Đêm Mưa Chọc Phải Tổng Giám Đốc Trí Mạng

Chương 130: Giả vờ đính hôn




Hàn Thi Dư nghe anh nói, trong lòng âm thầm trồi lên bi thương, không phải là một bữa cơm sao? Anh đều phải rõ ràng như thế sao?

"Nhưng mà, bên trong đồ vật đó thoạt nhìn rất ngon nha, không thể giả vờ một chút ư? Lại khôn mất miếng thịt, lại nói tiếp, anh cũng không phải là anh trai em, có vấn đề gì. Phục vụ, cái này nhé?" Hàn Thi Dư giả bộ có vẻ tức giận, kiên trì lựa chọn của mình.

Thấy phục vụ có chút nghi ngờ nhìn mình, Hàn Trạch Vũ cảm thấy hết sức không được tự nhiên, "Được, được? Em thích ăn liền chọn đi."

Sau khi phục vụ rời đi, Hàn Thi Dư bĩu môi không nói lời nào, không khí có chút trầm muộn.

Hàn Trạch Vũ liếc mắt nhìn Thi Dư còn có chút tức giận, thở dài bất đắc dĩ một tiếng, "Không phải đều tùy em chọn sao? Còn tức giận? Thật là hẹp hòi."

"Là anh Trạch Vũ hẹp hòi mới phải, không phải là phần món ăn tình nhân thôi sao? Có nhất định phải chia rõ ràng như vậy không, thật mất hứng?"

"Được rồi, là anh không đúng, không nên quét hứng thú của em, được chưa? Nha đầu quật cường?" Tron giọng nói của Hàn Trạch Vũ có nồng nặc tư vị sủng ái, nhưng đó là một loại sủng ái của anh trai đối với em gái.

"Anh Trạch Vũ, có thể chớ đem em làm thành em gái anh không?"

Nghe Hàn Trạch Vũ tự nhủ nói vậy, Hàn Thi Dư đột nhiên cảm thấy hết sức phiền não.

Lời nói của Hàn Thi Dư khiến Hàn Trạch Vũ đột nhiên có chút ngây ngẩn cả người.

"Không xem em là em gái thì thành cái gì? Em vốn chính là em gái của anh?" Hàn Trạch Vũ có chút đặc biệt nhấn mạnh điểm này.

Nghe Hàn Trạch Vũ cường điều quan hệ anh em giữa bọn họ, Hàn Thi Dư có chút buồn rầu.

"Rõ ràng em không phải? Hơn nữa ba cũng nói. . . . . ."

"Thi Dư, chuyện ba nói, em cũng đồng ý sao?" Hàn Trạch Vũ đúng lúc cắt đứt lời của cô.

Thật ra thì anh rõ ràng biết chuyện này chính là do Thi Dư nói ra, nhưng anh không muốn làm cho chuyện này trở nên không có cách nào sửa đổi, bởi vì anh chỉ muốn khiến chuyện này trở lại bình thường, mà không phải thật đính hôn cùng cô.

"Anh nói chuyện chúng ta đính hôn sao?" Hàn Thi Dư thật bình tĩnh nói, nhìn nét mặt cô, cô không có một tia không muốn.

"Đúng, Thi Dư, thật ra thì chỉ cần em không muốn sẽ không ai bức em."

Hàn dịch Vũ cố gắng thuyết phục cô buông tha, như vậy thì ba cũng không có lý do đến bức mình.

"Không, Trạch Vũ, em nguyện ý, em cảm thấy có thể vì Hàn gia làm chút gì em đều rất vui vẻ, em rất cảm ơn công ơn nuôi dưỡng của ba đối với em, đặc biệt là sau khi biết thân phận của em, vẫn đối xử với em rất tốt, em thật sự hi vọng có thể thật báo đáp lại."

Thi Dư không biết là cố ý hay là vô tâm, lần này lúc cô gọi anh, thiếu một chữ anh, cô không có gọi anh là anh.

Hàn Trạch Vũ cũng cảm thấy cô lược bớt, sắc mặt hơi có chút biến hóa.

"Thi Dư, phương pháp báo đáp ba có rất nhiều loại, không nhất định phải dùng loại phương pháp này. Từ nhỏ anh đã đem em làm em gái ruột của mình, anh rất yêu em, nhưng đó là tình yêu của người anh đối với em gái, anh không cách nào nảy sinh tình cảm khác đối với em gái của mình, em có hiểu không? Em đáng giá với người đàn ông tốt hơn tới thương yêu em, em hiểu chưa?" Hàn Trạch Vũ dằn lại khuyên giải.

Anh hi vọng Thi Dư có thể hiểu, mình cũng không thương cô, không thể nào cho cô hạnh phúc. Anh vô luận như thế nào cũng không thể nào tiếp thu chuyện em gái mình bỗng biến thành vợ của mình, loại chuyển biến này thật là làm cho người ta khó có thể tiếp nhận nổi.

Anh thật sự không muốn?

Dù là vì Hàn thị anh cũng không nguyện đính hôn cùng mình? Mình lại thật sự không bằng Lãnh Tiếu Tiếu sao?

Nghe lời của anh, trái tim Hàn Thi Dư lập tức té xuống đáy cốc.

Cô đè nén lửa giận muốn bộc phát, làm ra một bộ dáng hết sức sáng tỏ.

"Em hiểu, nhưng em thấy được ba cùng mấy người cả ngày vì chuyện gì mà phát sầu, em cũng rất khổ sở, em thật sự hi vọng có thể làm gì đó vì các người."

Hàn Thi Dư hết sức tỏ rõ thành ý của mình, cô có nguyện ý vì Hàn thị mà hy sinh mình.

"Thi Dư, em là một cô gái tốt, nếu như em thật muốn vì Hàn gia làm chút gì, anh. . . . . . Có thể đồng ý chúng ta đính hôn, tạm lúc dẹp yên cuộc sóng gió này. Nhưng đây chỉ là giả, chờ đoạn sóng gió này qua đi, em có thể theo đuổi hạnh phúc của mình. Như vậy liền vẹn toàn đôi bên rồi. Em thấy có được không?" Hàn Trạch Vũ có chút do dự nói.

Thật ra thì đây mới là mục đích thật sự của anh ngày hôm nay, làm thành thương nhân, anh cũng có một mặt ích kỷ.

Biết một mặt này của anh, anh không muốn kết hôn với một cô gái mà mình không thương, một mặt khác, anh cũng không hi vọng Hàn thị vẫn chịu loại ảnh hưởng bất lương này, tạo thành tổn thất đối với lợi ích của Hàn thị.

Khi anh nghĩ biện pháp, anh cũng cảm thấy đây là phương pháp đẹp nhất nhanh chóng nhất, nhưng anh không muốn dùng hạnh phúc của mình làm thành giá cao, cho nên, anh chỉ có thể hy sinh Thi Dư thôi.

Hàn Thi Dư thông minh giờ khắc này mới hiểu được dụng tâm của Hàn Trạch Vũ, trong lòng của cô buồn bã một mảnh.

Ngoài mặt là vì mình được, không muốn làm trễ nải hạnh phúc của cô, thật ra thì căn bản là không muốn làm trễ nải hạnh phúc của mình.

Hàn Thi Dư cỡ nào muốn lớn tiếng gọi ra, hạnh phúc của tôi đó chính là có thể là người yêu của anh?

Nhưng cô biết, bây giờ không phải thời điểm, chỉ cần có thể cùng anh đính hôn, cô liền lại gần mục tiêu một bước, cô có thể danh chính ngôn thuận xuất hiện bên người anh, mà Lãnh Tiếu Tiếu kia thế nhưng không cách nào có thể lộ ra ánh sáng.

Hàn Thi Dư cố nén không sảng khoái trong lòng, lộ ra nụ cười kinh ngạc.

"Anh Trạch Vũ? Như vậy cũng có thể sao? Đến lúc đó có thể mang đến ảnh hưởng bất lợi cho Hàn thị không?"

"Sẽ không, qua một đoạn thời gian, mọi người sẽ quên lãng chuyện này, sẽ không ai nhớ." Hàn Trạch Vũ nhìn trên mặt Thi Dư lộ ra vẻ mặt vui mừng, trong lòng của anh cũng có chút kích động.

Như vậy nghĩa là cô cũng tán thành ý nghĩ này của mình? Chuyện kia sẽ đơn giản hơn nhiều, mà mình cũng có thể có câu trả lời đối với Tiếu Tiếu.

Nhưng trên mặt anh không ức chế được vui sướng, lại sâu thẳm đả thương lòng của Hàn Thi Dư?