Ép Gả Vợ Hiền

Chương 66: Rời đi




Cái gì? Hứa Lương Thần nghe vậy ngẩn ra, tuy vẫn chưa có cảm giác đã kết hôn nhưng dù có nói thế nào thì hôm nay vẫn mới chỉ sau ngày tân hôn, anh đã. . . . . . anh đã phải đi rồi? Trong lòng cô chợt rối rắm, nhìn Đoàn Dịch Kiệt không lên tiếng.

Đoàn Dịch Kiệt nhìn rõ cảm xúc trong mắt cô, trong lòng vừa vui mừng vừa khổ sở. Vui vì Lương Thần đã có cảm giác với mình, chẳng qua là vẫn chưa tự hiểu mà thôi. Còn khổ là vì hai người vừa mới tân hôn đã phải xa cách, anh muốn có thể ở bên cạnh cô mấy ngày nữa.

Anh vươn tay ra, nắm lấy đôi tay thon dài ngọc ngà vào lòng bàn tay, Đoàn Dịch Kiệt thấp giọng nói: “Xin lỗi, Lương Thần. . . . . . Tiền tuyến điện khẩn, mưa to mấy ngày liền, Mân Giang xả nước không kịp, hạ lưu lại đang lụt lội, đập nước lớn ở Mân Giang bất cư lúc nào cũng có nguy hiểm. Ban đầu đã phái tập đoàn quân số một dưới quyền anh đi cứu nạn nhưng ý của cha là lũ lụt hệ trọng, anh vẫn nên đi thì hơn. . . . . .”

Giọng anh càng thấp xuống: “Từ sau chuyện hồ Vi Mạch lần trước, quân chính phủ đã tăng cường kiểm soát súng ống đạn dược với buôn lậu thuốc phiện, nhưng vì lợi ích lớn nên dù cấm cũng không dứt. Gần đây ở Yến Châu phát hiện ra có rất nhiều cuộc mua bán súng ống đạn dược với thuốc phiện, tin điều tra báo về không có chỗ nào là không liên quan đến người Nhật Bản thậm chí cả quân đội Nhật Bản, lần này đi cũng không đơn thuần chỉ là cứu tế. . . . . .”

Hai tay bị anh nắm lấy, Hứa Lương Thần rụt lại theo bản năng, rồi lại bị những tin tức anh nói hấp dẫn, cho đến khi nghe xong mới hiểu được ngọn nguồn sự tình. Cường địch ở bên cạnh, quốc gia nghèo đói yếu kém đã lâu, không lúc nào được lơi lỏng. Thời gian lũ lụt liên tục ngay chính người trong nước cũng muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của bỏ đá xuống giếng chứ nói gì đến kẻ địch?

Đang lúc miên man suy nghĩ, cô không tự chủ được gật đầu: “. . . . . . Em hiểu rồi . . . . .”

Đoàn Dịch Kiệt hơi cong môi cười mừng, dù tình cảm của cô với anh như thế nào Lương Thần vẫn luôn đặt quốc gia làm trọng. Từ lúc quen biết đến nay, chỉ cần là chuyện về dân sinh quốc gia thì dù chồng cô rời đi ngay sau ngày tân hôn cô cũng có thể hiểu và bỏ qua.

Nghĩ xong, anh không khỏi duỗi tay ra ôm Hứa Lương Thần vào lòng. Tim Hứa Lương Thần đập thình thịch, vừa trốn vừa đẩy nói: “Buông tay ra! . . . . . . Có người đến. . . . . .”

Nhìn dáng vẻ cô vừa hoảng sợ vừa xấu hổ, gò má vì giãy dụa đã ửng đỏ, nụ cười trên gương mặt Đoàn Dịch Kiệt càng tươi hơn: “Ngoan, ở đây làm gì có ai. . . . . . Ai dám phá hỏng chuyện tốt của chúng ta! . . . . . .” Anh hôn lên đỉnh đầu cô, nói vô cùng thân thiết.

Hứa Lương Thần nghe vậy thì run lên, giương mắt nhìn lại, ngoài sảnh quả nhiên đã không còn một bóng người, có thể nhìn thấy bóng lưng La Hoằng Nghĩa thấp thoảng đứng thẳng ở cửa. Gương mặt cô không khỏi nóng lên, trong lòng thầm oán, thật đúng là giấu đầu lòi đuôi. Đèn vẫn còn sáng mà lại để phó quan La đứng gác ngoài cửa, chỉ cần là người có đầu óc, có ai lại không nghĩ ra bên trong đang xảy ra chuyện gì?

Vì thế cô cố gắng tránh khỏi tay Đoàn Dịch Kiệt, lùi về phía sau một bước, ngước đôi mắt đen sáng như sao lên nhìn anh rồi cúi đầu nói: “. . . . . . Em biết rồi, anh. . . . . . Yên tâm đi cứu nạn đi, chuyện trong nhà em sẽ để ý. . . . . .”

Anh tin tưởng em không hề vô ích rồi, quả nhiên là tri kỷ của anh. Đoàn Dịch Kiệt mỉm cười; chẳng qua sao lại vội đuổi anh đi như thế? Anh nhíu mày, đôi mắt đen lấp lánh, cố ý dùng ánh mắt biểu hiện ra sự mất mát của bản thân, cứ thế mà nhìn chằm chằm cô.

Ánh mắt kia thâm tình, ấm áp mà tủi thân như vậy khiến Hứa Lương Thần không biết nói gì, chỉ cảm thấy khuôn mặt trước mắt rất đẹp, đôi lông mày kiếm dày mà đậm, mũi cao thẳng như được điêu khắc, đôi môi dịu dàng, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn. . . . . .

Đang ngây người, Đoàn Dịch Kiệt lại nhẹ nhàng đi tới ôm lấy cô, dịu dàng hôn lên cái trán thanh lệ như ngọc của cô. Không đợi cô phản ứng anh đã lùi về sau một bước, nâng tay trịnh trọng chào một cái: “Anh đi nhé, chuyện trong nhà xin nhờ em! Hãy xin lỗi bà ngoại, chị cả và anh họ hộ anh, đến khi về anh sẽ đi thăm họ.”

Anh phải đi cứu tế nhưng vẫn nhớ chuyện lại mặt [1] nhỏ nhặt ấy. . . . . . Hứa Lương Thần im lặng nhìn anh, nhìn đôi môi mỏng của anh khẽ nhếch lên để lại nụ cười quan tâm thân thiết, nhìn anh xoay người không hề do dự, nhìn anh ra khỏi phòng tân hôn vào buổi hoàng hôn sau ngày tân hôn đến khu bị nạn. . . . . . Cô nhẹ nhàng giơ tay lên xoa trán, nơi đấy dường như còn lưu sự ấm áp của anh. . . . . .

[1] Lại mặt: vợ chồng về nhà bố mẹ vợ sau ngày cưới.

Không biết khi nào mặt trăng đã lên cao, ánh trăng xuyên qua lớp vải chiếu vào tân phòng yên tĩnh.

Một lát sau, bên ngoài có tiếng bước chân và tiếng cười khẽ của phụ nữ vọng đến. Hứa Lương Thần quay lại, tự nhủ bản thân mình phải giữ vững tinh thần. Đoàn Dịch Kiệt yên lặng rời đi chứng tỏ anh không muốn người ngoài biết việc này. Cô đã đồng ý với sự phó thác của anh, dù thế nào cũng không nên để anh ấy phải lo trước lo sau.

Cô đứng lên đi đến trước gương thủy ngân to, nhìn dung nhan của mình. Sau khi kinh ngạc nhìn một lúc, môi đỏ mọng khẽ cười dịu dàng, xoay người đi ra ngoài sảnh.

Đêm tân hôn thứ hai, người muốn trêu chọc cô dâu chú rể còn rất nhiều, Hứa Lương Thần giữ vững tinh thần niềm nở hơn đêm qua. Chị em Đoàn Kỳ Bình biết anh cả mang binh ra ngoài nên không hẹn mà cùng tứ phu nhân Ngô Văn Quyên đến phòng tân hôn, giúp Lương Thần ứng phó. Tiếng cười đùa huyên náo cả trong lẫn ngoài phòng, cảnh náo cũng không giảm đi chút ít.

Đến rạng sáng, Kỳ Bình chủ động ở lại tân phòng làm bạn với Lương Thần. Nằm trên giường, hai người trò chuyện về việc cứu tế, nói về việc Đoàn Kỳ Bình chuẩn bị đăng bài báo công bố Nhật Bản buôn lậu thuốc phiện trên báo chí.

“Năm 1909 nước Mĩ đề nghị tổ chức hội nghị quốc tế về cấm thuốc phiện ở Yến Châu. Trong hội nghị quốc tế ấy, Nhật Bản cũng tham gia ký kết công ước cấm thuốc phiện, không ngờ giờ họ lại lật lọng buôn lậu thuốc phiện quy mô lớn ở Trung Quốc. Chẳng trách trước kia người nước ngoài nói, buôn lậu thuốc phiện ở Trung Quốc là món buôn bán lời nhất của Nhật Bản.”

Hứa Lương Thần nhíu mày, nhìn ánh nến nhảy nhót. Nếu nói trước đây cô còn chưa cảm nhận rõ dã tâm ngấp nghé Trung Quốc của người Nhật, thì giờ đây cô đã có chung suy nghĩ giống anh em Đoàn Dịch Kiệt rồi.

“Nhật Bản buôn lậu thuốc phiện với Trung Quốc, không phải hành động tự phát không có kế hoạch của một cá nhân, mà là hành động có mưu tính trước, có tổ chức. Sau khi nhà Thanh cắt Đài Loan, Nhật Bản đã thực hiện chế độ độc quyền về thuốc phiện. Năm đấy Thanh Đảo khẩn cấp xuất binh chiếm giữ khống chế hải quan, cũng là vì muốn chiếm quyền buôn bán thuốc phiện trước. Nghe nói, trong nước có hơn một nghìn công ty Nhật Bản được quyền đứng ngoài pháp luật, ngày đêm không ngừng sản xuất morphine với thuốc phiện, hàng năm thuốc phiện được buôn lậu thu lợi cả triệu.” Đoàn Kỳ Bình oán giận trầm giọng nói.

“Thuốc phiện giá rẻ đó không chỉ làm tổn thất về tài chính mà còn khiến người trong nước đánh mất ý chí, cam chịu làm nô lệ nửa thuộc địa.” Tâm trạng Hứa Lương Thần nặng nề, bản thân cô không ấp ủ ý chí đền nợ nước, nhưng cũng không cho rằng những chữ này chỉ là câu nói suông. Tội ác xảy ra ngay bên cạnh mình, tổ quốc tích nghèo suy nhược lâu ngày khi nào mới có thể đứng dậy? Nghĩ thế cô lại hiểu thêm về anh em Đoàn Dịch Kiệt, vì thế cũng nhân tiện nói với Kỳ Bình về chuyện Đoàn Dịch Kiệt bảo cô đến đài phát thanh.

“Trước giờ, Trung Quốc chưa từng có tiếng nói riêng của mình.” Đoàn Kỳ Bình nghe vậy thì mắt sáng lên nói: “Chị dâu, em biết chị du học nhiều năm, có tư tưởng tiến bộ, nhưng phát thanh lại không dễ. . . . . . Trên thế giới, đài phát thanh vẫn chưa phổ biến, anh cả phí bao nhiêu tâm sức dựng lên đài phát thanh này, nếu đã mời chị thì có lẽ anh ấy tin nhất định chị dâu có thể làm được. Đây chính là việc đáng mừng, ngày đài phát thanh phát sóng, em nhất định sẽ long trọng mời chị đi ăn!”

Kỳ Bình vốn chỉ thuận miệng gọi “Chị dâu”, tuy trong lòng Hứa Lương Thần cảm thấy hơi ngại nhưng thấy cô ấy xúc động như vậy cô cũng đành lấy đại sự làm trọng không so đo mấy tiểu tiết đó.

Sau đó hai người còn nói đến chuyện lãnh đạo tô giới khống chế tin tức trong nước, việc nhiều nước Âu Mĩ khinh thường hành chính quản trị Đông Nam Á, sau khi có đài phát thanh chắc chắn ngành tin tức trong ngoài nước sẽ bị ảnh hưởng, mãi đến rất khuya mới ngủ.

Đến ngày thứ ba, theo tập tục phương nam, vợ chồng tân hôn phải cùng đi lại mặt. Từ hôm qua, khách khứa trong nhà đã dần dần cáo từ đi về. Sau mấy ngày ồn ào cuối cùng phủ Đại Soái cũng yên tĩnh trở lại. Tân hôn mấy ngày liên tục, ban ngày khách khứa vui đùa ầm ĩ ở tân phòng, buổi tối lại lăn lộn khó ngủ, Hứa Lương Thần gần như sắp không chịu nổi nữa rồi.

Bất đắc dĩ trong lòng có việc nên cô luôn ngủ không sâu, sáng sớm bà Lương cùng đám a hoàn đi vào dọn dẹp, Hứa Lương Thần liền tỉnh. Kỳ Bình giật mình mơ mơ màng màng nói: “Sao chị dậy sớm thế?”

Hứa Lương Thần mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Chị tỉnh rồi còn ngủ gì nữa, em ngủ tiếp đi, hôm qua Thanh Hoa nói bà nội hơi mệt, có chút không thoải mái, chị đi xem. . . . . .”

Đoàn Kỳ Bình xoay người lại, dụi dụi mắt, ló đầu nhìn ra ngoài. Hứa Lương Thần thay quần áo ra: “Nhìn gì vậy? Hơn mười giờ rồi, bác Lương cũng đến cả rồi.”

Đoàn Kỳ Bình đáp một tiếng: “Đêm qua không nên nói chuyện với chị lâu như thế, mấy hôm nay chị vất vả rồi.” Nói xong cô nghiêng người, tinh thần lại uể oải, cười nói: “Chị là cô dâu mà ngày nào cũng dậy sớm.”

Cô dậy mặc quần áo, đến phòng rửa mặt rửa mặt chải đầu, thấy bác Lương cười bưng hai ly sữa tới, cô nhận lấy uống một hơi hết luôn hỏi: “Bà nội thế nào rồi?”

Bác Lương đặt cái bát không lên khay, vừa dọn giường vừa trả lời: “Tối qua đã uống thuốc rồi, sáng sớm hôm nay phu nhân cũng đã đến thăm, giờ chắc vẫn còn ở đấy. Nếu thiếu phu nhân và đại tiểu thư muốn đi chắc vẫn gặp được đấy.”

Đoàn Kỳ Bình đáp một tiếng, kéo tay Hứa Lương Thần nói: “Hay là chúng ta qua đó trước đi? Nhờ bác Lương nói với phòng bếp một tiếng, bánh bao hấp để chờ khi nào tôi với chị dâu về rồi mang ra . . . . . .” Bác Lương đương nhiên cười đồng ý, gọi a hoàn đi dặn dò nhà bếp. Sau đó hai người cùng nhau đến phòng chính Tây Uyển.

Đi vào sân phòng của Đoàn lão phu nhân, quả nhiên nghe nha đầu nói đám Lư phu nhân đều ở đây. Hai người lên lầu chào hỏi lão phu nhân, Lư phu nhân.

Đoàn lão phu nhân ngồi ở đầu giường, vẻ mặt có chút mệt mỏi, thấy Hứa Lương Thần với cháu gái cả đến, không khỏi vui mừng: “Nha đầu, tối qua Tiểu Kiệt đi, thiệt thòi cho cháu rồi.” Bà vươn tay kéo cô ngồi bên cạnh, liên tục hỏi cô đã quen chưa?

Hứa Lương Thần vội cười hỏi thăm sức khỏe của lão phu nhân, nói: “Chuyện của cháu dâu khiến bà nội vất vả rồi. Việc đó liên quan đến quốc kế dân sinh. . . . . . Dịch. . . . . . Dịch Kiệt anh ấy đi cũng là việc cần phải làm, cháu dâu hiểu. Xin bà nội cứ nghỉ ngơi, bà vui vẻ an khang đó là phúc của chúng cháu.”

Buổi nói chuyện cũng khiến Lư phu nhân bắt đầu cười: “Làm khó cho con phải giải thích cho thằng nhóc đấy. Mấy năm nay mẹ cũng quen rồi, người ngoài nhìn đám nữ quyến chũng ta ghen ghét phú quý, cẩm tú vinh hoa, chua xót sau lưng nào có ai hiểu được? Con dâu đi du học về, kiến thức rộng rãi, không chừng thật sự giúp được cho Dịch Kiệt. Có vài chuyện đàn ông bọn họ làm không tin.”

Đoàn lão phu nhân gật đầu, nói với Lương Thần: “Tuy mẹ cháu nói thế nơi thẳng thừng quá nhưng đó cũng là tình hình thực tế. Nha đầu, đã có duyên phận thì nên giúp đỡ Tểu Kiệt, bà nội xin nhờ cháu. . . . . .”

Hứa Lương Thần vội cười khiêm tốn nói cảm ơn, lại bị Đoàn lão phu nhân cản lại: “Lời bà nội nói là thật lòng, nếu nha đầu thông cảm cho bà già đây thì đừng khách khí, đồng ý đi.” Nói xong, liếc mắt ra hiệu với a hoàn bên cạnh, a hoàn gật đầu, đi đến trước giường nâng lên một cái hộp nhỏ đưa cho Đoàn lão phu nhân.

Đoàn lão phu nhân nhận lấy, đưa cho Hứa Lương Thần: “Nha đầu, cầm lấy.” Đoàn Kỳ Bình đứng bên cạnh rướn người qua nhìn, có chút bất ngờ lại có chút vui mừng nhìn bà nội. Mắt cô sáng lên, không ngờ anh cả lại tự tay làm, xem ra chắc chắn ngoài chị dâu ra anh sẽ không có ai khác nữa.

Hứa Lương Thần có chút không hiểu nhận lấy. Đó hai móc treo được điêu khắc bằng gỗ, một cái hơi cũ, không nổi bật; một cái lại rất mới, tinh tế. Là một con heo nhỏ nhìn rất thơ ngây đáng yêu! Kích thước chỉ có năm sáu cm, lại đáng yêu sống động như thật.

Đoàn lão phu nhân thấy cô kinh ngạc, khẽ cười: “Tiểu Kiệt lúc nhỏ ở dưới quê với bà, cơ thể không được khỏe lắm. Có một năm bị bệnh nặng, xin ở chùa Long Tuyền một con hổ nhỏ bằng gỗ đào, thằng bé luôn đeo trên người. Lúc trước các cháu muốn thành hôn, bà vốn muốn đi xin mấy cái, ai biết cơ thể lại không khỏe, muốn cũng không đi được. . . . . . Sau này, Tiểu Kiệt nói bà không cần đi nữa, chính nó tự khắc lấy. Nha đầu con cầm tinh con heo à? Con xem, đây là chính tay thằng bé tự khắc đấy, thích không?”

“Làm ra một thành phẩm gỗ đào như vậy phải qua mười mấy bước, thậm chí nếu tự làm thì phải qua mấy chục khâu mới có thể hoàn thành được. Trước tiên phải tưởng tượng hình ảnh thành phẩm, rồi vẽ ra bản vẽ phác thảo. Tiếp theo là chọn vật liệu, chiếu theo bản vẽ phác thảo, vẽ lên vật liệu, tách từng phôi ra. Sau đó khoét, khoan bằng cách chạm khắc đến khi tác phẩm thành hình thô.” Đoàn Kỳ Bình ở bên giải thích: “Sau đấy giũa, mài cẩn thận thành phẩm thô cho đến khi đạt đến độ sáng màu sắc mình cần.” Anh cả đã nhiều năm không làm cái này rồi, không ngờ lại khắc cho chị dâu, thật đúng là khó tưởng tượng.

Loại tượng khắc gỗ này Hứa Lương Thần cũng đã từng nhìn thấy những món tinh xảo hơn. Hai tượng gỗ đào một cũ một mới trong tay không được coi là tinh phẩm, nhưng lại có giá trị đặc biệt. Một là vật Đoàn Dịch Kiệt mang theo mình mười mấy năm, một lại là làm cho riêng cô. Hằng ngày anh nhiều việc như vậy, lấy đâu ra thời gian quý báu khắc ra con heo nhỏ này? Lúc khắc, trong lòng anh nghĩ gì?

Nhìn ra được, người khắc hết sức cẩn thận. Đôi mắt của con heo nhỏ vô cùng sinh động, một tác phẩm nghệ thuật như vậy, ngoài việc phải có kiến thức cơ bản vũng chắc thì cũng phải có đôi tay khéo léo và tâm huyết.

“Cầm đi nha đầu, tâm tư của Tiểu Kiệt cháu hiểu rõ nhất. Bà với cha mẹ chồng cháu cũng chỉ mong các cháu tương thân tương ái. . . . . .” Đoàn lão phu nhân nhìn rõ tâm trạng phúc tạp của Hứa Lương Thần, cười nắm lấy tay cô. Đang nói, ngoài cửa truyền đến tiếng cười của Tứ phu nhân Ngô Văn Quyên: “Về sau có cháu dâu cho lão thái thái thương yêu, chị với em lại không có ai yêu thương rồi.”

Còn chưa dứt lời, Ngô Văn Quyên cầm hộp thức ăn nhỏ đi tới, chào hỏi lão phu nhân rồi tiếp tục trêu: “Vừa rồi đi ra từ phòng bếp, đám a hoàn nói đại tiểu thư dặn muốn ăn bánh bao hấp, sợ nguội mất, em tự đưa đến đây. . . . . .” Nói xong sai a hoàn lấy cái đĩa đến. Không đợi Đoàn Kỳ Bình nói đã bưng một đĩa cho Đoàn lão phu nhân trước: “Lão thái thái, chúng ta nhân tiện nếm thử luôn. . . . . .”

Một phen nói cười vui vẻ, mọi người cũng không kìm được mà cười rộ lên. Đoàn Kỳ Bình liếc nhìn cô nói: “Dì Tư nói thật dễ nghe, không phải muốn cướp đấy chứ? Đây là bữa sáng của chị dâu với con đấy. . . . . .”

“Vâng vâng vâng, dì Tư nào dám quên bữa sáng của đại tiểu thư với thiếu phu nhân? Cho dù ăn hết, con cho là chỗ lão thái thái không để lại món tủ cho các con sao? Hôm nay đến lượt dì chuẩn bị ở phòng bếp, muốn dỗ dì khó lắm đấy. . . . . .” Vừa nói vừa quay đầu tìm: “Thanh Anh, đồ ăn của lão thái thái đâu, còn không mau bưng ra đây? . . . . . .”

Không đợi Thanh Anh đáp lời, lão phu nhân đã cười đến mức bắt đầu ho: “Đúng là con khỉ khéo miệng! Anh nha đầu, mau lấy ra đây, nếu không Tứ phu nhân lại muốn xét nhà giờ. . . . . .”

“Lão thái thái đừng bôi nhọ con như vậy, chị cả ngồi đây, lát nữa sẽ không tha cho con đâu. . . . . .” Tay chân Ngô Văn Quyên nhanh nhẹn nhận lấy bát đĩa nha đầu đưa qua, vừa đặt lên giường vừa nói: “Thiếu phu nhân, con dùng nhanh đi, vừa rồi dì đi qua đây, nghe thư ký Tống nói đại soái muốn tìm con đấy.”

Đại soái tìm con dâu tân hôn? Không chỉ Hứa Lương Thần giật mình, ngay cả lão phu nhân cũng hơi bất ngờ. Lư phu nhân nghĩ nghĩ nói: “Có việc gì sao? Tối qua bộ trưởng Vương của Bộ Ngoại Giao với phó quan Lương ở văn phòng đại soái nói chuyện rất lâu. Đại soái trở về cười nói không ngờ lão đại cưới được cô dâu không chỉ có tài mạo song toàn mà còn chiếm được nhân tài hiếm có đấy.”

Đã là việc công, mọi người sẽ không nói đùa. Ăn xong bữa sáng, Hứa Lương Thần đứng dậy cáo từ. Đoàn Kỳ Bình xung phong nhận việc dẫn cô đi. Nhìn bóng lưng các cô, Lư phu nhân như có suy nghĩ. Phụ nữ cưới vào phủ Đại Soái, trước nay đều ở phía sau chồng, dù là bà và Ngô Văn Quyên cũng chỉ theo quân vào những năm tháng chiến tranh gian nan nhất thôi. Nhưng cô con dâu này thoạt nhìn cũng không giống loại con gái ở nhà, Dịch Kiệt cưới cô rốt cuộc có tốt hay không đây?

Phòng làm việc của Đoàn Chính Huân nằm ở phía đông phủ Đại Soái. Hai người đi qua hành lang gấp khúc và vườn hoa có dày đặc cảnh vệ. Vừa đi lên bậc thềm lại thấy Lương Vu Văn mặc quân phục đang vô cùng lo lắng đứng chờ. Anh ta là người phụ trách của tổ hành động đặc biệt trước kia, Hứa Lương Thần dịch mật mã cho người lãnh đạo trực tiếp, hai người đương nhiên có quen biết. Vừa định chào hỏi, Lương Vu Văn lại vội vàng chào một cái: “Hứa. . . . . . Thiếu phu nhân, đại tiểu thư, đại soái và bộ trưởng Vương đang ở trên, mời!”

Không chỉ có anh gọi vấp, Hứa Lương Thần cũng cảm thấy không được tự nhiên, vì thế cười tôn kính nói: “Tổ trưởng, ngài vẫn gọi tôi là Catherine đi.”

Lương Vũ Văn cười cười, Đoàn Kỳ Bình thầm kéo cánh tay Hứa Lương Thần, dừng bước: “Chị dâu, phó quan Lương, mọi người đang vội, tôi đi trước.” Nói xong xoay người muốn đi, không ngờ Lương Vũ Văn lại gọi cô: “Đại tiểu thư, đại soái nói nếu cô qua đây, cũng có thể đi vào.” Đoàn Kỳ Bình ngẩn ra, nhìn Hứa Lương Thần, cười sảng khoái: “Vậy thì đi thôi.”

Ba người lên lầu đi đến bên ngoài phòng làm việc phía đông kia. Lương Vũ Văn nhẹ nhàng gõ cửa, giọng nói đầy khí lực của Đoàn Chính Huân vang lên: “Vào đi!”

Thị vệ ngoài cửa đẩy cửa ra, ba người đi vào.

Đoàn Chính Huân đang ở phía sau văn phòng rộng rãi cùng bộ trưởng Bộ Ngoại Giao Vương Chính Hân nói gì đó. Thấy họ đi tới thì dừng lại giương mắt nhìn thoáng qua: “Ngồi đi, có một số việc muốn cùng thương lượng với mọi người, bộ trưởng Vương, ông nói đi.”

Vương Chính Hân nhẹ nhàng cười, gật gật đầu. Nghe ông nói như vậy, Hứa Lương Thần âm thầm nghĩ cô không phải chưa từng nghĩ đến chuyện con dâu phủ Đại Soái không dễ làm. Nhưng cô không ngờ vị đại soái này lại thật sự không tiếc!