Độc Sủng Thánh Tâm

Chương 58: Cây đào và chó




Edit: Cát Sung dung

Beta: Nga Quý tần

Tiêu Nghiêu trầm mê với thân thể Tần Phiên Phiên, rõ ràng chỉ là dưỡng thương hơn nửa tháng, hơn nữa lúc trước cũng thường xuyên nhìn thấy, nhưng hắn luôn cảm thấy nhớ.

Cũng không biết đã bao nhiêu ngày không chạm vào, giống như cái mà người khác gọi – tiểu biệt thắng tân hôn, hắn hận không thể hoàn toàn dính cả người mình lên nàng mới tốt.

Thậm chí hắn sai người vẽ tranh về nàng, giống như mê hồn tán, lần lượt làm hắn chìm trong đó, không thể tự kiềm chế.

Nếu nàng là cây đào lay động, thì hắn chính là chú chó chờ dưới cây đào, từng chút từng chút muốn trèo lên ăn trái cây.

Ngay từ đầu Tần Phiên Phiên có thể nhiệt tình đáp lại hắn, hai người cùng nhau tắm trong bể tình, chỉ là tới lúc sau, rõ ràng thể lực của nàng không đủ, nhưng Hoàng thượng vẫn là một dáng vẻ không biết mệt mỏi.

Rốt cuộc nàng cũng biết Hoàng thượng đã nghẹn cực kì vất vả, nhưng như thế này thật sự quá mức hung ác, giống như muốn cho nàng chết trên giường vậy.

Chờ đến lúc sau, nàng đã bắt đầu xin tha, nhưng Tiêu Nghiêu vẫn mắt điếc tai ngơ như cũ, vùi đầu mà làm.

Long sàng bị lay động đến run lên, tầm mắt nàng cũng trở nên mơ hồ không rõ, tới thời điểm này rồi một mình hắn chơi đùa cũng rất được, tầm mắt của Tần Phiên Phiên tự do ở trong điện, hiển nhiên là thất thần, lại giống như tự tìm lạc thú cho mình.

Cách đó không xa là tấu chương tán loạn trên bàn, trong đầu như linh quang chợt lóe, Tần Phiên Phiên nhớ tới thời điểm vừa rồi nàng mới vào điện, những gì Hoàng đế nói.

"Hoàng thượng, tần thiếp muốn đủ rồi. Không phải mới vừa rồi ngài nói đừng quấy rầy ngài --- A!". Tần Phiên Phiên vừa mới nói được một nửa, liền cảm giác được cả người muốn lung lay.

Nàng ngẩng đầu, đối mặt với nam nhân đang nheo mắt lại nhẹ nhàng, trên trán hắn có một tầng mồ hôi mỏng, dần dần trượt từ mặt xuống cổ, cực kì gợi cảm làm người khác không rời mắt được.

"Ái tần nói cái gì?". Hắn liếm cánh môi hơi hơi khô, trong giọng nói hỗn loạn có vài phần ý tứ cảnh cáo.

"Tần thiếp nói ngài xem tấu chương đi, tần thiếp không quấy rầy ngài nữa-----", một chữ cuối cùng, ngữ điệu hơi lên cao, hiển nhiên là hắn có ý đồ chơi xấu.

Hắn tạm nghỉ một lát, cúi đầu trao đổi với nàng một cái hôn dài, duỗi tay sờ sờ mồ hôi ướt tóc đen của nàng, khóe miệng nhẹ cong lên lộ ra một nụ cười.

"Biết nhũ danh của Trẫm sao?". Cảm xúc của nam nhân đang chìm đắm trong vui thích, âm thanh cũng mang theo vài phần khàn khàn.

Tần Phiên Phiên vừa mới bị kích thích một lúc, đầu óc còn có chút hỗn độn, theo bản năng mà trả lời: "Biết, Muốn Muốn".

Nàng nói lên tên này, lại nhẹ giọng cười cười, thân thể chấn động làm nơi nào đó lấy lại tinh thần.

Thân thể Tiêu Nghiêu chấn động, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, âm thanh muốn có bao nhiêu dịu dàng thì có bấy nhiêu dịu dàng, khóe miệng ngậm tiếng cười, cổ vũ nói: "Gọi nhiều thêm đi, trẫm thích nghe nàng gọi".

Nếu hắn đã nói như vậy, tất nhiên Tần Phiên Phiên cũng sẽ không khách khí, nuốt một ngụm nước miếng, từng tiếng gọi hắn: "Muốn Muốn, Muốn Muốn...".

Thanh âm của nàng mềm mại mà dài lâu, như khi Tiêu Nghiêu còn nhỏ thích ăn kẹo, cực kì ngọt, ngọt đến tận trong tâm khảm.

"Nàng nói nhiều chữ "Muốn" như vậy, nhìn dáng vẻ như thế nào cũng không đủ, trẫm cần phải nỗ lực hơn rồi, Phiên Phiên". Hắn thấp giọng nỉ non bên tai nàng, độ ấm thân thể vẫn nóng đến dọa người như cũ.

Hắn hôn thùy tai tinh xảo của nàng, thỉnh thoảng lại dùng hàm răng khẽ cắn.

Chờ Tần Phiên Phiên mở miệng muốn phản bác hắn: "Không, đủ rồi, muốn đủ rồi, tần...".

Một câu này nàng còn chưa nói xong, miệng đã bị ngăn lại, trong nháy mắt hô hấp của nam nhân bao phủ cả người nàng, đắm chìm trong nhiệt tình của hắn.

Thời điểm ở trên giường, thật sự nam nhân chính là đại hỗn trướng, lời bọn họ nói đều không thể tin.

Nhìn xem Nhị cẩu tử lừa quả đào tinh hô "Muốn Muốn" hơn nửa đêm, dùng lời nói của ngôi cửu ngũ mà nói, chính là tinh thần của ái tần thật tốt, như thế nào cũng muốn không đủ.

Không nghĩ tới giọng nói của Tần Phiên Phiên đã khàn, còn nói không ra.

Ban đêm yên tĩnh, âm thanh trong nội điện liền trở nên cực kì rõ ràng, Trương Đại tổng quản đã nghỉ ngơi, hôm nay là Trường Thành trực đêm.

Hắn run run đứng ở ngoài điện, âm thanh lớn như vậy, hắn ở ngoài điện cũng nghe được rõ ràng, đơn giản là trực tiếp đứng ra, miễn cưỡng lắng nghe động tĩnh là đủ rồi.

Người trẻ tuổi hỏa khí vượng[1], không có trứng lại càng vượng.

[1] Vượng 旺: Thịnh vượng, hưng thịnh.

Tinh lực của Nhị cẩu tử thật tốt, cha nuôi nói hắn đã nhịn rất vất vả, không thể quấy rầy hắn, cho dù dưới đáy lòng đã cực kì muốn mắng hắn, nếu ảnh hưởng đến đại sự khai trai này, chỉ sợ tâm tình ngày mai của Nhị cẩu tử sẽ không tốt, chịu khổ chịu nhọc vẫn sẽ là người hầu hạ bọn họ.

Thật sự hắn không muốn lại tiếp tục uống gió Tây Bắc.

Trương Thành nhìn một vòng sao sáng trên bầu trời, cảm thấy hoang vắng, tuổi còn trẻ liền xuất gia, một lòng hướng Phật.

Đêm nay không phải chỉ có một mình hắn ngắm trăng, mà cung nhân của Thưởng Đào các đều rải chiếu ngồi trên chiếc cầu nhỏ, trên tay bưng cái chén nhỏ, bên trong đều là thịt heo thơm nức.

Bên trong chén của Liễu Âm là hai cái móng heo, trên miệng đầy mỡ.

Không cần phải uống gió Tây bắc qua ngày, quả thật là cực lạc nhân gian.

Chờ tới lúc cẩu tử gặm xong đào nhỏ, sắc trời bên ngoài đã không còn sớm, chỉ là hắn vẫn rất hưng phấn, vẫn không ngủ được như cũ.

Nam nhân giơ tay kéo nàng vào trong lòng ngực mình, một tay khác đặt ở trên ngực nàng, thỉnh thoàng lại thưởng thức hình vẽ trên người nàng.

Nói đến cũng khéo, bản thân hoa đào cùng quả đào chính là sôi nổi mềm mại, lộ ra sắc thái khiêu khích, làm cho người khác không rời mắt được.

"Trẫm nhìn hình vẽ này trên người ái tần, liền cảm thấy sĩ khí lại có thể tiếp tục muốn!". Hắn nhiệt tình mười phần chân thật.

Tần Phiên Phiên nghiêng qua một bên, mắt nửa khép nửa mở, trên thực tế đã sắp mơ màng ngủ, nếu không phải vì ứng phó với cẩu tử trước mắt này, thì nàng đã sớm đi hẹn hò cùng Chu Công rồi.

"Hình vẽ này có gì đẹp? Lúc trước thời điểm tần thiếp mới tiến cung, rõ ràng Hoàng thượng cực kì chán ghét màu hồng nhạt, còn nói làm ngài nhớ tới trên đầu mình còn mang ---".

Tần Phiên Phiên ngủ mơ mơ màng màng, đầu óc có chút không thanh tỉnh, loại lời nói này há mồm liền nói ra.

Kết quả chữ cuối cùng còn chưa nói ra, miệng đã bị hắn dùng tay nhéo, căn bản một chữ cũng không thể nói được.

"Tần Phiên Phiên, người đang nói mớ cái gì? Nếu trẫm thật sự nói, ngươi không muốn cái đầu này có phải hay không?". Hắn vừa nói vừa buông miệng nàng ra, nhưng tay lại xoa xoa cổ nàng, trạng thái dùng nửa sức bóp chặt.

Tần Phiên Phiên bị động tác này của hắn nhắc nhở, lập tức liền thanh tỉnh, mở to hai mắt nhìn như muốn tìm lời giải thích.

Liền thấy Tiêu Nghiêu ôm lấy nàng, đầu dựa vào vai nàng, há miệng cắn trên cổ nàng một miếng.

Nam nhân cũng có răng nanh, bị cắn như vậy nàng cảm thấy rất đau, nhe răng trợn mắt nhìn hắn, hắn lại giơ tay kéo kéo gương mặt nàng.

"Ngủ đi". Cuối cùng hắn vỗ vỗ ngực nàng, hai viên đào run rẩy, tỏ vẻ duy trì quyết định của hắn.

Thời điểm ngày thứ hai Tần Phiên Phiên mở mắt, liền cảm thấy cả người đều đau nhức, cảm giác yêu thương quá độ này lại tới nữa.

Quả nhiên không thể quá nhiệt tình đối với cẩu tử, nếu không sẽ biến thành chó điên, nàng là một quả đào gầy yếu sao có thể ứng phó được.

"Chủ tử, ngài tỉnh". Liễu Âm canh giữ ở bên cạnh, vẻ mặt biểu tình hưng phấn.

"Chủ tử, ngài nghe được âm thanh hỉ tước bên ngoài báo tin vui không?". Liễu Âm lại hỏi.

Tần Phiên Phiên mệt đến mức không muốn trả lời, bắp đùi đều có cảm giác cọ xát khoan khoái, có đôi khi thị tẩm không phải là việc làm dễ dàng.

"Thế nào, chẳng lẽ hỉ tước sinh ra trứng phượng hoàng?". Hứng thú của Tần Phiên Phiên không lớn, thời điểm hỏi lại còn trợn mắt qua.

Liễu Âm bị những lời nói này của nàng chặn miệng, ho nhẹ một tiếng mới nói: "Là nô tỳ vừa nghe người của Long Càn cung bàn tán, nói Hoàng thượng chuẩn bị thứ tốt cho ngài".

Tần Phiên Phiên nhìn nàng ấy một cái, cũng không phản ứng lại với tin tức không đáng tin cậy này, thời điểm thu thập xong xuôi muốn rời khỏi Long Càn cung, lại thấy Trương Thành cầm thánh chỉ của minh hoàng đi vào.

Nàng hơi sửng sốt, Trương Thành lập tức cười với nàng.

"Đại hỉ đó, Đào Uyển nghi". Hắn nói một tiếng hỉ, liền mở thánh chỉ ra, Tần Phiên Phiên lập tức quỳ xuống làm đại lễ.

"Tần thị có nữ nhi Tần Phiên Phiên, xinh đẹp như đào tiên, sâu đến trong tâm trẫm, câu cửa miệng chính là Tuyết Đào tiên tử hạ phàm, biết chăm sóc người khác. Phong làm từ tam phẩm Tiệp dư, khẩm thử". Tiếng nói của Trương Thành lanh lảnh vang lên trong điện, hơi có chút tư thế tuyên truyền giác ngộ.

Tần Phiên Phiên cung kính tiếp nhận thánh chỉ, trăm triệu lần nàng không nghĩ tới tiểu biệt thắng tân hôn, uy lực của Hoàng đế ở nơi này lớn như vậy, tuy nói nàng rời khỏi từ tứ phẩm Uyển nghi, chỉ nhảy hai cấp, nhưng phân vị này càng lên cao càng khó bò.

Hơn nữa thời cơ này thật sự quá đúng lúc, nàng vừa làm cho Thái hậu bị bệnh, buổi tối bồi Hoàng thượng ngủ một giấc, buổi sáng ngày hôm sau liền thăng vị, tựa hồ đã nâng giá trị con người nàng lên, lại gián tiếp đánh vào mặt Hoàng Thái hậu.

"Nô tài, nô tỳ gặp qua Đào Tiệp dư".

Thời điểm Liễu Âm đỡ nàng trở lại Thưởng Đào các, cung nhân đều tề tụ một đường, cung kính hành lễ nàng.

Tần Phiên Phiên vừa lòng gật gật đầu, vẫy vẫy tay cho bọn họ đứng dậy, không thiếu được việc muốn dạy bảo bọn họ vài câu.

Nữ nhi Tần gia vào cung hơn nửa năm, cũng đã bò tới vị trí từ tam phẩm Tiệp dư, sắp tới phi vị, chuyện này làm mọi người trong hậu cung đều cuống tay cuống chân.

Hoàng thượng đối với nữ nhân hậu cung luôn nhàn nhạt, hồi trước lúc ở trong vương phủ cũng chưa từng thấy hắn lưu luyến như vậy với bất kì ai, tuy nói thời điểm Hoàng thượng sủng Đào Tiệp dư, cũng không chậm trễ triều sự, nhưng mưa móc đều dính lại không làm được.

Có người hiểu biết tính toán, mới kinh ngạc phát hiện ra Hoàng thượng đã lâu chưa sủng hạnh những người khác.

Nữ nhân trong cung đều rất sốt ruột, thời điểm bốn vị Quý phi tập trung nghị sự, cũng có nhắc tới nàng, chỉ là Tần Phiên Phiên có Cao Thái hậu bảo vệ, cơ bản là không cần phản ứng với các nàng, cộng thêm Tần Phiên Phiên cũng không có ý tứ muốn kết giao với những người khác.

Ngày trôi qua của nàng ở trong hậu cung này, thật sự giống như trong thế ngoại đào nguyên.

Mặc khác ba vị Quý phi còn tốt, gần đây nhất Hoàng Thái hậu ngã bệnh, vẫn luôn không lộ mặt, cho nên chuyện thỉnh an liền miễn, trong bốn vị Quý phi thật ra chỉ có Minh Quý phi là thỉnh an Cao Thái hậu.

Mà đối với vị chủ nhân Cao Thái hậu này lại không thể không đến, mỗi ngày nhất định đều yêu cầu rất nhiều người tới trình diện.

Đương nhiên trước kia chỉ cần một người vuốt mông ngựa của Cao Thái hậu là được, hiện giờ biến thành ba người, hai người Cao Tố Tuyết cùng Tần Phiên Phiên, phi tần các nàng cũng cẩn thận đến nịnh bợ.

Lần này lại đến thời điểm nghị sự, Minh Quý phi một bộ dáng phẫn nộ đi đến.

"Ai pha trà này, lạnh, pha lại một ấm khác". Nàng bưng chén trà trong tay lên nhấp một ngụm, kết quả miệng mày lập tức nhăn lại gắt gao, biểu tình trên mặt vô cùng bất mãn.

Kết quả lại một lần nữa trà được pha ra, nàng vẫn không hài lòng, tiểu cung nữ ở một bên muốn tiếp nhận chén trà rót thêm cho nàng, cũng không biết là sai lầm của ai, chén trà kia cứ thế bị vứt đi một đường, trực tiếp rơi xuống vỡ nát.

"Bang ---" một tiếng giòn tan, tiểu cung nữ lập tức quỳ xuống xin tha.

Minh Quý phi lại chửi ầm lên: "Ngươi không có mắt sao, ai dạy quy củ, cẩu đồ vật mắt mù cũng muốn cưỡi trên đầu bổn cung, kéo ra ngoài đánh hai mươi trượng!".

Nàng vừa dứt lời, lập tức có cung nhân tiến lên kéo tiểu cung nữ này đi, mặc kệ âm thanh kêu khóc xin tha của nàng ta, cũng không ai há miệng nói thay nàng ta một câu.

Dù sao người bị đánh cũng không phải là cung nữ các nàng, hà tất phải mở miệng, ai cũng có thể nhìn ra, Minh Quý phi đang phát tiết lửa giận trong lòng.

Cho đến khi xong một ly trà nữa, hỏa khí của Minh Quý phi mới tốt lên một chút.

"Muội muội làm sao vậy, hỏa khí thật lớn". Nhàn Quý phi mở miệng trước.

Vốn dĩ nàng đứng đầu trong bốn quý phi, nhưng chỉ bởi vì gương mặt như trẻ con, tính tình lại hiền lành yếu đuối, cho nên thật ra không có cái giá gì, quan hệ với ai cũng không tồi.

"Đừng nói nữa, còn có thể có hỏa khí gì, còn không phải vị kia khí thế như mặt trời ban trưa. Chưa phải là phi đâu, vậy mà tư thế kia so với Quý phi ta còn muốn mạnh hơn vài phần. Hôm nay lại cùng Tô Uyển nghi nổi lên xung đột, ta cũng chỉ nói vài lời nói công đạo, nàng ta liền cắn bừa ta, giống như thôn phụ. Cao Thái hậu còn cho nàng ta toàn quyền, khiến cho ta không thể xuống đài được, bao nhiêu người ở sau lưng nhìn ta chê cười!".

Minh Quý phi nói nói, khuất nhục đến mũi lên men, nàng đường đường là một Quý phi còn phải nhìn sắc mặt của một Tiệp dư để sống, thật sự quá nghẹn khuất.

"Đào muội muội tiến cung sau, tuổi so với ngươi cũng nhỏ hơn, khó tránh khỏi sẽ kiêu căng vài phần. Chờ thêm một thời gian nữa người mới vào cung là tốt rồi". Nhàn Quý phi nhẹ giọng khuyên vài câu, tầm mắt của nàng quét về phía Nguyệt Quý phi, hai vị đường tỷ muội này thật sự cố chấp, từ sau khi Minh Quý phi tiến vào, ánh mắt của Nguyệt Quý phi chưa từng nhìn lại.

"Các ngươi là hai chị em, còn giận dỗi cái gì? Chuyện đã qua bao lâu rồi, Đào tiệp dư đã thượng vị, còn ở đây cãi cọ với người nhà, muốn giận nhau cho tới khi nào chứ!". Nhàn Quý phi không chút để ý nói nhiều hơn một câu.

Sắc mặt Minh Quý phi cứng đờ, cũng không phải là nàng sai, từ sau khi Lâm Xảo đi tìm nàng, Nguyệt Quý phi liền hận nàng, chính mình không quản được muội muội ruột còn giận nàng, thật là buồn cười.