[Giới Showbiz Hệ Liệt – Quyển 3] - Đại Hồ Tiểu Muội

Chương 136: Bắt cá hai tay ̣(Thượng)




Dịch: Phong Bụi

Đầu bên này, Từ Húc được rảnh, gọi điện cho La Thiếu Thần, “Thứ Thôi Tú bỏ vào trong cốc nước đã có báo cáo rồi.”

La Thiếu Thần trầm giọng hỏi: “Là ma túy à?”

“Không. Là đường.”

“Đường?” La Thiếu Thần hiểu ra, “Thăm dò sao?”

Từ Húc nói: “Rất có khả năng. Cũng may là tôi phát hiện, vốn tôi đã bị bọn chúng nhận ra rồi, chẳng có gì khác biệt.” Nếu như là Thẩm Thận Nguyên phát hiện, vậy thì Thôi Tú và người phía sau cậu ta liền biết Thẩm Thận Nguyên có tâm lý phòng bị với bọn chúng.

La Thiếu Thần nói: “Cậu cẩn thận một chút.”

Từ Húc đáp: “Cẩn thận cũng vô dụng. Đồ Lạc Văn nói phía trên có người muốn tra xét hồ sơ của tôi, hẳn là trò quỷ của Lỗ Thụy Dương.”

La Thiếu Thần nói: “Về phương diện này tôi sẽ nghĩ cách.” La gia và Lỗ gia vẫn luôn giằng co ở phương diện này.

Từ Húc nhìn Thẩm Thận Nguyên đang mặc một cái áo lông cồng kềnh, theo sau thầy chỉ đạo võ  thuật múa máy tay chân, “Nếu như tôi thực sự bị điều đi…”

“Tôi biết.”

Từ Húc nghe giọng nói của La Thiếu Thần, tự giễu cười cười. Anh không ngờ lại dặn dò bạn trai của Thẩm Thận Nguyên chăm sóc Thẩm Thận Nguyên cho tốt… Đúng là làm người đại diện lâu rồi, bắt đầu giống gà mẹ rồi chăng?



Hẳn là do tính cách của Thẩm Thận Nguyên quá giống gà con rồi.

Tiến triển quay phim thuận lợi, quan hệ giữa Lâm Tử Khiếu và Thẩm Thận Nguyên cực kỳ hòa thuận. Sau khi kết thúc, Thẩm Thận Nguyên chủ động hẹn Lâm Tử Khiếu uống rượu, Lâm Tử Khiếu cũng không từ chối. Từ Húc và người đại diện của Lâm Tử Khiếu đóng vai trò tài xế và vệ sĩ, đến một quán bar tương đối yên tĩnh.

Quán bar rất nhỏ, không có phòng bao, chỉ có vách ngăn.

Thẩm Thận Nguyên theo Lâm Tử Khiếu tiến vào ngồi trong một ví trí gần sát trong, nghi hoặc hỏi: “Anh xác định đây là quán bar chứ không phải chỗ nuôi lợn đấy chứ?”

Lâm Tử Khiếu đáp: “Nếu như cậu muốn gọi thức ăn cho lợn tôi cũng không ngại đâu, mời cậu qua bên kia ngồi.”

Thẩm Thận Nguyên bũi môi, sau đó chớp chớp mắt với Từ Húc.

Từ Húc hiểu ý, kéo người đại diện của Lâm Tử Khiếu ngồi sang bàn khác. Người đại diện của Lâm Tử Khiếu không muốn lắm, mắt cứ nhìn dõi theo Thẩm Thận Nguyên và Lâm Tử Khiếu, có thể nói là trăm nghìn lời muốn nói mà nhìn bọn họ không nói ra nổi.

Thẩm Thận Nguyên đợi bọn họ ngồi ra xa rồi, bắt đầu suy tính xem nên moi thông tin thế nào. Nào ngờ Lâm Tử Khiếu rất phối hợp, không đợi cậu mở miệng đã chủ động hỏi: “Cậu cùng Thôi Tú bọn họ đi chơi thế nào?”

Thẩm Thận Nguyên vội nói: “Cũng được, tôi uống cũng hăng nữa.”

Lâm Tử Khiếu nhìn cậu một cái, rút một cây tăm ra nghịch.

“Anh và bọn họ không hợp à?”

“Ừm.”

“Bởi vì quan hệ giữa chị Củng và anh Bào à?”

Lâm Tử Khiếu chau chau mày: “Cũng coi như vậy.”

“Chuyện của anh Bào, rất xin lỗi.” Thẩm Thận Nguyên ngẫm nghĩ, quyết định lột bỏ tấm màn che, thẳng thắn nói: “Tôi không biết sẽ có sự điều động nhân sự.” Lâm Tử Khiếu là nam ngôi sao số 1 dưới trướng Bào Quỳnh, Bào Quỳnh nhất định sẽ nói ra nguyên nhân điều động với anh ta.

Lâm Tử Khiếu ngây ra một chút, mới nói: “À, không có gì.” Việc Bào Quỳnh thất thế không gây nên ảnh hưởng gì quá lớn với anh ta. Anh ta dù sao cũng là nam ngôi sao đang nổi của LB, Củng Văn Hiểu và Lưu Đạt Vũ đều muốn lôi kéo anh. Về việc nam chính số 1 biến thành nam chính số 3, Củng Văn Hiểu còn đặc biệt tìm anh ta nói chuyện, sợ anh có suy nghĩ gì khác, lại giúp anh ta tìm hai bộ phim điện ảnh.

Thẩm Thận Nguyên: “…” Đáp lại đơn giản như vậy bảo cậu bước tiếp theo nên nói gì đây?

“Thôi Tú chơi rất phóng khoáng, cậu không chơi được đừng đi lại gần quá.” Đây đã là nhắc nhở có giới hạn lớn nhất của Lâm Tử Khiếu rồi.

“Ý anh là hút ma túy?”

Chiếc tăm trong tay Lâm Tử Khiếu suýt chút nữa cắm vào ngón tay, trợn mắt há hốc mồm nhìn cậu: “Cậu…”

“Tôi nhìn thấy rồi.” Thẩm Thận Nguyên nói mập mờ.

Câu nói này lọt vào tai Lâm Tử Khiếu tự nhiên được hiểu thành cậu nhìn thấy Thôi Tú hút ma túy, đổi sắc mặt hỏi: “Vào ngày các cậu đi chơi cùng nhau à?”

Thẩm Thận Nguyên không đáp mà hỏi ngược lại: “Anh có phải không?”

Lâm Tử Khiếu đột ngột đấm mạnh một quyền xuống bàn.

Người đại diện từ nãy đến giờ vẫn luôn quan sát họ lập tức đứng dậy, nhưng bị Từ Húc cản lại: “Bọn họ đang nói chuyện vui vẻ mà.”

Người đại diện hồ nghi nhìn Từ Húc: “Nói thực đi, Thẩm Thận Nguyên có phải…gay không?”

Từ Húc ngây ra một chút hỏi: “Sao lại… nghĩ như vậy?”

“Có phải cậu ta có ý gì với Tử Khiếu không?” Người đại diện nói thẳng vào vấn đề.

Từ Húc muốn cười cũng cười không nổi, liều mạng lắc đầu.

Người đại diện nói: “Không phải thì tốt, bảo cậu ta sớm từ bỏ ý niệm đó đi. Tử Khiếu là trai thẳng.” Anh ta nói xong, lại rầu rĩ lầm bầm một mình: “Sớm biết xuất thân từ Y Mã Đặc chẳng có ai là bình thường cả mà.”

“Phụt.” Từ Húc ôm miệng nhịn không được phì cười. Tuy rằng kết luận của anh ta là đúng, nhưng mà quá trình dẫn đến kết luận hình như có chút… không khoa học? Hay là, Y Mã Đặc sản sinh ra trai cong đã thành khoa học rồi?

Người đại diện ở bên này suy nghĩ không đứng đắn, đề tài nói chuyện của Lâm Tử Khiếu và Thẩm Thận Nguyên lại rất đứng đắn.

Lâm Tử Khiếu nói: “Tôi có người bạn gái quen từ lúc học cấp 3, bởi vì quan hệ của tôi quen biết với Thôi Tú, sau đó nhiễm phải ma túy.”

Thẩm Thận Nguyên sụt sùi nói: “Bớt đau buồn.”

“Đã chia tay rồi.” Lâm Tử Khiếu uống một ngụm bia.

“Thôi Tú lấy được ma túy từ đâu?”

Tay cầm cốc bia của Lâm Tử Khiếu khựng lại, không hiểu nhìn Thẩm Thận Nguyên.

Thẩm Thận Nguyên giải thích: “Tôi nghĩ là, cắt đi nguồn cung cấp ma túy của bọn họ hẳn có thể giúp cậu ta cai ma túy không phải sao?”

Lâm Tử Khiếu phì cười nói: “Tôi dẹp căn tin dưới khu nhà của cậu đi thì cậu không tìm được mì gói ăn sao?”

“Tôi chỉ là nghĩ nghĩ vậy thôi.”

Lâm Tử Khiếu ngẫm nghĩ, vẫn cứ trả lời câu hỏi của cậu: “Tôi nghe Văn nói có người tên là anh Cường, có thể lấy được hàng.”

Anh Cường.

Thẩm Thận Nguyên lặng lẽ ghi nhớ cái tên này.

Lâm Tử Khiếu nói: “Đừng nói những chuyện làm mất vui nữa, uống đi.”

Ngày mai vẫn phải tiếp tục ghi hình, hai người đều không dám uống nhiều, mỗi người một chai uống xong liền tan.

Lâm Tử Khiếu lên xe, người đại diện căng thẳng hỏi hai người nói những chuyện gì. Lâm Tử Khiếu dựa vào lưng ghế nghỉ một lúc, thản nhiên đáp: “Chẳng có gì, chỉ là nói chuyện đóng phim thôi.”

“Thẩm Thận Nguyên là đối thủ cạnh tranh của cậu, cậu phải đề phòng cậu ta một chút.”

“Cái cậu ta để tâm… có thể không phải là điều này.”

“Hả? Không phải là tình cảm đó chứ?”

Lâm Tử Khiếu khóe mắt liếc một cái, nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe, xe Thẩm Thận Nguyên và Từ Húc từ phía bên phải xoẹt qua, trầm mặc một lúc đáp: “Không liên quan đến chúng ta.”

Tên gốc của anh Cường đương nhiên không phải là Anh Cường (Cường Ca), chỉ là trong tên có chữ Cường, nhưng tỷ lệ người có tên Trung Quốc mang chữ Cường đại khái cũng tương đương với người nước ngoài có tên Jonny vậy, Đồ Lạc Văn tìm một vòng mới coi như tìm thấy một người tên Thiết Cường, trên danh nghĩa nằm trong đội xe của LB, thực tế là tài xế riêng của Tiêu Bác.

Đồ Lạc Văn vô cùng vui mừng, “Đầu mối này rất quan trọng. Muốn lật đổ Lỗ Thụy Dương nhất định phải nắm được Tiêu Bác. Tiêu Bác làm người vô cùng thận trọng, nắm bắt rất khó, xem ra Thiết Cường này chính là khuyết điểm.”

Thẩm Thận Nguyên vào LB lâu như vậy vẫn chưa giúp được cái gì, vừa nghe nói tin tức của mình có tác dụng, tâm tình rất tốt, ngay cả cơm tối cũng ăn nhiều hơn bình thường nửa bát. Vì vậy, La Thiếu Thần dùng danh nghĩa vận động sau bữa ăn danh chính ngôn thuận đẩy công việc rửa bát cho cậu, bản thân dựa vào cạnh cửa thưởng thức tư thái rửa bát phong nhã của cậu.

Thẩm Thận Nguyên ngâm nga một khúc nhạc.

“Tiểu Chu ngày mai hẹn Tưởng Tu Văn ăn cơm trưa.”

“Ngày mai không phải cuối tuần mà.” Thẩm Thận Nguyên nghi hoặc nghiêng đầu: “Anh ta không phải đi làm sao?”

“Tiệm cà phê gần Trương thị.”

Thẩm Thận Nguyên hỏi: “Lý do là gì?”

“Cô ấy không nói.”

“Anh không hỏi à?”

“Hỏi rồi cũng không nói.”

La Thiếu Thần và Thẩm Thận Nguyên bốn mắt nhìn nhau, đều hết sức hiếu kỳ với lý do hẹn ăn cơm của cô.

Thẩm Thận Nguyên hỏi: “Em có cần xuất hiện không?”

La Thiếu Thần nói: “Không cần, để Lỗ Thụy Dương biết có chuyện như vậy là được rồi.”

“Lỗ Thụy Dương làm sao biết được?”

“Ông ta sẽ biết.”

Thẩm Thận Nguyên không quá tin. Trong suy nghĩ của cậu, thiết lập của Lỗ Thụy Dương là tội ác ngập trời, chứ không phải thần thông quảng đại.

“Gần đây ông ta đang điều tra anh.”

Thẩm Thận Nguyên ngón tay hơi trượt, đĩa trực tiếp rơi xuống nước.

La Thiếu Thần từ phía sau cậu vươn tay ra, mở vòi nước rửa sạch lại đĩa, đặt sang một bên: “Coi như paparazzi phiên bản già là được.” (Bụi: Paparazzi: 狗仔队 Cẩu tử đội)

“Ông ta là sói.”

“Đúng vậy, không chuyên nghiệp bằng paparazzi.”

Thẩm Thận Nguyên quay đầu lại nhìn anh, trong mắt tràn đầy lo lắng.”

La Thiếu Thần xoa xoa đầu cậu, “Yên tâm.”

“Em nhớ anh từng nói, Lỗ Thụy Dương làm bao nhiêu việc như vậy chính là muốn hai mảnh đất Tinh La thành và Trung tâm Văn hóa, ông ta muốn hai mảnh đất đó là vì để một người thăng thiên sao? Em có lúc nghĩ, dứt khoát để ông ta thăng thiên luôn đi. Dù sao trên trời có thần tiên, bọn họ sẽ giải quyết bọn chúng.”

“Em muốn để người đó thăng thiên sao?”

“Thuận tiện mà. Đừng gây họa cho nhân gian là được rồi.”

La Thiếu Thần nói: “Có lẽ như thế cũng không tồi.”

“Chưởng môn của Cát Phụng có tin tức chưa?”

“Tạm thời chưa. Có điều anh đã liên lạc với đại sư lần trước cứu em, người đó đã hứa sắp tới sẽ qua đây.”

Thẩm Thận Nguyên thở phào một hơi, “Vậy thì tốt, thêm một người thêm một phần sức mạnh, đúng rồi, ngày mai Tiểu Chu và Tưởng Tu Văn hẹn nhau ở đâu?”

“Em muốn đi xem à?”

“Nếu như em đi có khi sẽ làm hỏng kế hoạch mất. Em chỉ là muốn đặt một cái camera siêu nhỏ thôi.”

“Cũng có thể sẽ bị phát hiện.”

Thẩm Thận Nguyên nắm cổ tay, “Tiểu Chu đi coi mắt nhất định rất thú vị.”

“Em muốn đi coi mắt với cô ấy sao?”

“Đương nhiên không phải.”

“Ồ.” La Thiếu Thần quay người về phòng khách.

“Không phải mà!” Thẩm Thận Nguyên ở đằng sau anh nhấn mạnh, “Em không muốn coi mắt với cô ta!”

“Vậy em muốn coi mắt với ai?” La Thiếu Thần quay đầu lại, chậm rãi hỏi.

“…nhất định phải coi sao?”

La Thiếu Thần gật đầu.

“Chắc là anh?”

“…” Dùng ngữ khí nghi vấn? La Thiếu Thần mỉm cười với cậu.

Thẩm Thận Nguyên lập tức cảm thấy mông lành lạnh.

Tiệm cà phê.

Tiểu Chu quay mặt vào cửa sổ thủy tinh tự mình luyện tập tình huống.

“Ngày hôm qua tôi gọi điện nói nhanh quá nên nói sai rồi, tôi không phải biết trước hôm nay ăn cơm không có tiền thanh toán, gọi anh ra thanh toán, tôi là… tôi là muốn cảm ơn anh lần trước ở chợ, hơ, đi qua chào hỏi tôi… Lý do mời ăn này quá kỳ cục rồi, mình không có ai chào hỏi hay sao!”

“Kỳ thực gần đây tôi hơi thiếu tiền, cho nên mới qua đây ăn rình… đây không phải thành đi xin cơm rồi sao?!”

“Kỳ thực tôi rất ngưỡng mộ anh, anh rất mạnh mẽ! Tôi rất sùng bái anh! Thực sự rất mạnh mẽ!… Nếu như anh ta hỏi mạnh mẽ ở chỗ nào thì phải làm sao?”

“Kỳ thực tôi là đến bắt chuyện làm quen. Từ lần chia tay trước, tôi đã nhớ mãi không quên hình bóng anh. Anh không đáp lại cũng không sao, chỉ cần ăn một bữa với tôi là được rồi. Haizz… Chẳng bằng cứ nói thẳng, người anh em à, có hẹn với ai chưa, có đói không? Có cần…”

“Chưa…”

“…”

Tiểu Chu sợ hãi phát hiện ra trên cửa kính có thêm một bóng người!