Địa Phủ Lâm Thời Công

Chương 305: Bức tranh quỷ dị




Nhậm Vũ là một bác sĩ có lương tâm, lại có thiên phú, còn có tinh thần nghiên cứu, tìm tòi. Cho dù trải qua khoa tiết niệu cũng không ép cô suy sụp, khiến cô dao động.

Cho nên cô mạo hiểm lưu trị cho Lý Đại Duy, người bệnh mắc chứng bệnh không rõ nguyên nhân mà rơi vào hôn mê sâu này thậm chí cô còn ứng tiền viện phí cho cậu ta, bây giờ biết cậu ta không có khả năng chi trả, vẫn không oán không hối.

Cho dù bác sĩ toàn viện đều ở sau lưng nói cô ngốc, bác sĩ trả tiền viện phí cho người bệnh, kiểu tình huống này chỉ trong thời sự trực tiếp mới có thể nhìn thấy, hệt như thần thoại vậy. Mà trong cuộc sống, việc một số bác sĩ nào đó nhìn thấy bệnh hiểm nghèo, vì không ảnh hưởng đến danh dự của mình mà xa lánh người bệnh cũng liên tục xảy ra.

Hiện tại bác sĩ toàn viện đều đang chú ý, một bộ phận rất lớn người đang chờ xem kết cục trắng tay của cô. Đặc biệt là một vài gã đàn ông có dụng tâm khác với cô, đến lúc ấy có thể ra mặt an ủi, bỏ tiền hỗ trợ, mang ý đồ giành lấy trái tim người đẹp.

Song Nhậm Vũ lại rất kiên quyết, rất chuyên tâm, cô một lòng muốn tìm ra nguyên nhân bệnh của Lý Đại Duy, cứu tính mạng cậu ta, hiểu thêm đồng thời khống chế căn bệnh kỳ quái này, sau này có thể chữa trị cho nhiều người hơn.

Lương y như từ mẫu, Lưu Anh Nam trước sau luôn mang lòng kính phục với Nhậm Vũ. Một người đẹp như hoa như ngọc, bị sắp xếp vào một vị trí xấu hổ, cô lại không một câu oán thán, trước sau vẫn dùng tấm lòng bác sĩ từ bi tận tụy làm việc. Còn cả việc đối xử với Lương Mỹ Thần, không chỗ nào không thể hiện ra cô là một cô gái trọng tình trọng nghĩa, can đảm hiệp nghĩa.

Cho nên Lưu Anh Nam quyết định giúp cô, cho dù hắn không hề hiểu y thuật, song với tình huống như của Lý Đại Duy, có vẻ không có liên can gì tới y học cả.

- Ơ này, anh đừng lục lọi đồ của người ta được không? Đó là riêng tư của người ta mà? –Nhậm Vũ hơi bối rối nhìn Lưu Anh Nam lục lọi tủ đầu giường.

Lưu Anh Nam cười nói:

- Tôi là vì cứu cậu ta mới lục đồ của cậu ta, giống như bác sĩ các cô chẩn đoán xem bệnh, bất kể Trung y Tây y trước tiên đều phải hỏi qua tình huống của bản thân người bệnh đúng không? Đau chỗ nào ngứa chỗ nào không thoải mái chỗ nào, còn có bệnh sử gì khác… Chỉ có điều bây giờ Lý Đại Duy không thể trả lời câu hỏi của cô, cậu ta lại không có người nhà, chúng ta chỉ có thể từ đồ đạc bên người cậu ta để hiểu thêm về tình huống của cậu ta thôi.

Nhậm Vũ im lặng, thoạt nghe dường như có lý, nhưng vẫn còn chưa từng gặp bác sĩ nào xem điện thoại, chìa khóa của người bệnh là có thể phân tích bệnh tình. Đương nhiên, cũng có một số bác sĩ không tầm thường, họ nhìn ví tiền của bệnh nhân là có thể phân tích ra bệnh tình, ví phồng chính là bệnh nặng, ví xẹp có thể về nhà điều dưỡng…

Nhậm Vũ cũng không còn cách nào khác, đã ba ngày rồi, có thể kiểm tra đều đã kiểm tra, viện phí đắt đỏ, nhưng vẫn không thu hoạch được gì, tư liệu lấy được từ chỗ giảng viên bạn học cùng chủ nhà cũng không có sự trợ giúp quá lớn. Trong lòng Nhậm Vũ rất sốt ruột, tiền là việc nhỏ, rất nhiều người xem náo nhiệt, cười nhạo cô cũng là việc nhỏ, quan trọng là bệnh nhân luôn "phun trào" mới là chuyện lớn, cứ tiếp tục như thế cậu ta sẽ thoát dương mà chết.

Dẫu sao cô cũng đã bó tay, đành mặc kệ cho Lưu Anh Nam làm loạn, vả lại cô cũng không tiếp xúc với bệnh nhân, song lục lọi đồ đặc riêng tư của bệnh nhân cũng không hay cho lắm.

Chỉ có điều vị thanh niên nghệ thuật này thật sự quá liêm khiết, trong ví chỉ có vài đồng bạc, cộng lại không đến 8 nguyên, còn có một tờ CMND và bản copy bằng tốt nghiệp. Quần áo cậu ta cởi ra cũng rất đơn giản, áo phông quần bò, trên quần còn có vết rách, không phải là tạo mốt, mà là rách thật.

Nghệ thuật gia chân chính luôn là như thế, trải qua cuộc sống cực kỳ kham khổ, tính cách thanh cao tự ngạo, sống cách biệt với đời, làm bạn với non xanh nước biếc, chuyên tâm sáng tác.

Chỉ có điều ở nước ta, nghệ thuật gia bắt đầu bận rộn, ngoài việc phải nghiên cứu nghệ thuật, còn phải báo cáo diễn xuất cho lãnh đạo, đối với bên ngoài còn phải bật lên tác dụng tuyên truyền. Ngoại trừ ca tụng công đức, còn phải thông qua nghệ thuật dạy người khác cũng phải ca tụng công đức.

Nhưng cậu nhóc tên Lý Đại Duy này, tương lai ngay cả cơ hội ca tụng công đức cũng không có, giống như những tú tài nghèo kiết cổ hủ thời cổ kia, một lòng đọc sách, lại không có công danh, nghèo túng chán chường.

Ngoại trừ ví tiền rỗng tuếch cùng mấy đồng bạc kia, đồ đạc mang theo nhiều nhất của cậu ta chính là bút vẽ, giấy vẽ. Trong bàn vẽ gấp còn kẹp rất nhiều tác phẩm đã hoàn thành, Lưu Anh Nam lấy hết tranh ra ngoài, bày lên giường bệnh, quan sát từng bức một.

Hắn không thể không tán thưởng, thiên phú về mặt hội họa của Lý Đại Duy quả thật kinh người. Cho dù đều là tranh phác họa chân dung vẽ bằng bút chì, không có bất kỳ sự phụ trợ và trau chuốt nào nhưng vẫn vẽ mỗi nhân vật trông rất sống động, giống y như đúc.

Trong mỗi bức tranh đều chỉ có một người, hơn nữa chỉ có ảnh phần đầu, không có phần thân, nhưng càng như thế càng vô cùng chân thực. Nhân vật trong tranh có nam có nữ, có già có trẻ, có người cười ngọt ngào, có người vẻ mặt nghiêm túc, có người không tập trung, có người vẻ mặt thẫn thờ… Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Phần khuôn mặt của tất cả nhân vật toàn bộ đều là màu trắng đen, xếp từng tấm theo thứ tự, thoạt nhìn cảm thấy có chút âm u. Nhậm Vũ đi tới lật xem cẩn thận, tò mò hỏi:

- Vì sao những bức tranh này đều chỉ có phần mặt người nhỉ? Thoạt nhìn giống như ảnh chụp 2x3 3x4.

Hả? Lời của Nhậm Vũ như một luồng ánh sáng xẹt qua trước mắt Lưu Anh Nam, khiến hắn có cảm giác nắm được điểm mấu chốt của sự việc. Hắn lại tập trung tinh thần nhìn những bức tranh này lần nữa, cuối cùng tìm thấy một bức tranh trong lớp kẹp của bàn vẽ, đây là một bức tranh hơi có vẻ khác loại.

Trên đó vẫn là ảnh phần mặt của một người, đó là một cô gái trẻ trung xinh đẹp, tuổi chập đôi mươi, tóc thắt bím xuyên qua tai rủ trên bờ vai, khuôn mặt hình trứng, mi nhỏ mắt phượng, đôi mắt trong veo như nước, giống như một Tinh Linh đi ra từ thung lũng ao đầm, không có một tia khí chất phàm trần tục thế, thanh tú đáng yêu.

Bức tranh này khác với các bức khác chính là, nhân vật trong tranh không còn là màu trắng đen nữa, được người dày công tô màu, tóc đen nhánh, da trắng mịn, môi đỏ tươi, đặc biệt là đôi mắt đen láy như sao đêm kia, sáng ngời có thần, giống như đang nhìn đăm đăm bạn một cách đầy thâm tình.

Bất kỳ ai nhìn thấy đôi mắt này đều có thể cảm nhận được rằng, người trong tranh là người chí tình trong cuộc đời bạn, đang dùng tất tình, tất cả ái, dịu dàng nhìn bạn, bạn có thể cảm nhận được rõ ràng phần tình và ái đó, đồng thời lạc lối trong đó, không thể tự thoát khỏi, vì thế cũng sẽ yêu nàng ta sâu sắc.

Lý Đại Duy đang hôn mê trên giường vào khoảnh khắc này chợt có phản ứng, ngón tay hơi động đậy, dường như muốn cầm bức tranh vào trong tay. Nhậm Vũ tương tự cũng là phụ nữ, khi nhìn vào đôi mắt người trong tranh, như thể bị một sức mạnh đáng sợ kéo vào, từng chút rơi vào, cả người đều đờ đẫn.

Mà Lưu Anh Nam cũng có cảm nhận như thế, cảm giác giống như đang đối mặt không phải là một bức tranh, mà là Lăng Vân ở ngay trước mắt đang dịu dàng nhìn hắn, lại giống như đang nhìn vào Hồng Hà, tân hôn động phòng đầy mật ngọt. Bỗng nhiên, bức tranh lại biến đổi, giống như nhìn thấy một con lệ quỷ đáng sợ, há rộng mồm máu, răng nanh sắc bén sắp cắm phập vào yết hầu hắn…