Dương Thanh Ký

Chương 132: Đồ Sát




Hắn vừa nói vừa đưa tay điểm lên không trung, ba luồng khí bạc rít gió lao đi, chớp mắt đã điểm vào ba vị trí khác nhau

Oành

Khói bụi của pháp thuật tán đi, ba bóng người mặc đạo bào màu trắng hiện ra, dáng vẻ có một chút chật vật, tên cao nhất trong bọn có vẻ như là cầm đầu, nhìn thoáng qua Dương Thanh rồi nói:

-Ngươi có thể giao túi trữ vật ra, chúng ta có thể cho ngươi một con đường sống.

Hắn cười nhạt:

-Các vị đạo hữu dựa vào cái gì mà muốn lấy đồ trong tay Dương mỗ,

Tên cầm đầu, lấy từ hư không ra một thanh trường kiếm, tựa hồ do một loại tài liệu hiếm có đúc nên, hắn liên tục hô ba tiếng được:

-Được, được, được, rượu mời không muốn uống sao. Hôm nay chúng ta sẽ tiễn ngươi một đoạn. Lên.

Lão vừa dứt lời cả ba tên đã bày tam tài trận, vây Dương Thanh vào giữa. giọng Tử Nguyệt cười trước tai họa của người khác vang lên trong đầu hắn:

-Ai nha, không ngờ ngươi vận khí quá đen đi, ra cửa bước chân nào mà lại bị người ta truy sát rồi. ha ha.

Hắn vẫn điềm nhiên trả lời:

-Chỉ là ba tên Kết Đan sơ kỳ mà thôi ta muốn bỏ chạy chúng cũng còn chưa ngăn được.

Hắn há miệng thổi một hơi linh khí,Vô Cực Đao từ trong miệng hắn bay ra xuất hiện trên tay. Hai thanh đao này chính là năm xưa khi hắn mới gia nhập tu tiên giới, gặp may mắn mà giết được thần thú Xích Diệm Hỏa Lân, lấy sừng của nó luyện thành, hắn lại lẩm nhẩm khẩu quyết Hỏa Lân Bào trên người hắn căng phồng lên, linh khí chu lưu khắp toàn thân để hộ thể, áo choàng sau lưng hắn bay phấp phới, giờ đây trông hắn như một vị chiến thần. hắn ngửa mặt lên trời thở dài. Mặc dù đã tu đạo rất nhiều năm, nhưng hắn vẫn không thích giết người chút nào.

-Các ngươi đã không muốn sống, thì để Dương mỗ thành toàn

-Có cần ta giúp không, Tử Nguyệt hỏi hắn qua tiên thức.

-Khi nào ta không địch lại hãy hay. Muốn đi xa cũng phải tôi luyện một chút. Không thể dựa mãi vào ngươi được. vừa hay để ta thử nghiệm Âm Hồn Giáp, và Âm Giới Kiếm

Hắn vừa dứt lười Vô Cực Đao trong tay hắn đã quét thành hình vòng cung. Một con hỏa xà không lồ theo tay hắn bay ra tiến về phía hai tên gần nhất. không nhìn xem kết quả thế nào hắn vội vã bay lên không trung tiến tới tên thứ ba đang lăng không tung ra một quyền, từ tay hắn linh lực ào ạt tuân ra gầm thét lao về phía tên này. Thấy Pháp thuật của Dương Thanh đánh tới, tên thứ ba này vội vã niệm pháp quyết gọi ra một tấm thuẫn chắn trước mặt,

Bùng.

Quyền đầu của hắn va chạm với tấm thuẫn tạo nên một âm thanh như tiếng cồng trầm, tấm thuẫn vang lên tiếng răng rắc rồi vỡ vun, nắm tay của Dương Thanh nện hẳn lên ngực gã, khiến gã bay thẳng xuống đập vào nên đất. từ lúc tung ra hỏa xà đánh lạc hướng hai tên kia cho đến khi hạ thủ với tên thứ ba này chỉ trong vòng vài hơi thở, tâm kế như vậy quả thật ít người có được, tên cầm đầu phía bên kia cũng phải thán phục sự tính toán của Dương Thanh, gã trầm giọng;

-Khá khen cho tên khốn kiếp nhà ngươi, dám đả thương huynh đệ của bản nhân, hôm nay ngươi chết chắc rồi

-Mạng Dương mỗ ở đây, các ngươi có bản lĩnh thì đến lấy.

Hắn thu vô cực đao vào đan điền. dùng thần niệm gọi ra Âm Giới Kiếm. khi pháp bảo này xuất hiện, đám người mặc đồ trắng kia đã cảm thấy không ổn lắm, thanh kiếm toàn thân là một màu đen, trên thanh kiếm tỏa ra ma khi ngập trời, mơ hồ còn nghe thấy tiếng rít gào truyền ra từ cây kiếm.

Tên lùn nhất trong bọn lùi lại một bước,:

-Đây là pháp bảo loại gì, nhiều ma khí như vậy, nahf ngươi, nhà ngươi khong ngờ lại là ma tu

Dương thanh hừ lạnh:

-Ma tu thì có làm sao, tu công pháp gì không quan trọng, quan trọng chính là cách hàn xử trên tiên đạo, các ngươi tu luyện công pháp của thần giới mà lại muốn chặn đường giết ta, thử hỏi các người có khác gì bàng môn tà đạo.

-Ngụy biện!!

Tên bị dương Thanh đánh bị thương quát lớn, hắn vẫn còn tức giận vừa rồi ăn một quyền, gã nói với hai tên còn lại.

-Hắn chỉ có một mình mà thôi, cho dù có giở thủ đoạn gì hắn vẫn phải chết, ba người chúng ta cùng lên.

Dứt lời chính là gã lao lên đầu tiên, trong vòng cương khí hộ thân, gã điểm nhẹ vào không trung gọi ra một cây phiên màu đỏ dài hơn một thước. hắn vẫy nhẹ cây phiên, vô số chân hỏa từ bốn phương tám hướng lao đến chỗ DƯơng Thanh, hơi nóng của chân hỏa khiến cỏ cây, đất đá trăm dặm xung quanh tan chảy. thấy đồng bọn ra tay, hai tên còn lại cũng không chịu thế. Tên cầm đầu tết xuất bảo kiếm hóa thành mười hai thanh kiếm giống hệt nhau, chia làm ba đường thượng, trung, hạ tấn công. Tên thấp lùn, cũng cắn răng lao lên, Bảy đạo hào quang từ người gã giống như mạng nhện giăng khắp nơi, phong kín toàn bộ đường lui của Dương Thanh, dần dần siết chặt lại.

Đối mặt với thế cục tam đầu thọ nạn, Dương Thanh chỉ đứng đó cười lạnh, dương như hắn đã nắm đại cục trong tay, lấy bất biến ứng với vạn biến. bất chợt, thủ ấn trên tay hắn biến ảo một cách kỳ dị

Hắn đột nhiên hét lớn:

ÂM HỒN KIẾM GIÁP

Khi hắn vừa dứt lời

Một vòng hắc mang nhanh chóng bao phủ toàn thân hắn,. hắc mang tán đi để lộ ra một Kiện khải, màu đen, giáp này rất là quái dị, vảy của Hắc Long bảo phủ toàn bộ giáp, trên vai và dọc xuống mỗi bên hai cánh tay là 18 chiếc gai nhọn, áo choàng phía sau bộ giáp không biết dùng vật liệu gì dệt nên, mơ hồ tỏa ra ánh sáng lấp lánh, so với ÂM HỒN KIẾM GIÁP, hỏa lân bảo thật là như đom đóm so với mặt trời. Ma khi ngập trời từ bộ giáp tỏa ra, Trong lúc mơ hồ rung động, tiếng âm hồn gào thét, âm phong quét qua, giống như có thể phá hủy tất cả.

khí tức hủy từ Âm Hồn Kiếm Giáp phát ra khiến cho ba tên áo trắng phải vận linh lực mới chống lại nổi. dưới cỗ uy áp kinh người này không gian chung quanh trong lúc vô thanh vô tức vặn vẹo. như muốn rạn nứt.

Khi vừa nhìn thấy bộ giáp, ba tên kia đã biết đại thế không ổn, tên cầm đầu hô lớn:

-Liều mạng

Hắn không tiếc hao tổn nguyên khí phun ra ba ngụm máu tươi, trường kiếm lập tức hóa thành ba mươi sáu thanh khí thế hung hãn vô cùng. Hai tên còn lại cũng đồng loạt cắn lưỡi phun ra tiên huyết liều mạng thúc dục pháp quyết, nhất thời không gian vang lên những tiếng nổ như sấm động, cây cối đất đá xung quanh đều bị uy áp nghiền nát thành bột mịn. Dương Thanh vẫn không hề sợ hãi, hắn vung Âm Giới Kiếm lên bổ về phía trước.

-Âm Giới Kiếm đệ nhất thức Âm Giới Vô Phong

Kiếm vừa đánh ra một luồng kiếm khí nặng nề như núi thái sơn cuốn đến tên cầm cây phiên, một tiếng hét thảm vang lên, hắn và cây phiên lập tức bị bổ làm hai nửa ngay cả hồn phách cũng không trốn thoát. Tên này bị diệt cũng là lúc bao mươi sáu thanh kiếm của tên cầm đầu và chạm với Âm Hồn Kiếm Giáp, chỉ nghe 1 tiếng

Oành

Cả ba sáu thanh kiếm đều chém lên khải giáp, Dương Thanh lập tức bị chấn bay về phía sau hơn hai mươi thước, tuy có khải giáp đỡ đòn nhưng hắn cũng phải nôn ra một ngụm máu tươi, lih lực trong người trở nên toán loạn,