Dò Hư Lăng (Cổ Đại Thiên)

Chương 97: Bích họa




Vũ Lâm Hanh nghe ta nói muốn đuổi theo, thở dài, liếc nhìn dấu chân cháy đen trêи mặt đất, vừa xua tay vừa nói: “Đi đi, đi đi, nếu Sư Sư ngươi cũng nói như vậy , ta cũng chỉ có thể liều mình bồi mỹ nhân .”

Cuối cùng, nàng lại nắm vai của ta , cười nói: “Bất quá nói đến trước kia , bài cốt kia toàn thân âm sưu sưu, vừa thấy đã thấy sẽ không phải người lương thiện, chúng ta vẫn lấy cẩn thận làm đầu. Lần này chúng ta theo sau, nếu là có thể tìm được một chút manh mối của ngươi năm đó ở lại chỗ này, nếu là tìm không được cũng đừng khổ sở. Dù sao đời người lúc chói sáng thì quá ngắn, bất quá khi đã trôi qua , muốn biết rõ ràng như vậy làm chi ? Có một số việc vẫn là hồ đồ tốt hơn, sống được còn có thể vui vẻ một chút!”

Ta nghe vậy, đáy lòng giống bị thứ gì đâm trúng, nhất thời ngây ngẩn cả người.

Nhân sinh trêи đời khi đã trôi qua , rõ ràng như vậy để làm gì , không bằng hồ đồ tốt hơn… ?

Ta đột nhiên cảm thấy được rất là hoang mang, quay đầu nhìn Lạc Thần. Lạc Thần đứng ở cách đó không xa , yên lặng nhìn ta, giống như đã nhìn thật lâu, nhưng không nói lời nào.

Ta không khỏi cười khổ: “Yêu nữ, thật sự ta hao hết tâm tư tìm đến nơi đây, cũng là sai lầm rồi sao? Nghĩ đến, cho dù ta hiểu được ta từ đâu tới đây, tìm được trong trí nhớ đã mất từng gặp qua người nào, đã trải qua chuyện gì , ta lại có được gì đâu?” Mắt nhìn quần áo bị tàn phá trêи người, còn có khuôn mặt hơi có vẻ mỏi mệt của Lạc Thần, trong lòng bỗng trống rỗng , chua xót nói: “Ngược lại, ngược lại ta lại làm liên luỵ các ngươi …”

Vũ Lâm Hanh thấy, nhất thời luống cuống tay chân, nói: “Ai, ai, Sư Sư ngươi lại là làm sao vậy! Thật khiến ta không dễ chịu ! Ta chính là tự nguyện tới, chúng ta đã là bằng hữu, giúp ngươi là đương nhiên, trừ phi ngươi không xem ta làm bằng hữu, nên mới hối hận giống như tiểu tức phụ vậy ?”

Ta lắc đầu, không được tự nhiên mà cắn cắn môi, nhìn lối đi phía trước âm u kéo dài, sửng sốt một hồi , nửa ngày mới nói: “Ngươi đi cùng ta, ta tất nhiên là mang lòng cảm kϊƈɦ, chính là sự tình cũng không phải ngươi nghĩ đơn giản như vậy. Có lẽ là ta. . . . . Là cảm giác của ta sai , ta đối với chuyện sắp đối mặt cũng không nắm chắc bao nhiêu. Lăng mộ này , ta càng đi vào sâu, lại càng cảm thấy chột dạ, trong đầu giống như nhớ tới chuyện gì, lại không rõ chuyện này cụ thể ra sao , trong lòng lại không biết từ đâu sinh hoảng sợ. Nhưng nếu có cái ta có thể hiểu được mà ta không đuổi theo, ta lại không cam lòng, cho nên… . Tựa như ngươi theo như lời ngươi, nhân sinh trêи đời có lẽ hồ đồ tốt hơn, nhưng thật sự có bao nhiêu người làm được đâu ?”

Vũ Lâm Hanh vỗ đầu, xin lỗi nói: “Câu nói kia cũng là ta nói lung tung, với tính tình của ngươi thì vướng mắc như vậy cũng là đúng. Dù sao ta tưởng tượng nếu ta cũng giống ngươi, ngay cả tên cha mẹ cũng không biết, còn bị đem trở về trong một tòa cổ mộ, phỏng chừng ta chết tới quan tài đều nuốt không trôi khẩu khí này. Sư Sư ngươi nếu không muốn hồ đồ, vậy thì cứ rõ ràng đi , để cho chúng ta một đường cùng đi , cho dù liên tiếp gặp mấy tên tống tử, chúng ta ba người hợp lực cũng có thể đem nó quật xuống, sợ chuyện gì?” Nàng nói hào khí vạn trượng, nắm cả bả vai của ta lại nói: “Chính là đợi cho chúng ta sau khi ra ngoài, ngươi liền nợ ta một chuyện, cần phải theo ta uống rượu để trả lại .”

Ta gật gật đầu, nghiêm nghị nói: “Tốt lắm, nếu mạng ta còn giữ, ta liền cùng ngươi không ngại uống một phen, chính là tửu lượng của ta không cao, ngươi đến lúc đó cũng, đừng ghét bỏ ta.”

Ta còn chưa nói hoàn, Vũ Lâm Hanh xì một hơi, nhướng mi : “Phi phi, miệng quạ đen, Sư Sư ngươi nhất định là vì ở lâu tại nơi dày đặt âm khí này , cũng trở nên bi quan , mau chút đem ý tưởng tiêu cực này bỏ đi , tốc tốc đi tới mới là lẽ phải.”

Vũ Lâm Hanh vẫy vẫy ống tay áo làm bộ muốn đi, ta buồn bực mà cười cười, không thèm nhắc lại, không nghĩ lúc này Lạc Thần vô thanh vô tức mà đi đến trước mặt của ta, nàng cao hơn ta một ít, ngược sáng, thậm chí có thể thấy tóc của nàng bị ánh lửa nhuộm một tầng màu sắc .

Lạc Thần cầm lấy tay của ta, theo chỉ tay của ta vuốt nhẹ trở lên, trong con ngươi ánh sáng nhu hòa, nhìn ta khẽ cười cười, mới nhẹ giọng nói: “Ta xem tướng tay của ngươi , đường vân sáng sủa, mọi việc yên ổn có thể chuyển nguy thành an, ngày sau thanh bình hỉ lạc, là một muôn đời yên ổn, cho nên hiểm trở phía trước cũng không sao.” Nàng ngược lại cầm tay của ta, kiên định nói: “Huống chi, chúng ta rất nhanh sẽ từ nơi này đi ra ngoài, hết thảy cũng sẽ chấm dứt, .”

Lời của nàng nhẹ nhàng, rồi lại giống như nhịp trống, chuẩn xác mà đánh ở lòng đầu. Ta chỉ cảm thấy tay nàng giống như nóng bỏng lợi hại, giống như muốn hòa tan , thì thào hỏi nàng: “Thực… Thật sự sao?”

Nàng nháy mắt mấy cái, con ngươi giống như trân châu ám dạ đen lóng lánh, thậm chí có cảm giác vài phần rực rỡ, nói: “Thật sự, ngươi cũng biết ta chưa bao giờ nói dối, làm sao lại lừa gạt ngươi?”

Ta biết nàng đang an ủi ta, trong lòng không hiểu sao dâng lên một dòng nước ấm, Vũ Lâm Hanh bên kia vừa thấy, kinh ngạc nói: “Ai, không nghĩ ngươi lại biết như vậy, ma quỷ ngươi học xem tướng khi nào?” Nói xong vươn tay ra, không có hảo ý nói: “Vậy ngươi cũng giúp ta nhìn xem, xem ta có phải hay không bình an hỉ lạc, ngày sau có thể có gặp gỡ người như thế nào?”

Lạc Thần rút tay ra , làm ra vẻ liếc bàn tay đang vươn ra của Vũ Lâm Hanh, khẽ thở dài, vỗ vỗ ống tay áo nói: “Hoa văn rất loạn, thật có lỗi, không nhìn ra.” Nói xong, xoay người liền đi đến đường phía trước.

Vũ Lâm Hanh hổn hển nói: “Bổn cô nương tay xinh đẹp như vậy, mệnh trêи tay rõ ràng như thế làm sao mà lại nhìn đoán không ra! Ngươi là kẻ lừa đảo! Còn nói ngươi chưa bao giờ nói láo!”

Lạc Thần cũng không để ý nàng, gió mát trăng sáng giống nhau, vẫn còn ở phía trước không nhanh không chậm mà đi tới, ngẫu nhiên nàng quay đầu lại, trêи mặt lại hơi hơi có ý cười ôn nhu . Ta nhìn, đột nhiên cảm thấy được một thân thoải mái, ngay cả phía trước là rừng dao biển lửa, có nàng ở bên cạnh ta, ta cũng không hề sợ, vội bước nhanh theo sau.

Ba người dọc theo đường đi phía trước đi, bốn phía không khí quỷ dị đáng sợ thế nhưng cũng phai nhạt, ta thậm chí có loại ảo giác, lúc sau tất cả đều sẽ thuận lợi, chúng ta ba người có thể bình an đi ra ngoài, trở lại khách điếm nghỉ ngơi thật khỏe, buổi tối còn có thể đi xem múa uống rượu. Thậm chí ta nhìn thấy bóng dáng đơn bạc phía trước của Lạc Thần, đột nhiên bắt đầu sinh một cái ý niệm trong đầu: đợi cho sau khi rời khỏi đây, ta liền mang Lạc Thần nàng quay về Thục, trở lại huyên hoa hiên, cùng Côn Lôn, Trường Sinh, bốn người cùng nhau sống yên bình.

Cả đời này, ta sẽ không bao giờ….rời xa nàng nữa..

Nghĩ vậy, ta nhưng cảm thấy được hai má nóng bỏng, không khỏi lấy ống tay cọ cọ mặt, nếu nàng biết ta nghĩ như vậy, nàng sẽ đáp ứng ta sao?

Ta đang miên man suy nghĩ, Vũ Lâm Hanh trộm tiến đến bên cạnh ta, cười hỏi: “Sư Sư, ngươi suy nghĩ chuyện gì? Một hồi thoải mái một hồi sầu mi khổ sở, cuối cùng lại thở dài , buồn cười chết ta , ta còn tưởng không phải là mình đang đi đổ đấu, mà là đang xem kịch vui ở sân khấu.”

Ta mặt càng nóng , nói: “Ai cần ngươi lo sao, nói bậy ít thôi, còn phải đi tiếp.” .Rồi ta cũng không dám nhìn Vũ Lâm Hanh nữa, tránh khỏi nàng lại chọc ghẹo ta.

Ta lập tức nhanh đi vài bước, đi đến trước, một đường đi xuống, ta mới phát hiện đường này còn quá dài. Đã đi hết một tuần trà, mới nhìn thấy phía trước đường rộng lên, ít nhất gấp hai lần lúc trước , rõ ràng sửa chữa đẹp hơn một chút , đều là lót bằng thanh đồng.

Vách tường thanh đồng hai bên bắt đầu xuất hiện một ít bích hoạ, cách một khoảng cách liền điêu khắc một nữ tử thướt tha, ta vừa đi một bên nhìn trêи vách tường tượng nữ tử, đột nhiên cảm thấy được thực không thích hợp, trêи mặt nữ tử này hoặc vui vẻ , hoặc giận, hoặc quở trách, hoặc thương xót , mọi cách tư thái, muôn vàn tuyệt sắc, lại rõ ràng vẽ bề ngoài chính là cùng một người.

Càng làm ta để ý chính là, nàng kia bên hông quấn lấy một cái roi da hoa lệ, giống với roi da ta lấy ra từ mộ cữu vĩ , lại xem kĩ khuôn mặt này, hình dáng hình thái cùng bích hoạ nữ tử cao quý trong Cửu Vỹ mộ thất kia cũng là không kém vài phần.

Ta kỳ quái mà a một tiếng, Vũ Lâm Hanh liền hỏi ta nói: “A cái gì? Ngươi biết cô nương này?”

Ta tức giận nói: “Ta như thế nào lại biết được nàng, ta là nói ta đã thấy bích hoạ của nàng, ngay tại lần đầu tiên gặp ở chỗ Cửu Vỹ.”

Lạc Thần tinh tế nhìn vài lần, nói: “Xem nàng ăn mặc đẹp đẽ quý giá, phải là người trong vương tộc.”

Ta cảm thấy được rất là khó hiểu, nữ tử trêи bích hoạ này rốt cuộc là ai? Nếu lúc này bên người có một ít văn tự được khắc trêи mộ , ước chừng còn có thể nhìn ra một chút, nhưng là cứ như vậy không đầu không đuôi mà xuất hiện bích hoạ nữ tử này, cũng không có thể đoán được cái gì.

Ta đang vắt óc suy nghĩ, đột nhiên nghe được có người kêu tên của ta: “Sư Sư.”

Thanh âm kia cực kỳ mềm nhẹ, giống như ngay tại kế bên, ta vừa nghe, trước tiên là hoảng sợ, bất quá lập tức liền cân nhắc lại đây, đây không phải là thanh âm của Hoa Tích Nhan sao?

Tiếp theo lại là một tiếng : “Sư Sư, nhanh đến bên này.” Nghe thanh âm kia, dường như rất nóng vội .

==============

Lạc Lạc đích thực là nói dối ko biết đỏ mặt .

Chính xác ra còn là một đại lừa gạt.

Một lần hầm hầm gọi Tiểu Vũ ra ngoài rồi bảo ko có chuyện gì.

Một lần biết rõ cái tráp đen với mặt nạ Tu La mà lại bảo là “Đoán”.

Thêm lần này nữa mà vẫn tự nhận là “ko biết nói dối”.

còn cái vụ vì sao Tiểu Vũ “lép vế” với Sư Sư, ta nghĩ là một phần vì Tiểu Vũ nhường Sư Sư, một phần là vì bạn Sư đã được bạn “băng sơn phúc hắc mĩ ngự tỷ” bảo kê