Hắn Không Xứng

Chương 33




Hắn buông tôi ra, đầu óc tôi trống rỗng một nửa, tôi hỏi hắn anh có ý gì. Hắn từ bên người tôi tránh ra, nói với tôi, xin lỗi.

Tôi về đến nhà, cả một buổi tối đều suy nghĩ lời hắn nói, hắn nói hắn sẽ trả Thẩm Yến lại cho tôi. Đêm hôm đó ánh đèn sáng trưng, tôi nhìn trần nhà, cả đêm không ngủ.

Mãi đến tận sáu giờ sáng, tôi dường như nghe được tiếng gõ cửa. Vừa mới chợp mắt khoảng hai mươi phút, tôi mang cái đầu nặng trĩu bò dậy. Tôi đi tới, tựa vào cửa, đưa tay mở khóa, khóa cửa "cạch" một tiếng, cửa hở ra một khe nhỏ.

Tôi nhìn thấy người bên kia khe hở, ngẩn ngơ. Chậm rãi tỉnh lại, tôi giữ lấy cánh cửa, thấp giọng hỏi: "Anh lại có chuyện gì nữa vậy?"

Hắn tiến lên một bước, trên người mặc áo sơ mi màu xám nhạt, quần dài màu đen hơi nhăn, sợi dây đỏ trên cổ tay như ẩn như hiện, đó là sợi dây tôi đi chùa xin cho anh. Tôi đã rất lâu không nhìn thấy sợi dây đỏ này, trong lòng suy đoán, thế nhưng lại không dám cho mình loại hy vọng này, tôi thật sự sợ hãi, người run cầm cập, âm thanh từ trong cổ họng thoát ra, tôi nói với hắn: "Anh đừng đùa bỡn tôi."

Hắn hạ mi mắt, lông mi rất dài, chạm vào mi dưới, ánh mắt như băng đang tan, hắn gọi tên tôi, nói, "Ôn Gia, anh... rất nhớ em."

Tôi choáng váng đến ngây dại, đần độn nhìn hắn, nói không ra lời.

Tay vẫn cầm chặt cánh cửa, đốt ngón tay vẫn âm ỉ đau, một lúc lâu sau, giọng nói của tôi tìm về, tôi nói, "Thẩm Yến... Thẩm Yến... Thẩm Yến..."

Tôi gọi tên anh, không khống chế được chính mình, cả người gần như muốn nổ tung, nóng hổi, hai chân run rẩy không chống đỡ nổi thân thể của chính mình, lập tức ngã xuống đất. Anh sợ hết hồn, muốn tới đỡ tôi, tôi giơ tay lên bảo anh đừng cử động, tôi nói, "Anh đừng đến đây, cứ đứng ở đó, em muốn tự mình đi tới."

Tôi không thở nổi, vừa khóc vừa run rẩy, cổ họng chua xót, toàn bộ trái tim đều đau đớn, tôi bưng cổ họng của mình, chôn mặt vào đầu gối, xương sống run lẩy bẩy. Thật lâu sau đó, tôi ngẩng đầu nhìn anh, anh vẫn ngoan ngoãn đứng đó, đến tư thế cũng không thay đổi. Tôi từ dưới đất bò dậy, lảo đảo đi về phía đó, ôm chặt lấy anh, chôn đầu vào lồng ngực anh, tôi tham lam hít lấy mùi anh, tôi nói, "Em cũng rất nhớ anh."

Thân thể anh run run, không nói gì, vòng tay lên eo tôi, ôm chặt tôi.

Tôi lôi anh vào nhà, đẩy anh lên sô pha, sau đó nằm đè lên người anh.

Tôi dùng tay ôm cổ anh, anh ngửa ngửa đầu, nói, "Anh thở không được."

Tôi liền buông lỏng tay một chút, nhưng vẫn giữ động tác này. Anh đành chịu, tôi nhìn anh không chớp mắt, tiến đến gần dùng tay sờ sờ lông mày anh.

Từ đầu mày đến đuôi mày, ngón tay tỉ mỉ vuốt ve, anh nở nụ cười, nói: "Em định sờ anh đến trọc sao?"

Tôi hít một hơi, lòng bàn tay dừng ở đuôi lông mày anh, tôi ngồi trên đùi, chóp mũi nhẹ nhàng lướt qua mũi anh, nhìn thấy ánh sáng trong mắt anh, trong đó có hình bóng tôi.

Tôi rất thích vuốt ve lông mày anh, trước đây vẫn thường làm thế, dậy sớm không ngủ lại được, liền lén lén lút lút chạm vào anh, anh trước đây cũng cười tôi như vậy, nói tôi có phải muốn sờ trọc lông mày anh không. Tôi liền nói đúng vậy, em muốn biến anh thành vô mi đại hiệp. Anh liền cù tôi, chúng tôi cùng nhau bật cười.

Lời vừa rồi của anh giống y như trước, tôi nhìn anh, nở nụ cười, "Đúng vậy, biến anh thành vô mi đại hiệp, được không?"

Anh cong khóe miệng, đưa tay nắm lấy cằm tôi.

Tôi không hỏi anh trở về như thế nào, tôi không muốn hỏi, anh cũng không nhắc tới.

Tôi nói với anh, hai năm qua giống như một giấc mơ, một cơn ác mộng.

Anh xin lỗi tôi, tôi nói, không phải lỗi của anh.