Hắc Liên Hoa Nở Rộ

Chương 83: Đại học




Sau khi đính hôn xong, tâm tư Mộc Tuyết thư thái, triệt để coi mình thành vợ Tống Ngôn Mục. Tống Ngôn Mục bắt đầu đường đường chính chính tuyên bố Mộc Tuyết là của riêng, đặc biệt là thời điểm đối mặt với Ngô Sâm Nhược và Tống Ngôn Giản.

Ngô Sâm Nhược im lặng không nói, trực tiếp xin phép Tống Nghĩa Nhụy, nếu nguy cơ của nhà họ Tống đã giải quyết xong, cậu cũng nên đi Đông Nam Á.

Tống Nghĩa Nhụy gật đầu, nếu Sâm Nhược có thể đi rèn luyện thêm, bà có thể sớm một chút giao quyền trong tay. Dù sao bà cũng là phụ nữ, vất vả nữa đời, bây giờ cảm thấy mệt mỏi, thế giới này hẵn là phải để cho những người trẻ ghánh vác.

Vì vậy cùng ngày Mộc Tuyết trở về lớp đại học dự bị, Ngô Sâm Nhược lên máy bay bay thẳng đến Bangkok. Sau khi Ngô Sâm Nhược đi thì Tống Nghĩa Nhụy nhận được tin, làm bà không nhịn được cao mày.

Tống Ngôn Phong trở lại, dịch dung tham dự lễ đính hôn của Tống Ngôn Mục. Âm thầm một mực theo dõi Ngô Sâm Nhược, đã đi theo tới Bangkok. (liệu có phải là… Đam hôn….)

Đứa nhỏ này muốn làm gì? Trước kia tìm nó khắp thế giới cũng không thấy xuất hiện, bây giờ về nhà không nói một tiếng mà lại còn dịch dung, muốn làm gì với Ngô Sâm Nhược? Chẵng lẽ phần tử hiếu chiến trong người lại ngứa ngáy, muốn tìm Ngô Sâm Nhược gây phiền toái?

Nghĩ tới đây, Tống Nghĩa Nhụy có chút nhức đầu. Trước kia Tống Ngôn Phong không chấp nhận sự lấy lòng của bà dù chỉ là một chút, có lẽ là để ý bà nam tính cộng thêm nó đã vốn ôm tính công kích mãnh liệt. Loại công kích này cũng không phải lúc nào cũng phát tác, trừ người làm mẹ là bà thì ai cũng không biết chuyện này.

Nghĩ lại, Tống Ngôn Phong xuống tay biết nặng nhẹ, Ngô Sâm Nhược cũng không phải người dễ chọc. Để cho hai đứa trẻ thượng cẩn tay hạ cẩn chân, không đánh nhau thì không quen biết, nói không chừng sao khi đánh nhau tình cảm lại còn tốt hơn.

Tối hôm đính hôn Tống Ngôn Mục trực tiếp khiêng Mộc Tuyết vào phòng, Hà Hiểu Lệ còn có Lâm Hồng cũng ngớ ngẩn, chỉ có Tống Nghĩa Cẩn lắc đầu đúng là con mình nôn nóng ghê thật, Lâm Hồng giống như là nhớ tới cái gì, không chút do dự đạp Tống Nghĩa Cẩn một cước. Hà Hiểu Lệ cho là Mộc Tuyết đã sớm chung đụng với Tống Ngôn Mục, chỉ có thể than thở một cái, con gái lớn rồi không thể giữ.

Tống Truy Giác vẫn vô cùng thủ lễ với Hà Hiểu Lệ, kết quả đêm đó thấy động tác của Tống Ngôn Mục, cái tốt nên học, trở về lập tức làm xong chuyện này.

Quy tắc của người nhà họ Tống ——– chưa ăn vào miệng trên danh nghĩa là của tôi, ăn hết rồi thì tuyệt đối là của tôi. Dĩ nhiên, có ăn hay không thì cũng là của tôi.

Kiếp này đây là lần đầu tiên Mộc Tuyết khẩn trương như vậy, bản lãnh tán tỉnh của Tống  Ngôn Mục không cao. Hai người làm hơn nữa buổi tối cũng không đột phá, bởi vì——- dì cả của Mộc Tuyết tới bất ngờ.

Hai người không nói gì nhìn vết máu trên giường, Mộc Tuyết tìm băng vệ sinh thay, Tống Ngôn Mục lấy ga giường khác đổi, hai người ôm nhau ngủ.

Sáng sớm thức dậy, thích ý lăn lộn trên giường, Mộc Tuyết vừa nhấc chân đã đè trúng Tống Ngôn Mục có thói quen ngủ trần truồng.

“Tiểu Tuyết, đừng làm rộn.” Buổi sáng khiTống Ngôn Mục mới vừa khi tỉnh ngủ có chút mơ hồ, khí thế đế vương toàn bộ bị ném vào bụng mẹ, anh một tay kéo Mộc Tuyết vào trong ngực, “Ngủ một chút nữa.”

Xem kìa, không ngủ chung một giường, sẽ không biết lúc Ngôn Mục thiếu gia thức dậy lại là cái dạng này.

Mộc Tuyết dán mặt vào ngực Tống Ngôn Mục, môi ghé vào cạnh đỏ ửng, cô giảo hoạt cười một tiếng, hung hăng cắn một cái trên ti của Tống Ngôn Mục.

“Ừ!”

Tống Ngôn Mục đau đến khẽ ngâm một tiếng, tiếp đó bạo khởi đè Mộc Tuyết dưới người, dọc theo cổ gặm xuống, gặm cho cả người Mộc Tuyết tê dại, luôn miệng cầu xin tha thứ, “Không được đừng làm…. Hôm nay em muốn đi học.”

Để lại dấu vết trên xương quai xanh của Mộc Tuyết, Tống Ngôn Mục tỏ ra khí thế của người làm chồng rồi mới buông ra, “Cùng đi học.”

“Em và anh có cùng đường đâu, có tài xế đưa đi rồi mà. Buổi tối em về, ngoan.” Mộc Tuyết hôn lên môi Tống Ngôn Mục một cái, cho dù đã nhiều năm như vậy, cô vẫn muốn nói một câu, công tỷ anh thật xinh đẹp! Nhất là lúc mởi tỉnh ngủ!

Sáng sớm cậu nhỏ đứng thẳng chỉa vào đùi Mộc Tuyết, ánh mắt Tống Ngôn Mục tối lại vuốt ve môi Mộc Tuyết, đầu ngón tay đùa giỡn đầu lưỡi Mộc Tuyết, “Về nhà sớm.”

Xoay mình xuống giường rửa mặt, nhìn cũng không nhìn mà trực tiếp lấy quần áo lót ra mặc, Mộc Tuyết hát ngâm nga chuẩn bị xuống lầu ăn sáng. Tài nấu nướng của đầu bếp nhà họ Tống rất đỉnh, từ tất cả cá loại đồ ăn vật trong nước đến đủ loại thức ăn Tây đều biết hết, khoảng thời gian này Mộc Tuyết mập thêm không ít. Tống Tử Khâm Tống Ngôn Giản đã sớm ngồi ở trên bàn, chờ Tống Ngôn Mục dắt Mộc Tuyết tay trong tay vui vẻ đi xuống thì ba người này thật sự là muốn đeo kính vào.

Có cần vậy không?! Có cần phải hồng quang sáng chói như vậy không? Kết hôn sớm thì giỏi lắm hả? Thiệt là!! Tống Ngôn Giản cắn răng nghiến lợi trong đầu nghĩ mình cũng phải tìm một đối tượng tới chèn ép bọn họ, Tống Tử Khâm oán niệm sư phụ nam thần của mình tại sao lại không chút nào dãn ra.

Vì vậy bữa ăn sáng đầy hồng quang được kết thúc dưới đủ loại khoái trá.

Đến nổi Hà Thành Canh còn đợi ở chỗ này, trừ Mộc Tuyết có nói chuyện với hắn mấy câu, những người khác đều là dáng vẻ lễ phép. Trước khi Mộc Tuyết đi, suy nghĩ một chút vẫn dặn dò Hà Thành Canh, chơi đã rồi thì về di, đặc biệt là Nam Kiều ở buổi tiệc tối qua, nhìn một cái đã biết không phải thứ tốt lành gì, tốt nhất là không nên tiếp xúc.

Chờ xe chở tới trường học, Mộc Tuyết đi vào lớp học đã lâu không vào, mới phát hiện người của mình đã hoàn toàn xa lạ.

Bất kể là nơi nào, một tháng đầu bạn sẽ vô cùng hòa hợp với những người đó, mọi người sẽ căn cứ vào tính cách và sở thích thậm chí là tướng mạo mà phân biệt, tự động lựa chọn đoàn thể. Đoàn thể một khi tạo thành, người ngoài muốn đi vào, cũng không dễ.

Lúc đi học Mộc Tuyết đã trở lại một chuyến, khi đó trong lòng chỉ có chuyện linh dị ở nhà họ Tống, cộng thêm chuyện quay phim bận rộn, không có thời gian lên lớp học. Bây giờ đi học, phát hiện ngay cả một chỗ ngồi cũng không có.

Xem ra nhất định thầy cho là, cô sẽ dựa vào quan hệ, nói không chừng sẽ đóng phim tới lúc thi luôn, dứt khoát không cần chừa bàn cho cô.

Chủ nhiệm lớp có chút lúng túng, vội vàng phân phó lớp trưởng tìm người đặt bàn.

Lớp trưởng tên Dịch Viễn Phàm, là một nam sinh có nước da đen, thân cao, trán hơi cao, cặp mắt ti hí lóe sáng, nhớ lúc trước người này trắng trợn hỏi thăm gia thế của mình, khi đó Mộc Tuyết đã không quá thích người này.

Dịch Viễn Phàm và hai người khác đem bàn tới, bốn chân ghế cũng không bằng phẳng.

“Bạn học Tống Mộc Tuyết, vô cùng xin lỗi, chúng tôi chọn rất lâu, chỉ chọn được cái bàn này là khá hơn chút, những cái bàn khác đều hư hết rồi.” Tướng mạo Dịch Viễn Phàm đôn hậu, nếu như không nhìn cặp mắt kia, bạn sẽ cảm thấy đây là người vô cùng thành thật.

Mộc Tuyết đan tay đè chặt bàn thử một chút, thật không thoải mái, tùy tiện động một cái đã lung lay. Nếu ngồi hết giờ học sẽ gặp phiền phức.

Thấy Mộc Tuyết cau mày, Dịch Viễn Phàm đứng trước mặt bạn học cả lớp, ôn hòa hiền hậu, “Mộc Tuyết cậu đừng quá để ý, thật sự là không có, chúng tôi tìm thật lâu. Cậu cứ dùng đi.”

Lời nói này nghe sao có mùi khó chịu quá vậy? Mộc Tuyết liếc Dịch Viễn Phàm một cái, người này không đơn giản.

“Cảm ơn cậu đã tìm lâu như vậy, cực khổ rồi.” Mộc Tuyết mỉm cười gật đầu, “Nhưng mà vẫn phải phiền các cậu đem bàn về chỗ cũ. Tôi ngồi ghế là được rồi.”

Chủ nhiệm lớp buồn bực, “Chỉ cần ghế thì làm sao học?”

“Không sao, em gọi người mua một cái bàn mới đưa tới, kiểu dáng và màu sắc giống với mọi người, không thành vấn đề chứ?” Mộc Tuyết dùng một ngón tay nhấc ghế lên, mỉm cười với thầy.

“Như vậy, cũng được.” Chủ nhiệm lớp không nói gì nhiều, cũng không phải là tiền của lớp, hắn không có ý kiến.”

Vì vậy Mộc Tuyết gọi điện thoại cho Hắc Hồ, để anh ta mua một bộ bàn ghế giống như trong hình gửi qua tin nhắn. Hiệu suất làm việc của Hắc Hồ cao, chưa được nữa tiếng đã đem bộ bàn ghế tới lớp học.

Điểm siêu nhất của Hắc Hồ là giả người mặt cười, mặc áo khoác đen dùng một tay nâng bộ bàn ghế như nâng giấy báo đi tới, bởi vì vẻ đẹp trai ngời ngời mà làm mắt nữ sinh biến thành hình trái tim, cũng làm cho nam sinh tự ti.

Thay Mộc Tuyết đặt bàn xong, Hắc Hồ lễ phép chào thầy giáo, sau đó mới đi khỏi.

Vì vậy sau khi tan học, trước bàn Mộc Tuyết vô cùng sôi nổi, các nữ sinh quay quanh cô, “Tiểu Tuyết tiểu Tuyết, ai vậy, anh cậu hả? Hay bạn trai? Ôi thật là đẹp trai!!”

“Có phải bạn trai hay không hả, nói đi mà, anh ấy thật dịu dàng….”

Mộc Tuyết gật gù đắc ý, “Sai. anh ấy, là hàng xóm của tớ, bởi bì nơi này tương đối gần, người này lại trượng nghĩa, tớ mới cầu xin anh ấy giúp.”

“Wow!!!” Mười mấy nữ sinh cùng nhau phát ra tiếng kêu có lực sát thương, “Vậy giới một chút đi, mời ăn bửa cơm? Ai nha đều là bạn học cùng lớp, có tài nguyên phải dùng chung nha~~~”

Khi mới bước chân vào lớp, mọi người còn tự ở trong đoàn thể của mình, bây giờ phần lớn nữ sinh đều tập trung chỗ cô. Bời vì nhan sắc của một người đàn ông, trong nháy mắt Mộc Tuyết sát nhập vào đoàn thể.

Dù sao nhan sắc của Hắc Hồ, bán chút chắc không sao.

Lúc này, một âm thanh khác vang lên, một cô gái đầy vẻ thanh xuân, cô ta hừ một tiếng, “Tôi không cảm thấy người đó đẹp trai, các người đều là đám thiển cận, bạn trai tôi mới là người đẹp trai nhất đấy, không chỉ là đẹp trai, mà còn là ngôi sao!!”

“Thôi đi Phàn Bội, cô đã nói bao nhiêu lần rồi, đến nay cũng không biết Trình Mặc mà cô nói là ngôi sao phương nào đâu! Nói sau đi, là còn lừa hay còn ngựa thì từ từ biết, dựa vào miệng lưỡi thì có ích gì ~~~!”

Phàn Bội tức đỏ mặt, “Mấy người đám phụ nữ tục tằng này, tôi không cho mấy người gặp đó thì sao, nếu không các người sẽ không từ thủ đoạn cướp bạn trai tôi!”

Cắt ~~ chúng nữ sinh lắc đầu, không để ý cô ta nữa, tiếp tục tán gẫu với Mộc Tuyết về Hắc Hồ.

Dịch Viễn Phàm vẫn luôn lắng tai nghe câu chuyện của Mộc Tuyết và các nữ sinh. Thật ra thì chính là hắn cố ý chọn cái bàn không bằng phẳng cho Mộc Tuyết, hắn không ưa nhất chính là loại người ỷ vào gia thế tốt, đi học bửa đực bửa cái. Nhìn quần áo Mộc Tuyết mặc thì chắc không phải người nhà bình thường, lại nhìn sắc mặt và thân thể khỏe mạnh, cũng chẳng phải bệnh hoạn gì, nhưng từ khi tựu trường tới giò học được mấy buổi? Chắc là lại ôm bài thi chạy đi du lịch nói chuyện yêu đương chứ chi, hừ.

Tới học lớp đại học dự bị, phần lớn đều là người thi rớt đại học, có một số là muốn đi đường tắt tiết kiệm thời gian. Nhưng không cố gắng khắc khổ, làm sao có thể thi đậu vào trường mình muốn chứ. ‘Đám con gái này vừa thấy trai đẹp đã mất hồn mất vía làm sao có thể thi đậu đại học!

Còn có Mộc Tuyết, xạo ‘lìn’ giả bộ cái gì, đây tuyệt đối là bạn trai cô ta! Nếu không ai đâu rảnh mà vừa nghe một cuộc điện thoại đã chạy đi mau còn đem tới ngay. Tống Mộc Tuyết không cần hắn giúp khuân đồ đi ra ngoài, còn diễu võ vươn oai mua cái mới, coi thương ai chớ!

Cho nên, hắn thật sự là rất ghét người như Tống Mộc Tuyết.

Mộc Tuyết đã thăng cấp nên dù không dùng dị năng cô vẫn cảm nhận được ác ý hướng về mình. Mộc Tuyết cười như không cười nhìn Dịch Viễn Phàm, Dịch Viễn Phàm tỉnh hồn vội vàng đôn hậu cười một tiếng.

“Lớp trưởng, nghĩ gì vậy?” Mộc Tuyết nhìn chằm chằm Dịch Viễn Phàm, dị năng bao phủ quá khứ, bắt từng cảm xúc của hắn.

Giật mình, chột dạ, chán ghét, khinh thường. Mộc Tuyết thưởng thức những tâm tình này, cảm thụ suy nghĩ trong lòng hắn.

“Đang suy nghĩ nội dung của môn tiếp theo, Mộc Tuyết lâu như vậy không tới học, có thấy quen không? Tớ có ghi chép này, có muốn mượn hay không?” Bị Mộc Tuyết trừng có chút sợ hãi, Dịch Viễn Phàm vội vàng đổi giọng thân thiến.

“Không cần, cám ơn. Lớp trưởng, chúng ta sẽ học chúng nữa năm, hy vọng sẽ vui vẻ.”

Lớp trưởng này là người thông minh, đáng tiếc lại là loại người thông minh tự cho mình là đúng. Cho dù mỗi người đều có cái nhìn của mình, nhưng không thể lấy nó mà áp đặt lên người khác, sau đó tự cho là đúng mà phán đoán người ta.

Trong mắt Mộc Tuyết viết rõ ràng: Tôi có đi học hay đi chơi, là chuyện của tôi, đừng tự cho là đúng mà xen vào chuyện của người khác. Nếu không tôi sẽ không khách sáo. Cô biết Dịch Viễn Phàm đọc được.

Dịch Viễn Phàm quả thật xem hiểu, hắn thu hồi tầm mắt, chuyên tâm nhìn sách của mình.

Mặc dù Mộc Tuyết vì đóng phim mới không đến lớp 1 tháng, nhưng sách thì cô vẫn nghiêm túc đọc. Kiếp này trí nhớ của cô vô cùng tốt, Mộc Tuyết không có chút áp lực nào trước chương trình học.

Học được một lúc, nữ sinh trong lớp khó nhịn mà nháo lên, Mộc Tuyết quyết định mời các bạn học ăn bữa cơm. Nếu muốn mời thì mời cả lớp luôn, không nói cô có vàng, chỉ nói tới gia sản của mẹ Hà cho cô ở thành phố Hải Đường, cũng đủ để cô làm một tiểu phú bà.

Mời bạn học thì mời thầy luôn, mời thầy thì Mộc Tuyết dứt khoát gọi Kim Liên Liên và Lý Điềm ra luôn. Kim Liên Liên thần bí biến mất với cô rồi lại xuất hiện, sau khi trở về liền nói mất trí nhớ, Lý Điềm cũng vì chuyện này mà lo lắng cho Mộc Tuyết thật lâu, mỗi ngày đều hỏi tin nhắn đến hỏi thăm. Khi đính hôn Mộc Tuyết không mời hai người này, bay giờ coi như mời bù.

Vì vậy cả một đoàn người, đi vào phòng ăn Hắc Hồ đặt sẳn, thức ăn tự lấy!

Nhà hàng này có giá phổ thông, đối với học sinh mà nói thì là đắt, đối với người có tiền mà nói thì là rẻ. Mộc Tuyết cũng không phải là người thích lấy le, cô cảm thấy không cần phô trưởng rằng mình quá giàu sang. Cho nên sự lựa chọn này làm cô rất hài lòng, quả nhiên Hắc Hồ giải quyết mọi chuyện rất giỏi! Như vậy cô cứ yên tâm để cho Hoa Báo tiếp tục ở bên cạnh mẹ.

Các bạn học đều là 17 18 tuổi, đa số đều là con độc nhất, căn bản lúc nào cũng một mình. Thấy đủ loại thức ăn, cũng hoan hô đi lấy dĩa cho mình, còn lại các thầy giáo nhìn nhau mà cười, tính toán một chút, bình thường học tập bận rộn, hôm nay mọi người cũng đi theo bọn học sinh buông lỏng một chút.

Bên cạnh Hắc Hồ nhanh chóng có nữ sinh quay quanh, Mộc Tuyết thì ở cạnh Kim Liên Liên và Lý Điềm.

Lý Điềm cũng không biết ‘nhà’ Kim Liên Liên đã đổi chủ, chỉ cảm thấy kỳ quái, Kim Liên Liên đổi tính khi nào? Lại còn thân với Mộc Tuyết như vậy, chẵng lẽ nguyên nhân là cùng nhau trãi qua hoạn nạn ư?

“Liên Liên, cách ăn của cậu quá thô lỗ!”

Mộc Tuyết không nhịn được cầm đũa đâm quai hàm của Kim Liên Liên, “Cậu có thể chờ ăn xong mới nhét vào không? Trước kia cậu không bao giờ nhét vào nhiều như vậy!”

Kim Liên Liên đều là bộ dạng tôi đây khác nhé, trước kia tôi luôn ăn như vậy! Trong lòng Thanh Linh Tử yên lặng ói một máng, bất đắc dĩ chỉ có thể học cách ăn cơm nho nhã của con gái, nước mắt lưng tròng.

Bị cảnh này làm cười ra tiếng, Lý Điềm xúc động, “Kim Liên Liên mất trí nhớ thật tốt, nhân duyên trong công ty cũng hòa hoãn rất nhiều, tiểu C cũng không có từ chức.”

“Ừ đúng vậy, tôi xin lỗi tiểu C trước mặt toàn bộ mọi người, còn đảm bảo sau này không bao giờ…. ngược đãi cô ấy nữa.” Kim Liên Liên nói khoác mà không biết ngượng, dù sao chính là hắn xin lỗi giùm Kim Liên Liên, dù một vạn lần cũng vậy thôi. Cái cô Kim Liên Liên kia thật sự là được nuông chiều mà hư!

Gật đầu một cái, Mộc Tuyết đồng ý, “Liên Liên cậu cũng phải thành tâm một chút, dù sao lúc trước cậu đã đắc tội quá nhiều người.”

“Biết rồi.” Kim Liên Liên trợn trắng mắt.

Lý Điềm bật cười lần nữa. Ban đầu khi Kim Liên Liên mất trí nhớ, cô cười trên sự đau khổ của người khác, dẫu sao khi ở đoàn phim, có thể nói là Kim Liên Liên không từ bất kỳ thủ đoạn nào để chơi đùa cô. Nhưng mà, bộ dáng Kim Liên Liên lúc này, so với Kim Liên Liên trước kia căn bản là hai người khác nhau. Lý Điềm là người tâm tính rộng lượng, từ từ cũng thay đổi cách nhìn với Kim Liên Liên, đặc biệt là cách đây không lâu khi gặp sự cố trong thang máy Kim Liên Liên đã cứu cô. Cho nên, Lý Điềm liền bất đắc dĩ tiếp nhận Kim Liên Liên mất trí nhớ này làm bạn thử việc.

“Đúng rồi tiểu Tuyết, nghe nói cuối tháng này, đoàn phim chúng ta sẽ tổ chức tuyên truyền, giai đoạn trước vẫn luôn giữ bí mật, một chút tin tức cũng không côn khai.” Lý Điềm thích ăn nhất là thịt cua, đột nhớ nhớ tới chuyện này, cô biết Mộc Tuyết không có chú ý.

Nhớ tới ban đầu vì cho không gian thăng cấp, để cho Mộc Sương có thể đi ra khỏi không gian, trợ giúp nhà họ Tống. Kết quả bây giờ chuyện linh dị của nhà họ Tống đã giải quyết xong, phim này mới bắt đầu tuyên truyền. Nhưng Mộc Sương có thể ra ngoài, tóm lại là chuyện tốt, ai biết sau này có gặp chuyện gì nguy hiểm hay không chứ. Nếu tới khi cô 34 35 tuổi, lão đạo sĩ cưỡi hạc về Tây, mình và Mộc Sương phải tự lực cánh sinh nha.

Mộc Tuyết gật đầu, “Hy vọng phim sẽ có nhiều người xem.”

“Tớ cũng hy vọng vậy.” Lý Điềm chân thành cầu nguyện.

Kim Liên Liên ăn mặt đầy hoa, còn gật đầu theo. “Tôi cũng hy vọng vậy!”

Liếc Kim Liên Liên một cái, Mộc Tuyết vỗ vỗ bả vai Lý Điềm, “Nhất định sẽ nổi tiếng, Điềm Điềm cố gắng lên, sau này cậu chính là nữ thần điện ảnh và nữ ca sĩ hot nhất, đỏ hơn cả son nữ ý. Không cần quá lo lắng, cứ tập trung diễn là được.”

Chuyện của tương lai ai biết trước được, nhưng nhận được lời chúc phúc như vậy, Lý Điềm vẫn vui vẻ. Vì vậy ba người bọn họ tiếp tục ngọt ngào nói những chuyện khác, tiểu Tuyết mơ hồ tiết lộ chuyện mình đính hôn, cũng kêu hai người giữ bí mật. Kim Liên Liên đã sớm biết rồi chẳng qua là không có hỏi, Lý Điềm cũng là một cô gái tốt, căn bản cũng không có truy hỏi Mộc Tuyết đính hôn vớ ai, chỉ là chân thành chúc phúc.

Dịch Viễn Phàm ở một bên cùng các bạn học nam vui vẻ, đang ăn thì ngẩng đầu lên nhìn Lý Điềm một cái, trong nháy mắt tên của thần Cupid bắn trúng tim.

Thật là đẹp, tốt có khí chất!! Miệng Dịch Viễn Phàm không khép lại được.

Lý Điềm ngẩng đầu nhìn thấy Dịch Viễn Phàm cách mấy cái bàn, trong miệng là thức ăn nhai một nửa, đối phương còn ngu ngu ngốc ngốc nhìn mình chằm chằm. Không nói rõ cảm xúc trong lòng, Lý Điềm dửng dưng dời mắt, tiếp tục ăn.

Kết quả còn chưa ăn xong, Dịch Viễn Phàm lau khô miệng, đỏ mặt đi tới.

“Mộc Tuyết, đây là bạn của cậu sao? Có thể giới thiệu với tớ một chút không?”

“Lúc nãy Mộc Tuyết đã giới thiệu rồi, cậu không nghe à?” Kim Liên Liên nháy mắt, dứt khoát đặt câu hỏi.

Cho là Kim Liên Liên cố ý làm khó mình, trong lòng Dịch Viễn Phàm hơi phiền não, hắn không thể làm gì khác hơn là trả lời, “Xin lỗi vừa nãy tôi nghe điện thoại của người nhà.”

Hắn là gọi điện thoại, không phải nghe điện thoại. Đối tượng gọi điện thoại là bạn gái hồi cấp ba của hắn, nây giờ học đại học năm nhất ở thánh phố B. Bạn gái gặp được người khiến mình động lòng ở đại học, muốn chia tay với hắn, hắn không đồng ý, đang cãi nhau.

Bây giờ Dịch Viễn Phàm cũng được người khiến mình động lòng, hắn lập tức quăng cuộc chanh chấp khi nãy ra sau ót.

“Xin chào, tôi tên là Sweery, là bạn tốt của Mộc Tuyết.” Lý Điềm thoải mái vươn tay, nhưng đây chỉ là thói quen nghề nghiệp, không có dùng tên thật.

“Tên tiếng Anh? Tên tiếng Trung thì sao?” Dịch Viễn Phàm cầm tay Lý Điềm không buông.

Kim Liên Liên cau mày nhìn, Mộc Tuyết dứt khoát kéo tay Lý Điềm lại, trực tiếp để trên đùi mình, “Dịch về tiếng trung nghĩa là ngọt ngào.”

Đây cũng quá qua loa lấy lệ rồi? Dịch Viễn Phàm hít sâu một hơi, Mộc Tuyết đây là xem thường mình đúng không, nhất định là xem thường mình!

“Tôi tên Dịch Viễn Phàm, dịch trong dễ dàng, viễn trong phương xa, phàm trong cánh bườm. Số di động của tôi là 11122133550, cậu thì sao?”

“Thật xin lỗi, tôi không có điện thoại di động.” Lý Điềm nở nụ cười công thức hóa chuyên nghiệp.

Nhìn xem, cô gái mình coi trọng chính là giản dị dịu dàng, ai giống Mộc Tuyết rêu rao khắp nơi, mời bạn học cả lớp ăn cơm còn mời cả thầy, thi uy cho ai xem! Không phải là muốn nịnh bợ thầy à, hừ, lòng dạ Tư Mã Chiêu! Dịch Viễn Phàm hận đến nghiếng răng.

Nhưng mà vì có thể nói chuyện với ngọt ngào, Dịch Viễn Phàm quyết định coi thường viên cứt chuột Mộc Tuyết này.

Mộc Tuyết thật là phục Dịch Viễn Phàm, mình cũng đã bày tỏ đuổi người, mà hắn còn kiên trì như vậy. Vừa thấy đã yêu à, nhưng không biết thức thời như thế, chỉ biết làm người khác chán ghét. Mặc dù Mộc Tuyết không biết trong lòng Dịch Viễn Phàm đang suy nghĩ gì, nhưng cảm xúc rõ rành rành kia thì không giấu được.

Dù sao sau này Lý Điềm cũng là người nổi tiếng bậc nhất, tất nhiên là có thiên phú xu nịnh. Cô cũng không có hảo cảm với cái tên Dịch Viễn Phàm này, cho nên chỉ nói qua loa, sau đó mượn có đi vệ sinh rời khỏi trước.

Dịch Viễn Phàm nhìn Lý Điềm rời khỏi, lòng cũng mềm thành chè.

Nhìn Dịch Viễn Phàm chảy nước miếng, không biết tại sao Kim Liên Liên lại nghĩ đến một câu nói, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga. Bên trong Kim Liên Liên chính là Thanh Linh Tử, Thanh Linh Tử đi theo lão đạo sĩ lớn lên, tất nhiên là tinh thông tướng số, cái tên Dịch Viễn Phàm này nhìn một cái là biết là đồ hẹp hòi ích kỷ.

Hơn nữa người này, không giúp gì được, ngược lại sẽ mang phiền toái đến cho Lý Điềm.

Vì vậy Kim Liên Liên đứng lên, nói lời từ biệt với Mộc Tuyết, “Tớ đi tìm ngọt ngào, chúng tớ về trước. Sau này có rảnh thì tụ hợp sau.”

Nghe được câu này, Dịch Viễn Phàm càng khó chịu, Nghĩ, hiện tại hắn cũng không biết tin tức của ngọt ngào, xem ra phải lấy lòng Mộc Tuyết trước mới được. Mặc dù ghét Mộc Tuyết, nhưng khi nên lợi dụng thì vẫn phải lợi dụng.

Nào biết còn chưa kịp nói gi, người lại tràn phòng ăn. Tống Ngôn Mục, Tống Ngôn Giản, Tống Tử Khâm cũng tới. Chuyện thứ nhất Tống Tử Khâm làm chính là nhào tới ôm lấy Kim Liên Liên xoay mấy vòng, làm Kim Liên Liên choáng váng mắt hoa, xoay tay lại lập tức cho Tống Tử Khâm một quyền. Tống Tử Khâm cười hì hì tiếp lấy quả đấm, “Liên Liên thân thể này tung ra nấm đấm không có lực đâu.”

Thanh Linh Tử thu tay lại, “Thân thể trước kia cũng không làm gì được cô gái kim cương nhà cô.”

Tống Ngôn Giản và Tống Ngôn Mục vừa xuất hiện, các nữ xinh quay quanh Hắc Hồ nháy mắt im bật, thậm chí có nữ sinh làm rớt cả dĩa của mình.

Phải hình dung như thế nào đây, nếu như Hắc Hồ là anh đẹp trai lạnh lùng xấu xa, như vậy hai hoàng tử này chính là hoàng tử tuấn mỹ giàu có!! Bắt trúng có thể làm vẻ vang cho bản thân.

Tống Ngôn Giản kiêu ngạo từ trong xương, hắn thích ánh mắt người khác thưởng thức sùng bái yêu thích mình, cho nên hạ mình đi tới cạnh Hắc Hồ, cùng mọi người tự giới thiệu mình, chào hỏi vài câu. Đến nổi khi tự giới thiệu mình, hắn nói thẳng Mộc Tuyết là hôn thê của em trai hắn.

Lúc này, toàn bộ ánh mắt của các nữ sinh trong lớp nhìn Tống Mộc Tuyết đều thành ánh mắt nhìn tinh tinh, đây là người có phúc cở nào nha!! Còn vị hôn thê…. Nhỏ như vậy mà đã đính hôn?

Liếc Tống Ngôn Giản miệng rộng một cái, nhưng mà Mộc Tuyết cũng không muốn che giấu, cô cũng thoải mái nắm tay Tống Ngôn Mục giới thiệu với thầy. Ở trong mắt thầy giáo, mười mấy tuổi nói yêu đương cũng coi như là yêu sớm, nhưng mà bọn họ không quản được nhiều như vậy.

Tống Tử Khâm giữ Kim Liên Liên và Lý Điềm lại, kêu bọn họ ở lại chơi một chút nữa. Lý Điềm nhìn con gái của lão tổng, cô không dam đi, huông chi đây cũng là cơ hội. Cho nên hai người dứt khoát ở lại.

Kết quả, anh em nhà họ Tống cộng thêm Mộc Tuyết và Kim Liên Liên Lý Điềm đơn độc ngồi một bàn, Hắc Hồn tiếp tục khổ cực tiếp mấy bạn kia. Một bàn chỉ ngồi được sáu người, Dịch Viễn Phàm còn mặt dày xách ghế tới ngồi tham gia náo nhiệt.

Nhưng Kim Liên Liên và Lý Điềm nói muốn đi, lại vòng trở về, cái này làm cho Dịch Viễn Phàm cảm giác mình bị mất mặt thật sâu. Tống Ngôn Mục đối với Mộc Tuyết vô cùng thâm tình dịu dàng, Lý Điềm đối với Tống Ngôn Giản Tống Tử Khâm nói gì nghe nấy, cũng làm cho Dịch Viễn Phàm cảm thấy nhức mắt.

Yêu sớm! Không biết liêm sỉ! Còn nữa, cái tên Tống Ngôn Giản kia nhìn đã biết là con nhà giàu, nhất định là muốn chiếm tiện nghi của ngọt ngào! Hừ có tiền thì ngon à, có tiền thì có thể tùy tiện lấy gông xiền xích cổ người khác à! Ngọt ngào người ta vốn là muốn đi! Dịch Viễn Phàm vừa ăn cơm vừa cắn răng nghiến lợi.

Trong góc, Phàn Bội vẫn không có ai chú ý vẫn nhìn chằm chằm Tống Ngôn Giản Tống Ngôn Mục, cô ta hừ một tiếng quay đầu, cao quý cái gì, tuấn mỹ cài gì, đám phụ nữ không có kiến thức. Chờ phim của Trình Mặc diễn công chiếu, bọn chúng sẽ hối hận, hừ!

Bên này, Dịch Viễn Phàm đã triệt để hận Mộc Tuyết. Mà người ở thành phố Hải Đường bên kia, tình tiết chó cắn chó chưa bao giờ ngưng.

Chuyện này, bắt nguồn từ chuyện Mộc Lê gọi điện thoại cho người nhà họ Mộc, nói chuyện Hà Hiểu Lệ đi tham gia lễ đính hôn của Mộc Tuyết.