Dụ Đồng

Chương 6




Vừa nhìn hai người trước mặt, Nghiệt Đồng đã biết đó là ai. Hình dáng mẫu thân rất giống với cảm giác nàng mang đến cho nó, còn hơi thở của người còn lại khiến nó cảm thấy bực bội muốn giết người. Đôi mắt Nghiệt Đồng bắt đầu tối sầm.

Đột nhiên, Thần phi cảm thấy một ánh mắt khác thường đang chăm chú nhìn ả. Quay đầu lại nhìn, ả bỗng cảm thấy cho dù nhìn thấy quỷ thật, ả cũng không hoảng sợ như bây giờ.

Tiêu hậu thấy Thần phi đột nhiên quay đầu lại rồi mặt mũi tái nhợt, liền đưa mắt theo hướng ả nhìn, và nàng nhìn thấy một cảnh tượng mà cả đời này, nàng sẽ không bao giờ quên. Con trai nàng đứng ở đó, cách nàng không xa, mở to đôi mắt, đôi mắt nàng chưa bao giờ thấy trên đời, nhìn chằm chằm vào Thần phi.

Phải miêu tả đôi mắt đó ra sao đây! Dường như bảy sắc ánh sáng đang chuyển động bên trong nó. Màu đen, màu tím, màu đỏ, màu cam… đủ các loại màu sắc từ từ hiện lên xung quanh con ngươi. Dưới hai hàng lông mi dài cong vút, những tia sáng từ đôi mắt phượng tỏa ra rực rỡ. Mà giờ phút này, trong ánh bảy sắc kia, sắc đỏ càng lúc càng rõ, tốc độ xoay chuyển càng lúc càng nhanh, ánh mắt Nghiệt Đồng cũng theo đó mà u ám dần. Khuôn mặt lạnh như băng cùng với đôi mắt khát máu, hai luồng khí đầy mâu thuẫn cứ vờn quanh thân hình Nghiệt Đồng.

Di Hiên cung lúc này thật lặng lẽ. Tất cả mọi người ở đây đều sững sờ nhìn thân hình đột nhiên xuất hiện ấy, nhìn đôi mắt không cách nào hình dung được bằng lời ấy. Không ai dám phát ra một tia âm thanh dù là nhỏ nhất, thậm chí cũng chẳng dám nhúc nhích lấy một phân, không khí bắt đầu trở nên ngột ngạt. Và rồi, Thất hoàng tử chậm rãi đi đến chỗ Thần phi.

Thần phi nhìn thân hình nhỏ bé đang tiến đến gần mình, cảm thấy cổ họng như bị ai đó bóp nghẹt, mồ hôi lạnh chảy xuôi theo sống lưng. Ả muốn kêu nhưng kêu không được, ả thậm chí còn nghe rõ ràng tiếng tim đập thình thịch, giống như tiếng bước chân của người nọ. Thần phi cảm thấy thân thể mình như bị đông cứng, rồi sau một giây, ả lại cảm thấy mình sắp bị thiêu đốt thành tro.

Cách Thần phi năm bước, Nghiệt Đồng từ từ giơ tay phải lên. Đây là cách Nghiệt Đồng thích dùng để đối đãi với những kẻ khiến nó vô cùng chán ghét - moi tim. Phương pháp này có thể giải tỏa được mọi bực bội trong lòng nó.

“Nguyệt nhi!!!” Ngay khi Nghiệt Đồng chuẩn bị xuống tay, trong chớp mắt, Tiêu Lâm đột nhiên chạy tới nắm lấy tay nó, rồi ôm cứng nó vào trong lòng.

“Nguyệt nhi, Nguyệt nhi, nguôi giận nào, ngoan, đừng giận nữa.” Tiêu Lâm ôm chặt lấy con nàng, rồi không ngừng vỗ về nó. Nàng biết con nàng đang cực kỳ phẫn nộ mặc dù khuôn mặt vẫn lạnh như băng. Khi nàng thấy nó giơ tay lên, dù không hiểu nó định làm gì nhưng nàng biết nếu không ngăn cản, Thần phi nhất định sẽ chết. Nàng gắt gao ôm lấy nó, xiết chặt bàn tay nó. Nàng chẳng có thời gian lo lắng vì sao con nàng đột nhiên mở mắt cũng như ngắm nhìn đôi mắt xinh đẹp kia, nàng chỉ biết, bây giờ nàng không thể buông tay, nàng phải giúp nó bình tĩnh lại.

Khi nghe thanh âm chói tai của Thần phi bên ngoài, trong lòng Nghiệt Đồng cảm thấy không thoải mái. Nó biết nơi này không phải Thiên triều nên đã cố gắng nhẫn nại. Nhưng khi tiếng ồn ào càng lúc càng lớn, thanh âm chói tai ấy càng lúc càng cao, Nghiệt Đồng đã không thể khống chế nổi lửa giận trong lòng. Nghiệt Đồng cũng không hiền lành gì cho cam, lại vô cùng chán ghét ồn ào. Xung quanh càng ồn ào, Nghiệt Đồng sẽ càng bực bội. Nó nhẫn nại cũng có mức độ, nếu vượt qua mức độ ấy, Nghiệt Đồng sẽ hủy diệt thứ gây ra sự ồn ào đó, bất kể là cái gì. Đối với Nghiệt Đồng mà nói, những chuyện có thể xảy ra sau này không phải là việc nó cần bận tậm, nó hiện giờ chỉ muốn đem cái âm thanh khiến nó khó chịu kia đi hủy diệt.

Lúc Tiêu Lâm chạy tới cầm lấy tay nó, rồi ôm chặt lấy nó, dùng thanh âm dịu dàng quen thuộc vỗ về nó, bảo nó đừng tức giận, Nghiệt Đồng mới triệt tiêu số năng lượng đã ngưng tụ trên tay. Bây giờ nó bắt đầu lại phân vân. Hành động của Tiêu Lâm nằm ngoài dự đoán của nó. Nó vẫn biết mình không hề giải thích được hết suy nghĩ của nàng nhưng bây giờ nàng càng khiến nó không thể hiểu nổi. Vì sao nàng lại không giống như những người khác, vì sao nàng đã thấy nó như vậy lại vẫn còn ôm nó, nói chuyện với nó.

Tiêu Lâm cảm giác được con nàng đang dần dần bình tĩnh trở lại, từ từ thả lỏng thân thể dựa vào ngực nàng. Nàng biết mình đã thành công nhưng giờ phút này, lòng nàng ngổn ngang trăm mối tơ vò. Con trai nàng đột nhiên dùng tư thế ấy xuất hiện trước mặt nàng. Đó không còn là đứa con quen thuộc mỗi ngày nàng đều ôm vào lòng, nhưng độ ấm cùng hơi thở của thân hình nhỏ bé đang nằm gọn trong lòng nàng lúc này sao mà thân quen đến thế. Nàng chưa bao giờ nghĩ đến hình dáng thật sự của con mình lại là như vậy. Tiêu Lâm vừa muốn khóc, vừa muốn cười, lại muốn gào to lên cho cả thiên hạ biết cảm xúc của nàng. Nhưng trên tất cả, lúc này đây nàng chỉ muốn ôm chặt đứa con bé nhỏ vào lòng. Đứa con yêu dấu của nàng cuối cùng đã thức tỉnh sau một giấc ngủ dài.

Cảm thấy vòng tay đang ôm lấy mình càng lúc càng xiết chặt hơn, lửa giận trong lòng Nghiệt Đồng cũng dần dần hạ xuống. Mặc dù nó vẫn không thể hiểu nổi nàng, nhưng nó biết, nàng là người sinh ra nó. Nàng không giống những người khác, nàng không sợ nó. Nàng giống như Phong Mạc không sợ đôi mắt yêu nghiệt của nó. Lần đầu tiên, Nghiệt Đồng thừa nhận người phụ nữ đang ôm nó là mẫu thân của mình. Trong mắt mẫu thân không có một tia sợ hãi, hoảng loạn, tuyệt vọng hay phẫn nộ nào như na đạt. Trong vòng tay nàng, Nghiệt Đồng không còn là Nghiệt Đồng nữa. Nó, là Ti Hàn Nguyệt. Cho nên, Nghiệt Đồng không muốn nàng nhìn thấy đôi tay nó nhuốm máu. Nó sẽ không giết người trước mặt nàng. Trực giác nói cho nó biết, nàng không thích thế. Nghiệt Đồng buông lỏng chính mình dựa vào lồng ngực quen thuộc.

Cảm thấy cái hơi thở khiến nó chán ghét vẫn còn luẩn quẩn gần đó, Nghiệt Đồng ngẩng đầu lên, liếc nhìn Thần phi vẫn đứng ngây ngốc ở chỗ cũ, chỉ nói một chữ: “Biến!!!” rồi lại tiếp tục nhắm mắt, tựa đầu lên vai mẫu thân.

“A!!!” Một tiếng hét chói tai vang lên. Thần phi như bị cái gì đó đâm vào, trong nháy mắt sực tỉnh, rồi vôi vàng hấp tấp rời khỏi Di Hiên cung như bị ma đuổi. Mà bọn cung nữ thái giảm đi cùng ả giờ lúc này cũng chẳng còn tí sức lực nào nhắc nhở chủ tử của mình phải giữ phong thái của một quý phi cả.

Mà mọi người trong Di Hiên cung trong nháy mắt cũng tỉnh táo lại, rồi sau đó đồng loạt quỳ xuống tung hô: “Chúc mừng nương nương, chúc mừng nương nương. Điện hạ hồng phúc tề thiên. Nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế, điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”

“Nguyệt nhi, gọi ‘mẫu hậu’ đi con~~”

“Mẫu hậu."

“Ha ha ha, Nguyệt nhi, gọi lại lần nữa đi con~~”

“Mẫu hậu.”

“Ha ha ha ha ha ha…”

“Một lần nữa nào…”

“…”

“Tiểu thư à, người đã bắt điện hạ gọi ‘mẫu hậu’ hơn 20 lần rồi. Điện hạ mới hồi phục lại, người cứ như thế này sẽ khiến điện hạ hoảng sợ mất. Người xem, điện hạ nhìn người có khác gì nhìn người điên đâu.” Nhìn tiểu thư vừa vào phòng đã như mất trí rồi, lại nhìn điện hạ dùng ánh mắt như trông thấy quái vật xem tiểu thư, Xuân Mai hoàn toàn có thể khẳng định, điện hạ cực kỳ bình thường, người có vấn đề phải là tiểu thư mới đúng.

“Xuân Mai à, ta biết hiện giờ mình rất kỳ cục, nhưng ta hạnh phúc quá, ta không thể kềm được. Nguyệt nhi của ta cuối cùng cũng đã khôi phục lại rồi, con mắt, giọng nói, tất cả đều bình thường cả. Ta hạnh phúc quá! Nguyện vọng ta ngày ngày cầu xin suốt hai năm cuối cùng cũng đã thành sự thật. Ngươi bảo ta làm sao bình tĩnh cho được. Giờ ta chỉ muốn nhìn con mắt của Nguyệt nhi, nghe Nguyệt nhi nói chuyện. Hôm nay ngươi đừng hòng ngăn cản được ta. Xuân Mai à, ngươi không cảm thấy, Nguyệt nhi giống như tiên đồng lạc bước xuống trần gian sao? Đôi mắt xinh đẹp này, thanh âm tuyệt vời này, nhân gian làm sao có được. Vậy mà đó lại là con ta, ta không vui sao được, ha ha ha ha ha…, hơn nữa, vừa rồi Nguyệt nhi quả thật rất oai phong…” Vị hoàng hậu nổi danh thiên hạ của Đại Yển quốc hiện giờ đã hoàn toàn phát cuồng. Tiêu Lâm cảm thấy nàng hạnh phúc chết đi được. Nàng chưa bao giờ cảm thấy mình hạnh phúc hơn hôm nay.

Xuân Mai có thể hiểu được tại sao tiểu thư lại biến thành như vậy. Lúc nãy ngoài phòng khách, nàng đã biết đôi mắt của điện hạ đẹp đẽ đến nhường nào. Điện hạ chưa mở mắt thì khuôn mặt đã cực kỳ xinh đẹp rồi, mà điện hạ lúc này, một câu “tuyệt sắc giai nhân” sao có thể hình dung hết. Nhan sắc tiểu thư đã chim sa cá lặn rồi, thế mà cũng chẳng bằng một phần mười của điện hạ. Tựa như yêu tinh nhưng chẳng mê hoặc lòng người, xinh đẹp tuyệt trần mà lại lạnh lùng băng giá. Mà giọng nói trầm thấp của điện hạ, không giống như âm thanh non nớt của trẻ con, cũng chẳng giống như âm thanh mạnh mẽ, hùng hồn của nam giới khi trưởng thành. Âm thanh đó trong trẻo như tiếng suối chảy, ngân nga như tiếng đàn dạo chơi phương xa. Xuân Mai nghe mà tưởng một dòng nước trong lành mát lạnh đang chảy qua tim nàng. Sở hữu dung nhan cùng với giọng nói như vậy, nói điện hạ là tiên đồng bị đày xuống trần gian cũng không quá đáng.

Xuân Mai rất khâm phục tiểu thư, người có thể nhìn chằm chằm vào đôi mắt của điện hạ mà vẫn chẳng làm sao cả. Đôi mắt ấy dường như nuốt chửng linh hồn bất cứ ai nhìn vào nó. Trước nó, mọi thứ đều bị phơi bày, không cách nào che dấu. Vạn vật trên thế gian này đều nằm trong đôi mắt ấy nhưng lại chẳng có vật gì có thể tiến sâu vào trong đáy mắt. Một đôi mắt khiến người đời khát vọng nhưng lại không dám theo đuổi. Lúc này đây, Xuân Mai không cách nào nhìn thằng vào mắt điện hạ giống như tiểu thư của nàng. Khi điện hạ nhìn nàng, nàng chỉ có thể bối rối cúi đầu, né tránh bảy sắc ánh sáng ấy. Mà khi ánh mắt đó rời đi, nàng lại không nhịn được ngẩng đầu tìm kiếm nó. Xuân Mai khẽ thở dài trong lòng. Điện hạ như vậy, đối với tiểu thư mà nói, là phúc hay là họa đây? Nàng chỉ có thể khẳng định, từ hôm nay trở đi, mọi thứ sẽ bắt đầu thay đổi.

“Ô ô ô, Nguyệt nhi, sao con không gọi ‘mẹ’ chứ, gọi ‘mẹ’ đi mà.” Tiêu Lâm ai oán nhìn Nghiệt Đồng nói. Nàng muốn Nguyệt nhi gọi ‘mẹ’, nhưng con nàng sống chết cũng không chịu mở miệng nói lấy nửa lời. Nàng ép nó cả nửa ngày kết quả nó lại gọi nàng là ‘mẫu hậu’.

Nghiệt Đồng nhìn mẫu thân mình như nhìn quái vật. Giờ phút này, nó có thể khẳng định chắc chắn, mẫu thân nó không phải người bình thường. Đã không sợ hãi thì thôi, lại còn cười như thể… Trong phạm vi ngôn ngữ của mình, Nghiệt Đồng đã không thể nào mô tả tình huống bây giờ. Lại nhìn Xuân Mai, mặc dù khi nó nhìn nàng, nàng lại cúi đầu né tránh nhưng trong lòng nàng không có những cảm xúc nó vốn đã quen từ kiếp trước. Nghiệt Đồng cảm giác, 21 năm kinh nghiệm làm người của mình đối với người ở đây hoàn toàn vô dụng. Số lần nó phải tự hỏi trong khoảng thời gian này đã vượt xa số lần trong cả 21 năm kiếp trước cộng lại.

“Nguyệt nhi sao không gọi ‘mẹ’ chứ. Nguyệt nhi ơi, Nguyệt nhi à, Nguyệt nhi gọi ‘mẹ’ đi~~” Phong thái của một Quốc mẫu nay còn đâu. Tiêu Lâm bám dính lấy đứa con mới hai tuổi của mình, giống như cô con gái nhỏ đòi cha cho kẹo.

Xuân Mai tự động nhắm mắt lại coi như không thấy. Quá mất mặt! Nàng không dám nhìn thêm một giây nào nữa.

“Không!” Âm thanh vô cảm lại vang lên.

Tiêu Lâm sững sờ một chút, rồi lại cất cao giọng hơn. “Không!? Sao lại không? Ưm… Ưm… Ưm…”

“Ồn!” Âm thanh đã có chút trầm xuống. Cau mày, Nghiệt Đồng lấy tay bịt miệng Tiêu Lâm. Nó không thể giết nàng, vậy làm cho nàng im miệng lại là được. Lúc nãy nàng vừa khóc lóc vừa kêu loạn đã khiến nó bực bội chết đi được rồi, giờ thêm nữa chắc nó không chịu nổi mất.

Tiêu Lâm hóa đá hoàn toàn…

Nghiệt Đồng cũng không biết, cuộc đời của nó lúc này mới chính thức bắt đầu.

“Hoàng thượng giá lâm ~~~”

Tiêu Lâm ngay lập tức tỉnh táo lại. Việc lớn thế này hoàng thượng sao có thể không biết. “Nguyệt nhi, ở yên đó, đừng chạy lung tung.” Tiêu Lâm vội vàng dặn dò con nàng, liếc nhìn Xuân Mai đầy ẩn ý, rồi xoay người đi ra ngoài. Xuân Mai lo lắng nhìn Ti Hàn Nguyệt một chút rồi cũng đi theo Tiêu Lâm.

Lúc này, trong lòng Tiêu Lâm thấp thỏm không yên. Không biết hoàng thượng thấy Nguyệt nhi như thế sẽ nghĩ gì. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, nàng cũng sẽ không tiếc hết thảy bảo vệ Nguyệt nhi, bảo vệ đứa con nàng khó khăn lắm mới có được này.

“Thần thiếp (nô tỳ, nô tài) khấu kiến hoàng thượng. Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

“Bình thân.”

“Tạ ơn hoàng thượng.”

“Vừa rồi Thần phi chạy đến chỗ trẫm nói Thất hoàng tử bị ma quỷ nhập vào, tự dưng mở mắt nói chuyện, còn thiếu chút nữa thì giết chết nàng ta. Bây giờ cả hậu cung đều vì chuyện này mà nhốn nháo khắp nơi. Chuyện này rốt cục là như thế nào!?” Ti Ngự Thiên lạnh lùng hỏi, thanh âm mang theo chút tức giận. Vừa rồi, Thần phi chạy đến Ngự thư phòng khóc lóc la hét om sòm, bộ dáng điên cuồng không có chút phong thái nào của quý phi. Thật là chẳng ra thể thống gì cả.

Tiêu Lâm mặc dù biết con người đang đứng trước mặt nàng lúc này đối xử với nàng và Nguyệt nhi không tệ, nhưng nàng không cho rằng, hắn thật lòng sủng ái nàng. Tâm tư Ti Ngự Thiên thì cho dù nổi danh là tài nữ như nàng cũng không cách nào nắm bắt được. Cho nên, Tiêu Lâm phải thận trọng cân nhắc xem nên giải thích cho hoàng thượng chuyện hôm nay như thế nào để không làm liên lụy đến Nguyệt nhi.

“Hoàng thượng, lúc đầu thái y chẩn đoán chân Nguyệt nhi bẩm sinh yếu ớt, cuộc đời này e phải gắn liền với giường bệnh, thế nhưng nửa năm trước, Nguyệt nhi đã có thể tự mình đi lại được. Về sau thái y nói, có thể vì chuyện năm đó nên Nguyệt nhi phát triển có phần chậm hơn so với những đứa trẻ khác.”

Ti Ngự Thiên nhìn Tiêu Lâm lúc này đang do dự, liền thúc giục “Rồi sao nữa?” Âm thanh đã có một tia không kiên nhẫn, ánh mắt sắc bén vẫn nhìn chằm chằm vào Tiêu Lâm.

“Hôm nay Thần phi đến chỗ thần thiếp là muốn hỏi xin số tơ lụa năm nay hoàng thượng ban thưởng riêng cho thần thiếp. Bời vì chuyện này không hợp với lễ nghĩa nên thần thiếp đã cự tuyệt Thần phi. Có thể do thần thiếp dùng từ sai khiến Thần phi không vui. Thần phi lúc ấy có chút kích động nên đã cùng thần thiếp xảy ra một chút to tiếng.” Tiêu Lâm cẩn thận nhìn hoàng thượng rồi tiếp tục nói : “Đều do thần thiếp không tốt. Thần thiếp tuy thân là hoàng hậu nhưng lại không có năng lực quản lý hậu cung, xin hoàng thượng tha tội.”

“Hừ, xem ra Thần phi đã quên mất thân phận của mình.” Ti Ngự Thiên cau mày, rồi quay lại phân phó Thái giám tổng quản Lý Đức Phú : “Truyền ý chỉ của trẫm, Thần phi được sủng mà kiêu, phớt lờ thân phận, coi thường lễ nghĩa, thân là quý phi lại ngang nhiên làm hỗn loạn hậu cung, lệnh Thần phi đóng cửa sám hối ở Cảnh Nghi cung hai tháng, không được tham gia dạ yến cuối năm, thu hồi số tơ lụa đã ban tặng. Mong nàng lấy đó làm gương, về sau không làm điều gì tổn hại đến thân phận mình nữa.”

“Nô tài tuân chỉ.”

Sau đó, Ti Ngự Thiên nhìn Tiêu Lâm. Thấy hoàng thượng ngay trước mặt mình trừng phạt Thần phi, Tiêu Lâm không thể nói việc Thần phi hạ nhục Nguyệt nhi. Nếu không, nàng e hoàng thượng sẽ nghi ngờ nàng bỏ đá xuống giếng, tát nước theo mưa. Vậy nên nàng do dự một lúc rồi nói: “Sau đó không biết tại sao, Nguyệt nhi tự dưng lại chạy ra ngoài, mở mắt nói chuyện, rồi Thần phi cũng đột nhiên rời đi. Trong lòng thần thiếp cũng cảm thấy kỳ quái. Về sau thần thiếp hỏi Nguyệt nhi mới biết, Nguyệt nhi vẫn cảm giác được mọi thứ xung quanh, chỉ là khí lực dường như bị cái gì đó phong ấn lại, vừa rồi thần thiếp với Thần phi to tiếng có thể đã kích thích Nguyệt nhi, nên Nguyệt nhi tự nhiên khôi phục lại bình thường.”

Tiêu Lâm hi vọng lý do này có thể khiến hoàng thượng hài lòng. Có trời mới biết sự thật thế nào, hỏi Nguyệt nhi thì nó không chịu trả lời.

“Hừ? Thật thế sao?” Ti Ngự Thiên hoài nhi hỏi lại “Thế tại sao không đưa Nguyệt nhi ra gặp trẫm.” Âm thanh đã có chút không hài lòng.

“Muôn tâu hoàng thượng, thần thiếp chỉ muốn hoàng thương chuẩn bị trước rồi mới đưa Nguyệt nhi ra gặp ngài. Dẫu sao chuyện này cũng đến quá đột ngột. Thần thiếp xin phép dẫn Nguyệt nhi ra.”