Đương Lúc Xuân Đến Tôi Nhớ Người

Chương 22: Đẹp đến mức có thể chữa khỏi chứng ghê sợ đồng tính luyến ái của tao




EDITOR: LAM

Du Trọng Hạ trở về nhà, một thân một mình đón lễ Quốc Khánh trong bảy ngày.

Em trai của cậu là Du Quý Dương hiện tại đã là năm cuối cấp cho nên cũng chỉ được nghỉ có ba ngày, ngày mùng bốn nó phải cắp sách tới trường rồi.

Tối ngày mùng bốn, sau khi tan khóa tự học, Du Quý Dương đeo ba lô bước ra khỏi lớp, chuẩn bị về nhà bằng tàu điện ngầm. Vừa mới tới trước cổng trường, cậu đã ngay lập tức nhìn thấy Vạn Bằng, hắn đang đứng ở phía bên kia đường cái.

Thời điểm tan học ai ai cũng mặc đồng phục Nhất Trung, Vạn Bằng đứng ở nơi đó quả thật rất nổi bật. Bàn chân của Du Quý Dương hệt như bị đóng đinh tại chỗ, cách một con đường cả hai cứ thế nhìn nhau.

Trong đêm tối của tiết trời đầu thu, phía bên ngoài cổng trường đầy ắp tiếng người huyên náo lúc tan học cùng với ánh đèn đường hắt hiu khi ấy cũng không cách nào hiểu thấu được tâm sự của chàng thiếu niên.

Đến cuối cùng, người xoay lưng rời đi trước lại là là Du Quý Dương, cậu sải chân tiến về phía trạm tàu điện ngầm.

Vạn Bằng vẫn còn đứng im tại chỗ, học trò bốn phía kẻ tới người lui.

Ước chừng khoảng mười tới hai mươi phút sau, đám học trò đã rời đi hết, bảo vệ mới đóng cổng lại, hết thảy rơi vào yên tĩnh.

Một tuần nghỉ lễ Quốc Khánh, Du Trọng Hạ đang trong giai đoạn 4/7, cậu cảm thấy lễ năm nay còn chán hơn cả năm ngoái nữa. Cậu ở trên Wechat quấy rầy thầy Phí, người bạn tốt duy nhất của mình trong Vương Giả Vinh Diệu, cậu muốn dụ dỗ ổng chơi game sẵn tiện kéo cậu thăng hạng luôn.

Thầy Phí: [Không đánh, thầy muốn học tập.]

Du Trọng Hạ: [Lúc đêm em có xem qua tinh tượng (*), năm nay thầy thi rớt chắc rồi, đừng lao lực chi cho mất công.]

Thầy Phí: [Cút.]

Du Trọng Hạ: [Dựa vào tốc độ tay của thầy thì học cái gì tập chứ, thích hợp làm người chơi thể thao điện tử hơn đấy.]

(*) Nguyên văn 星象 – Tinh tượng, tinh = ngôi sao, tượng = hiện tượng, tinh tượng tức là quan sát độ sáng, vị trí của sao để đoán trước tương lai.

“Tân Tân.” Tân Lệ Bình đứng bên ngoài gõ cửa phòng.

“Vào đi ạ.” Phí Tân ném điện thoại sang một bên, giả bộ như trong lòng không có chuyện gì, chuyên tâm ôn tập.

Tân Lệ Bình tới đưa hoa quả cho hắn.

Sáng hôm nay hai vợ chồng mới trở về từ thành phố bên cạnh, Phí Tân cũng nhanh chóng từ nhà trọ quay về, buổi tối cả gia đình cùng nhau ra ngoài dùng bữa.

“Mẹ thấy hồi nãy lúc ăn cơm con nói ít lắm,” Tân Lệ Bình đứng sát bàn học, bà hỏi, “Con không vui khi phải đón lễ ở nhà một mình hả?”

Phí Tân dang cánh tay sau đó cười nói, “Sao có thể chứ, con đâu phải đứa con nít.”

Tân Lệ Bình hỏi, “Thế đã xảy ra chuyện gì?”

Phí Tân suy ngẫm một chút rồi nói với mẹ mình, “Ở nhà hàng con có chạm mặt mấy vị giáo viên trong khoa.”

Tân Lệ Bình, “…”

Phí Tân cười cười, nói, “Con còn đang nghĩ có nên tới chào hỏi bọn họ hay không nhưng bọn họ trước tiên đã làm bộ như không nhìn thấy con rồi.”

Tân Lệ Bình vươn tay đặt lên bả vai của hắn, bà nói, “Mẹ lại cho rằng bọn họ sợ làm con lúng túng thôi.”

Phí Tân nói, “Con biết, con không có ý trách cứ bọn họ, bọn họ đối xử với con tốt lắm, chỉ là…” Vẻ mặt hắn uể oải, cực lực làm nũng với Tân Lệ Bình, “Chỉ là con cảm thấy vô cùng tủi thân nha nha nha.”

Tân Lệ Bình dở khóc dở cười, “Nha nha nha là sao?”

Phí Tân cười nói, “Con cũng không biết, có một em học trò hay làm như thế, con chỉ học theo em ấy thôi.”

Đợi cho đến khi Tân Lệ Bình đi ra ngoài, Phí Tân mới một lần nữa cầm lên điện thoại, hắn muốn dòm thử coi thánh điệu đà (1) sẽ nhắn mấy lời vô bổ gì với hắn.

(1) Nguyên văn 嘤嘤怪 – Phiên âm Hán Việt là anh anh quái, đây là một thuật ngữ mạng phổ biến vào cuối năm 2017, ý chỉ những người khi nói chuyện thường cố ý tỏ vẻ dễ thương, giọng điệu õng a õng ẹo, chẳng hạn như: Nha nha nha nha, người ta ngại quá đi ò hoặc nha nha nha nha, người ta hổng có biết gì hết trơn ó. Những người cứ mở miệng ra lại nha nha nha nha như thế sẽ được gọi là “Anh anh quái”.

[Nếu tham gia thể thao điện tử thầy phải đổi nghệ danh.]

[Giới thể thao điện tử yêu thích phong thần, mỗi người đều là một vị thần, không phải thần thì không phải người chơi chân chính.]

[Chẳng hạn nếu như em gia nhập, phải gọi em là Du Thần.]

[Nhưng mà thầy thì không được, chả có nhẽ lại gọi là Phí Thần (2), ha ha ha ha ha ha]

[Cái nghệ danh kiếm sống nghe khổ sở vãi chưởng.]

[Phí Thần?]

[Không để ý tới em thì thôi, em đi tìm người khác chơi.]

[.]

(2) Nguyên văn 费神 – Phí Thần = Hao tâm tốn sức.

Du Trọng Hạ tiếp tục chơi game, thầy Phí còn chưa có trả lời lại cậu trong khi đó Vạn Bằng đã nhắn tin tới hỏi cậu đang ở đâu.

Du Trọng Hạ: [Nhà.]

Vạn Bằng: [Tao đang ở dưới lầu nhà mày.]

Du Trọng Hạ: [Sao lại đến?]

Vạn Bằng: [Thập Ngũ, tao đau lòng lắm.]

Du Trọng Hạ: [Chết đi.]

Vạn Bằng: [Mày đừng nói, nói nữa tao làm thật đó.]

Du Trọng Hạ: [Chết xa một chút, chớ làm liên lụy tới giá cả phòng đã qua sử dụng ở khu chung cư nhà tao.]

Nói thì nói vậy thôi.

Du Trọng Hạ: [Có mình tao ở nhà, lười xuống, mày tự mò lên đi.]

“Muốn tới tìm tao sao không đến sớm một chút? Trễ thế này rồi.” Du Trọng Hạ mở cửa để Vạn Bằng vào nhà, cậu hỏi, “Bố mẹ mày có biết mày ghé qua chỗ tao không?”

Vạn Bằng hờ hững đáp, “Biết.”

Một nước không thể có hai ông vua ngầu lòi, cậu bèn nói, “Mày bớt diễn cái trò sâu lắng này lại đi, chuyện giữa hai đứa mình vẫn còn chưa xong đâu.”

Vạn Bằng mở miệng, “Vậy mày đánh tao một chút là ổn chứ gì? Tao mà đánh lại thì tao làm con mày.”

Du Trọng Hạ: “Coi thường ai đó? Ba ba đách cần mày nhường. Bữa nào có thời gian tới đấu tay đôi với tao, giờ tao không có tâm trạng.”

Vạn Bằng, “Ngay cả đánh nhau mà mày cũng không hứng thú? Thập Ngũ, mày thay đổi rồi.”

Du Trọng Hạ xua tay, “Tao có là gì so với mày đâu, ít ra giới tính của ông đây vẫn còn nguyên vẹn.”

Vạn Bằng, “…” Hắn bước vào trong phòng của Du Trọng Hạ.

Quan hệ giữa Du Trọng Hạ và vợ chồng Du Minh hệt như mối tương tác giữa những người ở ghép với nhau, phòng khách là khu vực sinh hoạt tập thể, về đến phòng của chính mình rồi thì ai làm việc người nấy.

Vạn Bằng, “Mỗi lần ghé qua tao đều bị sốc toàn tập, cái chuồng heo này của mày còn ô uế hơn nhiều so với lúc trước thì phải.”

Du Trọng Hạ, “Bẩn chỗ nào? Cái này gọi là bừa bãi? Bừa bãi và bẩn sao có thể giống nhau được?”

Phòng của cậu diện tích không hề nhỏ, còn có một cái cửa sổ ba cánh rất lớn, chẳng qua nó lộn xộn đến mức không có chỗ để đặt chân.

Tất cả các loại sách báo, quần áo, giày dép rải rác từ cửa tới đầu giường, phía trên bệ cửa sổ ba cánh cũng chất một đống đồ linh tinh này nọ, không gian trên giường chỉ đủ cho một người nằm mà thôi.

Bẩn thì cũng không hẳn là bẩn, cũng chẳng có mùi vị kì quái nào.

Vạn Bằng thốt lên đầy kính nể, “Chỗ ngủ của mày có điểm nào khác với bãi rác sao? Tao đách tin, mày thật sự có thể kiếm được đồ trong cái đống bèo nhèo này hả?”

Du Trọng hạ bày ra vẻ mặt mày chả hiểu gì hết, “Tao tự mình đặt lẽ nào tao lại không biết? Ngược lại tao sợ mình tốn mất mấy tiếng để dọn, dọn xong rồi mới kiếm không ra thứ mình muốn tìm đấy.”

Vạn Bằng, “Quả thực phải cho mười lăm cô bạn gái cũ của mày đến đây mà nhìn,  lúc đó mấy nhỏ mới biết cùng heo hẹn hò là trải nghiệm thế nào.”

Du Trọng Hạ phản biện một cách hùng hồn, “Mấy nhỏ mà thấy chỉ e sẽ phải quào, anh chàng chuẩn men, quyến rũ của đất nước Trung Hoa đây rồi! Biết đâu chừng sẽ càng yêu tao nhiều hơn nữa!”

Vạn Bằng, “…”

Du Trọng Hạ đi lấy hai lon coca, cậu và Vạn Bằng mỗi người uống một lon sau đó đặt mông ngồi lên bãi rác ở trên giường.

Vạn Bằng thật sự không biết chỗ nào ngồi được, chỗ nào không, cuối cùng hắn đành phải gian nan chen chúc ngồi giữa một đống đồ lộn xộn bên trên bệ cửa sổ.

“Dương Kha và gia đình của nó đi du lịch rồi, mùng sáu mới về,” Du Trọng Hạ vừa uống coca vừa nói, “Tao vốn định chờ nó về rồi mới cùng nhau tới tìm mày. Mày về khi nào thế?”

Vạn Bằng, “Mùng hai, suýt tí nữa thôi là không mua được vé tàu điện ngầm.”

Hắn chuyển trưởng đến thành phố bên cạnh đã hơn nửa tháng, gầy đi nhiều, có thể thấy được ở trường mới sống chẳng mấy thoải mái.

Du Trọng Hạ hỏi, “Bên kia tệ lắm à?”

Vạn Bằng nói, “Tệ, cả ngày chỉ biết nhớ nhà thôi, nhớ bố mẹ, nhớ đám bọn mày nữa.”

Du Trọng Hạ, “Sớm biết có ngày hôm nay, phải chi lúc trước đừng có làm.”

Vạn Bằng, “Tao biết tao sai, mày đừng nhắc nữa.”

Du Trọng Hạ, “Mọi người đều ổn sau khi mày rời đi, cô Hứa vẫn chưa trở lại, thầy Phí tạm thời đảm đương vị trí chủ nhiệm lớp… Mày có còn nhớ ổng không?”

Ây dô! Vạn Bằng chắc là chưa biết thầy Phí chính là tình địch của nó đâu ha.

Vạn Bằng ngơ ngác, “Nhớ chứ, thầy dạy Hóa, đẹp trai vãi, chân rất dài.”

Du Trọng Hạ, “???” Giỏi ghê nhỉ, gay gay thu hút nhau hay gì? Thế quái nào ngay cả ấn tượng mà cũng ngập tràn gian tình như vậy?

Thế nhưng trên thực tế, Vạn Bằng chẳng có bất kì hứng thú gì với giáo viên dạy Hóa cả, hắn nói, “Mày vẫn còn làm cán bộ môn Hóa luôn ư? Không bị lộ hở? Ổng không phát hiện ra thành tích môn Hóa của mày tốt như thế… Là nhờ người khác thi giùm sao?”

Du Trọng Hạ, “Ở trường tao chưa bao giờ nhắc tới chuyện tao có một đứa em sinh đôi.”

Vạn Bằng, “Không muốn nói thì thôi. Đám Dương Kha cũng không phân biệt được, tụi nó còn cùng cậu ta chơi xe đụng, gắp thú bông, vậy mà chẳng có một ai nhận ra đấy không phải là mày.”

Du Trọng Hạ, “…” Chính xác, ngay cả thầy Phí cũng đâu có nhận ra.

Vạn Bằng cúi đầu nói, “Mới nãy… Tao có ghé qua Nhất Trung.”

Du Trọng Hạ nghe tới đây thì ngay lập tức trở mặt, cậu tức giận bóp chặt lon coca, sau đó nói, “Mẹ kiếp! Xem ra hôm nay tao phải đánh mày rồi!”

Vạn Bằng hoàn toàn không sợ người ba ba Thập Ngũ này, hắn vẫn tiếp tục nói, “Tao đứng ở trước cổng trường chờ đến khi tan học, cậu ta bước ra khỏi trường, tao đứng ở xa xa nhìn muốn nói với cậu ta đôi lời, nhưng mà cậu ta lơ đẹp tao.”

Du Trọng Hạ phẫn nộ nói, “Lơ đẹp mày là tốt, hai đứa mày còn dám ở cùng nhau nữa tao nhất định đánh chết nó.”

Vạn Bằng, “… Đệch, mẹ nó hèn.”

Du Trọng Hạ không vui khi nghe thấy em trai mình bị mắng, “Mày nói ai hèn đấy?”

Vạn Bằng, “Tao nói chính mình, tao hèn tao hèn, tao rất hèn!”

Du Trọng Hạ, “… Mày cũng đừng như vậy.”

Vạn Bằng rầu rĩ nói, “Con mẹ nó sớm đã biết cậu ta thích người khác rồi lại còn nhịn không được muốn đến thăm cậu ta, con người cậu ta cũng thật vô tình vô nghĩa. Trước kia, khi muốn thả thính ông đây, cậu ta lúc nào cũng tỏ vẻ ta đây yếu đuối, hiền lành, hiện tại cái kẻ lạnh lùng kia cứ y như bị mày nhập vậy đó. Mẹ kiếp, ông đây chính là một thằng thấp hèn.”

Sau khi nghe được những lời như vậy, Du Trọng Hạ mới hoàn toàn tin tưởng Du Quý Dương đã không còn quan tâm tới Vạn Bằng nữa, lúc này cậu mới cảm thấy nhẹ nhõm. Mặc kệ em trai cậu có thể thẳng trở lại hay không, hiện tại nó đã là học sinh năm cuối rồi, chuyện tình cảm dù thế nào cũng sẽ ảnh hưởng tới thành tích của nó.

Du Trọng Hạ lên tiếng, “Ta nói, cũng do mày thiếu kinh nghiệm yêu đương thôi, như tao nè, yêu đương nhiều năm thế rồi, chia tay thì chia tay, ngay cả đánh rắm cũng chẳng thèm, cho tới bây giờ đâu có khổ sở giống mày chứ.”

Vạn Bằng, “Như mày mà cũng được tính là yêu đương à? Ở nhà trẻ nắm tay nhau ăn hoa quả không thôi mà cũng thành bạn gái cũ.”

Du Trọng Hạ, “Hai đứa nhỏ vô tư còn gì? Tại sao lại không tính? Cũng giống như hai đứa gay tụi bây mới quen nhau có mấy ngày đã vồ lấy nhau hôn môi tới mức phát ra âm thanh, có tởm hay không? Yêu đương thuần khiết có gì không tốt? Trong tương lai tao muốn vợ tao phải còn trinh, làm người không thể sống tiêu chuẩn kép thế nên bản thân tao cũng phải sạch sẽ, như thế mới xứng với bà xã xử nữ của tao. Mày thì biết cái gì.”

Vạn Bằng, “…”

Du Trọng Hạ đột nhiên nghĩ tới một chuyện, Du Quý Dương đã trao nụ hôn cho Vạn Bằng mà vẫn còn muốn hẹn hò với thầy Phí. Thế nhưng thầy Phí cũng từng ấy tuổi rồi, phỏng chừng cũng đã sớm hôn người khác. Thôi cũng được đi, thế nó mới công bằng.

Du Trọng Hạ nói, “Thật ra, em trai tao…”

Vạn Bằng ngay lập tức vểnh tai, “Cậu ta làm sao vậy? Cậu ta có nói gì với mày không? Nhắc đến tao ư?”

Du Trọng Hạ nghĩ thầm, Vạn Bằng Điểu, cái mùi hèn mọn của mày xộc lên tới tận mũi rồi kìa.

“Cái gã đàn ông mà nó thích ấy,” Du Trọng Hạ thâm sâu đâm thọt, “Là một gã cao to, nhà giàu, bảnh trai, tính tình tốt lắm, biết nấu ăn, chơi game thần sầu, mạnh hơn mày không chỉ một hai điểm thôi đâu.”

Vạn Bằng, “…”

Du Trọng Hạ, “Điểu à, nghĩ thoáng ra đi, không phải mày không tốt, có trách thì trách đối thủ của mày quá mạnh, nếu tao mà là Du Quý Dương, tao cũng sẽ chọn người ta chứ không chọn mày.”

Vạn Bằng, “… Mày có còn là con người không?”

Du Trọng Hạ, “Đúng mà, chỉ có phi nhân loại mới ưng nổi mày.”

Vạn Bằng nói một cách đầy giận dữ, “Má nó, mày với em trai của mày giống y xì nhau, lòng lang dạ sói.”

Du Trọng Hạ, “Mắng nó thì cứ mắng, mắc gì kéo tao vào?”

Vạn Bằng, “Sao mày cứ bắt tao phải nói huỵch toẹt ra thế? Cậu ta cho rằng người tao thích là mày, đã hiểu chưa? Cậu ta cứ tưởng tao với mày là một đôi cho nên mới đến quyến rũ tao, tới khi tao vô tròng rồi thì cậu ta đá tao. Nếu không phải tại mày thì tao đã chẳng bị em trai mày đùa bỡn tình cảm. Người mày thật sự phải xin lỗi chính là tao đây này, kết quả mày còn bênh cậu ta chứ không bênh tao?!”

Du Trọng Hạ cảm thấy logic tình yêu của hai kẻ này cứ như một bớ bòng bong, nhưng mà không sao, cậu vốn là một người có lập luận vô cùng rõ ràng, cậu nói, “Điểu à mày thả cái gì rắm, đừng có lấy cái đạo đức giả của mày áp đặt lên người tao, tao có bẻ cong mày sao? Tao có bắt mày thích Du Quý Dương không? Hai đứa tụi bây yêu từ cái nhìn đầu tiên rồi rủ nhau đi làm gay, hết hôn môi sau chuyển sang mỗi người một ngã thì cũng đâu có liên quan gì tới tao.”

Vạn Bằng, “… Tao không thích cậu ta.”

Du Trọng Hạ, “Dựa vào cái chỉ số thông minh này của mày thì về cơ bản, tổ gay đã từ chối độ mày rồi, mày vẫn nên hẹn hò với nữ sinh đi, quy trình hẹn hò thông thường gồm nắm tay nhau đi dạo phố, xem phim chứ đâu có rắc rối như mấy gã đồng tính. Hơn nữa, hẹn hò với con gái hổng tốt hơn sao? Vừa thơm, vừa mềm lại còn đáng yêu, Du Quý Dương không có hứng thú với con gái tao xác nhận nhưng mày đâu phải vậy.”

Vạn Bằng lặng thinh.

Dĩ nhiên, Du Trọng Hạ sẽ rất vui nếu như thằng bạn chí cốt của mình quay trở lại con đường chính đạo, cậu bắt đầu tung ra tuyệt chiêu, “Mày nghe lời tao sẽ không sai đâu, sau khi kết thúc kỳ nghỉ Quốc Khánh, mày quay lại trường kiếm nhỏ nào xinh xắn mà quen, yêu đương vài ngày mày nhất định sẽ quên sạch Du Quý Dương cho coi. Dù sao nó cũng đâu có thích mày, mày cứ dây dưa với nó cũng vô dụng thôi, đúng chưa?”

Vạn Bằng, “Chuyện đó… Cái người mà cậu ta thích ấy, đẹp trai lắm hả?”

Du Trọng Hạ, “Đẹp trai vãi nồi luôn.”

Vạn Bằng, “Đẹp cỡ nào?”

Du Trọng Hạ công tâm đưa ra đánh giá, “Đẹp đến mức có thể chữa khỏi chứng ghê sợ đồng tính luyến ái của tao.”