[Harry Potter][Đồng Nhân] Tương Ngộ Tại Hogwarts

Chương 191: Cướp lấy sợi dây chuyền




-----------------------------------------------

Beta: Vũ Minh Nguyệt

-----------------------------------------------

Cánh cửa rào mở ra, Hermione ngẩng đầu vừa lúc nhìn thấy một bóng dáng cao gầy, mái tóc màu vàng kim óng ả, là Diana Roland đang khoác một tấm áo choàng thêu chỉ tím đứng phía trước. Phía trên tấm áo choàng là huy hiệu gia tộc Roland mà Hermione đã từng nhìn thấy rất nhiều lần.

Nhìn người trong thang máy, Diana nhíu mày.

" Cục trưởng, điều mười lăm phải không ạ ? Còn mục mười bảy ?" Nữ phù thủy kế bên Diana đang ôm một chồng tài liệu hỏi lại, bên cạnh là bút lông ngỗng và giấy da dê tự động ghi chép.

" Mục mười bảy không cần sửa." Diana lấy lại bình tĩnh " Ngươi đi nhanh đi." Nói rồi cô ấy đặt chân vào thang máy.

" Buổi sáng tốt lành, Diana !" Umbridge dời tầm mắt khỏi tệp tài liệu, mỉm cười nhìn Diana.


" Vâng, chào bà, phó bộ trưởng." Diana lạnh nhạt nói, lật xem giấy tờ trên tay."

" Tôi đang cần xuống lầu xử lí một chuyện lớn, tối qua chúng tôi vừa bắt được hai mươi ba tên, đều là mấy đứa 'trộm cắp ti tiện', cần tống hết vào ngục giam."

" Ồ, chúc mừng." Diana không thèm ngẩng đầu khỏi chồng giấy tờ, nhàn nhạt nói.

" Cô không muốn biết là ai à ?" Umbridge nói.

" Không muốn."

Vẻ mặt Umbridge hiện lên sự chán ghét, nhưng giọng mụ ta càng ngọt sến sẩm hơn nữa, tỏ vẻ quan tâm " Tôi nghe bảo Annie nhà cô đã xin tạm nghỉ học trong kì hè này à ?"

Động tác lật tài liệu của Diana dừng lại, cô ấy liếc mắt lên nhìn Umbridge. Hermione siết chặt túi xách theo bản năng, cúi đầu, cắn chặt môi, cố không nhìn lên.

Nụ cười trên mặt Umbridge càng tươi tắn hơn " Không phải nói chứ, từ nhỏ cha mẹ Annie đã mất, lớn lên trong cô nhi viện, không có cái gì gọi là tuổi thơ vui vẻ. Vừa mới học hành được vài năm, cô lại đem hàng tá công việc của gia tộc giao cho cô bé. Như vậy quá không công bằng thì phải ? Hơn nữa, tôi còn nghe bảo, việc buôn bán ở Ấn Độ mấy năm nay của nhà cô luôn sụt giảm, xảy ra không ít rắc rối. Lúc này lại phái cô bé đến đó, dù sao chỉ mới là trẻ con thôi, tạo áp lực thế là quá lớn rồi."


Diana nhíu mày, Umbridge thấy thế càng thêm hăng say " Tôi muốn nói là, Annie nên trở lại học hành thật tốt mới phải. Năm học cuối này, hiệu trưởng mới nhậm chức là chủ nhiệm cũ nhà Slytherin, Annie có khả năng sẽ được đề cử chức Thủ lĩnh học sinh của Hogwarts. Tôi đã từng dạy Annie một năm, cô bé là một đứa trẻ thông minh lại rất có phấn đấu, nhưng thông minh thế nào cũng chỉ là một đứa trẻ mà thôi..."

" Cám ơn bà quan tâm." Diana cắt ngang lời Umbridge " Nhưng đây là chuyện nhà tôi, hơn nữa, tôi cho là, năm tới con bé đi học lại thì khả năng làm Thủ lĩnh toàn thể học sinh cũng là chuyện trong tầm tay."

" Tầng tám, Hành lang Vành đai, quầy an ninh, bia tưởng niệm, lò sưởi bột Floo." Giọng nữ kia lại vang lên.

Cánh cửa rào mở ra " Hẹn gặp lại, bà phó bộ trưởng." Diana mặt mày lạnh nhạt bước đi.


Umbridge cầm cái bảng ghi chép, đắc ý ưỡn ngực, hôm nay đã có thể chiến hòa với cô ta một ván.

--- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- ---

Harry đi ngang qua hết cánh cửa gỗ bóng loáng này đến cánh cửa gỗ bóng loáng khác, mỗi cánh cửa đều có đính một tấm biển nhỏ ghi tên và nghề nghiệp của chủ căn phòng

Bản đồ của Bộ hiện lên trong đầu Harry, qua khúc cua này là tới văn phòng của Umbridge.

Đi được nửa chừng hành lang này cậu tới một chỗ trống trải rộng rãi có chừng mười mấy phù thủy và pháp sư ngồi thành hàng ở những cái bàn nhỏ hao hao bàn học sinh mặc dù được đánh bóng láng o và không bị vẽ bậy.

Harry dừng lại để quan sát họ, bởi vì động tác của cảnh này đầy mê hoặc. Tất cả những phù thủy đó đang đồng loạt vẫy vẫy xoay xoay cây đũa phép của họ, và những vuông giấy màu đang bay khắp mọi hướng như những cánh diều hồng nho nhỏ.
Sau vài giây Harry nhận ra nhịp điệu của quy trình, tất cả những vuông giấy đó đều hình thành một mẫu y chang nhau và sau vài giây nữa Harry hiểu ra là cậu đang xem việc tạo ra những quyển sách tuyên truyền - những mẩu giấy vuông là những trang sách, khi đã được tập hợp, gấp lại, đóng xén đâu vô đó bằng pháp thuật, chúng thi nhau rớt xuống thành những chồng sách gọn gàng bên cạnh mỗi phù thủy hay pháp sư.

Ai nấy đều rất chuyên tâm hoàn toàn không chú ý gì tới Harry.

Harry đi qua đó, lướt mắt nhìn những cuốn sách nhỏ, tên sách màu vàng chóe nổi bật trên cái bìa màu hồng:

Máu bùn và những hiểm họa chúng gây ra cho một xã hội thuần chủng thanh bình.

Bên dưới tựa sách là hình vẽ một đóa hồng đỏ có một cái mặt cười điệu đàng ngay chính giữa những cánh hoa, bị một cọng cỏ xanh có răng nanh và mắt quắc hung tợn quấn siết.
Harry cố kiềm lại sự tức giận đang dâng trào, lướt tới căn phòng có tấm bảng ghi:

Dolores Umbridge

Phó bộ trưởng của Bộ Phép thuật

Bên dưới nữa là một tấm biển mới hơi bóng hơn ghi:

Trưởng ban Đăng kí phù thủy gốc Muggle.

Lúc này đã có vài phù thủy nhìn chỗ Harry, nhưng chẳng thấy một ai, thế là họ lại cúi đầu, tiếp tục in ấn những cuốn sách nhỏ với tốc độ không tưởng.

Nắm lấy tay vặn, Harry mở cửa ra.

Căn phòng phủ một màu hồng phấn kết hợp với màn che trướng rủ ren rua lòng thòng, chỗ nào cũng thấy phủ khăn lót bàn với hoa khô. Tường cũng gắn mấy cái dĩa kiểu xưa, mỗi cái vẽ một con mèo thắt nơ màu sắc chói chang, nhí nhảnh giỡn hớt với vẻ ranh ma phát ói.

Harry nhíu mày, giơ cây đũa phép lên, lẩm nhẩm " Mặt dây chuyền lại đây."

Chẳng có gì xảy ra, nhưng đó cũng nằm trong kế hoạch. Những món quý giá như Trường sinh Linh Giá không thể nào bay tới với bùa chú Accio đơn giản. Harry cất đũa phép, đi vòng qua sau bàn làm việc, mở ngăn kéo và bắt đầu lục tìm.
Bút lông ngỗng, sổ ghi chép, băng chỉnh sửa, và những kẹp giấy đầy mê hoặc chui lần ra khỏi ngăn kéo như mấy con rắn bò. Cậu đành phải đập bẹp tụi nó nằm xuống, còn có một hộp ren nho nhỏ kiểu cọ đầy những nơ và kẹp tóc thừa, nhưng chẳng có dấu hiệu nào của cái mặt dây chuyền.

Có một tủ hồ sơ đằng sau bàn giấy, Harry bắt đầu lục lọi. Giống như tủ hồ sơ của thầy Filch ở Hogwarts, cái tủ này cũng đầy những tập hồ sơ, mỗi tập đều có nhãn ghi một cái tên. Chỉ đến khi Harry lục tới gần đáy tủ nó mới thấy một thứ kéo sự chú ý của cậu ra khỏi cuộc tìm kiếm, hồ sơ của ông Weasley.

Cậu rút tập hồ sơ và mở ra.

Arthur Weasley

Tình trạng huyết thống: Thuần chủng, nhưng có khuynh hướng ủng hộ Muggle không chấp nhận được. Hội viên công khai của Hội Phượng Hoàng
Gia đình: có vợ (thuần chủng), bảy con, hai đứa nhỏ nhất học ở trường Hogwarts. Lưu ý: đứa con trai nhỏ nhất hiện đang ở nhà, bệnh nặng, thanh tra của Bộ đã xác nhận.

Tình trạng an ninh: BỊ THEO DÕI. Tất cả hoạt động đều đang được giám sát. Rất có khả năng Kẻ Phá Rối Số Một sẽ tiếp xúc (từng sống trong gia đình Weasley trước đây.)

" Kẻ Phá Rối Số Một." Harry lẩm bẩm trong miệng khi đặt trả lại hồ sơ ông Weasley và đóng ngăn kéo. Cậu thoáng nghĩ và biết kẻ đó là ai, và đúng như cậu nghĩ, khi đứng thẳng lên và liếc nhìn quanh căn phòng để tìm những chỗ cất giấu khác, cậu thấy một áp phích có hình của chính mình dán trên tường với hàng chữ KẺ PHÁ RỐI SỐ MỘT in nổi bật ngang ngực. Một mẩu ghi chú nhỏ màu hồng với hình con mèo con ở góc được ghim vô tấm áp phích. Harry băng ngang căn phòng để đọc và thấy mụ Umbridge đã viết tay mấy chữ " Sẽ bị trừng phạt."
Hừ nhẹ một tiếng, Harry tiếp tục tìm kiếm dưới đáy những chậu những rổ đựng hoa khô, nhưng chẳng ngạc nhiên chút nào khi không tìm thấy.Cậu liếc nhìn đồng hồ, còn khoảng hai tiếng, có lẽ nên tìm Hermione nếu không ngoài dự liệu, sợi dây chuyền có lẽ đang nằm trên người Umbridge.

Harry nắm lấy tay vặn, liếc mắt nhìn lần chót khắp căn phòng và rồi trái tim cậu giật thót. Cụ Dumbledore đang trố mắt nhìn cậu từ một tấm kính nhỏ hình chữ nhật dựng dựa vào kệ sách bên cạnh bàn giấy.

Harry chạy ngang qua phòng và chụp lấy tấm kiếng, nhưng ngay lúc chạm tay vô, cậu kịp nhận ra rằng vật đó không phải là một tấm kính. Cụ Dumbledore đang mỉm cười buồn bã trên bìa một cuốn sách láng bóng. Harry mất một lúc để nhận ra ngay tức thì hàng chữ xanh uốn éo vắt ngang qua cái nón của cụ «Chuyện Đời và Chuyện Xạo của Albus Dumbledore», dòng chữ hơi nhỏ hơn vắt ngang qua ngực cụ 'Rita Skeeter, tác giả ăn khách nhất của quyển «Armando Dippet: Bậc Thầy hay Thằng Dở Hơi ?»'
Harry mở đại cuốn sách ra và thấy chiếm hết trang sách là một tấm hình của hai cậu bé mười mấy tuổi, cả hai cùng quàng vai nhau cười toe toét. Cụ Dumbledore, lúc chụp hình tóc để dài tới cùi chỏ, và đã để râu mọc lưa thưa khiến Harry nhớ tới cái cằm của Krum từng khiến Ron bực mình hết chỗ nói. Cậu thiếu niên đang hét vui không thành tiếng bên cạnh cụ Dumbledore có một vẻ mặt hân hoan phóng túng. Mái tóc vàng óng của cậu rủ xuống vai thành từng lọn loăn xoăn. Harry tự hỏi đó có phải là cụ Doge thời trẻ không, nhưng cậu chưa kịp coi ghi chú về tấm hình thì cánh cửa văn phòng mở ra.

Thicknesse đi lại, nhìn Harry hỏi " Albert ? Anh ở đây làm gì ?"

Harry cất lại cuốn sách lên kệ, cầm sấp giấy tờ và cái bút ghi màu hồng nhạt trên bàn lên.

" Buổi sáng tốt lành, ngài Bộ trưởng." Harry nói " Phó bộ trưởng vừa gửi máy bay giấy tới, bảo tôi lấy giúp bà vài món đồ xuống."
" Ồ, phải nhờ anh tới lấy giấy tờ ? Xem ra vụ hai mươi mấy người khiến mọi người ai nấy đều bận rộn." Thicknesse nói " Vừa đúng lúc, tôi có thư gửi cho bà ấy, anh giúp tôi đem xuống đi."

" Vâng, ngài Bộ trưởng."

Thicknesse đi tới bàn, dùng đũa phép chấm bút lông ngỗng vào lọ mực rồi điều khiển nó lấp tức bay tới, viết một bức thư cho Umbridge.

" Được rồi, cố gắng nhé." Trước khi rời đi Thicknesse nói.

Harry mỉm cười gật đầu.

Nắm chặt giấy tờ và lá thư trên tay, Harry nhanh chóng đi tới thang máy. Bên trong không có ai, cậu liền thở phào nhẹ nhõm.

Khi thang máy lắc lư ngừng lại ở tầng ba, Ron bước vào, cả người cậu ướt nhem và mặt mày thì bơ phờ.

" Ch... chào." Ron nói cà lăm với Harry khi thang máy tiếp tục chạy.

" Ron, mình là Harry nè. "

" Harry ! Mèn ơi, mình quên béng tướng tá bồ ra sao... sao Hermione không đi chung với bồ ?"
Harry ếm bùa chú làm khô ráo quần áo cho Ron, tuy nhiên không hiệu quả như Hermione lắm, nó còn hơi nhiễu giọt " Bồ ấy phải đi xuống phòng xử án với mụ Umbridge, không thể nào từ chối. Trong văn phòng không có sợi dây chuyền hay cái hộp trang sức."

" May quá, mình vừa định tới..."

Ron chưa kịp nói dứt câu thì thang máy lại ngừng. Cửa mở ra và ông Weasley vừa bước vào, vừa nói chuyện với một bà phù thủy đứng tuổi có mái tóc vàng hoe được bới cao đến nỗi trông tựa như ổ kiến.

"...Tôi hoàn toàn hiểu điều bà nói, bà Wakanda à, nhưng tôi e là tôi không thể đứng về phe..."

Ông Weasley nín bặt, ông đã nhận ra sự hiện diện của Harry. Thiệt kì lạ khi bị ông Weasley trừng mắt nhìn với vẻ căm ghét nhiều như vậy. Cửa thang máy đóng và cả bốn người lại lắc lư tuột xuống.

" A, chào ông Reg." Ông Weasley nói khi ngoái nhìn lại vì tiếng nước nhễu long tong từ tấm áo choàng của Ron " Sao ông ướt nhem vậy ?"
" Văn phòng Yaxley bị mưa, ổng kêu tôi đi sửa." Ron cúi đầu nói.

" Ồ, dạo này nhiều văn phòng bị ướt mưa lắm." Ông Weasley nói " Ông sửa được rồi hả ?"

" Vâng, sửa xong rồi." Ron nói, cố không nhìn ba mình.

" Thế là tốt rồi." Ông Weasley lên tiếng.

Cửa thang máy mở ra, bà phù thủy đứng tuổi tóc bới hình ổ kiến rời đi, Percy Weasle vừa chúi mũi đọc giấy tờ vừa bước gấp vào thang máy.

Mãi đến khi cửa thang máy đóng lại lanh canh Percy mới nhận ra anh ta đang đi chung thang máy với ba mình. Anh ta liếc nhìn lên, thấy ông Weasley, mặt mày đỏ bừng, và bỏ ra khỏi thang máy ngay khi cửa lại mở ra.

Trong một thoáng, Harry toan bước ra, nhưng lần này cậu bị ngáng lại bởi cánh tay của ông Weasley.

" Khoan đã, Runcorn."

Cửa thang máy đóng lại và trong khi thang máy lanh canh tụt xuống, ông Weasley nói " Tôi nghe ông đã tố giác Dirk Cresswell ?"
" Xin lỗi ?"

" Đừng vờ vịt, Runcorn." Ông Weasley giận dữ " Ông đã dò ra vị pháp sư giả mạo gia phả, đúng không ?"

" Tôi... nếu tôi đã làm vậy thì sao ?" Harry nói.

" Dirk Cresswell là phù thủy giỏi hơn ông gấp mười lần." Ông Weasley nói khẽ, khi thang máy tuột xuống thấp hơn " Và nếu ông ấy sống sót qua hạn tù ở Azkaban, ông sẽ phải trả lời ông ấy, chưa kể tới vợ, các con trai, và bạn bè ông ấy..."

Ngay lúc này cửa thang máy mở ra. Hai người đã xuống tới Cổng vòm.Ron nhanh tay kéo ống tay áo của ba cậu bên ngoài là một thằng đang đứng tuần tra.

Ông Weasley khinh miệt nhìn Harry rồi bỏ đi.

Tên tuần tra nhìn thấy Harry thì gật đầu chào hỏi rồi xoay đi chỗ khác kiểm tra.

Cửa thang máy lạch cạch đóng lại, Harry ngẩn hồi lâu, Ron vội ấn nút di chuyển. Thang máy của Bộ chỉ tự động chạy từ tầng một tới tám, nếu muốn đến tầng chín thì phải tự ấn.
" Harry !" Ron la lên làm cậu giật mình.

" Mình..."

" Mình biết, cảm giác bị ba mình la mắng hơi quái dị đúng không ?" Ron nhún vai nói " Còn may là mình từng thấy ba mắng mỏ người khác rồi."

Cửa thang máy mở ra, lần này bọn họ đến tầng chín. Sở Bảo mật.

Ron chà xát hai cánh tay " Nơi này lạnh thật đó, lần trước đến vội vàng quá, không cảm nhận được hết thì ra nó âm u tới vậy, ban ngày ban mặt mà đen thủm."

Hai đứa bước ra một hành lang lát đá được rọi bằng ánh đuốc hoàn toàn khác những hành lang trải thảm ốp gỗ ở những tầng trên, chỗ này lạnh ngắt và từ mặt sàn đến vách tường như thể đều được lát bằng pha lê.

Harry đưa áo choàng Tàng Hình cho Ron " Bồ mặc lên đi, đứng ở chỗ này chờ tụi mình. Tụi mình vừa ra liền ấn thang máy đi xuống, chúng ta sẽ chạy khỏi đây."
Ron gật đầu, liếc mắt nhìn đồng hồ " Còn một tiếng, phải mau lên đó."

" Được." Harry nói rồi đi qua hành lang bên trái, chỗ đó có một đoạn thang lầu nối lên tòa án ở tầng mười.

Harry nắm chặt lấy đũa phép, cậu còn hai quả mìn, đợi lát đưa giấy nhắn cho Umbridge liền lập tức hành động.

Nhưng mà, cậu hình như còn chưa xem nội dung của nó thì phải ?

Harry mở tờ giấy ra, dựa vào ánh lửa thấp thoáng đọc.

Đã điều tra ra tin tức của Hội Phượng Hoàng, buổi tối, 7 giờ, họp ở lầu một.

Harry nhíu mày, vừa đi vừa nghĩ xem rốt cuộc đó là tin gì ? Đợi lát nữa về, nhất định phải nhắc nhở Ann chú ý.

Mải suy nghĩ cậu không cảm nhận được ngay một cơn ớn lạnh bất thường khiến cậu rùng mình, như thể vừa sa vào một đám sương mù. Theo mỗi bước đi tới, Harry càng lúc càng thấy lạnh hơn, một cái lạnh xộc thẳng vào cổ họng và xé banh buồng phổi. Và rồi cậu nhận ra cái cảm giác thất vọng, vô vọng lén lút đó đang tràn, đang trương nở bên trong...
Giám ngục, Harry nghĩ thế.

Khi xuống tới bậc cuối cùng của cầu thang rồi rẽ phải, cậu thấy một cảnh hãi hùng. Lối đi tối thui bên ngoài phòng xử án đầy ắp những hình thù cao nghều đội mũ trùm đen che kín hoàn toàn gương mặt, tiếng thở phì phèo của chúng là âm thanh duy nhất vang lên nơi đây. Những phù thủy gốc Muggle bị đưa vào để thẩm vấn đang ngồi dồn cục trên những băng ghế gỗ cứng, sợ điếng người và run lập cập. Hầu hết họ đều úp mặt vào hai bàn tay, có lẽ là một cố gắng theo bản năng che chắn mình khỏi những cái miệng tham tàn của bọn Giám ngục. Một số người cùng đi với gia đình, một số khác ngồi một mình. Bọn Giám ngục vờn qua vờn lại trước mặt họ, và cái lạnh giá, nỗi vô vọng, nỗi tuyệt vọng ở chốn này ập xuống như một lời nguyền đã từng xảy ra trên người Harry...
Cố chống đỡ, Harry tự nói với bản thân. Cậu không thể triệu Thần Hộ Mệnh đến đây mà không để lộ hành tung. Vì thế cậu đi nhanh tới trước, hết sức lặng lẽ, và theo mỗi bước đi, là sự tê điếng dường như chiếm dần óc.

Đi xuyên qua những hình thù đen thui cao kều thật dễ sợ, những gương mặt không mắt khuất dưới mũ trùm quay theo khi cậu đi ngang qua, và Harry cảm thấy chắc chắn chúng đánh hơi được, có lẽ đánh hơi được sự hiện diện của con người vẫn còn chút hi vọng nào đó, vẫn còn chút phản kháng nào đó.

Và rồi, một trong những cánh cửa căn hầm bên trái hành lang bật mở và tiếng gào thét từ đó vang dội ra, đột ngột và kinh hoàng giữa sự im lặng đông cứng.

" Không, không, tôi lai mà, tôi hai dòng máu, tôi thề ! Cha tôi là phù thủy, ông tôi là phù thủy, tra cứu lại dùm tên Arkie Alderton, ông là người thiết kế chổi bay nổi tiếng, tra lại tên ông ấy đi, tôi thề... buông tôi ra, buông tôi ra..."
" Đây là lời cảnh cáo cuối cùng cho ông." Giọng êm dịu của mụ Umbridge vang lên, được khuếch âm bằng phép thuật để vang to át hẳn tiếng gào thét tuyệt vọng của người đàn ông " Nếu ông còn chống cự, ông sẽ phải lãnh Nụ hôn của Giám ngục."

Tiếng kêu gào của người đàn ông lắng xuống, nhưng tiếng khóc uất nghẹn vẫn còn vang vọng suốt hành lang.

" Đem hắn đi." Mụ Umbridge nói.

Hai tên giám ngục xuất hiện ở ngưỡng cửa của phòng xử án, mấy bàn tay sứt sẹo mục rữa của chúng túm chặt lấy cánh tay của tên pháp sư, ông ta dường như đang chết ngất. Chúng lôi ông lướt xuống hành lang, và bóng tối chúng để lại đằng sau nuốt chửng ông khiến không còn ai thấy ông đâu nữa.

" Tiếp theo...Tata Misheni." Mụ Umbridge gọi.

Một người đàn ông nhỏ xíu đứng dậy, run rẩy từ đầu đến chân. Đôi mắt thâm quầng, quần áo rách rưới, gương mặt không còn cắt máu. Khi đi ngang qua bọn Giám ngục, Harry thấy ông ta rùng mình.
Harry không đành lòng lách vào phòng xử án sau lưng ông.

Đây không phải căn hầm mà cậu từng bị thẩm vấn vì dùng phép thuật không đúng luật. Căn hầm này nhỏ hơn nhiều, mặc dù trần hầm vẫn rất cao, gây ra nỗi hoảng sợ tưởng đâu bị kẹt dưới một đáy giếng sâu.

Trong này còn có nhiều Giám ngục hơn nữa, chúng tỏa hơi lạnh buốt khắp nơi, đứng như những lính canh không mặt mũi ở những góc xa nhất trên những cái bục cao. Trên bục, sau hàng thẩm phán, mụ Umbridge ngồi giữa Yaxley và Hermione, mặt nàng này tái mét như người ban nãy.

Dưới chân bục, một con mèo lông dài màu bạc óng ánh lẩn quẩn bò lên bò xuống, rồi bò xuống bò lên, và Harry nhận thấy con mèo ở đó để bảo vệ những công tố viên khỏi nỗi tuyệt vọng phát ra từ bọn Giám ngục, nỗi tuyệt vọng là để dành cho kẻ bị buộc tội, chứ không phải cho kẻ kết án.
Nhìn thấy Hary, gương mặt Hermione có tí hồng hào trở lại, nàng dùng bút lỗng ngỗng trên tay chỉ chỉ cần cổ Umbridge. Harry nhìn qua, trên cổ mụ ta là sợi dây chuyền sáng lóa.

" Tata Misheni ?" Umbridge nhìn tài liệu trên tay " Một phù thủy gốc Muggle tối qua bị bắt ở ngoại thành London ?"

" Không, tôi không phải..." Tên phù thủy lẩm bẩm nhìn chăm chăm vào tay mình. Những khớp xương lộ rõ trên mu bàn tay, cũng với những miệng vết thương lớn nhỏ, lấm tấm vết dơ bẩn.

" Hừ, có phải Máu Bùn dơ bẩn hay không...Hửm ? Albert, sao anh lại đến đây ?" Umbridge ngẩng đầu vừa lúc bắt gặp Harry, Yaxley cũng nhìn lên.

Harry giơ tờ giấy nhắn tin trên tay " Ngài Bộ trưởng bảo tôi gửi cho bà, thư khẩn cấp và cơ mật."

" Ồ !" Cả Umbridge và Yaxley cùng đứng lên. Hai người đi xuống đài thẩm phán, nhân lúc này, Harry nháy mắt với Hermione, nàng gật đầu siết chặt đũa phép.
" Stupefy !" Harry nhanh chóng không hề có tí do dự. Một tia sáng màu đỏ lóe lên và Umbridge ngã nhào, đập đầu vào lan can. Yaxley cũng bị Hermione đánh mê man.

Khi Umbridge vừa ngã xuống, con mèo cũng lập tức phóng mất tăm, bầu không khí lạnh buốt đột ngột ập tới.

Hermione vội vàng chạy xuống, giựt lấy sợi dây trên cổ Umbridge và đánh tráo bằng sợi giả đã có chuẩn bị trước đó.

" Harry !" Hermione quay đầu lại kêu lên.

Harry đang giúp người đàn ông bị thẩm vấn tháo khóa, nhưng năm bảy cái bùa chú vẫn mãi không mở được.

" Hermione, mình cần bồ hỗ trợ !" Harry nói.

" Nhưng quanh đây toàn là Giám ngục."

" Mình biết ! Nhưng không thể trơ mắt nhìn ông ấy bị Giám ngục hôn được, bên ngoài còn rất nhiều phù thủy đáng thương ! Expecto Patronum !"

Con hươu bạc phóng ra từ đầu cây đũa phép của Harry.
Hermione chạy tới cạnh Harry, nàng nhìn sợi xích rồi chỉa đũa phép vào đó " Relashio !"

Xiềng xích kêu loảng xoảng và rút lại vào tay ghế.

" Được rồi !" Harry nắm lấy ông ta kéo khỏi chỗ thẩm tra " Đi mau !"

Tên phù thủ chăm chăm nhìn đũa phép của Harry, rồi lảo đảo chạy theo cậu.

" Hermione, mau gọi Thần Hộ Mệnh của bồ, trước cửa còn một đám Giám ngục !" Harry vừa chạy vừa kêu lên.

" Expec...Expecto Patronum !" Hermione vừa dứt lời, con rái cá màu bạc liền tuôn ra từ đũa phép của nàng, duyên dáng bơi trong không khí để đến hỗ trợ con hươu.