Hắc Liên Hoa Nở Rộ

Chương 84: Người nhà họ Mộc VS mẹ con Lâm Dư Phỉ (1)




Mặc dù Trương Thảo thành công gả cho Mộc Tiền Trình, hôn lễ lại trở thành một trò cười cho thiên hạ.

Người nhà họ Mộc đánh nhau trong từ đường, toàn bộ cả thôn đều tới xem náo nhiệt. Vốn là hôn lễ số một, kết quả lại làm cho toàn bộ người nhà họ Mộc bị thương nhập viện. Sau lần này, Mộc Tiền Trình và Trương Thảo cũng không thể ở lại huyện Lận Hồng nữa, lại nói hắn đã trở mặt mới Mộc Quế. Mộc Quế và Mộc Cương Thiết kiên quyết không để cho Mộc Tiền Trình tiếp tục làm ở nhà hàng nữa nữa, bất luận hai ông bà lão dụ lợi như thế nào, chỉ cầm 30 ngàn ra, đưa cho Mộc Tiền Trình rồi nói từ đây không làm ăn gì với Mộc Tiền Trình nữa. Còn có, người nhà họ Mộc kiên quyết không đồng ý chuyện Lâm Dư Phỉ đổi họ, nhà họ Mộc bọn họ không cần loại người như vậy.

Mộc Tiền Trình oán hận cầm tiền trở về thành phố, hắn vẫn còn những đường dự bị khác. Trương Thảo ở bệnh viện mấy ngày rồi theo Mộc Tiền Trình về nhà trọ nhỏ, bắt đầu cuộc sống của một bà chủ gia đình. Công việc đầu tiên của Trương Thảo và Lâm Dư Phỉ là dỗ tốt Mộc Tiền Trình, bây giờ mẹ con bọn họ dựa vào Mộc Tiền Trình mà sống, thứ hai ít đi ra ngoài, để tránh gặp mặt Lâm Cương, thứ ba giữ vững lối ăn mặc, không thể vì ở nhà mà xuề xoàng, thứ tư là phải chú ý tiền của Mộc Tiền Trình, nhất định phải làm kho bạc nhỏ cho mình. Trương Thảo nghiêm khắc thi hành, phục vụ Mộc Tiền Trình như vua.

Còn về Lâm Dư Phỉ, vốn dĩ vết thương trên mặt ả còn chưa lành hoàn toàn, ở trong từ đường bị Mộc Dong và Lý Tiểu Tuyền ấn xuống đất, vết thương lại bắt đầu rách, chảy máu, cuối cùng để lại vết sẹo. Nhìn từ xa, Lâm Dư Phỉ có thể coi như là một cô gái xinh, nhìn gần, sự chú ý luôn tập trung trên vết sẹo trên mặt, vốn liếng mà ả từng lấy làm kiêu ngạo đã biến mất. Mặc dù tuổi ả không lớn lắm, tỉ mỉ dưỡng thì vết sẹo sẽ mờ dần, nhưng người cha dượng này tính khí không tốt, người nhà họ Mộc không phải người dễ sống chung, Mộc Dong lại hận ả như cái gai trong mắt kim trong thịt. Không thể ở lại thành phố Hải Đường nữa, bất kể là Ngô Tân, hay Trương Hồ, một khi ra tù, tất nhiên sẽ tìm ả báo thù rửa hận. Cái gọi là lâu ngày biết lòng người, ả nhất định phải thay đổi vận mệnh của mình trong thời gian ngắn nhất.

Chỉ có sớm ngày tự lực cánh sinh, ả mới có thể có được một mảnh trời khác.

Vì vậy Lâm Dư Phỉ quả quyết quyết định, trực tiếp nhảy lớp lên lớp 12, ả muốn vào trường đại học trong năm nay, sau đó nhanh chóng học xong đại học.

Mộc Tiền Trình nghe Lâm Dư Phỉ nói muốn nhanh chóng học xong để tìm việc làm, kiếm tiền cho hắn, trong lòng dĩ nhiên là vui vẻ. Mặc dù bây giờ nhà họ Mộc không bằng trước, nhưng cho Lâm Dư Phỉ đi học là không thành vấn đề.

Huống chi bây giờ Mộc Tiền Trình cũng định bắt đầu làm ăn lại, trước kia hắn là trụ cột của gia đình phong quang vô hạn, bây giờ lại biến thành ông gia theo đuôi Mộc Quế, mùi vị kia vô cùng khó chịu. Cho nên hắn phải lấy lại tất cả!!

Hoàng Dao ôm con trai bỏ trốn, hắn kết hôn với Trương Thảo, để Trương Thảo có thể sống!

Mộc Tuyết bay cao, trở thành phượng hoàng rồi thì không để ý tới hắn, hắn sẽ nâng đở cho Lâm Dư Phỉ, bấu víu cao hơn!

Mộc Quế chê hắn gặp rủi ro, Mộc Đào Mộc Lê làm bộ làm tịch, sau này hắn phát đạt lần nữa, tất nhiên sẽ để những người này quỳ khóc trước mặt hắn!

Ngày này Mộc Tiền Trình ở nhà nghỉ ngơi, định gầy dựng lại từ buôn bán rau cải. Bây giờ có rất nhiều siêu thị, rau cải sạch có nhu cầu rất lớn, nhưng những ngươi ở thành phố Hải Đường không biết điều này, hành tây và cà rốt còn bùn cũng giao cho siêu thị, làm siêu thị phiền não không dứt.

Muốn làm số lượng lớn thì cần rất nhiều vốn, Mộc Tiền Trình mời mấy bà thím, tìm một cái lều lớn ở ngoại ô làm nơi chứa rau cải. Hắn…. Không đi đăng ký kinh doanh không nộp thuế, dù sao thì cứ làm trước như vậy, chỉ cần thu rau cải rồi rửa sạch, rồi bỏ vào khay hoặc túi nilon, xong. Trương Thảo dựa theo công thức nấu ăn đã học được mà cho Mộc Tiền Trình vài lời đề nghị, có thể dùng những rau cải dạt để làm đồ ăn bán. Nghe vậy, Mộc Tiền Trình làm theo, thật sự tiêu thụ được số lượng lớn. Cho nên sau chuyện này, Mộc Tiền Trình đối với Trương Thảo lại thấy thuận mắt hơn, thậm chí còn cho là Trương Thảo là phúc tinh của hắn.

Mộc Tiền Trình ở nhà nghỉ ngơi, nhận được điện thoại của Mộc Lê, hình như Mộc Lê rất tức giận, há mồm chính là một chuỗi dài, “Ai yêu anh à hôm nay em gặp phải người nhà họ Hà, cái đuôi chó của bọn họ vểnh lên tới trời! Không nhớ hình dáng chân chó đi theo nhà họ Mộc chúng ta, bây giờ vô cùng đắc ý chạy tới cửa hàng của em thử một đống quần áo rồi lại không mua, giống như không tước cắm lông gà rừng vậy.”

“Nói cái chính.”

Trương Thảo bóp chân cho Mộc Tiền Trình, tâm trạng Mộc Tiền Trình không tệ, bằng không chắc chắn hắn đã trực tiếp cúp điện thoại của Mộc Lê. Lúc hắn vừa về thành phố Hải Đường, tới tìm Mộc Lê muốn cô ta đầu tư vào chuyện của hắn, Mộc Lê ba lần bốn lượt không đồng ý! Chuyện này hắn vẫn nhớ rõ!

“Mộc Tuyết đính hôn, nghe nói là ở thành phố B, gả cho nhà giàu!”

“Quan tâm làm quái gì, nó cũng đâu phải người nhà họ Mộc chúng ta. Hừ, đính hôn thôi mà, không chừng sẽ có ngày bị từ hôn, hai mẹ con nó chính là gà rừng, người ta là phượng hoàng, muốn ăn chút đồ lạ mà thôi.” Mộc Tiền Trình hừ hừ.

Mộc Lê nhận được phản ứng không mặn không nhạt của Mộc Tiền Trình, lửa trong lòng không phát được, “Anh à, anh thật sự là một chút cốt khí cũng không có!”

Nói xong thì cúp điện thoại cái rụp.

Bị cúp máy ngang Mộc Tiền Trình cảm thấy tức, “Thứ gì, có bãn lãnh thì tự đi chữi người nhà họ Hà đi, nói với tôi làm cái rắm à.”

Ngày đó Lâm Dư Phỉ cũng ở nhà, cuộc đối thoại bén nhọn của Mộc Lê với Mộc Tiền Trình ả đều nghe hết. Siết chặc hai tay, Lâm Dư Phỉ ôn hòa khuyên nhũ Mộc Tiền Trình, “Cha, đừng vì những chuyện này mà phí đầu óc, đứa con gái bất hiếu như Mộc Tuyết sớm muộn gì cũng sẽ gặp báo ứng.”

“Ban đầu cha không nên để Hà Hiểu Lệ gạt, nếu sớm ở cùng một chỗ với mẹ con hai người thì tốt biết bao nhiêu.” Mộc Tiền Trình than thở, “Đúng rồi Dư Phỉ, cha đã tìm trường học cho con xong rồi, trường hạng ba ở thành phố, mặc dù không bằng trường Hải Đường, nhưng cũng không kém trường ở huyện Lận Hồng, thầy dạy ở đó là bạn học cũ của cha. Hắn sẽ chiếu cố con, con cố gắng học tập, cố gắng thi đậu trường đại học Thanh Hoa.”

“Con không chắc chắn sẽ thi đậu trường Thanh Hoa, nhưng cái danh đứng nhất khoa con sẽ mang về cho cha.”

Không lấy được sự thỏa mãn ở chỗ Mộc Tiền Trình, Mộc Lê lại gọi điện thoại cho Mộc Quế và Mộc Đào.

Giữa phụ nữ luôn dễ dàng có chung kẻ thù, Mộc Quế mắng hơn một tiếng đồng hồ trong điện thoại, cũng thuận tiện oán trách Mộc Tiền Trình; Phản ứng của Mộc Đào cũng không khác mấy, đầu tiên là nguyền rủa Hà Hiểu Lệ và Mộc Tuyết, sau đó là mắng chữi người nhà họ Hà và cuối cùng là quở trách Mộc Tiền Trình càng ngày càng không quan tâm tới người nhà, sau khi cưới Trương Thảo thì thay đổi hẳn.

Lần này Mộc Lê hài lòng trở về tiếp tục câu cá vàng.

Ở trong điện thoại Mộc Quế mắng Mộc Tiền Trình vong ân phụ nghĩa cay nghiệt hẹp hòi, Mộc Dong nghe được. Tới khi tựu trường ả không thấy Lâm Dư Phỉ, đoán chắc là cậu đã chuyển trường cho Lâm Dư Phỉ. Người cậu đã từng thương yêu mình vô hạn vậy mà bây giờ một lòng lo cho mẹ con Lâm Dư Phỉ phân chia giới hạn với nhà họ Mộc, điều này làm cho Mộc Dong hận từ xương tủy. Hơn nữa, trước kia cậu đâu có như vậy, nhất định là do Lâm Dư Phỉ và Trương Thảo, nhất định là mẹ con bọn chúng kêu cậu làm vậy! Mộc Dong cảm thấy không thể nhịn, ả nhất định phải trả thù!

Mộc Dong tự giam mình trong phòng một buổi chiều, đợi ả nghĩ lại tất cả những chuyện có liên quan với Lâm Dư Phỉ, rồi sẽ nghĩ phương pháp thu thập ả (LDP).

Nhớ lại rất lâu trước đây, không phải Lâm Dư Phỉ bị Nữ vương La Lan Tử bắt nạt sao? Ngày đó khi Trương Hồ rạch mặt Lâm Dư Phỉ, Ngô Sâm Nhược gì đó và La Lan Tử cũng có mặt, bọn họ vô cùng ghét Lâm Dư Phỉ!! Còn có đám người Lưu Sảng, cũng là bạn tốt của Mộc Tuyết, mình chỉ cần nói với bọn họ là Lâm Dư Phỉ chưa hết tâm, muốn âm mưu hại Mộc Tuyết, thì có thể mượn dao giết người, để Lâm Dư Phỉ sống một cuộc sống gian nan!

Nghĩ đến điểm này, Mộc Dong rất tự đắc, mình thật thông minh.

Vì vậy Mộc Dong quyết định, tới trường cấp 3 quý tộc Hạo Vũ chờ La Lan Tử. Dạo gần đây Lưu Sảng và Nhuế Sophie càng ăn ý mười phần, tình nồng như mật. Ngày này La Lan Tử cũng nhìn họ quấn quít, vì vậy khoảng thời gian này đều tách ra đi một mình. Đây cũng là một điều thuận lợi cho Mộc Dong.

Quấn áo mode, gần đây cũng đổi màu tóc thành màu tím, La Lan Tử hết sức chói mắt, Mộc Dong không cần phí sức, liếc mắt đã thấy cô, vội vàng chạy như điên tới.

La Lan Tử cũng không cho Mộc Dong sắc mặt tốt gì, đang muốn chế nhạo mấy câu. Nhưng nhìn thấy sắc mặt và sự hấp tấp của Mộc Dong thì muốn xem thử ý đồ của ả là gì.

“Chào cậu Lan Tử, tớ tới báo cáo tình huống của Lâm Dư Phỉ, không phải đến bới móc.”

“Cô phải nói là cô không đến tìm chết. Cô có đủ tư cách để bới móc à?!”

Sau khi Ngô Sâm Nhược đi thì chưa liên lạc với La Lan Tử lần nào, toàn bộ kỳ nghĩ La Lan Tử đều rất nóng này, sau khi tựu trường cũng vẫn nóng nảy, không lúc nào không nóng nảy.

Mộc Dong chịu nhục gật đầy, “Đúng, dạ đúng.”

“Đi thôi, tìm một chỗ ngồi nói chuyện.”

Tìm một tiệm trà sửa, ngồi vào trong phòng nhỏ, Mộc Dong bắt đầy nói. Chuyện lúc trước của ả và Lâm Dư Phỉ.

Vụ Vương Minh La Lan tử biết rõ, không nhịn dược nói, “Điểm chính điểm chính!”

Mộc Dong nói chuyện Lâm Dư Phỉ và Trương Thảo làm sao để vào được cửa nhà họ Mộc, bây giờ Lâm Dư Phỉ nghe nói Mộc Tuyết đính hôn, nên muốn làm khó Mộc Tuyết.

La Lan Tử cũng nhận được thông báo đính hôn của Mộc Tuyết, nhưng mà vì làm ở thành phố B, cô và Lưu Sảng không đi được, chờ đến hôn lễ chính thức cũng không muộn. Còn Lâm Dư Phỉ, ả lấy đâu ra bản lảnh để làm khó cho Mộc Tuyết chứ? La Lan Tử không tin, “Là cô có mâu thuẩn với Lâm Dư Phỉ, muốn mượn tay của tôi thu thập cô ta?”

Gãi đúng chỗ ngứa.

Mộc Dong lúng túng vội vàng nói ra tin tức mới nhất mà mình biết, “Thật, bây giờ Lâm Dư Phỉ đã nhảy lớp, học 12. Không tin thì cậu xem, nhất định là cô muốn thi vào trường đại học ở thành phố B, trước kia tớ nghe cô ta nói cô ta phải tới thành phố B. Cô ta nói ở thành phố B có nhiều người quyền quý, đi tới đó mới có thể đổi đời.”

Lời này La Lan Tử tin, “Ừ, nhưng mà, cô ta tới thành phố B là có thể làm khó Mộc Tuyết? Bằng vào khuôn mặt bây giờ của Lâm Dư Phỉ?”

“Nhưng lòng dạ Lâm Dư Phỉ rất xấu xa!”

Cười một tiếng, La Lan Tử gật đầu, “Tôi sẽ nhắc nhở Mộc Tuyết. Cô nói lâu như vậy, có mục đích gì đây?”

Vốn tưởng rằng La Lan Tử sẽ căm phẩn mà trực tiếp gây khó dễ cho Lâm Dư Phỉ, Mộc Dong có chút sửng sờ, “Không, không muốn làm gì.”

“Mộc Dong, nếu Lâm Dư Phỉ là người của nhà họ Mộc các người, thì có chuyện các người nên tự giải quyết, người ngoài chúng tôi không thể nhúng tay. Dĩ nhiên, nếu cô ta đụng vào tôi, tôi nhất định sẽ tự tay xử lý cô ta. Nhưng bây giờ, coi như cô nói chút tin hữu ích cho tôi, tôi tặng một món quà nhỏ cho cô, coi như huề nhau.” La Lan Tử đứng lên, chặn ngang, “Bây giờ cô xinh đẹp hơn Lâm Dư Phỉ, không bằng cô cứ lấy cô ta làm mồi, sau này cô ta nhắm vào ai, thì cô cướp người đó, cô ta thông minh như vậy, người mà cô ta nhắm vào, chắc chắn đều là hàng tốt, không phải sao?”

Không phải là độc nhất vô nhị, kiếp trước Mộc Dong vẫn luôn cướp đối tượng hẹn hò của Mộc Tuyết. Không thể không nói, La Lan Tử chỉ thuận miệng nói càn, mà đã thúc đẩy một tinh hoa cực phẩm – Mộc Dong.

Lâm Dư Phỉ cũng là một tiên nhân thích quyến rũ chồng của bạn thân, thứ người như Mộc Dong và Lâm Dư Phỉ nên chết cho đỡ chật đất, thật sự là kẻ tám lạng người nữa cân —– không khác nhau nhiều lắm.

Về đến nhà, Mộc Dong nhìn kỹ từng tấm hình khi Lâm Dư Phỉ bị xé nát đồ rồi chụp lại ở nhà vệ sinh vào hồi cấp hai, còn có đoạn ghi âm năm đó, thậm chi còn có ghi chép những lần ả và Ngô Tân vào khách sạn, cùng với cuộn video bắt gian lần trước với Vương Minh!

Trời ạ, thì ra La Lan Tử vẫn luôn giám sát nhất cử nhất động của Lâm Dư Phỉ sao?

Sau lưng Mộc Dong chảy mồ hôi lạnh, vậy mình thì sao? La Lan Tử cũng ghét mình, không phải là tất cả hành động của mình La Lan Tử đều nắm trong tay?

Coi như Mộc Dong thông minh, hình và phim của ả và Vương Minh, La Lan Tử có. Những thứ này là do Vương Minh quay lại, nhưng Lâm Dư Phỉ và Mộc Dong không biết mà thôi. Người Tống Ngôn Mục phái tới bảo vệ Mộc Tuyết đã sớm điều tra rõ ràng, những thứ kia chẳng qua là không muốn phát ra.

Chuyện kế tiếp, không cần dạy Mộc Dong cũng biết.

Video này dĩ nhiên sẽ phát trên internet, sau đó sẽ tạo ID rồi phát ở diễn đàn trường Lâm Dư Phỉ, thuận tiện bôi nhọ ả. Vụ án năm đó của Ngô Tân và Trương Hồ sôi sùng sục, ti vi báo mạng xã hội đều có đăng tin. Chuyện Trương Hồ làm Vương Minh bị thương cũng gây xôn xao lớn, nhưng cũng không lớn như chuyện của nhà họ Ngô lần trước, nguyên nhân cũng vì Tống Ngôn Mục, La Lan Tử không có thêm xăng khi nhà cháy như lần chơi nhà họ Ngô. Xỏ xâu những chuyện này lại, sẽ là đề tài bát quái mãnh liệt.

Hồi còn cấp hai Lâm Dư Phỉ đã có ý đồ muốn cướp bạn trai của bạn tốt Mộc Tuyết, khi học cấp ba thì chân đạp mấy thuyền còn quyến rũ người tặng học bổng, kêu ‘anh nuôi’ đánh Trương Hồ. Sau đó đính hôn với Trương Hồ, lại tiếp tục lăn loàn ở trường học, lại lên giường với người yêu của bạn tốt Mộc Dong, bị mẹ con Trương Hồ bắt gian tại trận, rồi bị rạch mặt, vì vậy vị hôn phu và mẹ chồng phải ngồi tù.

Đối với học sinh cấp 3 thông thường mà nói, đây quả thực là đời người sáng chói.

Có rất nhiều học sinh không tin chuyện này, nhưng cuối cùng khi coi lại báo và đoạn video, ghi âm, ảnh, đều bảy tỏ phẩm chất của cô gái này thạt kém, làm cho người ta khinh như thế là đủ rồi. Dĩ nhiên, ở đâu cũng không thiếu thánh mẫu, cũng có người thương hại cho cô gái xinh đẹp như vậy, khẳng định đều là do những tên đàn ông kia hại, nhìn xem cô ấy nhu nhược như vậy, đừng có hắt nước dơ vào người ta! Không yên lòng, hâm mộ ghen tỵ, không có tính người.

Mới một đêm mà bình luận đã tăng mấy trăm trang, ngày hôm sau bị người quản lý thủ tiêu.

Mộc Dong lại chuyển diễn đàn khác, sau khi phát xong còn phối hợp bình luận, nói tóm lại, một tuần này ả không đi học, trăn trở ở trong các quán nét của thành phố Hải Đường, dùng tất cả thông tin và tài trí của ả đế phát tán chuyện này.

Chờ Mộc Dong mệt mỏi trở về từ quán nét, ngủ một giấc, sau khi thức dậy thì nghe Mộc Quế nói Trương Thảo khóc tới hôn mê bất tỉnh. Bởi vì Lâm Dư Phỉ bị các nam sinh ở trường giở trò đồi bại, mặc dù không có tổn thương, nhưng tươờng học lại có ý kiến, giống như không giám nhận học sinh như Lâm Dư Phỉ vậy.

Mộc Dong nghe thấy thì rất đắc ý, hừ, Lâm Dư Phỉ, cho mày cướp bạn trai tao, mẹ mày còn dám cướp cậu của tao! Muốn đi học hả? Muốn trở mình hả? Không có cửa đâu!!

Nhưng Mộc Dong không ngờ, hai ngày sau, có cảnh sát tìm tới nhà.

Lâm Dư Phỉ muốn tìm ra thủ phạm làm ra chuyện này, rốt cuộc là ai muốn cắn chết ả không buông, ả loại trừ nhà họ Ngô, loại trừ gia đình Trương Hồ, chỉ còn lại Mộc Tuyết và Mộc Dong. Rồi sao đó Lâm Dư Phỉ so sánh tất cả thông tin trên mạng, có thể rõ về Vương Minh như vậy, chỉ có Mộc Dong! Tối thiếu đều là cách thức của Mộc Dong rất quen thuộc.

Nhìn những dòng chữ kia, đều là giọng điệu của Mộc Dong!

Lâm Dư Phỉ lấy lý do bôi nhọ danh dự, xâm phạm riêng tư, công khai làm nhục, tới cục cảnh sát lập án. Ả chỉ người đáng nghi nhất là Mộc Dong. Mà Mộc Tiền Trình cũng vì chuyện này mà bị bạn học cũ mắng cho một trận, con gái như vậy mà cũng nhận? Nhưng tôi cần mặt mũi, chuyện này tôi không giúp được, anh để Lâm Dư Phỉ tới trường khác học đi. Bây giờ Mộc Tiền Trình cũng rất tức giận, hắn cảm thấy chuyện gì đã qua thì cứ cho qua, rốt cuộc là ai muốn cả nhà hắn khốn khổ đây, hắn mà biết ai thì hắn sẽ bắt người đó ra để lột da rút gần. Vì vậy Mộc Tiền Trình lấy thân phận người giám hộ yêu cầu cục công an điều tra, thuận tiến lấy tiền gần đây kiếm được đi khai thông quan hệ, nhất định phải bắt được kẻ chủ mưu.

Nếu đã biết đối tượng tình nghi, vậy thì dễ điều tra. Cục công an tới trường cấp 3 huyện Lận Hồng hỏi một chút, cũng biết Mộc Dong nghĩ học 1 tuần. Bên kia còn có thời gian và địa chỉ IP khi phát tin, thời gian vừa khớp, nên rất dễ. Cục công an trực tiếp xem camera giám sát của tiệm net, chú ý thời gian Mộc Dong ra vào.

Tìm ra, chính là Mộc Dong.

Cho nên nói, thất bại lớn nhất của Mộc Dong chính là chọn sai nơi, đã chọn những quán net xinh đẹp có thái độ phục vụ tốt, mà không phải là những quán net không cần giấy chứng minh nhân dân, không camera giám sát.

Cảnh sát đến nhà tìm Mộc Dong nói chuyện, thuận tiện soát máy và usb của ả, tìm ra những tấm hình và video kia. Dù Mộc dong muốn chống chế cũng không được, ả không dám khai La Lan Tử ra, bởi vì sợ La Lan Tử sẽ phát tán video của ả và Vương Minh.

Vì vậy, một là không giao Mộc Dong hai là để cảnh sát dẫn về đồn trợ giúp điều tra, ba là giao tiền bảo lãnh, nhưng phải trợ giúp điều tra như cũ.

Mộc Quế vừa nghe Mộc Dong bị bắt đi, xách chuổi ra đánh tán loạn rồi khóc như điên, “Trời ơi, cái con Lâm Dư Phỉ này chính là sao chổi mà! Nó hại nhà họ Mộc nhà tan cửa nát mất hết tất cả! Là nó mặt dày làm nên chuyện vô liêm sĩ như vậy, tại sao không thể nói chứ? Có bản lãnh làm thì đừng sợ người ta nói! Lâm Dư Phỉ và Trương Thảo chính là hạ tiện, vắt óc tính kể gả vào nhà họ Mộc chúng tôi, chính là muốn hại chết chúng tôi! Phi, các người muốn bắt con gái tôi đi, không có cửa đâu!! Nếu dám mang đi, tôi sẽ tới trước cửa cục cảnh sát của các người tự sát, dù sao cũng chỉ là một cái mạng, bà đây không tiếc!”

Trước kia không chọc nổi gia đình của Chư Úy, Mộc Tiền Trình cũng một mực khuyên Mộc Quế, sau đó chỗ Vương Minh thì Mộc Quế không rành, con gái chỉ là dính líu chút xíu nhưng không có gì lớn, cho nên Mộc Quế không dám làm loạn. Chuyện lần này không giống nhau, Lâm Dư Phỉ này là cái quái gì? Còn muốn kiện con gái mình!

Các đồng chí cảnh sát rất sầu não, con gái bà phạm pháp. Nhưng án loại này, cũng dính vào chút hình sự, nhưng nhiều hơn là tố tụng dân sự. Nhưng chuyện này vòng tới vọng lui cũng chỉ là chuyện của một gia đình. Rốt cuộc là quản hay không quản? Phiền muốn chết.

Bên kia Mộc Cương Thiết đã gọi điện thoại cho hai ông bà già nhà họ Mộc, Mộc Quế lại gọi điện thoại chữi Mộc Tiền Trình lòng dạ độc ác, kêu cảnh sát bắt cháu ruột của mình, tại sao lại muốn hại cháu ruột của mình, Dong Dong mới bao lớn? Nếu dính án thì sao? Muốn con bé phải dính cái gông phạm tội suốt đời sao? Mộc Tiền Trình lòng dạ của mày quá độc ác, mày đã quên khi còn bé tao đã ngậm đắng nuốt cay nuôi mày sao…..

Mộc Tiền Trình nghe điện thoại, nghe hồi lâu mới hiểu, chuyện này lại là Mộc Dong làm! Hắn giận đến run tay, náo loạn tới lui rốt cuộc lại làm mất mặt nhà họ Mộc! Hắn chịu đủ rồi!

Vội vả tới cục cảnh sát bày tỏ mình không truy cứu, không báo án nữa, Mộc Tiền Trình mang Trương Thảo Lâm Dư Phỉ về huyện Lận Hồng. Coi như hắn bỏ qua cho Mộc Dong, nhưng cũng phải nói rõ, Mộc Quế chị nuôi con gái kiểu gì!

Lâm Dư Phỉ ở bên cạnh nhỏ giọng nghĩ kế cho Mộc Tiền Trình, “Cha, mặc dù Mộc Dong là thân thích, nhưng coo ta phỉ báng con như vậy, nên bồi thường vẫn phải bồi thường. Tiền bồi thường con không lấy, có thể để cho cha đầu tư vào chuyện làm ăn rau cải.”

Mộc Tiền Trình nóng nảy lái xe nghe lời này, dần dần tỉnh táo lại, đúng vậy, giận quá mất khôn, phải mưu lợi từ chuyện này. Xem kìa, mặc dù Lâm Dư Phỉ là con gái đê tiện, nhưng tốt hơn nhiều so với mấy đứa con gái đứng đắn! Vừa thân thiết vừa đáng yêu, đây mới là con gái tốt!

Trương Thảo ngồi ở ghế phụ không nói lời nào, trong lòng bà ta hận không thể rút gân lột da Mộc Dong. Bà ta hy vọng Lâm Dư Phỉ có thể sống một cuộc sóng vinh hoa phú quý thay mình, kết quả thì sao, người nhà họ Mộc cho bà ta hôn lễ khó quên, còn không tha cho con gái bà ta.

Mộc Quế, Mộc Dong, các người chờ đó!

Mộc Tiền Trình mang Lâm Dư Phỉ và Trương Thảo khí thế hung hăng trở lại nhà Mộc Quế, bên này Mộc Cương Thiết không những mời hai lão già nhà họ Mộc tới mà ngay cả thôn trưởng cũng mời luôn. Đừng thấy bây giờ thôn trưởng không có uy, nhưng ở trong lòng thế hệ trước, bọn họ là sự tồn tại có một không hai!

Vốn là cũng tán thành và ủng hộ chuyện Mộc Tiền Trình cưới Trương Thảo, nhưng mà gây chuyện ở từ đường, thật sự là làm cho hai ông bà già nhà họ Mộc mất hết thể diện. Bây giờ nghe Mộc Quế nói, cái con Lâm Dư Phỉ kia đã từng cướp bạn trai Mộc Dong, hơn nữa còn dưới tình huống bản thân đã có vị hôn phu, cướp xong rồi còn không biết xấu hỗ tính kế gả vào nhà họ Mộc —— mặt của bà lão Mộc đỏ lên vì tức, phải biết rằng bà ta lúc nào cũng mong Mộc Dong bay lên cành cao, bấu víu cao, thật vất vả mới leo được một chút, lại bị người khác cướp ngang. Nói thử xem cái thứ đê tiện như Lâm Dư Phỉ còn dám biến mình thành tôn tế (hình như cháu con riêng) của nhà họ Mộc, nhưng ả cũng công dã tràng, bây giờ còn dám không biết xấu hổ quay lại cắn Mộc Dong muốn Mộc Dong bị kiện sao?

Người có thân sơ xa gần, giờ phút này Trương Thảo còn chưa sinh được cháu trai cho nhà họ Mộc, đó chính là người ngoài. Lâm Dư Phỉ là cái thá gì? Con chồng trước! Mộc Dong thì khác, Mộc Cương Thiết là người Mộc gia thôn, tính sao cũng là thân thích, người trong nhà!

Loại thời điểm này, người mà bà lão Mộc giúp, tuyệt đối là Mộc Dong!

Vì vậy vừa vào cửa, bà ta lập tức đóng cửa lại, níu lấy Lâm Dư Phỉ tát hai bạt tay, “Đồ chó săn lòng dạ bò cạp! Mày ăn cơm của nhà họ Mộc, còn dám hại người nhà họ Mộc?”