Giải Cứu Đại Ma Vương Bị Chặt Xác

Chương 17: Không Gì Có Thể Báo Đáp Thì Không Báo Nữa À






Chưởng quầy vịt rán giòn Hoàng Ký tên là Hoàng Nham, trong tiệm của Hoàng Nham có một địa đạo, nối thẳng đến bãi cỏ lau bên bờ sông.
Hoàng Nham cõng Thập Dương, Vạn Nương đi theo ở phía sau, cứ đi theo địa đạo nửa canh giờ thì đến một huyệt động trống trải.

Trong cái động bùn này còn có mấy đứa trẻ khoảng bảy, tám tuổi đang hôn mê, bị trói bằng dây thừng ở trong góc.
Vạn Nương cười nhạo: “Giả bộ người tốt cái nỗi gì, ta cứ tưởng ngươi bán vịt thật cơ đấy.

Vẫn không nhịn được muốn ăn thịt người?”
Hoàng Nham trói Thập Dương lên một cái cọc gỗ hình chữ thập một cách thuần thục, phản bác hơi gấp gáp: “Nói bậy! Ta đã cải tà quy chính từ lâu rồi! Chỉ là sợ có biến khi thiên kiếp buông xuống…..”
Vạn Nương liếc trắng mắt: “Gấp cái gì? Muốn ăn thì cứ ăn đi, có cái gì to tát đâu chứ.”
Hoàng Nham quay đầu trừng nàng: “Ngươi cũng chẳng tốt đẹp mấy! Không yên ổn ngây ngốc ở Phong An thành đi, chạy đến đây làm gì? Nam nhân ở Phong An thành đều chết sạch rồi à?”
Đôi tay trắng nõn của Vạn Nương cởi áo ngoài mỏng manh, chỉ còn lại một chiếc váy quây dài màu đỏ, lộ ra vòng eo mảnh mai, uyển chuyển.

“Ta đâu có nói ta là người tốt.” Nàng kéo hắn lại gần, dán bàn tay lên ngực hắn, đầu ngón tay vẽ vòng tròn: “Chân thân của người ta bị lửa thiêu hỏng rồi, giúp người ta bồi bổ đi mà…..”
Yết hầu của Hoàng Nham chuyển động, vội vã dời tầm mắt: “Không, không được, thiên kiếp sắp tới, ta không thể…..”
Vạn Nương cúi đầu, cười yếu ớt, ngón trỏ che môi hắn, lại nhét khăn tay vào miệng hắn.

Đôi con ngươi của nàng giống hệt đầm nước sâu, làm cho người ta không nhịn được mà đắm chìm vào trong đó.

Yêu tinh hoa cỏ giỏi nhất là mê hoặc lòng người.
Hoàng Nham ngửi thấy hương hoa làm người ta say kia, hô hấp dần dần trở nên nặng nhọc, trong nhất thời đầu óc lơ mơ không rõ, vội vội vàng vàng ôm lấy nàng rồi lăn lộn trên một bệ đá ở trong động.
…..
Sau một hồi ra sức mạnh mẽ như hổ.

Hoàng Nham đứng dậy, khoác áo ra khỏi huyệt động.

Ngoài động là từng bụi cỏ lau lớn, dày đặc, nhấp nhô, được lưới đánh cá bao quanh lại thành một mảnh lớn.

Vạn Nương đang ngồi khoác thêm áo, rồi khoanh tay đứng lên, ra cửa động nhìn Hoàng Nham chặt cỏ, trộn với thức ăn, cho vịt ăn.
Vạn Nương cười nhạo: “Hoàng thử lang nuôi vịt, đúng là rất thú vị.”
Hoàng Nham là một con chồn sóc, còn gọi là hoàng thử lang, hoàng bì tử.

Mấy trăm năm trước, khi vẫn còn chưa tu được thành hình người, hắn sống trên một ngọn núi hoang bên ngoài Tứ Hà thôn.

Lúc thức ăn khan hiếm, hắn cũng xuống núi, đi trộm gia cầm.
Hoàng Nham thích ăn vịt, thịt vịt béo ngậy.

Nhưng Đại Hoàng - con chó giữ nhà của thôn, luôn đuổi theo hắn, nên hắn chẳng được ăn thuê thỏa bao giờ.

Có thể ăn vịt thịt no nê mỗi ngày chính là ước nguyện ban đầu khi hắn tu đạo.
Sau này, Bách Lý phu nhân dẫn dắt Tứ Hà thôn thoát nghèo, làm giàu, phát tài, hắn cũng học theo dáng vẻ của con người, bắt đầu chăn nuôi, mở tiệm làm ăn, thành công ẩn thân trong phố.
Bây giờ, hắn cũng không phân biệt rõ ràng được, đến cùng thì bản thân hắn là người hay là yêu nữa.
Về sau lại gặp Vạn Nương, lúc đó, nàng chỉ là một cây lăng tiêu với dây leo yếu đuối, mọc trước cửa động của hắn, nở hoa bừng bừng sáng lạn.

Hoàng Nham thường xuyên dùng tiết vịt để tưới cây, giúp nàng tu thành hình người, cũng chẳng muốn đúc ra một con rắn độc.
Nàng luôn không hài lòng về trạng thái lúc đó, khát vọng lực lượng càng mạnh mẽ hơn, cuối cùng, nàng bắt đầu tu luyện tà đạo.

Hoàng Nham nhát gan, dè dặt, vượt qua đạo mấy lần làm trong lòng hắn lo sợ, bất an.
Đạo bất đồng thì đương nhiên không thể cùng nói chuyện được, cuối cùng, mỗi người đi một ngả, đến nay đã là hơn hai trăm năm không gặp.

Chỉ có điều, thiên tư (tư chất bẩm sinh) của hắn ngu dốt, tu vi vẫn luôn trì trệ, không tiến lên được, mắt thấy thiên kiếp sắp tới, chỉ có thể bắt mấy đồng nam, đồng nữ ở trong thành, cơm ngon canh ngọt nuôi dưỡng mấy hôm, lại vẫn không dám ăn.
Hoàng Nham cho vịt ăn xong, quay lại huyệt động, nhìn Thập Dương đang hôn mê, hỏi: “Ngươi định xử lý hắn như thế nào?”
Vạn Nương gảy móng tay: “Tên tiểu tử này trộm uế khí mà ta nuôi dưỡng, lại phá hoại chân thân của ta.

Nhưng mà hắn là linh thể, thể chất đặc thù.

Ta tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, chịu nhục đã lâu như vậy để hàng ngày hạ mị độc trong thức ăn của hắn, độc nguyên nửa tháng mới có thể đốn ngã hắn.

Đương nhiên là muốn nuôi cho thật tốt, rồi hút cạn máu của hắn từng chút, từng chút một.”
Hoàng Nham tiến lên trước, đặt lòng bàn tay lên đầu Thập Dương, muốn thăm dò thức hải, lại cảm thấy được một luồng màu vàng kim chặn lực lượng của hắn ở bên ngoài.

Hắn nhíu mày: “Thân thể thuần dương? Chỉ sợ lai lịch không đơn giản, ngươi không sợ ôm họa và người?”
Vạn Nương cười lạnh một tiếng: “Việc đã đến nước này, ta cũng chẳng có gì để mất nữa rồi.”
Sau chuyến du lịch nửa ngày ở phủ thành chủ của Lý Do Hỉ.
Bách Lý Lộ Lộ quả là một tiểu yêu tinh dính người, kiên quyết ép buộc mời bằng được nhóm bạn của bạn thân dọn về phủ ở, thế nên ba người đi đến quán trọ Ngô Chi.
Lý Viên Viên đang nằm trên giường liếm lông, thấy Lý Do Hỉ trở lại, hiếm khi kêu “Meooo” tỏ vẻ thân thiện -- Đói rồi.
“Thập Dương và Vạn Nương đâu? Hắn không cho em ăn tối à?” Lý Do Hỉ vuốt cái đầu tròn tròn của nó.


Trên người nàng không có thức ăn cho hổ, chỉ có thể gọi tiểu nhị làm một suất thịt bò chín cho nó ăn trước.
“Oa, oa, oa, đây là con gì thế! Đáng yêu quá cơ!” Bách Lý Lộ Lộ kêu oa oa, muốn đi đến ôm nó, không hề bất ngờ, nàng bị đánh hai quyền.

Lý Do Hỉ đi sang phòng của Vạn Nương tìm cũng không thấy ai, tiểu nhị nói hai người họ ra ngoài từ chiều, đến giờ cũng chưa quay lại.
Lý Do Hỉ hơi lo lắng, Bách Lý Lộ Lộ vừa thấy Lý Viên Viên đã thích không chịu nổi, nằm trên giường chơi với nó, bón cho nó ăn.

Bách Lý Minh Minh không rời Bách Lý Lộ Lộ một tấc, ngồi bên bàn, tự rót trà tự uống.
Bách Lý Lộ Lộ nhịn đau để vuốt ve hổ, không dễ dàng mới tìm thời gian rảnh, quay đầu hỏi một câu: “Này, a Hỉ, không phải nói là đến đón em trai của cô à?”
Lý Do Hỉ lắc đầu nói: “Không thấy đâu cả, có thể là ra ngoài chơi rồi.”
Bách Lý Minh Minh nâng chén trà lên, muốn uống nước, Lý Do Hỉ nhìn hắn, tò mò xem hắn làm thế nào để uống khi vẫn đeo mặt nạ.
Bách Lý Minh Minh hơi nhíu mày, ngửi thử nước trà, chuyển tầm mắt đến Mạn Đà La tía trên cái bàn.

Hắn nhìn Lý Do Hỉ, đôi mắt sắc bén như dao: “Trong trà có độc, kết hợp với hoa này, có thể làm cho người ta hôn mê.

Lúc đầu thì không có cảm giác gì, chỉ thấy phấn khởi bất thường, khoảng chừng một canh giờ sau mới phát tác.”
Hắn là hộ vệ bên người của thiên kim thành chủ Tứ Hà thành, hiểu rõ các loại độc vật như lòng bàn tay.
Lý Do Hỉ dùng đùi thôi cũng có thể nghĩ được đã xảy ra chuyện gì, gần như là nàng tông cửa xông ra: “Đứt rồi, chỉ sợ là em trai tôi không giữ được trong sạch rồi!”
Bách Lý Lộ Lộ nghe được thì ôm Lý Viên Viên ngồi dậy, “Cái gì? Vậy mà lại có người dám gây chuyện trong địa bàn của bản tiểu thư! Minh Minh, xử hắn!”
So sánh với việc ép khô nguyên dương của Thập Dương, Vạn Nương càng thích ép khô máu của hắn hơn, làm thành mao huyết vượng, dùng để làm nước lẩu, mới có thể giải được mối hận trong lòng nàng.

Chỉ tiếc là nữ nhân ngu xuẩn kia không ở đây, nếu không sẽ cùng giết luôn, băm ra nuôi vịt.
Nàng cởi áo ngoài của Thập Dương, hung hăng sờ soạng hai phát: “Lợi cho tên tiểu tử nhà ngươi.” Sau đó, nàng dùng thuật pháp chọc một cành cỏ lau sắc nhọn vào ngực hắn, máu tươi chảy ra theo cành cây, chảy vào trong bát ngọc mà Vạn Nương đã chuẩn bị xong từ trước.
Vạn Nương ngửi được mùi thơm của máu, hô hấp dồn dập dần dần, hai gò má đỏ lên, nuốt nước bọt hết sức khó khăn.
Một tiếng xé gió truyền đến từ sau lưng, Vạn Nương nghiêng người tránh đi, một cái phi tiêu lá liễu xẹt qua cổ của nàng.

“Ai!” Vạn Nương tránh về sau mấy bước, tránh được hai cái lá liễu nữa, máu trong bát ngọc không rơi một giọt nào.
Người đến mặc áo xanh, tóc cài trâm trúc, lưng đeo đấu lạp, sắc mặt trầm tĩnh như nước, không nói lời nào.

Hắn phi người lên phía trước, rút thanh nhuyễn kiếm ở eo ra, hừ lạnh: “Tà ma ngoại đạo, phải giết!”
Nam tử chợt đến bên cạnh Thập Dương, rút cọng cỏ chảy máu ào ào như cái vòi hút nước trước ngực hắn ra, nhét một viên đan dược vào miệng hắn thật nhanh chóng, sau đó, đánh một quyền vào cằm Thập Dương, xoay người, lại chĩa kiếm, đi về phía Vạn Nương.

Toàn bộ động tác của hắn có thể gọi là liền mạch, lưu loát như nước chảy mây trôi!
Vạn Nương cầm bát, chạy trốn ra ngoài động: “Hoàng Nham, ngươi chết ở đâu rồi!” Người còn chưa chạy nổi hai bước thì cẳng chân đã bị trúng một cái phi tiêu.

Nàng kêu đau một tiếng, ngã nhào ra đất, máu trong bát ngọc bị đổ hết ra ngoài, thấm vào bùn đất rất nhanh chóng.
“Sao thế?” Hoàng Nham cầm cái chậu gỗ cho vịt ăn, ngó đầu vào nhìn, một thanh nhuyễn kiếm đã kề lên cổ hắn.

Một chân của nam tử vẫn còn giẫm trên lưng Vạn Nương, không biết hắn đã dùng thủ đoạn gì, mà một người nhìn có vẻ gầy gò, yếu ớt như vậy, lại có thể giẫm Vạn Nương đến mức không bò dậy nổi.
Hoàng Nham muốn thả rắm thối để hun hắn, lại phát hiện toàn thân mình không thể nhúc nhích, hiển nhiên là đối phương hiểu hắn vô vùng, đã có chuẩn bị từ lâu.

Tu vi của người này cao hơn bọn họ rất nhiều, hoàn toàn không có sức đánh trả.
Vạn Nương oán hận, đập tay xuống đất: “Ngươi là ai? Ngươi cũng là yêu, vì sao lại muốn xen vào chuyện của người khác!” Trên người tên này có một mùi cỏ cây nghèo kiết xác, không biết là yêu quái gì tu luyện nên.
Đôi con ngươi màu xanh biếc của nam tử tĩnh lặng không gợn sóng: “Tà ma ngoại đạo, không xứng biết tên của ta.”
Khi ba người một hổ nhóm Lý Do Hỉ nghe ngóng tìm đến được cửa tiệm vịt rán giòn Hoàng Ký, chỉ thấy cửa tiệm tan nát, không biết là đã bị ai đập mất rồi.

Bách Lý Minh Minh tiên phong ở phía trước, phát hiện ra cửa địa đạo đang để mở đầu tiên, lúc ba người đi xuống theo địa đạo, nam tử áo xanh đã dùng dây trói yêu trói Vạn Nương và Hoàng Nham lại, chuẩn bị đóng gói mang về, hắn đang ngồi xổm dưới đất cho mấy đứa trẻ hôn mê uống nước.
Khi Thập Dương tỉnh lại thì chỉ thấy vạt áo mình bị phanh rộng, vết máu đầy người, trước ngực còn có một cái lỗ to như ngón cái đang chảy máu ra ngoài!
Nhìn thấy cảnh này, Lý Do Hỉ kinh sợ, kêu lên một tiếng, phi lên trước, “Thập Dương! Cậu không sao chứ! Cậu không thể chết được, cho dù thất thân cũng không thể nghĩ quẩn được! Đường chúng ta phải đi còn rất dài, nhất định cậu phải tỉnh táo! Phải kiên cường đấy!”
Thập Dương ngồi dựa vào phía dưới bệ đá, ôm ngực, nhe răng trợn mắt, vẻ mặt dữ tợn, không biết là bị đau hay là bị tức nữa.
Lý Do Hỉ cũng giận không hề nhẹ: “Đánh chó cũng phải ngó mặt chủ chứ, dàm làm Thập Dương của chúng ta thành ra như thế này!”
Bách Lý Lộ Lộ ôm hổ tiến đến, “Đừng lo lắng, phủ thành chủ có thầy thuốc tốt nhất, nhất định là em trai cô sẽ không có việc gì đâu.”
Nam tử áo xanh đứng thẳng tắp như một cái cây cao ngất, hắn cất nhuyễn kiếm về chỗ eo, nói: “Đã cho ăn bổ khí tán, tạm thời không cần lo lắng về tính mạng.”
“A, là anh cứu em trai của tôi, cảm ơn, cảm ơn! Đại ơn, đại đức không gì có thể báo đáp!” Lý Do Hỉ vội nói cảm ơn.

Nam tử nhẹ nhàng vuốt cằm, “Trừ ma vệ đạo, không cần cảm ơn.”
Thập Dương chỉ vào hai người đối diện đã bị trói thành bánh chưng, ngón tay run run, lại đau đến mức không nói ra lời.

Lý Do Hỉ nhìn Vạn Nương, thở dài: “Vạn Nương, sao cô phải như thế này chứ? Cô muốn máu của hắn, cho hắn ăn thật nhiều nhân sâm, đương quy, gà đen….

bổ máu là được, trong người hắn phát hỏa thì không phải sẽ chảy máu mũi à! Việc gì phải đại động can qua (làm to chuyện) cơ chứ? Làm cho mọi người đều không thoải mái!”
Vạn Nương nhổ một ngụm nước bọt: “Ta phi! Ta thấy các ngươi chỉ xem ta như một bà giúp việc nấu cơm! Không có lòng tốt! Đời này, lão nương còn chưa từng hầu hạ ai như thế cả! Cái loại gì chứ! Có bản lĩnh thì đem ta…..” Lời của nàng còn chưa nói xong thì nam tử áo xanh đã phẩy tay áo một cái, trên đất chỉ còn lại một gốc cây leo và một con chuột lang.
Nam tử áo xanh chìa tay về phía Lý Do Hỉ: “Không gì có thể báo đáp thì không báo nữa à, mười linh thạch tam phẩm một viên bổ khí tán.”
Lý Do Hỉ á một tiếng: “Trừ ma vệ đạo cũng lấy tiền á?”
Bách Lý Lộ Lộ hất cằm với Bách Lý Minh Minh, Bách Lý Minh Minh tự giác móc linh thạch ra đưa cho hắn: “Thanh sam đấu lạp nhuyễn kiếm, huynh là Tẩu vân hiệp Liễu Như Khanh nhỉ.”
Nghe đồn Liễu Như Khanh là Liễu thụ yêu (yêu quái cây liễu), có tu vi khoảng hơn nghìn năm, lúc đầu hắn tôn Ô Thiệu Tùng - đại năng giả của thế giới tu chân, làm thầy.

Nhưng vì tộc nhân của hắn mắc phải bệnh lạ, Liễu Như Khanh vẫn luôn bôn ba bên ngoài, kiếm tiền, tìm thầy thuốc.

Hắn là Tẩu vân hiệp kim bài của Lĩnh Tiên quán, mỗi tháng đều có thành tích đứng thứ nhất!
Liễu Như Khanh từ chối cho ý kiến, thu mấy đứa trẻ trong góc vào tay áo, nhấc Vạn Nương và Hoàng Nham lên, muốn đi.
Thập Dương ra sức nuốt vị tinh ngọt trong cổ họng xuống, cố nén đau nhức ở ngực, nói: “Thả, thả cái tên...!vịt rán giòn…”
Lý Do Hỉ đập một phát lên đầu hắn, “Ăn, ăn, ăn, chỉ biết ăn thôi!” Nàng đứng dậy, đi đến trước mặt Liễu Như Khanh, chỉ vào Vạn Nương, hỏi: “Anh định xử lý ả thế nào?”
Liễu Như Khanh nói: “Giao nhiệm vụ, lĩnh tiền thưởng, bán cho Lĩnh Tiên quán.

Xử lý thế nào không phải việc ta quan tâm.”
Lý Do Hỉ giơ tay ra, “Vạn Nương không phải là mục tiêu số một của anh đi, mười cái tam phẩm, tôi bán ả cho anh.”
Liễu Như Khanh gảy bàn tính trong đầu thật nhanh chóng, suy ngẫm một chút, lấy linh thạch trả cho Lý Do Hỉ, nàng lại trả lại cho Bách Lý Minh Minh, kéo Thập Dương, nói: “Giải quyết xong rồi, đi thôi.”
Bách Lý Lộ Lộ nói: “Ác yêu bị bán vào Lĩnh Tiên quan, phần lớn sẽ bị bán cho đan tu, luyện thành đan dược.

Tốt xấu gì thì mấy người cũng quen biết một hồi, a Hỉ, cô nhẫn tâm thật à?”
Lý Do Hỉ xé góc áo, băng bó cho Thập Dương, vẻ mặt không hiện màu sắc gì: “Tôi cũng không phải là người rộng lượng.” Cũng không phải là chưa cho ả một cơ hội nào..