Harry Potter - Trọng Sinh Hôi Nghê Hạ

Quyển 5 - Chương 207: Nói chuyện • lai lịch của Chén Vàng




Ăn xong bữa tối, Harry an bài các Slytherin, rồi cùng Severus cầm Chén Vàng của Hufflepuff thông qua Floo Network về trang viên Potter. Ở đại sảnh bắt gặp Salazar, Godric và Rowena, y khá ngoài ý muốn không thấy cha đỡ đầu Cain như cái bóng của mẹ Nana. "Các con về rồi à?" Godric thấy con nuôi và bạn lữ của y, vui vẻ nói, "Peclers nói hôm nay các con đi Hogsmeade, chơi vui không?"

Vì phải dẫn theo Harry, nên, Severus có báo với hiệu trưởng Peclers, dù sao không phải cuối tuần, mà Harry còn là học sinh Hogwarts. Cho dù y theo viện trưởng kiêm đạo sư tư nhân của mình ra ngoài, nhưng vẫn cần phải báo cho hiệu trưởng biết.

"Dạ, tìm được hai cái Horcrux cuối cùng, con định trước lên xem bọn nhỏ, lát nữa sẽ xuống." Harry cười nói.

Severus để một cái hộp lên bàn, nói: "Trong đây là Chén Vàng của Hufflepuff."

Salazar gật đầu nói: "Các con lên lầu trước đi."

Harry và Severus lên lầu, bọn họ cẩn thận mở cửa vào. Trong nháy mắt thấy màng bảo vệ phát sáng, mệt mỏi một ngày bận rộn đều biến mất. Không riêng là vậy, vẻn vẹn chỉ nhìn cái bóng loáng thoáng bên trong, họ đã không khỏi bật cười. "Sev..." Harry nhẹ nhàng gọi tên bạn lữ, "Bất kể lúc nào, hình như chỉ cần thấy bọn họ, tâm tình của em sẽ tốt hơn."

Severus nghe được lời bạn lữ, tâm tình cũng không khỏi tốt theo, thế là anh kéo khóe miệng, hôn khóe môi bạn lữ: "Được rồi, Harry, sang bên kia đợi ta."

Harry cười cười, không biết từ đâu biến ra một quyển 《The Tales of Beedle The Bard》, rồi, nói với Severus: "Bắt đầu từ hôm nay em sẽ kể chuyện cho bọn họ."

Severus không nói gì thêm, bắt đầu bổ sung pháp thuật. Harry chậm rãi dạo bước trong phòng, lật sách: "Hôm nay kể cho các con nghe The Wizard and The Hopping Pot. "Ngày xưa, có một ông phù thuỷ thiện lương, ông luôn hào hiệp thông thái lợi dụng pháp thuật của mình, giúp đỡ hàng xóm xung quanh. Ông không nói cho mọi người lực lượng của ông từ đâu mà tới, ông dối xưng độc dược, thần chú và thuốc giải của mình được phun ra từ một cái vạc. Ông gọi nó là vạc may mắn. Người xung quanh có phiền phức gì đều tới tìm ông, ông phù thuỷ luôn vui vẻ quấy cái vạc của mình, giải quyết mọi việc... Vị phù thuỷ rất được kính yêu này sống khá lâu mới mất, ông để lại tất cả tài sản cho người con trai duy nhất. Người con trai này có tính cách khác hẳn người cha ôn hòa. Trong mắt cậu ta, những kẻ không biết pháp thuật đều là phế vật, cậu thường oán giận thói quen giúp đỡ hàng xóm của cha..."

Severus nghe bạn lữ từ từ kể chuyện, đáy lòng không khỏi ấm áp, bản thân anh chưa từng hưởng thụ đãi ngộ như vậy, anh tin chắc Harry cũng thế... Có lẽ từng có, trước khi anh bạo động pháp thuật và Voldemort hủy diệt tuổi thơ ấu của Harry, có lẽ hai người họ từng có sự ấm áp ngắn ngủi như vậy —— cha mẹ ngồi bên cạnh kể chuyện cho họ nghe. Severus cảm thấy giọng của Harry lúc này là thanh âm êm tai nhất thế giới, vì nó là mặt mềm mại nhất, khó được nhất của một người đàn ông đã trải qua thương tang.

Khi Severus sắp bổ sung xong pháp thuật cho pháp trận, câu chuyện Harry đã đến hồi kết: "... Vạc ợ một cái, phun ra chiếc giầy phù thuỷ ném vào, cũng cho phép phù thuỷ mang nó vào cái chân bằng đồng của mình. Phù thuỷ và vạc cùng nhau về nhà, tiếng bước chân của vạc cuối cùng trở nên im ắng. Từ đó về sau, phù thuỷ giúp đỡ dân làng như khi cha mình còn sống, cậu rất sợ vạc lại cởi giầy, lại nhảy tưng tưng lần nữa."

Anh tới bên Harry, nắm tay bạn lữ, sau đó kéo người vào lòng, thở dài: "Harry, giọng của em tuyệt vời như dạ oanh vậy."

Harry gập lại quyển sách, trêu chọc nói: "Sev, trên thực tế em cũng rất thích giọng anh. Bất quá, em càng muốn biết lúc nào có thể thấy The Hopping Pot trong truyền thuyết?" "Em có thể hỏi Jimmy." Severus cong eo gác cằm lên đỉnh đầu y, vóc dáng của Harry 14 tuổi tuy đã dần kéo cao, nhưng, cách trạng thái thành niên còn thiếu chút.

Hai người ôn tồn một phen trong phòng, kế xuống lầu tới đại sảnh, bọn họ không quên mình có chuyện cần nói với các đầu sỏ, về nhiệm vụ thứ ba kế tiếp và việc xử lý Horcrux.

Vừa tới đại sảnh, bọn họ đã bị tiếng quát lấp đầy tức giận của Helga: "Lấy ra, tôi thấy cả rồi!" dọa tới. Trái lại Peclers bắt gặp Harry và Severus không hiểu nguyên do đứng sững sờ ở cầu thang, kéo vợ mình một cái. Thế là, Helga nén bình tĩnh, giận mắng một câu: "Ban đầu tôi không nên hảo tâm! Gaunts vô sỉ!"

Rồi, bà nhắm mắt lại, trực tiếp đứng dậy tới chỗ lò sưởi: "Tôi về trường trước." Dừng lại một hồi trước lò sưởi, nhìn ánh lửa dấy lên, bà mệt mỏi thở dài, "Nana... Chúng ta là bạn bè nhiều năm, cậu hẳn biết nên làm thế nào, đúng không?"

"Yên tâm." Rowena cũng là nặng nề thở dài.

Nghe được cam đoan Helga một giây sau biến mất trong lò sưởi, không hiểu nguyên do Severus và Harry nhìn nhau đầu đầy mù mịt.

"Ai, tôi đi theo cô ấy, đi trước nhé." Peclers thở dài, trực tiếp Apparition. "Tôi đi xử lý cái này." Rowena nghiến răng nghiến lợi vươn tay ra khỏi vạt áo cầm lấy Chén Vàng, đứng dậy vọt vào phòng thí nghiệm.

Harry và Severus thấy năm người trong sảnh lập tức đi ba, lại thấy sắc mặt của Godric và Salazar rất tệ, trong nhất thời không biết phải làm gì cho tốt.

"Chậc, tới ngồi đi, trễ chút hãy về Hogwarts." Godric trước hồi hồn, gọi Harry và Severus lại.

"Mẹ Hel sao vậy ạ?" Harry do dự hỏi, "Mẹ hình như rất giận, lại hình như rất buồn."

"Cậu ấy đã thấy Chén Vàng bị làm bẩn." Godric nói, "Nana giấu không kịp."

"Nó có liên quan đến gì vậy ạ?" Severus cũng nhỏ giọng hỏi.

"Việc này phải ngược dòng đến một ngàn năm trước, và tín vật của chúng ta." Salazar nói. "Kiếm của Gryffindor, vòng ngọc của Slytherin, đồng hồ quả quýt của Ravenclaw, dây cột tóc vô định của Hufflepuff, đây là tín vật chân chính của bốn học viện, hiện tại đều nằm trong tay tiểu quỷ đầu." Godric nói, "Những tín vật này đại biểu cho thân phận của chúng ta và chờ mong đối với các học sinh. Đầu tiên là kiếm của Gryffindor, tiểu quỷ đầu, ta hy vọng con chú ý thấy, nó là một thanh kiếm lễ, mà không phải kiếm quyết đấu."

"Dạ." Harry gật đầu. "Thế nên, nó đại biểu cho quyền lực chí cao vô thượng của gia tộc Gryffindor năm đó giữa các thế gia White Wizard của Thế Giới Phù Thủy, đại biểu cho các Gryffindor nên vì quyền vị mà phấn đấu, nó cũng là chờ mong ta giao cho học viện Gryffindor." Godric chậm rãi giải thích với bọn họ.

"Thật là đảo điên, quyền vị... Gryffindor?" Severus rất ngoài ý muốn. "Con cũng không thể phủ nhận bộ trưởng Bộ Pháp Thuật có tỷ lệ Gryffindor lên đài khá nhiều." Godric đắc ý nói, "Mà còn hy vọng các con nhớ, viện huy của Gryffindor có một con sư tử, sư tử là tượng trưng của vương quyền."

Đích xác là vậy, nếu nói hiệu trưởng Hogwarts đa phần xuất thân từ Ravenclaw, vậy, chức bộ trưởng Bộ Pháp Thuật đích xác là Gryffindor chiếm tỷ lệ cao.

"Vậy, cha Sala, vòng ngọc có ý nghĩa gì?" Harry hiếu kỳ hỏi. "Con biết đấy, học sinh ban đầu của Slytherin phần lớn là Saar nhặt về. Hoặc là có huyết thống sinh vật huyền bí mà bị kỳ thị, hoặc là không có nhà lưu lạc bên ngoài." Godric dứt khoát dựa thẳng vào lòng Salazar, thần sắc của Salazar tuy rất đạm mạc, nhưng vẫn điều chỉnh tư thế ngồi, để Godric dễ chịu hơn. "Thế nên, ta hy vọng bọn họ viên mãn, hy vọng bọn họ có được thân tình, cũng sẽ kéo dài nó. Slytherin ban đầu là một học viện dùng thân tình ấm áp để gắn kết." Salazar cười nói, mà đối với Slytherin hiện tại ông không định nhiều lời, Slytherin hiện tại ưu tú là có mắt đều thấy, "Đồng hồ quả quýt của Nana đại biểu cho thời gian và chân lý, học sinh của Ravenclaw truy cầu chân lý, mà thời gian là tiêu chuẩn để kiểm nghiệm chân lý, hơn nữa Ravenclaw là thuật sĩ thời gian nổi danh." "Mà còn, viện huy của học viện Ravenclaw là một con ưng, ưng đại biểu cho kẻ có được dục vọng chinh phục mạnh mẽ, song song cũng đại biểu cho tự do." Godric tiếp lời, "Nana hy vọng học sinh của mình có một trái tim tự do, có dục vọng chinh phục mọi nan đề, song song không câu nệ với sách vở. Nhưng, tiểu quỷ đầu, Hel thì khác, so với chúng ta, cậu ấy là người duy nhất đến từ Thế Giới Muggle." "Thiên phú của Hel rất cao, học sinh của cậu ấy thành thật, trung hậu, có phẩm chất cần lao trung thành. Nhưng các con có biết loài động vật có vú nào có khả năng săn mồi mạnh nhất Thế Giới Muggle không?" Salazar hỏi.

"Ách, sư tử ạ?" Severus nói. "Không, Sev, đáp án không phải hổ, sư tử, mà là một loài động vật có túi ăn thịt nhìn như dịu ngoan, đáng yêu tên là quỷ Tasmania." Harry rành về Muggle hơn Severus nhiều. "Không sai, tiểu quỷ đầu, thế nhân chỉ biết đại biểu của Hufflepuff là chồn, lại không biết trên thực tế, nó là quỷ Tasmania." Salazar nở nụ cười, "Hufflepuff cũng có mặt dữ tợn của mình. Về phần dây cột tóc vô định tiền thân là một sợi dây cột tóc bình thường cha Hel mua cho cô con gái Muggle của mình. Helga đeo nó rất lâu, đại biểu cho nhớ nhung về quá khứ và cứng cỏi của Hufflepuff."

"Nhưng, vì sao mẹ Hel lại phản ứng lớn vậy với Chén Vàng?" Harry hỏi. "Nó là Hel chế tạo riêng cho Pec. Sau khi Pec vì vụ việc thánh linh bị phân liệt linh hồn, cậu ấy phụ trách đồ ăn của Hogwarts, khi ấy nô bộc tiểu yêu chưa có nhiều, công việc của Pec rất nặng. Helga không nỡ, bất kể thế nào đó là người yêu của cậu ấy, tuy rằng hận Pec lừa gạt, hận Pec không nói rõ tất cả, hận Pec khiến Hogwarts tổn thất thảm trọng, nhưng, Helga thật lòng yêu Pec. Vì thế, cậu ấy tạo ra Chén Vàng, nó là dụng cụ vận chuyển đồ ăn giúp đỡ gia tinh bằng pháp thuật đầu tiên ở Hogwarts. Đối với Hel, Chén Vàng đại biểu cho cảm tình phức tạp cậu ấy dành cho Pec." Salazar nặng nề giải thích. "Cho nên, Hel tuyệt đối không cho phép nó bị làm bẩn." Godric nói, "Cũng như Nana vậy, cậu ấy căm ghét mũ miện của Ravenclaw, lại không thể chịu được nó bị một kẻ thậm chí không tính là nửa cái Gaunts như Voldemort làm bẩn."

"Nhắc tới Voldemort, sau khi con giết phu nhân Lestrange, hắn sẽ không ẩn trốn ở đâu nữa chứ?" Salazar hỏi.

"Con có cách khiến hắn ra tay, vì, chúng con đã bắt được Horcrux cuối cùng của hắn —— Nagini." Ánh mắt Harry xuất hiện rét lạnh.

"Nói thử xem." Salazar ôn hòa hỏi.

...

Đêm khuya, một sơn động nào đó trong khu rừng ở Little Hangleton

"Người bạn thấp bé của ta, Bella đã về chưa?" Voldemort hỏi Pettigrew Peter.

"Hồi... hồi chủ nhân, chưa, Bellatrix chưa về. Chủ... Chủ nhân, ngài đói chưa?" Peter cẩn thận nói.

"Nagini đâu? Nàng về chưa?" Voldemort lại hỏi, lần này mang theo chút lo lắng.

"Ch, chưa." Peter nhớ tới con rắn ấy, đã bắt đầu lắp bắp.

"Phế vật!" Voldemort mắng, sau đó thở dài —— bất kể thế nào, hắn hiện tại còn cần tên hầu không tính trung thành này, "Được rồi, đút cho ta ăn đi."