nạp Lan Gia! Cho nên, vị Nạp Lan Phỉ này tuy rằng lúc này không có thân thủ gì, thế nhưng uy tín trong Nạp Lan Gia lại rất cao. Thêm vào đó, vốn dĩ hắn chính là ca ca ruột của Nạp Lan Bá, vì vậy càng không có ai dám xem thường hắn...

- Thật sao?

Lý Dật khẽ nhíu mày:

- Có điều ta luôn cảm thấy người này không đơn giản. Nhưng mà bỏ đi... Chỉ cần hắn không phá hoại chuyện của chúng ta là được rồi, những chuyện khác ta không quan tâm, xem tiếp đi...

Hai người đưa mắt nhìn nhau, sau đó lại nhìn xuống phía dưới lặng lẽ theo dõi.