Hiền Thê Ngốc Nghếch

Chương 112




Vài ngày sau, cuối cùng Đàm Ký Khê cũng tới kinh thành.

Tại cửa thành, khi thấy một thiếu niên khuôn mặt tuấn tú không tì vết thong dong bước từ trên xe ngựa xuống, mọi người xung quanh trợn tròn mắt, nghi ngờ bọn họ nhìn thấy con riêng của đương kim thái sư, =o= sao lại đặc biệt giống nhau thế, Nói không phải con riêng thật không có người tin tưởng ~~.

Mọi người còn chưa kịp có thời gian YY, liền có một thiếu niên cưỡi ngựa đến, xa xa kêu lên: "Tiểu biểu thúc."

Thiếu niên có tướng mạo tương tự Ôn Lương đang tò mò quan sát dân chúng ra vào cửa thành, nghe được âm thanh ngẩng đầu nhìn lại, trên mặt lộ ra tươi cười cao hứng, nhảy cà tưng phất tay: "Ngạn Bình ca~~.

Khán giả: Miệng chữ O, đây là xưng hô gì? Thật lộn xộn!

Ôn Ngạn Bình và Đàm Ký Khê gặp nhau, thúc cháu vui mừng hoàn toàn không để ý ánh mắt người bên ngoài, nhào đến cùng một chỗ nói chuyện, cao hứng đến quên hết tất cả, cuối cùng vẫn là Đàm Ký Xuyên đi cùng tiểu đường đệ tới khụ một tiếng, lên tiếng để hai thiếu niên thu liễm một chút, nơi đây còn là cửa thành đấy.

Đàm Ký Khê và Ôn Ngạn Bình nháy mắt ra hiệu, sau đó biểu lộ nghiêm trang đoan chính, lạnh nhạt ổn trọng, rất có khí khái đệ tử thế gia.

Ôn Bạng Bình nhanh chóng hành lễ với Đàm Ký Xuyên, "Đại biểu thúc, đi đường cực khổ, con đón các người."

Đàm Ký Xuyên quan sát thiếu niên đang cười hết sức sáng lạn, tuy tướng mạo bình thường, nhưng thần thái phấn chấn, khí chất không phải bàn, nhìn thế nào cũng là thiếu niên hào hoa phong nhã. Khóe miệng co giật, trong lòng lần nữa nghi ngờ, đây quả thật là cô nương gia sao? Kỳ thật lúc trước nói là bé gái là Ôn Lương gạt người đúng không?

"Là Tử Tu sai con tới đón chúng ta sao?" Đàm Ký Xuyên hòa ái dễ gần hỏi thăm, trong lòng cảm thấy là biểu đệ có lòng, hắn không có sai người truyền tin thời gian chính xác đến kinh thành là khi nào.

"Đương nhiên không phải."

"..."

“Cha nương bận rộn, hiếm khi hai vị biểu thúc đến kinh, con làm cháu trai phải tỏ lòng hiếu tâm nha.” Vẻ mặt Ôn Ngạn Bình oai phong lẫm liệt.

Trong nháy mắt Đàm Ký Xuyên vô lực, thấy thiếu niên tươi cười sáng lạn, còn vẻ mặt tiểu đường đệ nhà mình cảm động, trong lòng dâng lên một cảm khái mịt mù --nếu tiểu đường đệ không ngây ngốc, cũng sẽ không gọi ngụy thiếu niên là "Ngạn Bình ca ca" nhiều năm như thế. Nhưng coi như xong, dù sao mọi người cảm thấy không cần nói trắng ra, để cho nàng làm ca ca là được rồi.

Nói mấy câu, Đàm Ký Khê lần nữa bị nhét vào trong xe ngựa, chỉ có thể trông ngóng nhìn Ôn Ngạn Bình nhảy lên lưng ngựa, dẫn đầu bọn họ tiến đến Ôn phủ.

Lúc đến Ôn phủ, Ôn Ngạn Bình đã sai người về truyền tin cho quản gia Minh thúc, chờ trước cửa đã lâu, nhanh chóng ra tiếp đón bọn họ.

Thời gian chớp mắt, Như Thúy cũng dẫn ba đứa nhỏ ra đón.

Mọi người hành lễ xong ngồi xuống, Như Thúy cười nói: "Đại biểu ca, sao lại không truyền tin trước cho chúng ta, đáng lẽ phải phái người đón các huynh." Tuy họ có nói ngày này sẽ đến nhưng không nói rõ canh giờ.

Đàm Ký Xuyên cười thản nhiên, chỉ vào Ôn Ngạn Bình đang ngồi cùng một chỗ với Đàm Ký Khê: "Ngạn Bình tự mình đến đón chúng ta, đứa nhỏ này có lòng, không cần phiền phức như thế.”

Thấy Như Thúy nghi ngờ nhìn mình, Ôn Ngạn Bình cười nịnh nọt: "Nương, trong thư tiểu biểu thúc đã nói rõ canh giờ, con nghĩ nên đi đón họ, nên mới không cho mọi người biết."

Quả nhiên là đứa nhỏ mạnh mẽ tự chủ trương, sợ là nhân cơ hội chạy ra ngoài hít thở thì có. Như Thúy bất đắc dĩ lắc đầu, thấy ba đứa nhỏ tò mò nhìn Đàm Ký Khê, trong lòng biết dung mạo Đàm Ký Khê tương tự với Ôn Lương khiến chúng ngạc nhiên, liền cười nói: "Trường Trường, A Tuyết, Quý Quý, đây là tiểu biểu thúc của các con."

Thời điểm ba đứa nhỏ hơn hai tuổi Ôn Lương có dẫn chúng về Bình Tân thăm Đàm lão thái thái, khi đó tuổi chúng còn nhỏ, chưa nhớ được gì, thế nên hiện tại thấy tiểu biểu thúc, đối với khuôn mặt hắn rất ngạc nhiên, sao lại giống phụ thân vậy nhỉ, cũng rất giống chúng nữa.

Trường Trường rất lạnh nhạt kêu một tiếng "Tiểu biểu thúc", Quý Quý nháy nháy mắt, mềm mại kêu "Tiểu biểu thúc", A Tuyết không chuyển mắt nhìn chằm chằm thiếu niên, sau đó nghiêng đầu, quan sát, vẻ mặt ngây thơ khờ dại hỏi: "Nương, người này không phải tiểu biểu thúc, giống phụ thân như thế, còn rất giống chúng con nữa, là con riêng của phụ thân mới đúng!" Nói đến đây, A Tuyết khẳng định gật đầu.

"Phốc!"

Đàm Ký Khê đang uống trà, phun ra, sặc gần chết.

Như Thúy há to mồm, Ôn Ngạn Bình sợ ngây người, ngạc nhiên nhìn Đàm Ký Khê và ba đứa nhỏ, sau đó có chút thương tâm nghĩ: Chẳng lẽ thật sự Ôn đại nhân gạt mẹ sinh con riêng? Xem ra không phải biểu thúc, là đệ đệ mới đúng! Thật làm cho nàng quá thương tâm.

Trường Trường ổn trọng nghe đệ đệ nói, cuối cùng không duy trì được biểu lộ ổn trọng nữa, vẻ mặt tan vỡ nhìn đệ đệ ngốc, nói: "Đệ thật ngốc, việc xấu trong nhà không được nói ra ngoài, nếu là sự thật, chỉ có thể đóng cửa lại giải quyết. Con riêng? Trực tiếp giẫm hắn vĩnh viễn không cho trở mình mới đúng!"

Quý Quý ngây thơ nhu thuận mở mắt thật to, sau đó sợ hãi, kêu lên: "Phụ thân cũng bị dã nữ nhân dụ dỗ sao? Nương, Quý Quý chỉ cần ba ca ca, không muốn có thêm một ca ca được không?" Lệ quang lập lòe trong mắt, cái miệng nhỏ nhắn run rẩy, rất đáng thương.

Trường Trường gần như tan vỡ lần nữa bị muội muội ngốc khiến cho hoàn toàn hỏng mất, kêu lên: "A Tuyết, Quý Quý, chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài! Đọc sách để làm gì? Uổng công dạy các đệ rồi!"

...Vấn đề là, chính con nhắc đi nhắc lại mọi người mới biết đây là việc xấu trong nhà đấy Trường Trường! =O=

Người ở chỗ này bị ba tiểu bánh bao ngốc nghếch khiến cho vẻ mặt đờ đẫn, lung lay trong gió, quản gia Minh thúc bình tĩnh cường đại giờ phút này cũng bị ba tiểu bánh bao khiến cho cảm thấy Đàm Ký Khê chính là con riêng của Thiếu gia nhà ông...orz... Bọn hạ nhân hầu hạ xung quanh cúi gầm mặt, bọn họ cảm thấy hình như mình nghe được thứ gì đó rất đáng sợ, thì ra tiểu thiếu gia Đàm gia là con riêng của đại nhân nhà bọn họ, cái này thật là gièm pha nha, Nhị thiếu gia nói đúng, việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài...

Lúc này, đám người Như Thúy rốt cuộc kịp phản ứng.

Gân xanh trên trán Đàm Ký Khê nhảy thình thịch, một hơi bị nghẹn trong ngực đến khó chịu, nhìn ba tiểu bánh bao vờ ngớ ngẩn nói không ra lời.

Như Thúy cô nương bình tĩnh nói: "A Tuyết, Quý Quý, các con phải bình tĩnh! cho dù là sự thật tàn khốc cũng phải giữ vững lý trí!"

Bọn hạ nhân lần nữa cả kinh: ( O o O)! Phu nhân cũng thừa nhận, chẳng lẽ thật sự Ôn đại nhân tài giỏi có con riêng?

Đàm Ký Khê không thể nhịn được nữa mà trừng mắt nhìn biểu đệ biểu muội không biết điều, cô nương à, nên dạy con cái cho tốt chứ!

Đàm Ký Khê tức giận nhảy về phía trước: "Không thể nào, ta là con trai của phụ mẫu ta, không phải con riêng của Ôn biểu ca!"

"..."

Lúc Ôn Lương tiến vào, liền chứng kiến phòng khách lộn xộn, vẻ mặt hạ nhân đờ đẫn tan vỡ, sắc mặt Đại biểu ca xanh mét, ba tiểu bánh bao uất ức, Như Thúy cô nương bình tĩnh, tiểu biểu đệ nhảy đổng như khối đậu, nghĩa nữ mặt mày âm trầm... Đây là thế nào?

"Gì đây?" Ôn Lương mặc một thân triều phục đi tới, thật cao hứng nhìn Đại biểu ca.

"Ôn đại nhân, chàng đã về rồi." Như Thúy nhanh mồm nhanh miệng nói: "Đang nói tới con riêng của chàng đấy."

Ôn Lương: = miệng =!!! Hắn có con riêng từ lúc nào? Sao hắn không biết?

Lúc này, ba tiểu bánh bao chạy tới chỗ hắn, A Tuyết và Quý Quý mỗi đứa một bên ôm lấy chân hắn, Trường Trường nghiêm mặt kéo ống tay áo hắn, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn hắn.

Trường Trường: "Cha, thánh nhân nói, chính tâm tu thân tề gia trị quốc bình thiên hạ! Cha không tu thân sao có thể tề gia, sao có thể trị quốc, sao có thể bình thiên hạ? Cha, cha như thế phải xin lỗi người trong thiên hạ đấy!!"

Ôn Lương:=O=!! Trường Trường, cái này, chất vấn quá nghiêm trọng, cha gây ra tội ác tày trời gì sao?

A Tuyết:" Anh anh anh...Cha, không được sinh con riêng, A Tuyết sẽ rất nghe lời...Nếu sinh con riêng, có thể sinh không giống với chúng con được hay không?"

Quý Quý:" Ô ô ô...Cha, Quý Quý có ba ca ca là được rồi, không muốn có thêm nữa..."

Thấy ba tiểu bánh bao uất ức hề hề Ôn đại nhân xưa nay cơ trí thiếu chút nữa hỏng mất, đến cùng thì hắn có con riêng khi nào? Từ đầu tới cuối hắn chỉ chạm qua một nữ nhân, làm sau có thể nhảy ra một đứa con riêng chứ?

"Câm miệng, các người thật ngốc nghếch! Ta không phải con riêng!!" Đàm Ký Khê tiếp tục nhảy về phía trước kêu gào: "Ta là biểu thúc, là biểu thúc!!"

Ôn Ngạn Bình nhíu mày hỏi: "Thật không phải con riêng?" Một bộ dáng không quá tin tưởng.

Như Thúy cô nương bình tĩnh nói: "Yên tâm đi, Ôn đại nhân là người thông minh như thế, biết rõ có con riêng là chuyện xấu, chắc là sẽ không làm ra chuyện có con riêng đâu. Bởi vì -- phải đoạn tử tuyệt tôn đấy!"

Đàm Ký Xuyên ==! Cô nương, nàng không mở miệng không ai nói nàng câm đâu.

Thế nên Đàm Ký Xuyên đột nhiên hiểu rõ, sở dĩ những đứa nhỏ này ngốc như vậy, tuyệt đối là có liên quan đến nương bọn chúng chứ không liên quan gì tới biểu đệ sáng suốt cơ trí nhà hắn.

Cuối cùng Ôn Lương cũng hiểu nguyên nhân tại sao nháo thành như thế, lập tức không biết nên khóc hay cười, nhìn ba tiểu bánh bao mắt đẫm lệ mênh mông nhìn mình, thầm nghĩ: Trường Trường không phải xưa nay con rất thông minh sao, tại sao tới thời điểm quan trọng lại ngốc theo bọn đệ đệ muội muội rồi hả?

Rốt cuộc giải thích rõ ràng mọi chuyện xong, ba tiểu bánh bao mới bỏ xuống khẩn trương "Con riêng", mà Ôn Lương không nhịn được đánh vào mông A Tuyết miệng nhanh hơn đầu óc, lại khiển trách con lớn không nên bị đệ đệ lừa gạt, về phần tiểu nữ nhi nhu thuận, quên đi, con gái là phải nuông chiều, không nỡ mắng ~~.

Thấy hiểu lầm đã được giải thích rõ, Đàm Ký Xuyên đè xuống cảm giác vô lực, nói vào trọng tâm: "Tử Tu, con cái phải dạy dỗ thật tốt."

Ôn Lương nghiêm mặt nói: "Đại biểu ca yên tâm, Tử Tu hiểu."

...Đệ hiểu mà có thể dạy con cái thành ngốc như thế? Đàm Ký Xuyên tỏ vẻ hoài nghi.

Bây giờ, Ôn Ngạn Bình thấy tiểu biểu thúc vẫn giận ngút trời, trừng ba đứa nhỏ, lo lắng bọn họ sinh ra khoảng cách, kéo ba đứa nhỏ qua, nghiêm túc hỏi: "A Tuyết, ai dạy đệ nói những lời này? Giống nhau không nhất định là con riêng." Với tư cách là Đại ca, nàng đảm nhiệm trách nhiệm dạy bảo đệ đệ muội muội, tuyệt đối không để đệ đệ muội muội ngộ nhận lạc lối.

Tiểu gia hỏa nháy đôi mắt đào hoa xinh đẹp, vẻ mắt nghiêm túc nói: "Mẫn Thần ca nói!"

Mẫn Thần? Ngu Mẫn Thần?

Rất nhanh Ôn Ngạn Bình nhớ tới con trai trưởng Ngu Mẫn Thần của Định Quốc Hầu phủ sát vách, nhũ danh là Tể Tể, sắc mặt khẽ biến. Thoạt nhìn Ngu Mẫn Thần không thể nghi ngờ là đứa nhỏ nhu thuận đáng yêu, lớn lên được gọi là tuấn tú đáng yêu, lúc mỉm cười được gọi là phong quang tễ nguyệt, cao hoa xuất trần! Thế nhưng là -- đó là một gia hỏa có tư tưởng rất quỷ dị! Chẳng trách A Tuyết cho rằng Đàm Ký Khê lớn lên giống Ôn đại nhân là con riêng, loại chuyện này đối với gấu con Ngu Mẫn Thần mà nói, giống nhau như thế chắc chắn có mờ ám.

Trường Trường nghiêm mặt nói: "Ngốc nghếch, Mẫn Thần ca ca nói thì tám phần không thể tin!" Đều là đệ đệ muội muội ngốc hại bé phạm sai lầm theo.

A Tuyết và Quý Quý nhìn bé, cái miệng nhỏ nhắn mếu mếu, uất ức nói: "Rõ ràng Mẫn Thần ca nói rất đúng, Đại ca cũng nói."

"Ôi chao!" Ôn Ngạn Bình không biết tại sao lại kéo tới trên người nàng rồi, rõ ràng tư tưởng nàng đoan chính, chưa từng dạy hư đệ đệ muội muội.

Trường Trường nhìn về phía Ôn Ngạn Bình, nhíu lông mày nhỏ: "Đại ca, phải làm gương tốt!"

Ôn Ngạn Bình:=O=!! Trường Trường, ta làm chuyện gì không đúng sao?

A Tuyết cười vui vẻ bổ sung: "Đại ca từng nói, chỉ có đứa nhỏ như chúng ta do cha nương sinh mới là huynh đệ, đứa nhỏ do những nữ nhân khác và cha sinh đều là kẻ địch. Không phải đứa nhỏ cùng một mẫu thân sinh, là phạm vào dị tâm, nam nhân phải đoạn tử tuyệt tôn."

Mọi người: =O=!!

Giờ khắc này, Ôn Lương đột nhiên cảm thấy Đại biểu ca nói đúng, đứa nhỏ phải giáo dục tốt!

Đem mấy đứa nhỏ giáo dục một phen xong, Ôn Lương vui vẻ hoan nghênh Đại biểu ca và Tiểu biểu đệ đến, hàn huyên vài câu, cuối cùng tiến vào vấn đề chính.

"Tử Tu, chớp mắt Ký Khê đã mười ba tuổi, thật vất vả mới nuôi dưỡng khỏe mạnh như người bình thường, Tam thúc quyết định để đệ ấy tham gia kỳ thi hương năm nay." Đàm Ký Xuyên với tư cách là Đại ca lớn tuổi nhất của Đàm gia, nên rất quan tâm tới đám đường đệ đường muội phía dưới, "Ký Khê là đứa con duy nhất của Tam thúc, Tam thúc rất kỳ vọng vào đệ ấy, hi vọng đệ ấy có thể thi đậu công danh."

Ôn Lương gật đầu, cười nói: "Chính xác nên như thế."

Đàm Ký Khê có vẻ rầu rĩ không vui, lúc há miệng muốn nói gì đó, đại đường ca liếc mắt tới, chỉ có thể im lặng.

Đàm Ký Xuyên nhấp một ngụm trà, tiếp tục nói: "Chẳng qua là, xưa nay Ký Khê không tốt, trước kia tổ mẫu thương yêu hắn sức khỏe yếu, không cho hắn đi học cùng các huynh đệ trong tộc mà mời tiên sinh về dạy riêng. Thế nhưng đặc biệt tiên sinh ba lần bảy lượt bị hắn chọc tức bỏ đi, Tam thúc mắng mấy lần cũng không được cho nên mới đưa hắn đến cho đệ, chờ đến trước kỳ thi Hương thì đón hắn về. Đệ học vấn uyên thâm, có đệ chỉ điểm, Tam thúc cũng yên tâm." Hơn nữa tuy rằng Đàm Ký Khê xấu tính, nhưng cực kỳ nghe lời Ôn Lương, có Ôn Lương kém cập, bọn họ mới yên tâm, hết cách rồi nên mới ra quyết định này.

Sau khi Ôn Lương nghe xong, đương nhiên hiểu tính toán của bọn họ, đương nhiên không có lý do gì từ chối việc này. Như Thúy cũng hợp thời an bày, cho người đặc biệt thu dọn sân viện yên tĩnh cho Đàm Ký Khê ở.

"Tiểu biểu thúc, thật tốt quá ~~" Ôn Ngạn Bình cao hứng nói, "Thật tốt, có thể tham gia thi hương."

Mặc dù Đàm Ký Khê cảm thấy ở chung với Ôn Ngạn Bình rất tốt, nhưng đối với chuyện mỗi ngày mình phải bế quan học hành có chút buồn bực. Nghe được câu trước Ôn Ngạn Bình cao hứng có thể chơi cùng mình, ai ngờ nghe được câu tiếp theo nàng nói, có chút bực mình trừng nàng: "Ngươi là con trai Ôn biểu ca, học vấn đương nhiên tốt, chắc đã sớm thông qua kỳ thi Hương rồi hả?"

"Không có." Ôn Ngạn Bình phiền muộn quay đầu.

"Tại sao?" Đến phiên Đàm Ký Khê giật mình.

"Cha không cho ta thi." Ngay cả Mạc Tiềm không thích học tập cũng có danh xưng tú tài, nàng thì không thể trải nghiệm qua, nhân sinh thật không hoàn mỹ.

Ôn Lương và Đàm Ký Xuyên trò chuyện bên cạnh nhịn không được liếc mắt, cho con tham gia thi Hương, mới là náo loạn đấy. Còn có, cô nương, con thật sự là nữ nhân nha, tuy bề ngoài có thể đánh lừa người ta nhưng thật sự là một hán tử giấy đấy.