Độc Y Thế Tử Phi Tuyệt Sắc

Chương 56: Cùng nhau dạo chơi lễ hội hoa đăng




Edit: Tử Dương Hoa

Xe ngựa tiến thẳng về phía trước, chỉ thấy bên trong thành sắp xếp nghiêm chỉnh, cảnh tượng hùng vĩ, kiến trúc nguy nga, có thể tùy ý thấy được ngô đồng và dương liễu dọc hai bên đường, khắp phố quán trà quán rượu giăng đèn kết hoa rực rỡ, trong đại sảnh liên tục vang vọng tiếng sáo trúc và tiếng cười nói vui vẻ. Dù là quan viên hay thương nhân, văn nhân mặc khách cùng đầy tớ hay những người buôn bán nhỏ, đều tụ hội ở nơi này, xen lẫn ở giữa là những người tụ họp nhau lại chơi oẳn tù tì hành lệnh, xen lẫn là tiếng đàn hát, dưới hiên trên cầu, khắp nơi bày bán đủ loại hàng hóa, trong gian đèn đuốc khắp nơi, rực rỡ muôn màu, quá nhiều thứ khiến người ta xem không xuể.

Mà lúc này, Hạ Vân Nhiễm ngồi trên xe ngựa đi dọc theo một con phố dài treo đầy các loại đèn hoa, Hạ Vân Nhiễm ít khi ra ngoài buổi tối, nên giờ phút này đang vén rèm cửa sổ xe nhìn đến mê mẩn!

Xe ngựa dừng lại ở trước một quán trà chăng đèn hoa rực rỡ, lúc này, phu xe ở phía trước đưa một tấm lụa che mặt mỏng vào phía trong, nói với Hạ Vân Nhiễm: “Thất Tiểu Thư, xin mời đeo khăn che mặt lên.”

Hạ Vân Nhiễm nhận lấy, Tiểu Thất giúp nàng đeo lên, người ngoài nhìn vào, muốn xem mặt mũi của nàng cũng không thấy rõ được.

Hạ Vân Nhiễm được Tiểu Thất đỡ đi vào trong quán trà an tĩnh, so với những nơi náo nhiệt khác, bên trong quán trà lịch sự tao nhã, có vẻ đặc biệt an tĩnh, xem ra là đã bị người ta bao hết.

Hạ Vân Nhiễm thầm nghĩ, Long Hầu phủ này đúng là có tiền, nên Long thế tử đến đây đều thích đặt bao hết!

Trên đường đi lên lầu hai đến chỗ ngồi thượng hạng gần cửa sổ, Hạ Vân Nhiễm vén khăn che mặt lên, nhìn thấy Long Diệu mặc trang phục nhã nhặn đang lười biếng ngồi trên ghế, người đàn ông này giống như một bức tranh tuyệt thế, khi giơ tay nhấc chân đều mang theo ánh hào quang, giống như Hàn Ngọc, tản ra ánh sáng làm người ta không thể coi thường.

Hạ Vân Nhiễm vén lên cái khăn che mặt khiến cho nàng có chút thở không thông, khẽ hành lễ chào hắn, “Bái kiến Long thế tử.”

Ánh mắt nhàn nhạt của Long Diệu nhẹ nhàng rơi trên gương mặt của nàng, theo đó nhìn đến đai lưng của nàng, thấy một khối ngọc bội long phượng được đeo vào hông của nàng. Khóe miệng mới có ý cười nhè nhẹ, hắn đột nhiên đứng lên nói, “Đi thôi, chúng ta đi xuống đường đi dạo một chút!”

Hạ Vân Nhiễm ngẩn ra, chẳng lẽ không để cho nàng uống ly trà sao? Tiểu Thất bị nàng bảo ở lại lầu dưới, nàng chỉ đành tự mình cầm khăn che mặt để đeo lên, nhưng có chút khó khăn, Long Diệu đi tới, hắn cao hơn nàng một cái đầu, hắn cầm lấy khăn che mặt nhẹ nhàng đeo lên giúp nàng.

Thân thể Hạ Vân Nhiễm cứng ngắc, giữa nơi hô hấp của hai người giao hòa, dường như nàng ngửi thấy được hương thơm kỳ lạ lan tỏa từ trên người hắn, không giống như mùi Long Tiên Hương mà mấy gia tộc cao quý thường dùng, mà là một loại mùi thơm nhẹ nhàng tao nhã, rất dễ ngửi.

Sau khi đã giúp nàng đeo mạng che lên cẩn thận, Long Diệu chắp tay đi ở phía trước, Hạ Vân Nhiễm đi theo phía sau, hôm nay là Tết hoa đăng, bọn họ rời khỏi quán trà, đi lẫn vào trong dòng người, thấy không ít tiểu thư công tử  đều ra đường ngắm đèn hoa, mỗi một người đều mặc những bộ trang phục diêm dúa lòe loẹt, lại không có mấy ai đeo mạng che mặt, nhưng sau lưng đều có tùy tùng đi theo. Có điều, tuy chỉ là thiên kim một gia đình giàu có bình thường, nhưng bức họa của Hạ Vân Nhiễm đã sớm được truyền khắp nơi trên phố, tuy công việc hôm nay của nàng rất quan trọng nhưng nếu để người ta biết nàng xuất hiện trên đường lớn, lại đi cùng một chỗ với Long Diệu, không phải sẽ càng làm cho lời đồn nổi lên khắp nơi sao?

Hạ Vân Nhiễm thật đúng là không hiểu được nguyên nhân vì sao Long Diệu lại làm như thế này, tại sao lại phải lôi kéo nàng cùng đi xem lễ hội hoa đăng? Chẳng lẽ chỉ đơn thuần là hứng thú thôi sao? Hay còn có dụng ý nào khác?

Trên trên mặt phố, trăm loại đèn hoa đủ mọi sắc thái được treo lên, đèn miễn tử, đèn hình các loại hoa, đèn tròn, đèn ống dài, trên trời còn có đèn Khổng Minh bay lơ lửng, dưới ánh đèn, mặt đường được chiếu rọi lên sáng rực.

Long Diệu mặc một chiếc trường bào trắng noãn như ánh trăng, bóng dáng cao ráo của hắn ở dưới ánh đèn, như được tăng thêm mấy phần dịu dàng, cộng thêm mặt mũi của hắn vốn là xinh đẹp tuyệt trần, đi trên đường phố, giống như một khối nam châm phát sáng, một mực hấp dẫn ánh mắt của những người xung quanh, có người đã nhận ra hắn, “A, kia chẳng phải là Long thế tử của Long Hầu phủ sao?”

“Đúng rồi nha! Dáng dấp mới đẹp làm sao! Thế tử cũng tới ngắm đèn hoa kìa, không biết là thiên kim nhà nào đang đi bên cạnh người thế kia, thật là may mắn được đi dạo cùng thế tử nha.”

“Chẳng lẽ Long Hầu phủ sắp sửa có rượu mừng rồi sao?”

“Thiên kim nhà nào có thể xứng đôi được với Long thế tử đây?”

“Thật là một đôi bích nhân*.”

(*Bích nhân: chỉ những người xinh đẹp).

Hạ Vân Nhiễm cũng cảm nhận được xung quanh truyền đến các kiểu bàn luận, lại còn được tắm trong những ánh mắt đố kỵ oán hận của các thiếu nữ kia, nàng lại đi qua một cách thong dong thản nhiên, đây rõ ràng là Long Diệu mang nàng đi ra ngoài rêu rao a!

Chỉ có điều, loại cảm giác này cũng không hẳn là tệ, bản thân giống như được làm ngôi sao đi ra ngoài, cực kỳ có thể diện, trong nháy mắt thỏa mãn lòng như vinh của nàng.

Rõ ràng từ nhỏ Long Diệu đã ở lớn lên giữa muôn vàn ánh mắt, đối mặt với những câu nghị luận của người khác, hắn cũng chỉ xem như nghe vào tai này lại ra tai kia, khóe miệng ẩn chứa nụ cười nhẹ, rất tự nhiên đắc ý thưởng thức hội hoa đăng.

Lại đi đến bên cạnh một gốc cổ thụ, trông thấy rất nhiều thiếu nam thiếu nữ thể hiện tình yêu với nhau, ở đầu nhánh cây treo đèn đồng tâm, loại đèn này là dùng hai ngọn đèn nhỏ kết chung lại với nhau, thêm vào đồng tâm kết, bày tỏ kết nên một tình yêu khăng khít, có vài thiếu niên, không tiếc sức mình trèo lên cây để treo đèn lên, chỉ vì nữ nhân mình yêu mến.

Toàn bộ dưới gốc cây đại thụ, đã treo tới trăm ngọn đèn nhỏ, trông như những ánh sao sáng lấp lánh, Hạ Vân Nhiễm và Long Diệu dừng ở dưới tàng cây, ánh mắt Long Diệu rơi vào trên mặt Hạ Vân Nhiễm, “Muốn treo một cái đèn nhỏ không?

Hạ Vân Nhiễm đáp lại vô cùng rõ ràng, “Thần nữ không có ý kiến.”

Long Diệu hơi ngạc nhiên, khóe miệng khẽ nhếch lên nụ cười, bước tới đứng cạnh bên một sạp hàng bán đèn, hắn tiện tay cầm một chiếc, chủ quán liền hỏi, “Hai vị muốn viết chữ sao? Hay muốn viết lên đây tên họ của nhau.”

Long Diệu lắc đầu một cái, Hạ Vân Nhiễm thấy vậy, không khỏi cười mà nói, “Ta muốn viết.”

Long Diệu hơi ngạc nhiên, Hạ Vân Nhiễm khẽ mỉm cười, cầm cây bút trong tay vung lên nghịch ngợm vẽ một hình trái tim lên đèn giấy, sau đó lại vẽ một mũi tên xuyên qua tim.

Ông chủ còn chưa từng thấy qua ký hiệu như vậy, không khỏi tò mò hỏi, “Tiểu thư, đây là ý gì?”

Hạ Vân Nhiễm mím môi cười một tiếng, “Đây là ý xuyên qua tim.”

“Tiểu thư, sao người lại viết lên ký hiệu này?” Ông chủ nghe xong lại càng không hiểu.

Thời điểm Hạ Vân Nhiễm trả lời vấn đề này, quay đầu nhìn về một thiếu niên gương mặt lạnh nhạt đứng ở bên cạnh, to gan thổ lộ nói: “Cái này như là ta bắn ra một mũi tên, bắn trúng trái tim một người, từ đó trái tim của người ấy sẽ thuộc về ta.”

Ông chủ chợt hiểu hiểu ra, cười nói, “Tiểu thư thật là khác với những người khác a!”

Ánh mắt Long Diệu hơi sáng lên, dưới ánh đèn, không hề lẩn tránh ánh mắt nóng rực của nàng.

Một đôi mắt sáng rỡ như ánh sao của Hạ Vân Nhiễm dần cong thành hình trăng lưỡi liềm, sâu xa chủ động tỏ tình.

Long Diệu xách theo đèn, nhìn cây đại thụ này, đột nhiên nhẹ nhún mũi chân một chút, thân hình giống như thiên thần bay lên, lao về phía ngọn cây, hắn treo chiếc đèn lên cành cây cao nhất ở phía trên, rồi phi thân xuống.

Những thiếu niên đứng bên cạnh cây treo đèn trông thấy vậy thì ánh mắt choáng váng, khinh công thật lợi hại nha! Chẳng bù cho bọn hắn muốn tỏ tình nên leo lên thân cây cao ba mét, còn suýt nữa té xuống.

Ánh mắt Hạ Vân Nhiễm cũng trợn to theo, thì ra ở cổ đại thật sự là có khinh công như người ta nói, nàng càng không nghĩ tới Long Diệu còn nhỏ tuổi, lại có khinh công giỏi như vậy, tư thế vô cùng tự nhiên, thật khiến người ta thán phục.

Long Diệu nhanh nhẹn nhảy đến bên cạnh Hạ Vân Nhiễm, nhìn chiếc đèn đồng tâm được treo ở nơi cao nhất trên kia, “Hài lòng không?”

“Hài lòng.” Hạ Vân Nhiễm đáp.

“Nàng cũng đã biết lai lịch của gốc cây này?”

“Cây này còn có lai lịch sao?” Hạ Vân Nhiễm tò mò hỏi.

Một vị nam tử trẻ tuổi đứng bên cạnh trả lời nàng, “Cô nương không biết sao? Đây là cây Bỉ Dực Song Phi* nổi danh nhất Kinh Thành chúng ta. Chúng vốn là hai cái cây ở cạnh nhau, tương truyền vào trăm năm trước, có một cặp đôi yêu nhau, vì muốn chứng minh tình yêu kiên trinh không đổi, đã cùng nhau tự vẫn ở nơi này, vốn là hai cái cây khác biệt lại đột nhiên biến thành hai cây quấn vào chung một chỗ, trở thành một gốc cây. Để ghi nhớ nơi đây có lưu giữ tình yêu của hai người, cũng để chứng minh cây này thần kỳ, từ đó mọi người bắt đầu treo đèn đồng tâm ở chỗ này, nghe nói, chỉ cần là nam nữ yêu nhau, treo đèn ở cây này, đều có thể có được tình yêu mỹ mãn, nhưng nếu như phản bội lẫn nhau, sẽ có oán linh theo đuôi cả đời, cả đời bất hạnh. Cho nên, mỗi khi đến Tết hoa đăng, để chứng minh tình yêu kiên trinh của mình, nam nữ trẻ tuổi trong thành đều sẽ tới nơi này treo đèn đồng tâm kết, bày tỏ tình ý của mình.”

(*Bỉ Dực Song Phi: Cây sinh đôi, hay chung gốc.)