Độc Y Thế Tử Phi Tuyệt Sắc

Chương 57: Được, ta đồng ý với nàng!




Edit: Tử Dương Hoa

Giọng nói của vị nam tử trẻ tuổi này rất trong trẻo, chẳng những Hạ Vân Nhiễm lắng nghe, mà mấy đôi nam nữ bên cạnh đều nghe hết sức nghiêm túc, nhìn cái cây cổ thụ cao vút này, cành lá rậm rạp, càng khiến cho truyền thuyết này rất đáng tin, không hề nghi ngờ.

Hạ Vân Nhiễm nghe được cũng lộ ra mấy phần xúc động, chuyện này làm nàng nhớ lại một bài thơ cây sồi, cây, nắm chặt dưới mặt đất, lá, chạm nhau ở trong mây, chia sẻ luồng không khí lạnh, giông bão, sét đánh, cùng cảm nhận sương mù bao quanh, cầu vồng bảy sắc, đây mới là tình yêu vĩ đại, trung thành, không chỉ có yêu ngươi bằng thân thể to lớn, còn yêu ngươi kiên trì một vị trí, như đất dưới chân.

Ánh mắt của Hạ Vân Nhiễm lơ đãng chạm phải ánh mắt của Long Diệu, ánh mắt của hắn tựa như những vì sao, vừa giống như là đang nghe, lại như là có suy nghĩ khác.

“Thật là một câu chuyện đẹp.” Hạ Vân Nhiễm không khỏi tán dương một tiếng.

“Cô nương, cô và vị công tử này đã treo chiếc đèn này lên, tại hạ chúc hai vị trăm năm thuận hòa, hạnh phúc dài lâu.” Nam tử kia chắp tay chân thành nói.

Lúc này Hạ Vân Nhiễm mới phát hiện ra, mình cùng Long Diệu đã bị ma chú của cái cây tình yêu này khóa chặt rồi, nàng thật là vừa bực mình vừa buồn cười, nàng là không tin có oán linh theo đuổi trong câu chuyện này, chỉ là, nếu như việc này thực sự có thể đại biểu cho cái gì, Long Diệu làm như vậy, có phải đã đồng ý giúp nàng hay không, hắn sẽ cưới chứ?

Tâm tình Hạ Vân Nhiễm chợt thay đổi xong, nàng thoải mái đón nhận lời chúc phúc của vị nam tử trẻ tuổi này, cơ thể nhỏ nhắn nép vào bên người Long Diệu nói: “Nghe thấy lời nói của vị công tử kia không? Cả đời này cũng không cho phản bội thiếp! Cẩn thận oan hồn quấn người.”

“Tất nhiên là không rồi.” Long Diệu bình tĩnh phối hợp trả lời.

Hạ Vân Nhiễm trừng mắt nhìn, ngược lại đến phiên nàng á khẩu, đây là hắn đang nói thật hay giả? Chẳng lẽ hắn lại muốn đùa thành thật? Thật sự sẽ cưới nàng về làm Thế tử phi?

“Ơ, đây không phải là Long thế tử của Long Hầu phủ sao?” Có vị công tử mặc quần áo gấm vóc tiến lên nịnh hót cười nói, nói xong, một đôi ánh mắt của hắn lại quay sang nhìn đến Hạ Vân Nhiễm đứng bên cạnh Long Diệu, chỉ riêng việc nhìn thấy một đôi hàng mi nét mày xinh đẹp hắn liền sợ hãi thầm than, bên dưới lớp lụa mỏng có thể mơ hồ thấy được mặt mũi tinh xảo xinh đẹp, mặc dù không có nhìn thấy toàn bộ, nhưng cũng có thể khẳng định là tuyệt sắc giai nhân rồi.

Người xung quanh cũng thi nhau trầm trồ lên tiếng, Long thế tử đó! Đây chính là đại thiếu gia Long Hầu phủ! Hắn và vị cô nương xinh đẹp này bày tỏ tình cảm với nhau, xem ra chẳng mấy chốc Long Hầu phủ sẽ có Thế tử phi rồi.

Mấy năm gần đây, kể từ Long Hầu gia đóng cửa từ chối tiếp khách, dưỡng bệnh tại giường, Long Hầu phủ cũng không có tin tức mới gì truyền ra ngoài, có được chút tin nào, cũng có thể trở thành đề tài câu chuyện của các quan lại quyền quý, hoặc là người trong Hoàng thất.

Hôm nay, Long Diệu lại công khai dẫn theo một cô gái thần bí đi du ngoạn, còn treo đồng tâm kết, đây quả thật là tin tức lớn a! Không biết thiếu nữ nhà nào có phúc khí được gả cho người tài năng nổi trội, tuấn mỹ bất phàm như Long thế tử đây.

Hạ Vân Nhiễm níu lấy Long Diệu nhìn một hồi, đột nhiên hiểu ra, hắn chính là đang làm bộ nha! Thực chất là muốn kéo nàng cùng làm ra xì căng đan, sau đó làm oanh động Kinh Thành!

Dưới ánh đèn, có bao nhiêu đôi mắt ái mộ Long Diệu, lại có bao nhiêu đôi mắt đố kỵ Hạ Vân Nhiễm, điều này thật sự khiến cảm nhận một cách sâu sắc, đứng chung một chỗ với người đàn ông này, thật là rất áp lực.

Chỉ có điều, sao mà tâm tình lại tốt như vậy đây?

Tiếp đó, Long Diệu dẫn nàng đi tới nơi thuyền hoa đã chuẩn bị xong, thuyền hoa này thuận đường xuôi xuống, trên mặt nước sông phủ đầy không ít đèn hoa đăng, tùy ý nhấc lên một chiếc, còn có thể nhìn thấy phía trên viết lời tâm tình của những đôi nam nữ.

“Nói như vậy, là người đồng ý với thần nữ rồi sao? Lúc nào thì tới cửa cầu hôn?” Hạ Vân Nhiễm hướng ánh mắt sang phía đối diện, tìm hỏi, trò ám muội cũng đã chơi, đèn cũng đã ngắm, nàng sẽ phải ép hắn cho mình một đáp án.

“Tạm thời ta không có ý nghĩ này.” Long Diệu trả lời.

Sắc mặt Hạ Vân Nhiễm tối sầm lại, có chút tức giận nói, “Cái gì? Ô nhục thanh danh của ta, lại lấy đi bộ cờ của ta, ngươi còn tính toán không lấy ta?”

“Thời cơ chưa tới.”

“Thời cơ nào chưa tới, ngươi có biết địa vị của ta ở trong phủ đang nguy hiểm đến mức nào không? Nếu để cho phụ thân ta biết ta không muốn gả cho Nhị hoàng tử, ta liền xong đời.” Hạ Vân Nhiễm thở phì phò nói.

“Nếu như phụ thân nàng biết chuyện nàng tới tìm ta, chỉ sợ sẽ càng thêm tức giận!” Hắn cười lên, nhất thời rất mê người.

“Thế nào, ngươi sợ phụ thân ta?” Hạ Vân Nhiễm nhíu mày, chẳng lẽ nàng tìm nhầm người? Hắn rõ ràng chính là một tên nhát gan sợ chết? Nếu như là vậy, nàng cũng quá lãng phí thành ý biểu lộ ra rồi.

Long Diệu cười không nói, “Nếu như ta nói sợ thì sao?”

“Ngươi… Ngươi không đến mức đó chứ! Một Long Hầu phủ to lớn như thế mà lại sợ phụ thân ta sao?” Ngược lại, Hạ Vân Nhiễm bị ép đến mức nóng nảy.

“Sau lưng phụ thân của nàng còn có một Nhị hoàng tử, ngươi có bao giờ nghĩ tới, nếu như tương lai Nhị hoàng tử may mắn lên ngôi hoàng đế, kết quả dành cho Long Hầu phủ ta là cái gì?” Ánh mắt Long Diệu lấp lánh nhìn nàng nói.

Hạ Vân Nhiễm nhất thời nghẹn họng, đây chính là một hậu quả vô cùng đáng sợ, nàng híp một con mắt hỏi, “Vậy ngươi sẽ đối phó với Nhị hoàng tử chứ?!”

“Nếu như ta đối đầu với Nhị hoàng tử, đó chính là ủng hộ phe Thái tử, mà ta đây cũng không ưa gì Thái tử.” Long Diệu lắc đầu một cái, giống như là vô cùng khổ não.

Hạ Vân Nhiễm không sợ chết nói: “Thân thể hoàng thượng vẫn khỏe mạnh như thế, đại khái trong vòng mấy chục năm, thế cục của triều đại này cũng sẽ không thay đổi, chúng ta còn có thời gian.”

“Ý của nàng là?” Ánh mắt Long Diệu biến thành đen, gương mặt đẹp đẽ như bạch ngọc hơi trầm xuống, trong sâu thẳm ánh mắt xuất hiện tia sáng phức tạp.

Hạ Vân Nhiễm lớn mật phân trần nói: “Việc đời không có gì là tuyệt đối, ngươi không thích Thái tử, ta không thích Nhị hoàng tử, trong hoàng cung này lại không chỉ có hai người bọn họ, vị Tứ hoàng tử kia cũng không tệ a! Ta cũng rất thích.”

Đôi mắt của Long Diệu sâu thẳm, xoáy nước ở trong đó càng tản ra càng lớn, dường như muốn hút một Hạ Vân Nhiễm nhỏ bé vào trong, áo bào trắng ở trên người hắn nhẹ nhàng run rẩy, đột nhiên, ánh mắt của hắn trở nên nặng nề vô cùng, biểu cảm trên mặt dường như quá thâm trầm so với tuổi của hắn, nhưng chỉ trong nháy mắt đã khôi phục lại vẻ lạnh nhạt bình thường, hắn cong môi cười một tiếng, đáp lại hết sức dứt khoát, “Được, ta đồng ý với nàng.”

“Hả?” Nhất thời Hạ Vân Nhiễm còn chưa kịp phản ứng lại.

“Ta sẽ cưới nàng.” Giọng nói của Long Diệu trầm thấp, phảng phất như một lời thề có giá trị.

Hạ Vân Nhiễm nghe được lời này không biết là vui vẻ hay là kinh hãi, này này chuyện này… Nàng đã nói là diễn trò rồi đấy? Sao hắn lại nghiêm túc như vậy? Ây da, quả nhiên là tiểu thiếu niên a! Vừa đụng tới mấy chuyện cảm tình liền nghiêm túc, phải thế nào để thay đổi được đây?

Thuyền hoa theo dòng nước trôi mãi tới một dặm ngoài bờ sông, lúc hai người lên bờ, thì đã có hai chiếc xe ngựa dừng ở phía trên chờ, Long Diệu nói với nàng: “Đêm đã khuya rồi, trở về phủ đi!”

“Được.” Hạ Vân Nhiễm gật đầu một cái, nàng vén rèm bước lên xe ngựa bên cạnh.

Long Diệu đưa mắt nhìn theo bóng dáng xe ngựa của nàng đi trước, rồi mới lên chiếc xe ngựa phía sau rời đi.

Hạ Vân Nhiễm trở lại phủ, nhưng Lý Nguyệt Kiều đã sắp điên lên rồi, vừa nghe nói nàng đi ngắm hội hoa đăng, bình thường không nỡ trách cứ nàng, giờ cũng không nhịn được mà có chút giận rồi, “Vân Nhiễm, thân phận bây giờ của con là gì? Tại sao có thể tùy ý xuất phủ như thế? Ngộ nhỡ gặp phải kẻ xấu thì biết phải làm sao hả? Ngay cả một tùy tùng cũng không mang theo, con cũng quá lớn mật rồi.”

“Mẫu thân, đừng nóng giận, không phải con đã bình an vô sự trở về rồi hay sao?” Hạ Vân Nhiễm cười lấy lòng nói, le lưỡi một cái, lộ vẻ nghịch ngợm.

“Con nha… Thật không khiến cho ta yên tâm được.” Lý Nguyệt Kiều thấy nàng như vậy, liền không còn lòng dạ nào mà mắng nữa rồi.

Hạ Vân Nhiễm trở về phòng, trong lòng cũng coi như an tâm phần nào, Long Diệu sẽ lấy nàng, điều này chứng tỏ nàng sẽ có cơ hội thoát khỏi sự khống chế của Hạ Huyền rồi.

Ngày hôm sau, tin tức Thế tử Long Hầu phủ dẫn một mỹ nhân thần bí đi dạo trong lễ hội hoa đăng lan truyền nhanh chóng khắp kinh thành, đến cả những người trong Hoàng thất cũng đều nghe thấy, và vô cùng ngạc nhiên thân phận thần bí của vị mỹ nhân kia, khiến cho mọi người suy đoán khắp nơi, mà chuyện này cũng âm thầm làm thay đổi hướng gió thế cục trong triều, đặc biệt là Thái tử và Nhị hoàng tử, cũng phái người bắt tay vào điều tra thân phận của cô gái cùng đi với Long Diệu. Nếu như là con cái của quan thần trong triều, vậy thì việc đầu tiên họ phải làm là kết giao thân mật với vị quan kia. Đáng tiếc, tin tức này tới đột ngột, bọn họ nhất thời không bắt được trọng điểm, Thái tử tỉnh táo hơn, đã phái người đi đến dưới tàng cây Bỉ Dực Song Phi, muốn tìm được ngọn đèn tối hôm qua Long Diệu treo kia, có người nói là chiếc đèn kia treo một mình ở nơi cao nhất, nhưng khi người của hắn tới thì không còn thấy đèn, không biết là bị ai lấy đi mất.