Độc Sủng Thánh Tâm

Chương 57: Một cây đào




Edit: Lan Sung nghi

Beta: Rine Hiền phi

Tần Phiên Phiên chân trước mới ra khỏi Vĩnh Thọ cung, sau lưng Hoàng Thái hậu đã bị tức đến ngất đi, Thái y được gọi tới rất nhanh, trong hậu cung không tránh khỏi bị truyền ra vài câu chuyện phiếm.

Đương nhiên Tiêu Nghiêu bên này cũng nhận được tin tức, cuối cùng Trương Đại Tổng quản cũng dưỡng tốt thân thể trở lại vị trí làm việc.

"Mới vừa rồi truyền đến tin tức, nói là sau khi Đào Uyển nghi đi Vĩnh Thọ cung vấn an Hoàng Thái hậu, chọc Hoàng Thái hậu tức đến hôn mê, hiện giờ đang nằm trên giường chờ Thái y đến bắt mạch." Hắn thật cẩn thận mà tìm từ, sợ cẩu Hoàng đế không vui vẻ lại muốn đổ chậu phân này lên đầu hắn.

Lúc Trương Đại Tổng quản ngồi xổm vẽ vòng tròn bên ngoài, Trương Thành khóc lóc kể lể với hắn cả nửa ngày, cũng không biết là không khí không lưu thông, hay là thật sự chịu ấm ức lớn, tóm lại cả thể xác và tinh thần của hai cha con này đều không quá thoải mái.

Bút son phê tấu chương của Tiêu Nghiêu cũng không ngừng lại, âm thanh lạnh lùng nói: "Là trẫm để nàng đi thăm Thái hậu, vốn dĩ thân thể của Hoàng Thái hậu yếu đuối, ngã bệnh là chuyện rất bình thường."

Nói xong, không khí trong điện lại khôi phục sự yên tĩnh.

Trong tay Trương Hiển Năng cầm phất trần đứng ở sau lưng hắn, nhìn thấy eo lưng của nam nhân thẳng tắp, rất muốn nhấc phất trần gõ lên đầu chó của hắn một cái.

Tiểu yêu tinh đúng là không thiếu thủ đoạn, hiện tại Cẩu Hoàng đế chưa nhìn thấy mặt nàng đâu, cũng chưa nhìn thấy một mặt hại nước hại dân kia của nàng liền chủ động giúp nàng rồi.

Ngươi cứ kiêu căng đi, sớm muộn gì cũng lên đến tận trời, sau đó ngã xuống bẹp nát "trứng" Cẩu!

"Hoàng thượng, Liễu Âm của Thưởng Đào các cầu kiến." Bên ngoài có một tiểu cung nữ tiến vào bẩm báo.

Thường ngày những cũng nữ của các phi tần chủ tử muốn gặp Hoàng thượng đều bị ngăn ở ngoài như nhau, đừng nói là cung nữ, cho dù đích thân một vị phi tần nào đến, cũng đều không vào được.

Đây là quy định do đích thân Hoàng thượng đặt ra, thời điểm lúc trước ở Vương phủ, thư phòng của hắn cũng không được tự do tiến vào như vậy, Long Càn cung cũng tương đương với cả tẩm điện và thư phòng của hắn, càng là tương đương với sự tồn tại của cấm địa.

Hơn nữa những phi tần khác đều ngại, sợ chính mình đưa thứ gì vào bên trong, sẽ bị truyền ra ngoài, bị dán lên cái nhãn "hồng nhan họa thủy".

Nhưng là Đào Uyển nghi không sợ, vẫn luôn quang minh chính đại.

"Tuyên vào." Tiêu Nghiêu vẫy vẫy tay.

Liễu Âm vừa tiến vào lập tức cung kính hành lễ, trên tay nàng cầm một đồ vật hình chữ nhật, mặt trên phủ một mảnh lụa màu hồng nhạt, khiến người ta không nhìn rõ rốt cuộc bên trong để cái gì.

"Hoàng thượng, Đào Uyển nghi lệnh cho nô tỳ mang món đồ chơi nhỏ này đến để ngài giải lao, nàng mới thêm mấy con ở bên trong, ngài không có việc gì có thể hủy đi những thứ này. Uyển nghi nói nàng có vẽ vài thứ ở trên giấy."

Trương Hiển Năng tiếp nhận khay đồ, xốc mảnh lụa lên, thấy bên trong là mấy con hạc giấy, rõ ràng số lượng so với hai mươi con lần trước nhiều hơn, nhưng là vừa nhìn qua liền biết cái nào là mới, rốt cuộc những con cũ kia đã bị Hoàng thượng thưởng thức đến mọc lông.

"Lui xuống đi." Ngôi cửu ngũ vẫn nghiêm túc như cũ mà nhìn tấu chương, đầu đều không ngẩng lên, giọng điệu lãnh dạm.

Trên mặt Liễu Âm đều là cung kính hành lễ lui xuống, trong lòng lại nói thầm: Hoàng thượng đây là làm sao vậy? Một bộ dáng lãnh đạm.

Mới đây còn hòa hợp vui vẻ với Uyển nghi mà, hai người còn cùng nhau ôm ôm ấp ấp, còn chưa làm gì đã khiến cung nhân trực đêm ngoài điện xấu hổ đến không dám ngẩng đầu lên.

Phải biết rằng tuy sau lưng Tần Phiên Phiên bị thương, không thể làm loại kịch liệt vận động kia, nhưng đôi tay nàng lại không chút tổn hại gì, có thể ôm ấp hôn hít.

Cảnh tượng kia so với lúc thân thể Uyển nghi khỏe mạnh còn ân ái hơn mấy phần, nghe nói mấy cung nhân trực đêm hôm đó sang ngày hôm sau đều liều mạng tắm rửa, dục hỏa trên người không cách nào dịu xuống được.

Liễu Âm mới vừa lui xuống, lực chú ý của Hoàng thượng liền không thể tập trung, còn chưa có phê bình chú giải xong.

Nhưng thật ra liên tiếp ngẩng đầu, khay hạc giấy kia đặt ở góc bàn, hắn vừa ngẩng lên liền có thể nhìn thấy.

Trương Hiển Năng nhìn thấy dáng vẻ này của hắn liền thở dài dưới đáy lòng, nhìn những đồ vật mà tiểu yêu tinh đưa đến đặt ở trước mắt hắn, lại giống như thả một nắm thịt xương nóng hổi trước mặt một con chó, nhìn thấy muốn ăn nhưng lại tỏ vẻ đứng đắn.

Tiêu Nghiêu luôn do dự, vẫn nghiêm túc đề bút phê bình chú giải, nhưng là nhìn hắn vẫn luôn nhíu mày, chắc là không biết bản thân đã phê cái gì đâu.

Cuối cùng hắn vẫn buông bút xuống, khép lại tấu chương, kéo chiếc khay đựng mấy con hạc kia đến trước mặt mình.

"Trẫm đã phê tấu chương lâu như vậy, vừa hay mệt mỏi rồi. Ngươi nói xem, Đào Uyển nghi ngày càng hiểu thấu lòng trẫm." Hắn vừa nói vừa bắt đầu thực hiện công cuộc hủy đi mấy con hạc.

Trương Đại Tổng quản lạnh mặt nhìn hắn. Hiện tại cẩu Hoàng đế cũng thật có tiền đồ, cũng biết tìm cho chính mình một cái bậc thang để đi xuống rồi.

Tiêu Nghiêu thực sự ngồi ở chỗ kia bắt đầu hủy đi một đám hạc giấy, sắc mặt vô cùng nghiêm túc, chẳng qua sau khi hủy đi mấy con hạc, mày hắn liền nhíu lại, thậm chí còn lật qua lật lại tờ giấy kia mấy lần, có vẻ như xem không hiểu những gì viết bên trên.

Hắn mở ra mấy tờ giấy trên bàn, lại chìm vào mê mang, chau mày, trên mặt là biểu tình nghiêm túc, rất giống như đối mặt với quân tình quan trọng.

"Ngươi phái người đi gọi Liễu Âm quay lại."

Cuối cùng Tiêu Nghiêu ngẩng đầu, nghiêm túc khác thường mà ra lệnh cho Trương Hiển Năng.

Trương Đại Tổng quản đang muốn lén nhìn xem trên giấy viết cái gì, kết quả hôm nay mắt hắn không tốt, cổ duỗi dài đến mấy cũng không nhìn thấy, còn bị cẩu Hoàng đế sai đi làm việc.

"Có lẽ nàng đã đi xa, Hoàng thượng có gì muốn sai bảo ạ?" Trương Hiển Năng hỏi một câu.

"Trẫm xem không hiểu." Hắn nghiêng thân thể qua, để lộ ra giấy ở trên bàn.

Vừa lúc Trương Hiển Năng nhìn thấy nội dung của một tờ giấy ở trên bàn, chỉ thấy trên giấy vẽ một vật tròn xiêu xiêu vẹo vẹo dựa vào một đường cong thon dài, đơn giản thô bạo."

Nô tài cũng xem không hiểu." Trương Đại Tổng quản xem hồi lâu, cũng không nhận ra trên giấy này là vẽ cái gì.

Thua rồi, quả nhiên thế giới của quả đào tinh kia không phải người bình thường và cẩu có thể lý giải được.

"Nô tài lập tức cho người đuổi theo Liễu Âm." Trương Hiển Năng đáp lại một câu liền muốn rời khỏi nội điện để tìm người đi làm việc.

Chỉ nghe Tiêu Ngiêu ở phía sau dặn dò một câu: "Tìm người nào linh hoạt chút, nếu gặp Liễu Âm trên đường thì kéo nàng trở về đây, còn nếu nàng đã trở về Thưởng Đào các thì thôi đi."

"Vâng, để nô tài kêu tiểu tử Trương Thành đi." Sau khi Trương Đại Tổng quản ra ngoài, liền kéo con nuôi của mình lại dặn dò tốt một phen.

Trương Thành vừa nghe chuyện này, nhanh chân chạy đi, phải biết rằng Liễu Âm đã đi được một lát rồi!

Hoàng thượng thật biết hành người, thất học thì nói sớm đi, cẩu sao có thể xem hiểu những gì mà người vẽ chứ, mỗi ngày trong lòng không điểm số.

"Liễu Âm, Liễu Âm!" Trương Thành chạy suốt một đường, rốt cuộc thời điểm gần đến Thưởng Đào các thì thấy thân ảnh của Liễu Âm, hắn nhớ đến dặn dò của Trương Hiển Năng, ngàn vạn lần không thể để Liễu Âm tiến vào Thưởng Đào các, nếu không Hoàng thượng không lấy được đáp án sẽ thất vọng đấy.

Vốn là Liễu Âm đang đi một bước nhảy hai bước, nhìn bóng dáng có vẻ hăng hái hoạt bát, kết quả nghe được có người gọi mình ở phía sau, đột nhiên quay đầu lại liền thấy Trương Thành đang chạy muốn tắt thở đuổi theo nàng.

Sắc mặt nàng biến đổi đột ngột, cũng nhấc chân lên chạy về hướng Thưởng Đào các.

"Ngươi chạy cái gì chứ, quay lại!" Trương Thành đuổi theo phía sau mông nàng.

Liễu Âm vừa chạy vừa gào lên: "Ta không nghe, ta không muốn chịu đói, ta muốn ăn cơm chiều! Đêm nay Thưởng Đào các ăn chân giò heo, ai không cho ta ăn ta sẽ khóc với người đó! Không phải ta đi đưa hạc giấy sao, lại muốn phạt ta không ăn cơm chiều à! Ta không nghe thấy nghĩa là không bị phạt, Trương công công ngài tự mình trở về tìm Hoàng thượng bàn giao đi"

"Không phải, không phải cấm ngươi--- ăn cơm chiều!"Trương Thành một đường chạy tới, đều chạy đến muốn nôn ra, kết quả nha đầu Liễu Âm này chạy trốn còn nhanh hơn so với hắn chạy.

Hắn mở miệng muốn giải thích, nhưng là lại nuốt phải một làn gió, lập tức nhớ lại cơn ác mộng uống gió Tây Bắc kia, bụng lại bắt đầu ẩn ẩn đau.

"A a a, quả nhiên là không được ăn cơm chiều sao? Ta không nghe thấy, chuyện này không thể nào xảy ra."

Trương Thành như sắp tắt thở mà gọi nàng, lọt vào tai tựa như muốn bức nàng phát điên, rõ ràng là nàng đã hiểu lầm ý trong lời nói kia.

Khi Liễu Âm chạy vọt vào Thưởng Đào các, vừa lúc gặp Vọng Lan, lập tức tránh ở phía sau nàng ấy, khóc lớn: "Cô cô cứu ta, Trương Thành không cho ta gặm chân giò heo! Uyển nghi đã sớm nói với Ngự trù của Ngự Thiện phòng làm thịt một con heo, nếu ta không ăn bữa tối, khẳng định sẽ làm một con quỷ đói..." Nàng lại ấm ức kêu, tóm lại nàng không muốn đi đối mặt với sự thật.

Vọng Lan cô cô vừa nghe bốn chữ "không ăn bữa tối" này chân lập tức mềm nhũn, hoàn toàn đã bị dọa. Lúc trước Hoàng thượng làm như vậy, khiến cho toàn bộ cung nhân trong Thưởng Đào các đều sinh ra một bóng ma trong lòng.

Chỉ là thời điểm nàng đi ra nhìn xem, Trương Thành đã xoay lưng rời đi.

Tiểu Trương công công cũng là người có tính tình không tốt, hắn đuổi theo suốt một quãng đường như thế, mệt không khác cẩu là bao, đã kêu lớn tiếng như vậy, còn nói không nghe thấy.

Trở về hắn sẽ cáo trạng, để Hoàng thượng phạt nàng không được ăn cơm chiều!

Kết quả khi hắn trở về, trạng thì đã cáo, nhưng bị mắng lại là hắn.

"Trẫm đã dặn ngươi tìm một kẻ linh hoạt một chút, ngươi xem hắn cái gì cũng làm không xong. Lui ra đi, đêm nay trẫm tự mình truyền nàng đến hỏi!"

Tiêu Nghiêu nghiêng nghiêng nhìn thoáng qua Trương Hiển Năng, giống như muốn nói nhìn xem đứa con nuôi này của ngươi không biết cố gắng đến cỡ nào.

Hai vị Trương công công cứ đứng cụp mi rũ mắt mà nghe giáo huấn, trên mặt là dáng vẻ cam chịu, đương nhiên trong lòng đã mắng con cẩu kia vài lần.

Trương Đại Tổng quản thật sự cảm thấy ấm ức trong lòng, lúc trước là chính Hoàng thượng xem trọng Trương Thành, nói tiểu thái giám này thông minh linh hoạt, vì vậy hắn mới nhận làm người nối nghiệp, hiện tại lại vì mấy con hạc giấy mà mắng Trương Thành ngu xuẩn.

Rõ ràng Hoàng thượng muốn cái gọi là mặt mũi, còn chuyện Liễu Âm đã về Thưởng Đào các, nhìn tư thế hiện tại của Trương Thành cũng không phải là do hắn lười.

Cuối cùng may mắn là, Trương Thành không bị phạt không được ăn cơm chiều. Nhìn Hoàng thượng không nhịn được mà lén gợi lên khóe môi kia cũng có thể đoán được cẩu Hoàng đế thật sự rất vui vẻ, tối hôm nay lại đi gặp quả đào tinh kia.

Tần Phiên Phiên lại bị chiêu hạnh, thời điểm nàng tắm gội kì cọ thật sự rất cẩn thận, vớt từng cánh hoa lên trên người mình, hy vọng lúc nhìn thấy Hoàng thượng trên người phải thật thơm.

"Uyển nghi tắm gội xong rồi."Chờ khi nàng đi lên, Hình ma ma đã cầm bút vẽ đang chờ nàng.

Tần Phiên Phiên chủ động nằm bò lên bàn, bởi vì cho đến giờ, đồ án trên lưng nàng đã không còn, trở lên trắng nõn như lúc ban đầu.

Nhưng lúc này Hình ma ma lại giơ tay lên vỗ vỗ lên lưng nàng, nhẹ giọng nói: "Uyển nghi, hôm nay không vẽ trên lưng, xoay người đi."

Tần Phiên Phiên chớp chớp mắt, có chút khẩn trương mà nằm trên mặt bàn, liền thấy Hình ma ma cầm bút có dính thuốc màu, nhẹ giọng trấn an nàng: "Uyển nghi đừng sợ, vẽ ở phía trước có chút mẫn cảm, nhưng lại đẹp."

Bà nói xong còn xoa xoa hai luồng mềm mại phía trước của nàng, khiến Tần Phiên Phiên sợ tới mức trừng lớn hai mắt.

Đây là lần đầu Hình ma ma nhìn thấy dáng vẻ chấn kinh này của nàng, cảm thấy rất là thú vị, lập tức giải thích nói: "Nơi này quá mềm, xoa nắn một chút để làm nó cứng lên, vẽ sẽ đẹp."

Tần Phiên Phiên không còn lời nào để nói, nàng nhìn vị Hình ma ma trước mắt này cười tủm tỉm chuyên tâm vẽ tranh, chỉ cảm thấy thủ pháp của vị lão ma ma này so với cẩu tử còn tốt hơn, thật con mẹ nó thoải mái!

Nàng nhắm hai mắt lại hưởng thụ, Hình ma ma còn tưởng rằng nàng đang thẹn thùng, không nhịn được nhẹ giọng cười trêu chọc nói: "Uyển nghi đã thị tẩm nhiều lần như vậy, không ngờ tới vẫn còn thẹn thùng."

Đào Uyển nghi là một chủ nhân có tính tình tốt, cho nên những lời này Hình ma ma cũng dám nói.

Không thể không nói, vẽ tranh trên chỗ mẫn cảm của thân thể, cảm giác ấy đúng thật là vi diệu, lúc nét bút lướt qua làn da, vừa tê vừa ngứa, khiến cho Tần Phiên Phiên không muốn đi hầu hạ Nhị Cẩu Tử nữa, liền muốn ngay tại đây được hầu hạ luôn.

"Xong." Hình ma ma thu hồi bút vẽ, liền thấy hai luồng mềm mại kia của Đào Uyển nghi càng thêm cao vút có hình, trong lòng cũng đặc biệt có cảm giác thành tựu.

Tần Phiên Phiên vừa cúi đầu là có thể nhìn thấy đồ án phía trước, từ xương sườn đi lên ngập tràn những mầm non, đi lên trên nữa là rất nhiều đóa hoa đào đang nở rộ, đến chỗ cao nhất vừa khéo vẽ một quả đào, nhìn vừa đáng yêu lại kiều diễm, quả thực khiến người ta không rời mắt được.

"Uyển nghi thật đẹp, lão nô đã nhìn thấy trước cảnh ngày mai Hoàng thượng thưởng vàng xuống rồi, đêm nay ngài sẽ phải mệt mỏi đấy." Hình ma ma thưởng thức nhìn thoáng qua tác phẩm của chính mình.

Tranh đẹp như vậy đương nhiên phải vẽ trên người mỹ nhân mới có thể kết hợp tạo thành sức mạnh, hỗ trợ lẫn nhau.

"Ngày mai ta cũng sẽ thưởng vàng cho ma ma." Nàng cười khẽ, mặc áo lụa vào, lại khoác thêm áo choàng, mang giày đế mềm vào, chậm rãi đi ra ngoài.

Hôm nay Tiêu Nghiêu vì chuyện hạc giấy, vốn trì hoãn một chút, cộng thêm cả ngày tâm thần hắn không yên, trong đầu toàn nhảy ra hình ảnh không nên nhảy.

Mấy ngày nay tiểu yêu tinh bị thương, tuy rằng bọn họ cũng thường ở chung một chỗ, nhưng dù sao thân thể cũng có thương tích, Hoàng thượng thực sự đã khắc chế.

Cho dù có biện pháp để xuất ra, nhưng cũng không được thoải mái triệt để, hắn liền giống như con thỏ bất an, nhảy nhót lung tung, máu toàn thân đều xao động bất an.

Trương Hiển Năng đứng ở phía sau hắn, nhìn Hoàng thượng một lát lại đổi bút son, một lát lại đổi tấu chương, hiệu suất phê duyệt thực sự rất kém.

Hắn cũng biết đây là Hoàng thượng thực sự rất nghẹn rồi, từ sau khi xích chó đến tay Đào Uyển nghi, cẩu tử cuối cùng không ăn quen những loại xương khác, một mực chờ chén xương nhiều thịt này của mình.

"Hoàng thượng, Đào Uyển nghi đang tắm, chắc là sẽ mau tới thôi. Ngài không sắp xếp sao?" Trương Hiển Năng tốt bụng kiến nghị một câu.

Rốt cục cẩu tử đã rơi vào tư thế lửa xém lông mày, nhưng lại không nghĩ tới Tiêu Nghiêu liên tục lắc đầu, thậm chí còn cầm bút lên làm bộ làm tịch bắt đầu phê bình chú giải.

Trương Hiển Năng hướng lên trời trợn trắng mắt, ngươi nhịn đi, cho ngươi nghẹn chết.

Thời điểm Tần Phiên Phiên tiến vào, thấy Hoàng thượng còn đang ngồi sau bàn múa bút thành văn, chẳng qua trên người hắn đã đổi thành áo trong, một đống tấu chương cũng được dọn từ tiền điện vào nội điện.

"Hoàng thượng." Tần Phiên Phiên đứng ở trong điện, giọng nói kiều mị gọi. Tiêu Nghiêu tiếp tục cúi đầu múa bút thành văn, giống như không nghe thấy.

Trương Hiển Năng nhón chân xem xét, ừ, trang tiếp theo, bút trong móng vuốt của cẩu căn bản không có hạ xuống giấy, từng giọt mực nước nhiễm bẩn cả tấu chương.

"Hoàng thượng." Lúc này Tần Phiên Phiên lại gọi một tiếng, giọng nói nũng nịu, tựa như khiến người ta mềm nhũn từ đầu đến chân.

Rốt cuộc Tiêu Nghiêu cũng ngẩng đầu, vốn hắn còn muốn giả vờ một chút, trên mặt mang theo vài phần không kiên nhẫn, kết quả vừa liếc qua một cái liền nhìn thấy Tần Phiên Phiên vạn phần kiều mị đứng ở đó, lập tức không nói được một lời.

Hắn đứng lên, ho nhẹ một tiếng: "Ngươi đã quấy rầy trẫm xem tấu chương..."Hoàng thượng vừa mới mở miệng nói câu đầu, liền thấy nữ nhân kia bước dài xông tới, hai tay cuốn lên cổ hắn, hai đùi cũng nhảy lên cuốn lấy eo hắn, lập tức hôn lên môi hắn.

Nhiệt tình này của Đào Uyển nghi khiến mọi người trong điện đều chấn kinh rồi, khi Tiêu Nghiêu ngửi thấy mùi hương trên người nàng, kỳ thật thần trí đã có chút không thanh tỉnh, nhưng trong lúc vội vã vẫn không quên phất tay cho toàn bộ cung nhân lui ra.

Trương Hiển Năng dẫn người rời đi, thời điểm nhấc chân rời đi còn có thể nghe thấy âm thanh môi lưỡi bọn họ đang quấn quýt, tiếng mút lưỡi phát ra.

Hắn là một thái giám không "trứng", nghe thấy âm thanh nhiệt tình đó, thật sự rất đau, không "trứng" lại càng đau.

Quả đào tinh nhiệt tình như vậy, xem ra đêm nay Cẩu Hoàng đế lại bị rút khô rồi.

Nhóm cung nhân đi rồi, nội điện cũng chỉ còn lại hai người, thanh âm dây dưa càng thêm rõ ràng.

Tiêu Nghiêu cũng đảo khách thành chủ, đôi tay ôm lấy nàng, gắt gao mà ép nàng sát vào trong ngực mình, khiến cho xương sườn Tần Phiên Phiên cũng bị ép đến phát đau.

Thời điểm nam nhân kích động, luôn là không biết phân biệt nặng nhẹ như vậy, giống như chỉ có như vậy mới thể hiện được rằng bọn họ rất hài lòng với nữ nhân trong ngực vậy.

Chờ đến khi Tần Phiên Phiên có phản ứng lại, nàng đã bị đè tới trên giường, áo choàng đã sớm không biết bị cởi ra lúc nào, áo lụa đã thành vải vụn treo ở chân giường, tranh vẽ đào hoa trên hai khối tròn trịa của nàng kia hoàn toàn đánh sâu vào thị giác, cơ hồ Tiêu Nghiêu lập tức trở nên miệng khô lưỡi đắng.

Nàng giống như thực sự biến thành cây đào, thân cây tinh thế mà biến hóa trăm loại tư thái, đào hoa phấn nộn lại mượt mà, nước đào càng là thơm ngọt ngon miệng, ăn thế nào cũng đều không đủ.

---

Tác giả có lời muốn nói:

Tấu chương: Cẩu tử, ngươi đã nói đêm nay sẽ sủng ta sủng ta sủng tacơ mà, nữ nhân trên giường kia là ai?