[Giới Showbiz Hệ Liệt – Quyển 3] - Đại Hồ Tiểu Muội

Chương 137: Bắt cá hai tay ̣(Trung)




Dịch: Phong Bụi

Đây không phải là bóng người bình thường, đây là một bóng người nhìn thế nào cũng trông giống Tưởng Tu Văn…

Tiểu Chu chậm rì rì quay người lại, cười khan chào hỏi, “Sớm vậy?”

Tưởng Tu Văn nhìn nhìn đồng hồ đeo tay, “Hôm nay họp kết thúc sớm. Vừa rồi cô bảo…”

“Tôi vừa nói là… anh họp lâu như vậy rồi, có đói không? Có khát không? Có ăn cơm không?” Tiểu Chu chớp chớp mắt, dùng ánh mắt vô cùng chân thành để tăng thêm độ đáng tin trong lời nói của mình.

Tưởng Tu Văn hỏi: “Cho nên người anh em vừa rồi đích xác là chỉ tôi?”

“…” Cô run rẩy hỏi: “Anh đều nghe thấy hết rồi sao?”

Tưởng Tu Văn cười cười ngồi xuống, cầm menu lên hỏi: “Đúng là tôi có chút đói, cũng có chút khát, cô muốn ăn gì?”

“Gì cũng được, anh quyết định là được rồi.” Tiểu Chu vì vội gỡ lại hình tượng của mình, sợ anh ta cho rằng mình đến lừa ăn lừa uống hoặc lừa tiền lừa sắc, vội đặt ví tiền lên trên bàn, hào phóng nói: “Tôi mời!”

Tưởng Tu Văn ánh mắt quét qua ví tiền một chút: “Cô mang bao nhiêu?”

Tiểu Chu lập tức cúc hoa căng thẳng! Anh ta chẳng có nhẽ định trả thù mấy lời thất thố vừa rồi của mình, định giở công phu Sư Tử Ngoạm sao? Cô rầu rĩ suy nghĩ về khả năng để La Thiếu bù tiền. “Kỳ thực, cũng không có bao nhiêu.” Cô mở ví tiền ra, đếm từng tờ 100 một.

Tưởng Tu Văn đặt menu trở lại bàn, hứng thú nhìn cô đếm xong tiền mệnh giá to, đếm đến mệnh giá nhỏ, đếm xong mệnh giá nhỏ đếm đến tiền xu.

“Tổng cộng năm trăm sáu mươi ba tệ tám xu.”

Tưởng Tu Văn gọi nhân viên phục vụ lại, “Giúp tôi chọn một bữa ăn trưa năm trăm sáu mươi ba tệ tám xu.”

Tiểu Chu: “…” Mẹ nó! Thật đúng là một xu không bỏ!

Người phục vụ sắc mặt khó xử: “Chúng tôi không có món ăn nào lẻ tám xu.”

Tưởng Tu Văn cười nói: “Hai phần bò bít tết đặc biệt, hai phần mì Ý, hai bát súp Borscht. Sau bữa ăn cho một cốc cà phê Lam Thiên, một cốc kem hai màu, có vị dưa vàng và vị dâu tây, một phần bánh sầu riêng.”

“Vâng.”

Tưởng Tu Văn quay đầu nhìn Tiểu Chu đang tròn xoe mắt nhìn mình: “Còn muốn gọi gì nữa không?”

Tiểu Chu hỏi: “Anh gọi đã tính luôn cả phần của tôi rồi phải không?”

“Đương nhiên.”

“Kem là của tôi hả?”

“Của cô.”

Tiểu Chu rất hài lòng với những món anh ta gọi, đều là những thứ cô thích ăn: “Đổi vị dâu tây thành vị trà xanh.”

Tưởng Tu Văn đợi người phục vụ đi rồi mới hỏi: “Cô không phải thích ăn dâu tây sao?”

Tiểu Chu nhớ lại lần đó gặp nhau tại chợ, mình vừa khéo xách túi dưa vàng và dâu tây, cười nói: “Dây tây là cho mẹ tôi, mẹ tôi thích ăn.”

Tưởng Tu Văn thong thả hỏi: “Khẩu vị của bác gái không giống với cô sao?”

“Rất khác nhau. Trái cây mẹ thích ăn dâu tây, dứa và táo, tôi thích ăn dưa vàng, dưa hấu và đu đủ. Có điều thích ăn hải sản là điểm chung của cả nhà chúng tôi.” Tiểu Chu đang sợ không khí gượng gạo, nghe anh ta hỏi, thao thao bất tuyệt kể, thiếu chút nữa kể tuốt cả thói quen đặt mật khẩu ngân hàng của nhà mình.

Tưởng Tu Văn cười tủm tỉm nghe, cũng không ngại phiền.

Đến tận khi người phục vụ mang súp và bò bít tết lên, cô mới giật mình nhận ra một mình mình đã luyên thuyên thật lâu, “Ngại quá.”

Tưởng Tu Văn nhướn mày nói: “Rất thú vị mà.” Anh ra cúi đầu lấy điện thoại ra, làm tư thế tay với cô: “Xin lỗi, tôi nghe điện một chút.”

Tiểu Chu thức thời cúi đầu, chỉ dựng tai lên chứ không liếc trộm.

Tưởng Tu Văn nghe điện, mày khẽ chau lại: “Tôi biết rồi, tôi sẽ quay lại sớm.”

Tiểu Chu ngẩng phắt đầu lên: “Anh phải đi sao?”

Tưởng Tu Văn bỏ điện thoại vào túi: “Xin lỗi, hôm nay…”

“Có thể ngồi thêm một lúc không?” Tiểu Chu hai tay chấp lại nhìn anh.

“Tại sao?”

“Bởi vì, bởi vì, bởi vì anh vẫn chưa ăn gì cả, sẽ bị đói đó.”

Tưởng Tu Văn hỏi: “Chỉ vậy thôi?”

“Không thể lãng phí đồ ăn… có thể tính là một lý do không?” Tiểu Chu hỏi.

Tưởng Tu Văn cầm dao nĩa cắt một miếng bò bít tết bỏ vào miệng, “Còn cần bao lâu nữa?”

“…Đại khái một lúc?” Tiểu Chu lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, cầu khẩn La Thiếu mau xuất hiện.

Sau đó, La Thiếu xuất hiện rồi.



Tiểu Chu nhìn chằm chằm vào bóng dáng La Thiếu Thần đang đi về phía bên này, thiếu chút nữa rơi nước mắt vì cảm động. Thần đèn Aladin cũng không thần đến thế này! Còn không cần chà nữa!

Nhưng kỳ thực La Thiếu Thần đang đi về phía phòng cà phê đang rầu rĩ đầy bụng. Dựa theo kịch bản ban đầu, anh đi qua phòng cà phê nhìn thấy Tiểu Chu và Tưởng Tu Văn ở bên trong, sau đó có thể tìm Tiểu Chu cãi nhau một trận, thế là được, nhưng vấn đề là…

Tại sao cửa kính phòng cà phê đối với bên ngoài lại không trong suốt chứ?!

La Thiếu Thần vừa bước chậm lại, vừa gọi điện cho Tiểu Chu.

Tiểu Chu nhìn thấy màn hình hiển thị, trong lòng kinh ngạc, chẳng lẽ còn phải gọi một cuộc như thật nữa? Cô ngẩng đầu nhìn Tưởng Tu Văn, cứ luôn cảm thấy ánh mắt đối phương nhìn mình mang theo vài phần hiểu rõ và thăm dò, như thể đã biết được điều gì. Cô nghe điện, nhỏ giọng nói: “Alo.”

“Tiệm cà phê dùng cửa kính phản chiếu một chiều.”

“Ồ.”

“Tôi không nhìn thấy cô.”

“Hơ?” Tiểu Chu liếm liếm môi, do dự làm sao để hoàn thành công tác tình báo ngầm mà khiến Tưởng Tu Văn không phát giác được, “Vậy hiện tại là sao?”

“Tôi tiến vào đây.”

Tiểu Chu căng thẳng: “Không tốt đâu?” nhất định sẽ bị Tưởng Tu Văn phát giác! Cô có dự cảm như vậy! Dự cảm của cô từ trước đến nay luôn là tốt không linh, xấu mới linh!

La Thiếu Thần nói: “Thoải mái đi.”

Tiểu Chu: “…” Cô rất “thoải mái” cầm dao nĩa lên, đặt vào trong đĩa, dự định cắt bò bít tết, thịt còn chưa cắt được, đã nghe thấy tiếng nĩa cạch cạch cạch gõ vào đĩa.

Tưởng Tu Văn hỏi: “Sao vậy?”

Tiểu Chu đáp: “Lạnh.”

Tưởng Tu Văn giơ tay gỡ khăn quàng xuống, “Cần không?”

Í? Tình tiết này, tình tiết này…

Tiểu Chu cảm động vươn tay ra nhận, thành khẩn giống như đang nhận khăn Khata (Bụi: khăn ha-đa (dệt bằng tơ lụa của người Tạng và một số người Mông Cổ ở Trung Quốc, dùng để tặng nhau khi gặp mặt, tỏ ý kính trọng và chúc mừng, cũng dùng trong các buổi lễ tế thần.) “Cảm ơn.” Nhân gian thượng hữu chân tình tại, lịch tẫn thiên phàm ngộ trực nam. (Bụi: Nhân gian vẫn tồn tại chân tình, trải qua bao nhiêu gian nan cuối cùng cũng gặp được trai thẳng.) Cô lúc trước sao lại có thể cảm thấy đối phương bụng dạ đen tối, cay nghiệt, đầy tính toán, gian kế chứ? Đúng là mắt mù mà!

Tưởng Tu Văn mắt nhìn chăm chăm cái khăn của mình trong tay cô, từ từ, chậm rãi rơi vào bát súp Borscht… hút cạn hơn nửa bát súp, “Tôi sẽ bảo phục vụ chỉnh điều hòa cao lên một chút.”

“Không cần đâu, thế này rất tốt.” Tiểu Chu hào phóng quàng khăn lên!

Tưởng Tu Văn: “…”

Tiểu Chu: “…”

Tưởng Tu Văn lặng lẽ đưa khăn giấy cho cô.

Tiểu Chu rên lên: “Súp của tôi.”

Tưởng Tu Văn câm lặng nhìn quần áo bị dấy bẩn của cô, lặng lẽ đẩy bát súp Borscht vẫn chưa động qua trước mặt mình cho cô.

Cửa kẽo kẹt kêu một tiếng, La Thiếu Thần tiến vào. Tưởng Tu Văn ngồi quay lưng lại với cửa, không chú ý. Tiểu Chu quay mặt với cửa, nhìn thấy La Thiếu Thần mặt càng cứng đờ, tay cầm muỗng khựng lại một chút, thần sắc không tự nhiên, cúi đầu.

Thế này lại rất phù hợp với dáng vẻ bị bắt gian.

Tưởng Tu Văn quay đầu nhìn La Thiếu Thần. Kỳ thực vừa rồi anh ta đã chú ý đến La Thiếu Thần rồi, chỉ là tạm thời không liên hệ anh ta với Tiểu Chu, hiện tại trông ra, là có thể liên hệ rồi.

“Đến uống cà phê sao?” Anh ta chủ động chào hỏi.

La Thiếu Thần gật gật đầu, ngồi xuống ở vị trí bên cạnh bọn họ, “Hẹn hò?”

Mũi của Tiểu Chu thiếu chút nữa cắm thẳng xuống bát súp! Tuy rằng biết đây là yêu cầu của kịch bản, nhưng vẫn rất là ngại ngùng.

Tưởng Tu Văn cười mà không đáp: “Chỗ này cách phòng làm việc của anh có chút xa.”

La Thiếu Thần đáp: “Cho nên tôi lái xe đến.”

“Có thể gọi chuyển phát.”

“Vậy thì không thể lái xe rồi.”

“…Nói cũng đúng.”

Tiểu Chu: “…” Đây là ngôn ngữ mà thế giới đàn ông tinh anh dùng sao? Hu hu, cô quả nhiên là tầng lớp nghèo bình (thường) lùn, nghe không hiểu.

La Thiếu Thần gọi một phần Sandwich, rõ ràng dự định tốc chiến tốc quyết ăn xong liền đi, nhưng mà, sự việc vẫn luôn người tính không bằng người khác tính lại thêm tính.

Khi Tiểu Chu và Tưởng Tu Văn ăn đến mỳ ống, La Thiếu Thần ăn sandwich thì cửa lại mở ra. Vừa nhìn thấy Thẩm Thận Nguyên xụ mặt đi vào, tim Tiểu Chu liền thịch một cái.

La Thiếu Thần trên mặt không biểu lộ cảm xúc, trong lòng thì đã lột da rút gân con hồ ly Lỗ Thụy Dương biết mấy lần. Anh đã nghĩ đến việc mình bắt gặp Tưởng Tu Văn và Tiểu Chu sẽ bị Lỗ Thụy Dương biết, nhưng không ngờ rằng ông ta lại trực tiếp đến tận nơi.

Lỗ Thụy Dương vỗ vai Thẩm Thận Nguyên, sâu xa hỏi: “Hôm nay khéo thật nhỉ?”

Tưởng Tu Văn nhìn trận thế, trong lòng mơ hồ đã hiểu ra được phần nào.

Tiểu Chu bắt gặp ánh mắt của Tưởng Tu Văn, càng đứng ngồi không yên. Lần này không cần diễn đã có cảm giác sốt ruột khi bị bắt gian tại giường rồi!

Tưởng Tu Văn đứng lên bắt tay với Lỗ Thụy Dương, “Tổng giám đốc Lỗ, rất vui được gặp ông.”

Lỗ Thụy Dương cười nói: “Đi qua chỗ này, vừa đúng lúc ăn cơm, cho nên tiến vào xem xem, không ngờ lại náo nhiệt thế này. Không làm phiền hai người hẹn hò chứ?”

Tưởng Tu Văn cười, liếc nhìn Tiểu Chu một cái, đáp: “Nào có.”

Tiểu Chu cúi đầu, rụt cổ, nếu như có thể biến thân, cô nhất định sẽ biến thân thành con gián lủi thật nhanh.