[Harry Potter Đồng Nhân] Thầy Tốt Bạn Hiền

Quyển 1 - Chương 6: Trợ giúp




Khi Tom tỉnh lại, đập vào mắt là đôi mắt màu lam của Abraxas.

“Thấy thế nào, Tom?” Abraxas mỉm cười hỏi.

“Mình làm sao vậy?” Tom nhíu nhíu mày.

“Đột nhiên ngất xỉu, chúng mình nghĩ cậu đã bị thương nghiêm trọng, không dám đưa cậu tới bệnh thất, liền đi tìm giáo sư Harry.” Trong Slytherin không ai không biết thủ tịch Nhà họ lúc rảnh rang thích làm một ít thực nghiệm pháp thuật hắc ám, lần này Tom vô cớ ngất xỉu, họ cũng nghĩ là vì thực nghiệm, “Cậu hôn mê ba ngày.” Abraxas bổ sung.

Thế giới này, phù thủy nhỏ vẫn mang thái độ phòng bị về pháp thuật hắc ám, nếu muốn mang Tom tới bệnh thất, chỉ sợ hiệu trưởng và vị giáo sư lớp biến hình kia cũng biết chuyện này, nên vẫn giấu diếm đi thì tốt hơn.

“Chúng mình đã thử các phương pháp trước kia nhưng nhìn cậu như sắp không thở nổi, vì cậu có thể tỉnh lại, chúng mình vẫn đi tìm giáo sư Harry.”

“Vì sao lại là thầy ấy?” Tom cau chặt mày.

“Vì giáo sư Slughorn không ở trường. Chúng mình chỉ có thể đi tìm giáo sư Harry thôi.” Abraxas có chút bất đắc dĩ nói, “Tuy thầy ấy không chịu nói cho chúng mình biết rốt cuộc cậu xảy ra chuyện gì, nhưng rất rõ ràng thầy ấy có thể chữa trị cho cậu.”

“Khoan đã, nơi này là?” Tom lúc này mới nhận ra mình không ở trong ký túc xá của mình.

“Hầm, giáo sư kiên trì không thể để cậu ở lại ký túc xá, mình liền theo cậu tới đây.”

Tom im lặng, trong nhất thời y không biết nên nói gì.

Trước khi y hôn mê không phải là làm thí nghiệm, y biết rất rõ.

Y cảm thấy nỗi đau vô cùng tận sâu trong linh hồn, mới không nhịn được mà bất tỉnh.

Nhưng y không định nói chuyện này cho bạn tốt.

Nếu y đoán không sai, nguyên nhân làm mình hôn mê chắc là di chứng do chế tác Trường Sinh Linh Giá. Từ sau khi y chế tác Trường Sinh Linh Giá, thường xuyên xuất hiện tình trạng như vậy, mà độ nghiêm trọng cứ tăng dần.

Tư liệu mà y đọc cũng không nói tới tình huống này!

Tom cúi đầu, che đi phần lo âu trong mắt.

Sở dĩ y lựa chọn mạo hiểm làm Trường Sinh Linh Giá chính là vì thoát khỏi tử vong, cũng không phải làm mình đi gặp Merlin trước thời hạn. Xem ra cần phải tìm thời gian nghiên cứu lại về Trường Sinh Linh Giá rồi.

“Nhưng, dù sao cậu đã hôn mê vài ngày, có một số việc vẫn không giấu được. Theo mình được biết, hiệu trưởng đã hỏi qua về tình huống của cậu, nhưng giáo sư Harry kiên trì cho rằng cậu chỉ cần nghỉ ngơi sẽ không sao, từ chối đề nghị đưa cậu tới bệnh thất của hiệu trưởng.” Abraxas tiếp tục nói.

“Ý cậu là, thầy ấy đang giúp mình?” Tom nhìn cửa phòng đóng chặt, vẻ mặt có chút phức tạp.

“Chẳng lẽ không đúng sao?” Abraxas khẽ cười nói, “Mình dám cam đoan, chỉ cần đưa cậu vào bệnh thất, thì chưa đến nửa ngày, tình huống của cậu sẽ truyền ra toàn trường.” Mà cho tới nay hình tượng học trò ngoan Tom vẫn luôn cẩn thận giữ cũng thế mà vỡ tan.

“…” Tom nhìn Abraxas, không nói gì.

“Tom, chủ nhiệm mới của chúng ta, theo chúng ta dự kiến biết rõ Slytherin chúng ta, không phải sao?” Abraxas nhẹ nhàng nói, “Mình dự cảm, muốn chúng ta cho rằng thầy ấy là người nhu nhược mà phớt lờ, như vậy rất có thể người thua là chúng ta…”

“Cũng vì chuyện này mà thay đổi cái nhìn của cậu về thầy ấy?” Tom có chút kinh ngạc, “Thật sự làm người ta ngạc nhiên.”

“Không phải mình thay đổi cái nhìn về thầy ấy, mà mình cho rằng, có lẽ chúng ta nên nhấc cao định nghĩa của chúng ta về thầy ấy.” Tom từ chối cho ý kiến nhún nhún vai.

Lúc này, cửa phòng bị đẩy ra.

Harry mái tóc rối bù đi tới, phía sau anh là Ron sắc mặt không hề tốt.

“Tỉnh rồi?” Harry thấy y tỉnh, dường như yên tâm hơn, ít nhất Tom thấy khóe miệng anh vốn đang gợi lên lại cong hơn, “Cảm thấy thế nào?”

Dù thế nào cũng chỉ như một giáo sư thân thiết với học trò mà thôi, nhưng Tom lại cảm thấy không thích hợp.

“Tom?” Phát hiện Tom đang ngẩn người, Harry có chút nghi hoặc kêu một tiếng.

“Con không sao, thưa giáo sư.” Ngược lại Tom phản ứng rất nhanh, y mang theo nụ cười trả lời Harry.

Harry nhìn y một hồi, ánh mắt kia làm Tom cảm thấy hơi mất tự nhiên.

Đôi mắt không gợn sóng kia thoạt nhìn như xuyên thấu mọi lớp ngụy trang của y, nhìn thẳng vào cái tôi ở sâu trong cõi lòng của y.

Cái tôi… tràn ngập tham lam về sức mạnh, được người khác thần phục, thoát khỏi tử vong.

“Vậy trò cần phải trở về.” Harry lập tức mỉm cười hiền hòa, “Thủ tịch Nhà nếu cứ không xuất hiện trước mặt người khác thế này, họ sẽ phá cửa hầm mất.”

“A, giáo sư, ngài tin là ngài đang nói tới học trò Slytherin?” Abraxas ở bên cạnh dùng giọng điệu ngân nga khó có thể tin mà nói, “Ngài chắc chắn đây không phải là chuyện mà chỉ có những Gryffindor xúc động mới làm ra sao?”

“A, được rồi, chắc vậy,” Harry hiểu ra mà cười cười, cũng không thấy khó chịu, dù toàn bộ Hogwarts đều nhận ra mặc dù giáo sư Harry là chủ nhiệm Slytherin nhưng thực rõ ràng anh thân thiết hơn với Gryffindor, “Nhưng hiện tại vì tránh cho những Slytherin làm ra hành động như Gryffindor lỗ mãng, các trò vẫn nên nhanh chóng xuất hiện trước mặt người khác thôi. Các Huynh Trưởng đã hỏi thăm thầy rất nhiều lần về tình huống của trò đó.”

Đương nhiên, những người đó đều hỏi anh một cách ẩn dụ, anh cười cười cho qua.

“Vậy thì, cảm ơn giáo sư.” Tom vẫn nhếch môi cười như cũ.

“Đừng khách sáo,” Harry đưa qua một bình độc dược, “Lần sau khi thực hành lý thuyết, phải cẩn thận một chút, tuy rằng hoàn thành luận văn là quan trọng, nhưng trò cũng rất quan trọng.”

Tom không rõ lắm nhưng y vẫn cầm lấy độc dược, theo Abraxas rời khỏi.

“Giáo sư công bố với bên ngoài nói cậu là vì viết luận văn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, thực tiễn một số thứ… học trò không nên động vào trên sách dẫn tới hôn mê. Đó cũng là vì sao thầy ấy hợp lý giữ cậu ở lại hầm mà không đưa cậu tới bệnh thất, dù sao cậu là vì luận văn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám mà mới xảy ra chuyện.” Abraxas đi cùng Tom trên hành lang, khẽ giải thích, “Vì thế thầy ấy mới có lý do đi tìm giáo sư Slughorn điều chế độc dược cho cậu mà không bị nghi ngờ gì.”

Tom không hề gì cười cười, trong con ngươi tràn ngập không để ý tương phản với suy nghĩ trong lòng.

Abraxas là đang nhắc nhở y, giáo sư kia, không đơn thuần như biểu hiện bên ngoài đúng không nhỉ?

Trong hầm, Ron xụi lơ trên ghế salon.

Merlin biết trong ba ngày Tom Riddle ở đây, căn bản anh không ngủ ngon giấc.

“Harry, mình không hiểu,” Anh đáng thương nhìn Harry, vẻ mặt khóc tang, “Vì sao cậu phải giúp y, để y tới bệnh thất không phải được rồi sao?”

“Ron, vì chế tác Trường Sinh Linh Giá mà Tom mới làm linh hồn không ổn định.” Harry nói, “Nếu chúng ta không giúp, chuyện cậu ta chế tác Trường Sinh Linh Giá rất có thể bị lộ ra.”

Hiển nhiên, năng lực Ron chấp nhận “Tom” tốt hơn từ “Voldemort”, nhưng khi anh nghĩ tới Trường Sinh Linh Giá thì vẫn không nhịn được run rẩy. Anh đã từng tận mắt nhìn thấy sự đáng sợ của Trường Sinh Linh Giá, năm thứ bảy khi chạy trốn, anh mang theo cái hộp dây chuyền kia, suýt nữa làm anh và Harry trở mặt.

“Cậu biết rõ… y đã bắt đầu trở thành Vol… Voldemort, cậu còn tiếp cận y nữa.” Ron nhảy dựng lên từ ghế salon.

“Vậy, Ron, cậu muốn mình làm gì? Giết Tom sao?” Harry có chút ưu thương nhìn Ron, “Giết cậu ta, không gian này sẽ không xuất hiện một “Voldemort” khác, chúng ta có năng lực này. Nhưng nếu thật sự mình làm vậy, có khác gì năm đó Voldemort tàn nhẫn giết cha mẹ mình chứ?”

Ron im lặng, trong nhất thời anh không biết nên trả lời câu hỏi của Harry.

Bình tĩnh mà xem xét, trong số người anh đã gặp, Tom là một học trò cố gắng nhất ngoài Hermione. Y là một Slytherin hoàn toàn xứng đáng, lịch sự mà khiêm tốn, hiền hòa mà có lễ, trong Slytherin lục đục dựa vào năng lực của mình mà đạt được địa vị cầm quyền Slytherin. Y không chỉ có thiên phú, mà là dựa vào sự cố gắng của bản thân.

Người như vậy, không ai có thể phủ nhận.

Nhưng…

Nhưng, người này lại trở thành Voldemort… trở thành “Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy” mang đến vô số tai nạn cho giới phù thủy, làm rất nhiều gia đình sụp đổ, làm giới phù thủy bao trùm chết chóc.

Nếu lúc này giết y, vậy không gian này sẽ không buồn đau như không gian của họ, nhưng…

“Cậu ta còn là một đứa trẻ vị thành niên.” Harry như nhìn rõ suy nghĩ trong lòng Ron,  khẽ nói, “Ron, ở trong chiến tranh, chúng ta bất đắc dĩ ra tay với những dứa trẻ đã từng bị người sói cắn biến thành người sói, chúng ta có thể nói để chiến thắng nhất định phải có hy sinh. Vậy hiện tại, chúng ta có lý do gì cướp lấy sinh mệnh của Tom chứ? Để thế giới này không xuất hiện một Voldemort tiếp theo sao?”

Ít nhất, tội hiện tại của Tom không đến lượt họ phán định.

“Cậu ta vẫn chỉ là một đứa trẻ cố gắng vì ước mơ của mình mà thôi.” Harry khẽ nói, “Ron, cậu nói đi, chúng ta nên đối xử với cậu ta thế nào?”

Ron cúi đầu không nói, bản thân anh cũng không biết nên đối xử với đứa trẻ hiện tại còn nhỏ hơn họ, dù làm những gì vẫn luôn cố gắng cả.

“Mình không biết, Harry,” Tâm trạng của anh có chút mơ hồ, “Mình cũng không biết.”

“Mình cũng vậy, không biết nên đối xử với cậu ta thế nào,” Harry cảm thán một tiếng, “Nhưng cậu biết không, từ trước kia, sau khi hiểu quá khứ của cậu ta, mình cảm thấy mình giống Tom ở rất nhiều chỗ, mà ngay cả hiệu trưởng Dumbledore lúc trước cũng không phủ nhận điều này,” Harry nói, “Nên có đôi khi ngay cả chính mình còn chưa nhận ra, đề phòng ở dưới đáy lòng đã buông ra rồi.”

“Như lần này sao?” Ron ngẩng đầu từ trong ghế salon, nhìn Harry một cái.

“Ai nói là không chứ.” Harry cảm thán, “Chúng ta vẫn nên tìm phương pháp trở về sớm một chút đi, nếu cứ tiếp tục, sẽ xuất hiện chuyện gì đó…”

Mà Harry dự cảm, bản thân mình sẽ không thích chuyện đó.