Gió Lớn Có Chốn Về

Chương 13: Trình cô nương: Đàn ông thật sự rất biết diễn




Đêm hôm đó, Lương Thú và Trình Tố Nguyệt lại quay vào thành Xích Hà để cùng Thạch Hãn Hải thương nghị kế hoạch về sau.

Gia sư phủ nha tên Lư Thọ, bằng tuổi Thạch Hãn Hải, hay mặc áo bào màu xám tro, mặt để ria mép, tính cách trung hậu, làm việc hơi chậm chạp nhưng kiên nhẫn. Ít nhất trước khi xuất hiện ôn dịch, biểu hiện của Lư sư gia vẫn rất quy củ, làm việc không gây ra sai sót gì to lớn.

Diện mạo của Đỗ Kinh thì gian xảo hơn nhiều, có thể vì Tây Nam nhiều nắng, quanh năm gã còn hành tẩu bên ngoài nên toàn thân bị phơi đến ngăm đen, mũi ưng, dáng người thấp bé nhưng rắn chắc, đứng yên trông khá giống cây gậy chống cửa sổ.

Trong thành vốn không có nhiều đại phu, vì ôn dịch lại ngã xuống hơn phân nửa, đến giờ chỉ còn lại hai người đã bị Lư Thọ sắp xếp đến y quán bên cạnh phủ nha thay phiên ngồi chẩn một ít bệnh đau đầu cảm mạo của bá tánh bình thường, không cần lên núi Đại Khảm. Trước mắt toàn bộ việc trị liệu cho người bị ôn dịch do đệ tử của Đỗ Kinh phụ trách.

……

Chiều hôm nay, Thạch Hãn Hải dựa theo kế hoạch, đích thân đứng ở cửa thành đón ba người “họ hàng xa” rồi gióng trống khua chiêng đưa bọn họ về nhà. Bởi vì thành Xích Hà đã phong tỏa một khoảng thời gian khá dài, bây giờ nhìn thấy khách lạ, đương nhiên dân chúng rất tò mò sôi nổi hỏi thăm người tới là ai, tin tức cứ như vậy truyền tới tai Đỗ Kinh.

Ba người ngồi chưa ấm ghế, một chiếc xe ngựa đã dừng ngoài viện.

Trình Tố Nguyệt vốn có chút lo lắng, chủ yếu lo A Ninh còn nhỏ chưa đủ kinh nghiệm dễ bại lộ. Không ngờ vừa nghe thấy Đỗ Kinh tới, cậu lập tức từ người hầu khôn khéo lanh lợi biến thành thiếu niên nông thôn hàm hậu lại hơi nhát gan, trốn sau Liễu Huyền An không chịu gặp mặt người lạ.

Lại nhìn sang Liễu nhị công tử, tiên khí nhẹ nhàng trên người cũng bay đi đâu sạch, trở nên cực kỳ mờ nhạt giữa biển người. Bả vai y sụp xuống, lưng cũng hơi gù nhẹ. Một tấm bảng rơi trúng mười người thì hết tám là đi đường bằng tư thế này —— Do Kiêu Vương điện hạ bớt thời gian đích thân hướng dẫn.

Vì thế Trình cô nương lại có thêm một kinh nghiệm cuộc đời quý giá: Đàn ông thật sự rất biết diễn trò.

Chờ đoàn người Liễu Huyền An ra được sảnh ngoài, Thạch Hãn Hải đã giới thiệu xong thân phận ba người với Đỗ Kinh, nói bọn họ là họ hàng xa, xuất thân lang trung tha phương, sau đó may mắn đến Bạch Hạc Sơn Trang làm mấy ngày công, cho nên học hỏi được chút phương pháp trị liệu bệnh dịch.

Đỗ Kinh hỏi: “Thạch huynh mời bọn họ sao? Trước đây vì sao chưa bao giờ nghe huynh nhắc đến.”

“Thứ nhất là không xác định bọn họ có tới được hay không, thứ hai cũng sợ Đỗ huynh nghĩ nhiều.” Thạch Hãn Hải thở hắt, “Không phải ta không tin tưởng y thuật Đỗ huynh, nhưng tình huống trong thành bây giờ, nhiều thêm một đại phu vẫn là chuyện tốt.”

“Không phải ta nghĩ nhiều, Thạch huynh mới là người nghĩ nhiều.” Đỗ Kinh liên tục lắc đầu, “Có thể học tập ở Bạch Hạc Sơn Trang, y thuật tất nhiên phải cao minh ——”

Lời chưa nói xong, gã đã thấy ba người mặc áo ngắn vải thô tiến vào cửa, cử chỉ câu nệ, ngoại trừ vị cô nương có thể xem như mặt mày đoan chính hào sảng, hai gã nam tử còn lại trông giống người bán hàng rong nhiều hơn là lang trung.

Bạch Hạc Sơn Trang thu nhận cả loại người thế này sao? Đỗ Kinh nghi hoặc, liền chủ động mở miệng hỏi, kết quả hỏi mất nửa ngày mới hiểu rõ, hóa ra cái gọi là “giúp việc mấy ngày” chỉ là ở dưới hậu viện nhà người ta giúp cắt dược liệu mà thôi.

Có lẽ chính A Ninh cũng cảm thấy chột dạ, cho nên rất không tự tin bồi thêm một câu: “Nhưng chúng ta đã xem qua rất nhiều sách vở trị liệu bệnh dịch, đúng không, ca.”

Liễu Huyền An gật đầu: “Đúng vậy, Đỗ đại phu cứ yên tâm.”

“Chư vị do Thạch huynh đích thân mời đến, tại hạ làm sao không yên tâm.” Đỗ Kinh cười nói, “Ba vị dự định bao giờ thì lên núi?”

“Bây giờ đi ngay.” Liễu Huyền An đứng lên, “Trị bệnh cứu người không thể trì hoãn một khắc, trước khi tới đây chúng ta đã mua ít dược liệu thanh nhiệt giải độc, sẽ mang theo luôn.”

Đỗ Kinh không có ý kiến gì, đương nhiên cũng có thể do gã không đặt mấy tay lang trung gà mờ này vào mắt. Quản sự nhanh chóng sắp xếp xe ngựa, xa phu cũng ăn mặc theo lối Tây Nam cho nên suốt đường ba người không nói câu nào. A Ninh ghé vào cửa sổ ngắm phong cảnh bên ngoài, Trình Tố Nguyệt nhẩm lại trong đầu kế hoạch của Lương Thú. Còn Liễu nhị công tử đã sớm dựa trong góc rơi vào mộng, bởi vậy có thể thấy, dù bận rộn hay nhàn rỗi, dù nguy hiểm hay an toàn, ngủ như đi vào cõi tiên luôn là ưu tiên hàng đầu của y, không thể chậm trễ.

A Ninh xem phong cảnh đủ rồi liền chống quai hàm nghĩ, trên đời này thật sự có thể tìm ra một sự kiện, hoặc một người có thể khiến công tử nhà mình trằn trọc khó ngủ được sao?

Chắc là không có rồi. Mấy năm trước có trộm đột nhập vào Bạch Hạc Sơn Trang, hộ vệ truy đông đuổi tây ồn ào khắp nhà, gà bay chó sủa đến dân cư khu cách vách và quan phủ cũng phải chạy tới xem, thế mà công tử vẫn không bị đánh thức. Sáng hôm sau lúc người ta nhắc tới, y vẫn còn kèm nhèm mờ mịt không mở nổi mắt, đúng là lợi hại không chịu nổi.

Xe ngựa chạy trên đường núi một hồi lâu mới đến núi Đại Khảm. Một dãy nhà dựng chỉnh tề trên nền đất bằng, điều kiện cũng ngăn nắp sạch sẽ. Liễu Huyền An che khăn vải lên mặt, nhảy xuống xe ngựa hỏi Đỗ Kinh: “Vì sao không thấy người bệnh?”

“Đang đợi trong phòng.” Đỗ Kinh đáp, “Thân thể bọn họ suy yếu, ngày thường rất ít ra ngoài.”

Liễu Huyền An âm thầm lắc đầu, lúc này bên ngoài không có gió, mặt trời lại ấm áp mà không cho bệnh nhân ra ngoài đi lại, nhốt chặt bọn họ trong phòng tối âm u. Có điều thân là người mới đến, y không thể nói quá nhiều, đành cùng A Ninh lặng lẽ dọn dược liệu vào phòng. Trình Tố Nguyệt đi dạo xem xét phòng ốc xung quanh, đếm sơ sơ ở đây có hơn năm mươi bá tánh, mười tên đại phu chăm sóc.

“Tiểu huynh đệ, vậy các ngươi cứ làm việc đi.” Đỗ Kinh nói, “Có chuyện gì thì tới tìm ta.”

Liễu Huyền An dọn dược liệu đến mệt mỏi, đứng một bên xoa eo lau mồ hôi: “Xong rồi!”

Giọng nói thô kệch làm A Ninh giật nảy mình.

Ở phương diện diễn kịch, Liễu nhị công tử có vài chỗ khá giống Kiêu Vương điện hạ, không cố tình bắt chước ai, nhưng đến thời điểm cần thiết lúc nào cũng có thể lên sân khấu được.

Đệ tử của Đỗ Kinh cũng không coi mấy người mới này là vấn đề lớn, rất tiện cho Liễu Huyền An hành sự.

Sườn phía đông có một gian phòng cửa hơi mở, một cô bé khoảng bảy tám tuổi ngồi trên ngạch cửa đang ôm một chiếc bánh rán ăn.

Liễu Huyền An liếc một cái đã nhận ra cô bé, hoặc nói đúng hơn là nhận ra cái bánh kia, chính là loại bánh hai ngày trước bọn họ vào thành thăm dò, bắt gặp cặp vợ chồng trẻ suốt đêm rán một bọc.

Nhìn thấy người lạ tới, cô gái nhỏ hơi căng thẳng, đứng lên muốn đi vào trong. Liễu Huyền An vội vàng gọi cô bé lại: “Đừng đi.”

Bởi vì bốn bề vắng lặng nên Liễu nhị công tử không cố tình giả giọng nữa, giọng y mềm mại như nước suối trong vắt, cô bé quả nhiên dừng bước, ngẩng đầu sợ sệt nhìn y.

Liễu Huyền An ngồi xổm trước mặt cô: “Tên muội là gì?”

“Ta là Đào Hoa, Tiểu Đào Hoa.”

“Tiểu Đào Hoa.” Liễu Huyền An cười nói, “Đào hoa chước chước hữu quang huy, vô số thành hề điểm canh phi, ai lấy tên cho muội vậy, nghe rất hay.”

Bé gái chưa được đọc sách nên nghe không hiểu câu thơ này, nhưng vẫn bị khen đến đỏ mặt: “Mẹ ta đặt.”

Liễu Huyền An dùng ngón tay thử nhiệt độ, vẫn sốt rất cao: “Trong người có chỗ nào không thoải mái không?”

“Chóng mặt, ho khan, trí nhớ kém, buồn nôn, dễ nôn mửa, không có sức lực, đôi khi ngủ thẳng đến nửa đêm tay chân cực kỳ đau nhức.”

Liễu Huyền An nói: “Có thể miêu tả bệnh trạng rõ ràng như vậy, muội đúng là một cô nương thông minh. Những người còn lại thì sao, cũng giống muội?”

Đào Hoa gật đầu: “Ừm, giống nhau hết.”

“Ta là đại phu mới đến, cũng là thân thích nhà Thạch đại nhân.” Liễu Huyền An hỏi, “Muội có sợ bị cắm kim không?”

“Sợ.”

“Nhưng châm kim vào người bệnh mới nhanh khỏi hơn, hết bệnh rồi muội có thể xuống núi gặp lại cha mẹ. Ta nghe nói ngoại trừ bánh rán, bọn họ còn chuẩn bị rất nhiều thức ăn ngon chờ muội.”

Đào Hoa thấp giọng lẩm bẩm: “Nhưng ta vẫn sợ lắm.”

“Nếu nhắm mắt lại thì sao?” Liễu Huyền An đề nghị, “Nhắm mắt lại sẽ không sợ, hơn nữa ta dùng châm rất nhỏ.” Để chứng minh, y còn cố ý lấy từ trong tay áo ra một cây kim nhỏ như lông trâu, “Xem này, ta nói đúng không?”

Đào Hoa nhận châm đặt trong tay, đúng là rất mảnh, do dự hết nửa ngày mới gật đầu đáp ứng.

Liễu Huyền An sai A Ninh canh gác bên ngoài, lại gọi Trình Tố Nguyệt vào trong phòng để nàng ở cùng Đào Hoa, còn mình thì quay lưng ra sau chuẩn bị. Còn vì sao phải quay lưng, bởi vì bên trong bao vải trải phẳng trên bàn là gần trăm cây châm vừa to vừa dài cỡ một lóng tay xếp chỉnh tề thành hàng. Đừng nói trẻ con, dù là thanh niên trai tráng nhìn thấy cũng phải bỏ chạy.

Trình Tố Nguyệt dùng khăn tay ướp hương bịt kín mắt Đào Hoa lại, sau đó đút cho cô bé một viên kẹo rồi ôm nửa người vào lòng dỗ dành. Có lẽ là vì nhớ thương mẹ, Đào Hoa thả lỏng rất nhanh, lúc châm bạc đẩy vào huyệt vị cũng không căng chặt thân thể nữa.

Trong phòng tối tăm, Liễu Huyền An thi châm rất chậm. Theo động tác của y, Đào Hoa cũng mê man dần. Trình Tố Nguyệt đặt người nằm thẳng lên giường, nhỏ giọng hỏi: “Thế nào?”

“Mạch tượng cổ quái, không giống ôn dịch.” Liễu Huyền An nói, “Ta hoài nghi là cổ độc.”

Trình Tố Nguyệt giật mình, không phải giật mình vì cổ độc, mà là không hiểu vì sao nhanh như vậy y đã phát hiện ra, từ lúc bọn họ lên núi đến giờ cùng lắm chỉ mới hai ba canh giờ.

Nhưng tốc độ của Liễu nhị công tử luôn mau lẹ. Y tìm đúng huyệt vị, cắm cây châm cuối cùng vào rồi hơi di chuyển, rõ ràng cảm thấy không đúng, vì thế y dừng động tác lại, tập trung cảm nhận một lát rồi dùng sức kéo mạnh.

Quả nhiên kim châm kéo theo một con cổ trùng mảnh như sợi tóc. Nhưng ngoài dự đoán, Đào Hoa nằm trên giường đột nhiên co giật toàn thân tỉnh lại, còn hô đau thất thanh, giọng hét thê lương giữa chạng vạng yên tĩnh nghe đặc biệt kinh dị. Liễu Huyền An hoảng hốt đến đứng tim, Trình Tố Nguyệt vội vàng che miệng cô bé, giơ tay bổ vào gáy cô một cái khiến Đào Hoa lại rơi vào hôn mê.

Nhưng bọn họ vẫn hành động muộn một bước, bên ngoài truyền đến nhiều tiếng bước chân hỗn độn cùng tiếng quát hỏi của Đỗ Kinh: “Chuyện gì thế?”

Có người trả lời gã: “Hình như là tiếng động phát ra từ mấy gian phòng này.”

Trên người Đào Hoa còn cắm đầy châm như con nhím, rút ra không kịp nữa rồi. Trình Tố Nguyệt thấp giọng hỏi Liễu Huyền An: “Công tử có thể giải cổ độc này?”

Liễu Huyền An gật đầu: “Có thể.”

“Nắm chắc mấy phần?”

“Chín phần.”

“Được.” Trình Tố Nguyệt nắm chặt nhuyễn kiếm bên hông, thầm tính toán nếu thật sự hết cách thì cứ giải quyết hết đám người ngoài cửa cho gọn.

Cửa phòng bị đẩy ra một khe hở.

Liễu Huyền An đẩy Đào Hoa vào sâu trong giường, tung chăn che thân thể cô bé lại.

Mắt thấy một chân đã bước qua ngạch cửa, lúc này đột nhiên cách vách truyền ra một tiếng phụ nữ hét chói tai, còn có tiếng A Ninh hoảng hốt: “Đại thẩm, không sao chứ, làm sao lại ngất đi rồi?”

Ánh mắt Đỗ Kinh biến đổi: “Đi xem!”

Những người vây quanh cửa đều đi sang bên kia, xung quanh yên tĩnh trở lại.

“Nơi này giao cho ta.” Liễu Huyền An nói, “Trình cô nương đi xem A Ninh đi, vừa rồi có lẽ cậu ấy cố ý giúp chúng ta thoát vây đấy.”

Trình Tố Nguyệt đáp ứng, đứng dậy dựa sát vào cửa nghe ngóng một lát, xác nhận không có ai mới nhanh chóng lách ra ngoài.

Ở một gian phòng khác, A Ninh đã cố gắng khuân được người phụ nữ kia lên giường, hỏi Đỗ Kinh: “Bà ấy làm sao thế?”

Cả phòng không ai hiểu nổi, lúc hôn mê chỉ mình ngươi có mặt, bây giờ lại hỏi ngược chúng ta?

A Ninh giải thích: “Ta vào thăm khám, đột nhiên bà ấy bắt đầu co giật hét lên, tiếng sau còn thảm hơn tiếng trước, hét xong thì hôn mê bất tỉnh dọa ta sợ chết khiếp.”

Đỗ Kinh bắt mạch cho người phụ nữ, không phát hiện ra chỗ nào dị thường. Trong lòng gã không phải không nghi hoặc, nhưng lại tìm không ra chứng cứ đám lang trung nhà quê này giở trò quỷ. Hơn nữa cổ trùng di chuyển trong thân thể vốn rất dễ xuất hiện trạng thái ngoài ý muốn, nếu không gã đã không cần mất công dời hết người lên núi hoang, đỡ phải nghe bao nhiêu lời thắc mắc.

Mọi người nhanh chóng giải tán, lúc này Trình Tố Nguyệt mới bước vào: “Chuyện gì thế?”

A Ninh nghĩ mà sợ: “Là ta đánh ngất vị đại thẩm này, có lỗi quá.”

Trình Tố Nguyệt: “……”

Nhưng A Ninh đúng là không nghĩ ra được cách nào khác, cậu nghe tiếng Đào Hoa kêu thảm thiết, cũng trông thấy Đỗ Kinh dẫn theo người chạy tới từ xa. Dưới tình thế cấp bách chỉ có thể xông vào gian phòng này, cắm một cây ngân châm lên vị đại thẩm đang dựa vào cạnh bàn ngủ gật. Đại thẩm bị đâm đau đến tỉnh cũng kêu to lên, chưa kịp mở mắt ra, mặt đã bị bịt một miếng vải, lập tức ngất đi.

Trình Tố Nguyệt dựa vào cửa cười rung bả vai: “Trước giờ ta không biết hóa ra ngươi có bản lĩnh đến thế đấy.”

A Ninh cảm thấy hành vi này của mình rất không đáng tuyên dương, nhưng mặt khác lại thầm khâm phục bản thân cái khó ló cái khôn, bây giờ bị Trình cô nương cười đến xấu hổ, cậu liền nói nhanh sang chuyện khác: “Chỗ công tử thế nào rồi?”

“Liễu nhị công tử đã tìm được cổ trùng.” Trình Tố Nguyệt nói, “Chắc là chúng ta phải ở trên núi thêm mấy ngày nữa.”

Qua một lúc sau, Liễu Huyền An cũng dời sang căn phòng này. Dù sao đại thẩm vẫn đang hôn mê, không nên lãng phí cơ hội. Y cắm một rừng châm lên đầu bà, quả nhiên lại lôi ra thêm mấy con cổ trùng. Lúc này Trình Tố Nguyệt đã có kinh nghiệm, trong lúc thi châm kịp thời bịt chặt miệng đại thẩm lại, không cho phát ra tiếng kêu thảm thiết nữa.

Ai không biết còn tưởng rằng ba người này đang trùm chăn bông lập kế giết người.

Trình Tố Nguyệt mệt đến vã mồ hôi, thở hồng hộc hỏi: “Gặp bệnh nhân nào cũng phải lăn lộn một trận giống thế này sao?”

“Không cần.” Liễu Huyền An thu ngân châm, “Ta đã biết đại khái người trúng cổ sẽ có mạch tượng thế nào, chỉ cần qua hết ngày mai là có thể điều tra rõ nguyên nhân dịch bệnh. Trình cô nương chuẩn bị đưa tin cho Vương gia được rồi.”

A Ninh đứng một bên quan sát, cảm thấy lúc Liễu Huyền An nói những lời này có biểu cảm y hệt trang chủ và đại công tử, đến cả ngữ khí cũng giống, lúc này rốt cuộc mới sinh ra một chút tin tưởng “Ồ, hóa ra công tử nhà ta cũng là con ruột.”

Sáng sớm hôm sau, Liễu Huyền An đề xuất muốn bắt mạch cho tất cả bệnh nhân. Tuy Đỗ Kinh xem mặt mũi Thạch Hãn Hải mà đáp ứng, nhưng có lẽ vẫn mang lòng nghi ngờ tiếng kinh hô tối qua, liền phái ba tên đệ tử đi theo, tiếng là hỗ trợ, nhưng thật ra là giám thị.

Liễu Huyền An không tỏ thái độ gì cả, đừng nói ba tên, cho mười tên một trăm tên đi theo cũng không vấn đề. Nếu không phải vì cố ý làm dáng, xem xong mạch tượng người nào đều ghi chép lại vào sổ, có khi chỉ nửa ngày là xem mạch xong rồi, có điều tính cả ghi chép, y cũng dùng một ngày là hoàn thành xong.

Ở phủ nha dưới chân núi, Lương Thú nhận được tin tức của Trình Tố Nguyệt.

Thạch Hãn Hải vội hỏi: “Thế nào rồi?”

Lương Thú đáp: “Giải quyết xong.”

“Giải quyết được rồi?” Thạch Hãn Hải nghe mà không thể tin được, “Ý của Vương gia là, ôn dịch xem như được trừ, cuộc sống ở thành Xích Hà có thể khôi phục lại như thường?” Ông ta cảm thấy mình như đang nghe một chuyện viển vông, “Nhưng Liễu công tử mới lên núi chưa được hai ngày.”

Đúng vậy, mới chưa đến hai ngày. Lương Thú hơi nhướn mày lên, cảm thấy sau này mình nên tin tưởng y nhiều thêm một chút. Dù tiên ngủ không có kinh nghiệm hành nghề y, nhưng ít ra trong tay có hơn vạn quyển sách, ba ngàn thế giới cùng bốn vạn tám ngàn năm tuổi.

Trên núi Đại Khảm, Liễu Huyền An đang cùng Đào Hoa ăn cơm, vui vẻ trêu ghẹo: “Muội thích ăn bánh rán quá nhỉ?”

“Ngon mà.” Đào Hoa bẻ cho y một miếng. Liễu Huyền An chớm đưa tay nhận, nâng mắt lên đã thấy Đỗ Kinh dẫn người đến, liền lắc đầu ra hiệu cho cô bé tiếp tục ăn.

Đào Hoa không ăn nữa, đứng lên muốn bỏ chạy nhưng đã bị Đỗ Kinh gọi giật lại. Đệ tử bưng một chén thuốc từ trong hộp đựng, ra lệnh cho cô phải uống lúc còn nóng.

“Ta không muốn uống.” Có lẽ vì Liễu Huyền An đang ở bên cạnh, Đào Hoa can đảm hơn một ít.

Đỗ Kinh không vui: “Mau lên, còn nhiều người đang đợi uống thuốc, đừng làm lãng phí thời gian.”

Đào Hoa nhìn Liễu Huyền An cầu cứu.

“Đỗ đại phu.” Liễu Huyền An đứng lên, “Cứ để thuốc ở đây đi, lát nữa ta cho cô bé uống.”

“Nếu để nguội dược hiệu sẽ suy giảm mạnh.” Hình như Đỗ Kinh không định đi ngay, “Thạch đại phu cứ khám mạch của ngươi đi.”

Lời này nghe rất trào phúng, trong đám có người bắt đầu cười nhạo. Đào Hoa không chịu uống, người bưng thuốc hết kiên nhẫn, bóp miệng cô bé định đổ thẳng vào. Đào Hoa giãy giụa gạt đổ thuốc qua một bên, đối phương càng giận dữ hơn, giơ tay muốn dạy dỗ con ranh cứng đầu không chịu nghe lời này một trận.

“Dừng tay!” Liễu Huyền An tiến lên ngăn cản, đối phương làm sao chịu nghe. Hai tên đệ tử khác đang muốn kéo người sang một bên cho đỡ vướng bận, nhưng cánh tay bọn chúng chưa kịp chạm vào vai y đã bị một lực mạnh mẽ vô hình xoay ngược lại, bẻ ngoặt ra sao thành một tư thế rất quỷ dị.

“Rắc!”

Hai người đồng thanh hét thảm ngã xuống. Liễu Huyền An đã có kinh nghiệm từ trước, quay đầu nhìn lại, quả nhiên Kiêu Vương điện hạ mặc áo đen đã đứng dưới tàng cây, sắc mặt lạnh lùng không vui.

“Bọn chúng bắt đến nơi rồi, ngươi còn không biết né tránh?”

“À.”

Lương Thú không dịch dung, nhưng Đỗ Kinh kia dù chưa từng thấy mặt hắn, chỉ cần hơi có đầu óc một chút đều nhận ra người có khí độ và công phu cỡ này tuyệt đối không thể bằng vai phải lứa với mấy tên đại phu gà mờ, vì thế vội xoay người bỏ chạy. Nhưng thời cơ đã mất, lúc này Trình Tố Nguyệt cũng từ đầu khác đuổi tới. Đỗ Kinh thấy không còn cửa thoát, liền nghiến răng hạ lệnh: “Giết bọn họ!”

“Vâng!” Các đệ tử ào ào rút nhuyễn kiếm, hóa ra đều là người tập võ. Liễu Huyền An ở bên cạnh nhắc nhở: “Cẩn thận có độc!”

Đúng là có độc, toàn bộ mũi kiếm đối phương đều lóe lên sắc xanh, thế nhưng độc nào cũng không chịu nổi công phu cao đến tà môn của Kiêu Vương điện hạ. Kỳ thật Đỗ Kinh xem như có chút thân thủ, nhưng đỡ không đến mười chiêu đã rơi xuống thế hạ phong. Dưới tình thế cấp bách, gã muốn lôi Liễu Huyền An đang đứng dưới gốc cây ra làm lá chắn thịt, không ngờ lại bị một luồng kiếm khí quét cho gãy cả xương sườn, ngã bịch một cái dưới chân Trình Tố Nguyệt.

Đỗ Kinh giãy giụa bò dậy, miễn cưỡng tiếp Trình Tố Nguyệt thêm hai chiêu nữa rồi lảo đảo trốn sang đường khác. Lương Thú xách Liễu Huyền An đang đứng ngốc dưới gốc cây lên, ném qua một phiến đất trống khác: “Đi xem thử, đừng để gã chết.”

Liễu nhị công tử đáp ứng một tiếng, chạy lạch bạch đuổi theo Trình Tố Nguyệt, trên đường vẫn phân vân không biết nên quay lại lấy hòm thuốc không. Nhưng rất nhanh sau đó, y nhận ra mình không cần đến nó nữa.

Trình Tố Nguyệt ngồi xổm trong rừng, đang dùng sức vỗ mặt Đỗ Kinh: “Này, này, tỉnh lại đi! Vương gia nhà ta không muốn ngươi chết! Liễu nhị công tử, người mau đến xem thử có còn cứu được không?”

Liễu Huyền An vạch mí mắt, lại thử mạch tượng, lắc đầu: “Không cứu được nữa.”

Mặt Trình Tố Nguyệt sầu như đưa đám: “Ta mới không chú ý có một khắc, gã đã tự sát rồi. Làm sao bây giờ, nhất định Vương gia sẽ trách tội chúng ta.”

Liễu Huyền An giật mình: “Liên quan gì đến ta?”

Trình Tố Nguyệt đáp: “Bởi vì người không cứu sống được gã.”

“……”

Hai người đang mắt to trừng mắt nhỏ, Lương Thú đã giải quyết hết mấy tên đệ tử còn lại, đi qua xem.

“Còn sống không?” Hắn hỏi.

Trình Tố Nguyệt không dám mở miệng.

Liễu Huyền An đành phải miễn cưỡng đáp thay: “… Sống động như thật.”