Điện Chủ Ở Rể

Chương 140: Người anh em, làm màu hơi quá rồi!




“Âm thầm loại trừ Lâm Nhã Hiên? Ý kiến hay đó!”, mắt Lưu Minh chợt lóe sáng, vội vàng thúc giục hỏi: “Anh rể, anh mau nói coi anh có mưu kế gì hay?”

“Là như này”, Trương Hạo giải thích: “Chắc hẳn mọi người đều biết nhà họ Bạch chứ? Nhà họ Bạch thuộc gia đình giàu có gần đạt tới hạng nhất ở Sở Bắc chúng ta. Nói thật, gia chủ nhà họ Bạch là người thầy đã dìu dắt con. Cậu chủ nhà họ Bạch hơn ba mươi tuổi vẫn còn độc thân, cho nên con định giới thiệu Lâm Nhã Hiên cho cậu chủ nhà họ Bạch. Một khi hai người họ trở thành vợ chồng thì quan hệ giữa con và nhà họ Bạch đã thân lại càng thêm thân, khi đó muốn âm thầm loại trừ Lâm Nhã Hiên chẳng phải dễ như trở bàn tay ư?”

“Nhưng chẳng phải Lâm Nhã Hiên là vợ của Mục Hàn sao?”, Lưu Minh hơi khó hiểu.

“Tên vô dụng Mục Hàn mà cũng xứng làm chồng của phó tổng giám đốc công ty Tần Thị chúng ta sao?”, Trương Hạo mỉm cười và nói: “Thật ra chuyện này có thể thực hiện được. Tôi đã nghe ngóng rồi, nhà họ Lâm ở Sở Dương vô cùng căm ghét tên ở rể chỉ biết ăn bám như Mục Hàn, rất nhiều lần họ yêu cầu Lâm Nhã Hiên ly hôn với Mục Hàn! Chẳng qua là Lâm Nhã Hiên kiên quyết lấy chồng theo chồng nên mới không ly hôn!”

“Lúc đó còn chưa ly hôn, chẳng lẽ bây giờ có thể ly hôn được chắc?”, Ngô Tâm Ưu lắc đầu.

“Mẹ, mẹ nghe con nói hết đã”, Trương Hạo cười hi hi, nói: “Phải có lúc này lúc kia. Bây giờ Lâm Nhã Hiên là phó tổng giám đốc, là người thừa kế sản nghiệp của nhà họ Tần ở Sở Bắc chúng ta, dù là về ngoại hình hay là năng lực thì Mục Hàn đều không xứng với Lâm Nhã Hiên. Chúng ta có thể mượn lý do này để yêu cầu Lâm Nhã Hiên lựa chọn giữa công ty Tần Thị và Mục Hàn”.

“Đồng thời, con sẽ giới thiệu cậu chủ nhà họ Bạch cho Lâm Nhã Hiên. Con bảo gì cậu chủ nhà họ Bạch nghe đó, nên sau khi xong chuyện, công ty Tần Thị sẽ chẳng có phần của nhà Tần Lệ đâu!”

“Ý hay đó anh rể!”, nghe xong kế hoạch của Trương Hạo, Lưu Minh rất tán thành, nhưng ngay lập tức ông ta lại nghĩ tới một vấn đề: “Nhưng Lâm Nhã Hiên đã là phụ nữ một đời chồng, liệu cậu chủ nhà họ Bạch đó có đồng ý không?”

“Phụ nữ một đời chồng thì đã sao? Lâm Nhã Hiên có xấu không? Hơn nữa, cô ta còn chưa từng sinh con!”, dáng vẻ của Trương Hạo như đã tính trước kỹ càng: “Tính tình của cậu chủ nhà họ Bạch như nào tôi biết rất rõ. Với khuôn mặt và vóc dáng của Lâm Nhã Hiên thì chắc chắn có thể khiến cho cậu nhóc này chết mê chết mệt! Đến khi đó, tôi sẽ làm mối, thực hiện một loạt kế hoạch là có thể khiến Lâm Nhã Hiên giao lại quyền!”

Tần Nam và Ngô Tâm Ưu nghe xong, vội vàng gật đầu.

“Được! Cứ làm vậy đi!”

Mọi người thống nhất ý kiến.

Tần Nam và Ngô Tâm Ưu giấu Mục Hàn, gọi riêng Tần Lệ và Lâm Nhã Hiên tới phòng làm việc.

“Con gái, Nhã Hiên!”, Tần Nam nói thẳng: “Bố gọi hai đứa tới đây là có chuyện muốn nói với hai đứa. Hiện giờ Nhã Hiên cũng đã là phó tổng giám đốc của công ty Tần Thị, là người thừa kế sản nghiệp của nhà họ Tần chúng ta, thân phận cao quý như vậy sao lại để một tên ở rể không biết điều đi theo cả ngày chứ?”

Tần Lệ giật mình, hỏi dò: “Bố mẹ, ý của bố mẹ là…”

“Bảo Nhã Hiên ly hôn với Mục Hàn! Nếu không bố mẹ sẽ lấy lại chức phó tổng giám đốc!”

“Đúng! Giữa công ty Tần Thị và ly hôn với Mục Hàn, các con phải chọn một!”

Tần Nam và Ngô Tâm Ưu đầy dứt khoát.

“Ly hôn cũng được!”, nghe thấy thế Tần Lệ lập tức vỗ tay đồng ý: “Con đã ngứa mắt với tên phế vật vô dụng Mục Hàn cả ngày không chịu làm gì từ lâu rồi!”

Để lựa chọn giữa chức phó tổng giám đốc công ty Tần Thị và Mục Hàn thì đương nhiên Tần Lệ sẽ chọn cái trước rồi.

“Mẹ, mẹ nói linh tinh gì vậy?”, Lâm Nhã Hiên bỗng không vui, trừng mắt với Tần Lệ: “Con sẽ không ly hôn với Mục Hàn đâu”.

“Nhã Hiên, có phải cháu lo ly hôn xong không tìm được người đàn ông tốt không?”, Ngô Tâm Ưu nói: “Chuyện này bà đã giải quyết cho cháu rồi! Bác cả cháu đã giới thiệu một mối hôn nhân cho cháu, đối phương là nhà họ Bạch. Nhà họ Bạch là gia đình giàu có gần đạt bậc nhất ở Sở Bắc, giàu hơn nhà họ Tần chúng ta nhiều. Hiện tại cậu chủ nhà họ Bạch đang độc thân, là người đàn ông giàu có đẹp trai lại thành đạt, được vô vàn cô gái theo đuổi. Lúc bác cả cháu đưa ảnh cháu cho nhà họ Bạch xem xong thì cả bố mẹ lẫn cậu chủ nhà đó đều rất thích cháu!”

“Vậy hả mẹ?”, vẻ mặt Tần Lệ thì hào hứng: “Vậy khi nào sắp xếp cho hai đứa nó gặp nhau vậy ạ?”

“Cậu chủ nhà họ Bạch biết ba ngày nữa là sinh nhật của Nhã Hiên, cho nên đã chuyển lời rằng cậu ấy muốn gặp mặt Nhã Hiên vào ngày sinh nhật của nó, còn nói đã chuẩn bị quà, muốn cho Nhã Hiên một bất ngờ!”

“Coi kìa! Cậu chủ nhà họ Bạch quan tâm Nhã Hiên biết bao! Mới nhìn ảnh thôi mà đã chủ động như vậy!”

“Phải đó! Cậu ấy giỏi hơn tên phế vật cả ngày chỉ biết ăn bám như Mục Hàn nhiều!”

Tần Nam và Ngô Tâm Ưu mỗi người nói một câu, khiến Tần Lệ dao động.

“Chốt!”, không đợi Lâm Nhã Hiên lên tiếng, Tần Lệ đã quyết định thay cho cô luôn: “Chuyện này cứ làm như vậy đi! Đợi sau khi con và Nhã Hiên trở về Sở Dương, con sẽ bảo nó và Mục Hàn đi làm thủ tục ly hôn!”

“Mẹ!”

Lâm Nhã Hiên bất lực giậm chân.

Còn Mục Hàn lúc này thì vẫn không biết ở công ty Tần Thị xảy ra chuyện gì.

Anh bị Lâm Thù Nhi và Tư Đồ Doãn Nhi kéo ra ngoài làm tay sai, đi theo bọn họ lượn lờ quanh Sở Bắc.

Vốn dĩ Mục Hàn nghĩ ba ngày sau là sinh nhật của Lâm Nhã Hiên, anh định nghe ngóng thử xem ở Sở Bắc có nhà hàng nào ngon nhất, thế nhưng trên đường lại gặp thành viên câu lạc bộ trong trường đại học của Lâm Thù Nhi và Tư Đồ Doãn Nhi nên họ rủ nhau đi mua sắm. Do câu lạc bộ của bọn họ vốn là câu lạc bộ sở thích văn nghệ, nên sau khi những cô cậu sinh viên này thảo luận xong thì đã quyết định tới quán karaoke hát.

Dù sao cũng hiếm khi được nghỉ vài ngày để thư giãn.

Mấy người bạn lại tình cờ gặp nhau.

Chủ nhiệm câu lạc bộ của bọn họ là Ngụy Minh, là con ông cháu cha, đi chiếc xe BMWs X5. Hình như cậu ta có tình ý với Tư Đồ Doãn Nhi, nên lúc thấy cô ta khá thân quen với Mục Hàn thông qua Lâm Thù Nhi thì cậu ta thầm cảm thấy ghen tị.

Nhất là khi trông thấy Mục Hàn cũng chẳng có gì nổi bật, càng khiến cho Ngụy Minh cố ý muốn ra vẻ trước mặt Mục Hàn.

Sau khi tới quán karaoke Hoàng Triều, Ngụy Minh nói với Mục Hàn: “Anh rể, trước kia anh từng tới nơi này chưa?”

“Chưa”, Mục Hàn lắc đầu, nói thật.

Mục Hàn chẳng hứng thú gì với những nơi vui chơi giải trí như này.

“Nói cho anh biết đây là quán karaoke Hoàng Triều, là quán karaoke tốt nhất ở Sở Bắc, có chất lượng âm thanh và phục vụ tốt, trang trí đẹp, sang trọng đầy đẳng cấp! Chắc anh vẫn chưa biết rằng giá cả ở nơi này thấp nhất cũng phải mười nghìn tệ đâu nhỉ? Nếu không có tiền trong tay thì tôi chẳng dám bước vào cửa quán karaoke Hoàng Triều đâu!”

Ngụy Minh đầy ngạo mạn, tự hào đắc ý nói: “Nhiều người như này mà vào hát một hai tiếng, không mất hai mươi ba mươi nghìn tệ thì chẳng có nổi phòng đâu! Nhưng cũng chẳng sao, hôm nay tôi mời!”

“Hát một hai tiếng mà chỉ có hai mươi ba mươi nghìn thôi à? Tôi còn tưởng hết bao nhiêu tiền cơ chứ!”

Thái độ của Mục Hàn khiến Ngụy Minh suýt nữa hộc máu.

“Người anh em, làm màu hơi quá rồi!”, Ngụy Minh đưa tay vỗ vào vai Mục Hàn.