Dò Hư Lăng (Cổ Đại Thiên)

Chương 96: Truy tung




Ta nhìn thấy trêи đình kia có một đầu xương ngón tay phóng túng ở giữa ngọn lửa, dần dần lộ ra tiếp là xương cổ tay, cũng là một màu đỏ. Trong chốc lát ta trợn tròn mắt, cứ như vậy chôn chân tại chỗ.

Điều này sao có thể.

Trêи đời này có cái gì…… Cái gì có thể chịu được lửa nung mà vẫn còn có thể hoạt động? Cho dù là sắt cũng sớm chảy ra thành nước. Tuy nghe nói có một loại tống tử đạo hạnh cao thâm không sợ lửa. Nhưng nếu là tống tử quanh thân ngọn lửa ɭϊếʍ quanh thì trong phạm vi trăm dặm xung quanh tống tử đó đã gặp họa hạn hán , không có một ngọn cỏ. Loại tống tử đó bình thường được mọi người là “Hạn Bạt”, nhưng trêи đỉnh này là xương cốt gầy yếu lởm chởm, rõ ràng không phải Hạn Bạt.

Trong lúc ta chôn chân tại chỗ, cái thứ kia đã muốn trong đỉnh leo ra, theo miệng đỉnh té lăn xuống đất, phát ra âm thanh răng rắc chói tai rồi lại ổn định thân hình đứng lên. Ta nhìn thấy rõ ràng là một bộ xương người chết, cả người bày biện một loại nóng cháy màu đỏ, rất nhiều bộ phận đang bị thiêu đốt, thỉnh thoảng dầu trơn đang cháy trêи người nó rơi xuống tí tách, tư tư rung động.

Lần đầu tiên ta nhìn thấy hình ảnh đáng sợ như vậy. Thử tưởng tượng một người bình thường bị lấy hết da thịt, chỉ còn trụi lủi, một bộ xương hồng hồng thảm thảm đứng trước mặt ngươi, thật là quang cảnh như thế nào đây.

Đến khi ta nghe thấy Vũ Lâm Hanh ở một bên phát ra âm thanh run rẩy nói câu “Trời đất” , ta mới như tỉnh lại, lập tức quay đầu nhìn Lạc Thần. Ta nghĩ Lạc Thần sẽ có hành động, không ngờ nàng cũng yên lặng đứng ở nơi đó, trêи mặt biểu tình rất phức tạp, không thể nói là sợ hãi, mà như là đang cân nhắc chuyện gì.

Vũ Lâm Hanh xô đẩy Lạc Thần một chút, mắng : “Một người, hai người sao lại ngây ngốc vậy! Sao ma quỷ ngươi cũng bất động, ngươi cho là đang xem người ta múa may biểu diễn à! Còn không mau chạy!” Nói xong tới sau lưng ta nói : “Sư Sư, chạy, chạy đi!”. Ta bị nàng làm cho lảo đảo, Lạc Thần bèn ngăn nàng lại nói : “dựa vào tường, đừng nói”.

Vũ Lâm Hanh thấy nàng thần sắc lạnh lùng, một chút cũng không dám nhiều lời. Dựa vào biểu tình, ta cảm thấy hoàn toàn tin tưởng Lạc Thần, không chút do dự liền hướng lại gần mộ tường bên kia đi qua. Lạc Thần theo sát ở ta phía sau, Vũ Lâm Hanh sắc mặt trắng bệch, nửa tin nửa ngờ cũng theo lại đây.

Ba người lui đến bờ tường, dán vách tường dừng lại. Lạc Thần đè thấp âm thanh nói: ” thứ kia nhìn không thấy chúng ta, đừng thở là tốt rồi.” Nói xong đem Cự khuyết ngang ở sau người, nhìn chằm chằm khung xương màu đỏ cách đó không xa. Vũ Lâm Hanh lúc này nào dám nhiều lời, nhìn ta liếc mắt một cái, phỏng chừng cũng không dám thở , ta cũng lập tức bưng kín miệng.

Lúc này bốn phía im lặng quỷ dị, trừ bỏ thỉnh thoảng truyền đến tiếng lửa bừng cháy, ngay cả tiếng hít thở đều không nghe thấy . Bởi vì không có hít không khí, ta thậm chí có loại cảm giác như bốn phía hết thảy đều bị đọng lại , dung hợp thành nhất thể , mà ta bị nhốt ở trong đó, nín thở đợi từng khắc.

Bộ xương màu đỏ mới từ đỉnh đi ra, hành động còn cứng ngắc, ở tại chỗ vòng qua vòng lại, giống như có chút mờ mịt, nhưng mà đúng như Lạc Thần nói, thứ này không cảm thấy được sự tồn tại của ba người chúng ta. Ta ở một bên nhìn nó quanh quẩn một chỗ, cảm thấy muốn té ngửa, tâm nói bài cốt này chẳng lẽ mấy ngàn năm từ đỉnh đi ra hoạt động nên lạc đường trong nhà của chính mình?

Một lát sau, thứ kia run lên, liền hướng chúng ta bên này lắc lắc đi tới, ta nhìn thấy nó càng ngày càng gần, trêи xương gò má là hai hốc mắt xoáy lõm như châm lửa, không biết sao, thế nhưng cảm nhận được một cỗ ánh mắt mãnh liệt oán độc nghênh diện tràn đến.

Ta bị oán khí dày đặc trong hốc mắt kia khóa lại, lạnh sống lưng nghĩ: Lạc Thần không phải nói bộ xương này mù sao, mà sao ta cảm giác nó như thế nào lại đang nhìn ta ? Mắt thấy khung xương màu đỏ kia chậm rãi từ từ hướng ta tiến sát vào, chân ta nhuyễn đến nỗi đứng cũng không đứng được. Sự sợ hãi của ta lên đến đỉnh rồi, thậm chí bắt đầu hoài nghi Lạc Thần có phải hay không phỏng chừng sai lầm rồi, chúng ta đứng bất động, căn bản chính là ở tự tìm đường chết.

Miên man suy nghĩ thường thường cũng có thể khiến người ta như bị bức điên. Nhưng là ta hiện tại đã không thể khống chế suy nghĩ của mình. Mắt đã thấy thân ảnh màu đỏ càng ngày càng rõ ràng, ta nhịn không được muốn nhìn chăm chú xem cho rõ ràng, chính là liếc xuống dưới, lại đột nhiên phát hiện thêm một chuyện thập phần quỷ dị , không khỏi trong lòng rùng mình: Trời ơi, này…… Này rõ ràng không chỉ là một khung xương người a.

Ta hiện tại mới phát hiện người này trừ bỏ hai cánh xương tay bình thường, hai bên cạnh còn có hai cánh xương tay khác theo xương bả vai đột ngột kéo dài ra, hơn nữa ra vẻ không chỉ có một cái đầu. Chỉ là chúng ta bên này ánh sáng rất tối, ta cũng không đếm được rốt cuộc nó có mấy cái đầu. Lại thêm dưới thân thể còn có nhiều xương chân hơn bình thường, giống như là kết thành từ một loạt mấy khung xương . Nhìn nó giống như một loài bò sát đang đứng thẳng.

Nhìn đến đây, ta sợ tới mức hận không thể lập tức đem hai mắt của mình bỏ đi. Trong nháy mắt ta theo bản năng lập tức liền nhắm hai mắt lại, tay trái hư không quờ quạo, tốt xấu bắt được ống tay áo Lạc Thần. Ống tay áo kia hơi hơi giật giật, liền đó một bàn tay lạnh lẽo nhẹ đưa qua, cầm lấy cổ tay của ta.

Lạc Thần đem một ngón tay vỗ nhẹ trêи cổ tay ta, rồi nắm chặt lại, giống như trấn an. Ta cơ hồ tựa như bắt được nắm cỏ cứu mạng, cũng không dám mở mắt, tay vừa lật, lập tức gắt gao nắm lấy tay nàng.

Mạch của nàng đập rung động hữu lực, bốn phía bởi vì quá mức yên ắng, nhịp đập cảm giác như được phóng đại hết mức, cùng một nhịp với nhịp tim ta, giống như tràn ngập toàn bộ cảm quan thế giới của ta. Nhịp mạch trầm ổn kia nói cho ta biết, nàng bây giờ thực trấn định. Rất nhiều thời điểm, nếu nàng không có lộ ra kinh hoảng hành động, ta đều cho rằng chuyện này có lẽ không nghiêm trọng lắm, không biết như thế nào , nghĩ vậy, tâm của ta liền hơi chút bình tĩnh xuống .

Thời gian trôi chậm như lăng trì. Ta nhắm mắt lại, bên tai là càng ngày càng gần tiếng ” két két ” âm thanh, rồi đột nhiên lại cắt đứt, không đợi ta cân nhắc trong đó có gì kỳ quái, thanh âm ” két két ” kia lại tiếp theo vang lên, kế tiếp thanh âm càng ngày càng nhỏ, hình như là thứ kia đã dần dần đi xa .

Ngay tại thời điểm ta cơ hồ không thể nào nín thở được , nghe thấy bên tai Vũ Lâm Hanh đột nhiên thở hổn hển một hơi, kêu một tiếng: ” Mẹ ơi, tổ tông mắt mù kia rốt cục đi rồi.”

Ta nghe vậy, lập tức mở mắt, chỉ thấy trước mắt trừ bỏ cái đại đỉnh trống không ra thì không còn gì cả, không khỏi cũng nhẹ nhàng thở phào, như thể mới được sống lại, thật không muốn gặp lại cảm giác giày vò vừa rồi lần thứ hai.

Lạc Thần buông ra tay của ta, ánh mắt lạnh lạnh rơi xuống một bên hành lang cửa vào, ta xoa xoa mồ hôi lạnh, lập tức liền hỏi nàng nói: ” Vừa rồi là chuyện gì xảy ra? Như thế nào giống như nhiều …… Rất nhiều tay chân ghép lại?” ta nhắm mắt hồi tưởng lại chuyện xảy ra, ta là một mực không rõ ràng lắm, thứ kia đi đâu ? Nhìn ánh mắt Lạc Thần , chẳng lẽ là đi đến hành lang kia sao?

Lạc Thần buồn bã nói: ” Ta lúc trước không phải nói trong đỉnh là đốt mỡ người sao? Ta hoài nghi có người ở lợi dụng cái đại đỉnh này để thi hành hàng thuật. Đỉnh bên trong lúc ấy hẳn là có rất nhiều người bị đẩy vào, những người đó bị tra tấn mà chết, sau đó thi thể giao triền cùng một chỗ, dần dần dung hợp , cuối cùng trở thành một quái vật như vậy.”

Ta nghe được mà lạnh sống lưng, nhưng lại cảm thấy có chút không hợp tình lý, không khỏi nói: ” Nơi này môn quy kém cỏi nhất cũng là một tòa vương tộc mộ , hàng thuật chí hung tàn, như thế nào lại có người ở vương mộ bên trong thi hành hàng thuật?”

Lạc Thần lắc lắc đầu, nói: ” Điều này ta cũng không quá rõ ràng, rất nhiều thắc mắc chưa lý giải được. Ta chỉ biết thứ kia chưa dung hợp hoàn chỉnh, oán khí phi thường nặng, nếu là vừa thoát ra sẽ muốn lập tức tìm thi thuật giả báo thù . Chưa giết chết thi thật giả, nó sẽ không nhìn thấy gì cả,chỉ có thể bằng thống thổ oán hận lúc còn sống cảm nhận hơi thở con người.”

Vũ Lâm Hanh run lên đẩu lông mi, nói: ” ngươi là nói, bài cốt kia đi tìm người hại nó báo thù ? Ta thấy nó đã bị lửa thiêu cho cháy sạch thành ngớ ngẩn , nhiều năm qua đi như vậy, phỏng chừng kẻ thi thuật thiếu đạo đức quỷ kia sớm đã luân hồi mấy trăm lần, nó tìm đâu mà báo thù.”

Lạc Thần nghe vậy, ánh mắt bi thương, nhìn nàng liếc mắt một cái, ngữ điệu kéo dài nói: ” Ngươi ….chắc chắn như thế?”

Vũ Lâm Hanh thiếu chút nữa sẽ nhảy dựng lên, kêu to: ” Uy! Ngươi đừng nói cho ta biết thiếu đạo đức quỷ kia còn sống!”

Lạc Thần hừ một tiếng, thản nhiên nói: ” Có lẽ vậy, ta không biết. Mới vừa rồi ta thấy thứ kia như tìm cái gì đó, chúng ta đi theo nó” . Nói xong nàng liền buộc Cự Khuyết lên lưng hướng hành lang đi đến,ta theo nàng đi qua phát hiện kia khung xương màu đỏ bởi vì trêи người dính dầu nên đi qua nơi nào đều có dấu chân cháy đen, một đường dọc theo hành lang kéo dài đi qua, không biết đi đến đâu.

Vũ Lâm Hanh ở phía sau thầm mắng một tiếng: ” Ngươi điên rồi, đi theo nó? Ngươi không nhìn thấy tên kia mấy đầu mấy tay sao? Ta chỉ cần nhìn đã muốn ngất xỉu.”

Lạc Thần không đáp lại mà nhìn nàng, lại quay sang, im lặng nhìn ta, giống như đợi ta quyết định. Ta bị Lạc Thần ánh mắt như vậy thoáng nhìn, mồ hôi lạnh ứa ra, giống như trêи vai đè ép gánh nặng trăm cân, nhìn cái hành lang dài như không có kết thúc kia, nơi đó lắng đọng lại một mảnh tối như mực hỗn độn, không biết vì sao trong lòng đột nhiên dâng lên một loại cảm giác khác thường.

Rất gần .

Ta muốn biết đến điều đó, ngay ở phía trước.

Theo dấu chân đó, ta có thể nhìn đến, hiểu được hết thảy.

Ta hít sâu một hơi, cắn răng một cái, nói: ” theo sau.”