Hiền Thê Ngốc Nghếch

Chương 113




Từ đây tới kỳ thi Hương, Đàm Ký Khê phải ở lại Ôn phủ mấy tháng, mà trong mấy tháng này không phải tới làm khách để rong chơi, còn có nhiệm vụ đọc sách. Đương nhiên, người Đàm gia rất yên tâm giao Đàm Ký Khê cho Ôn Lương, cũng bởi nguyên nhân người Đàm gia rất tín nhiệm Ôn Lương.

Có thể nói, trong mắt người Đàm gia, Ôn Lương từ nhỏ mất mẫu thân đã trở thành đứa nhỏ của Đàm gia, cùng Trấn quốc công vô tình vô nghĩa bức tử thê tử không có nữa điểm quan hệ. Người Đàm gia xem như nhìn hắn lớn lên, biết rõ phẩm hạnh của hắn, cho nên cực kỳ yên tâm, căn bản không khách sáo với hắn. Hơn nữa, Đàm Ký Khê bị lão phu nhân chìu hư rồi, xác thực chỉ có Ôn Lương mới có thể quản giáo một chút, những người khác đúng là không có cách với tiểu tử này.

Thế nên, phụ thân Đàm Ký Khê đặc biệt viết một phong thư cảm tạ Ôn Lương, sau đó nhờ Đàm Ký Xuyên nhân tiện đến kinh thành dẫn người tới.

Tuy rằng Tiểu biểu đệ bị Đàm lão thái thái chìu đến sầu người một chút, nhưng đối với Ôn Lương mà nói không phải chuyện lớn lao gì, nên không có từ chối mà đồng ý. Điều này khiến cho Đàm Ký Khê cảm thấy tương lai mình sẽ trải qua không tốt lắm, không khỏi có chút hối hận trước đây không quý trọng, thường chọc tức các tiên sinh kia nổi giận bỏ đi nên mới bị ném tới kinh thành. Lại có chút vui vẻ trong đau khổ mà nghĩ, ít nhất hắn có thể ở chung với Ngạn Bình ca ca mà hắn thích nhất tới mấy tháng, về sau hai người cùng học tập, cũng là một chuyện tốt.

Thế nhưng là, sự thật cố tình đến rất nhanh khiến cho hắn cảm thấy thật tàn khốc.

Khi biết Ôn Lương không giống phụ thân nhà hắn ép buộc Ôn Ngạn Bình học tập như hắn, thậm chí dung túng Ôn Ngạn Bình vô cùng, căn bản không cần Ôn Ngạn Bình dành thời gian học tập khảo thủ công danh gì cả, càng làm hắn sầu khổ chính là, Ôn Ngạn Bình căn bản sẽ không học tập chung với hắn, một người rất lạnh lẽo ~~.

Vì sao nha?

Đối với Tiểu biểu đệ lộ ra vẻ mặt không công bằng, Ôn Lương đương nhiên không nói cho hắn biết, kỳ thật Ngạn Bình ca ca trong suy nghĩ của hắn là một cô nương, đương nhiên không cần nỗ lực học tập đèn sách, chỉ cần nàng học giỏi các loại kỹ năng nữ công thiết yếu là được. Nhưng mà, xét thấy nếu nói ra sẽ khiến sau này Đàm Ký Khê sinh ra ý tưởng không nên có, thế nên Ôn Lương quyết định làm giống người Đàm gia, giấu đi, dù sao cũng chỉ mấy tháng, chờ sau khi hắn về Bình Tân, sẽ ít gặp mặt hơn.

Vì thế, nghi vấn của Đàm Ký Khê đơn giản bị Ôn biểu ca nhà hắn lừa dối chuyển qua chủ đề khác, không còn thắc mắc chuyện của Ôn Ngạn Bình.

Vậy là, Đàm Ký Khê liền ở lại Ôn phủ.

Mặc dù có thêm một Biểu thiếu gia nhưng đối với người Ôn phủ mà nói vẫn như cũ không có gì đặc biệt, nếu có đặc biệt, chính là Nhị thiếu gia Ôn Ngạn Thịnh -- tiểu bằng hữu Trường Trường trước giờ bá chiếm thư phòng, có thêm một bạn đồng hành.

Ngạn Bình ca ca có tình cảm tốt nhất với hắn không cùng hắn học tập, ngược lại là bé trai năm sáu tuổi mỗi ngày ngồi trong thư phòng cùng học với hắn, Đàm Ký Khê nhất thời không chịu nổi, đồng thời cũng bội phục tiểu biểu chất, cảm thấy bé không hổ là con trai Ôn biểu ca, tuổi còn nhỏ mà lại thích đọc sách, đưa cho bé một quyển sách là có thể đọc cả ngày trong thư phòng không di chuyển, căn bản không giống đứa nhỏ nha ~~.

Nói đến chuyện mặc dù ba đứa nhỏ nhìn rất giống nhau, thế nhưng tính cách thật sự chênh lệch cách xa vạn dặm. Ví dụ như tiểu bằng hữu Trường Trường, một tiểu đại nhân thích nghiêm mặt giảng đạo lý, không có ba hoa như đệ đệ A Tuyết, là một đứa nhỏ chính trực tốt vô cùng, nghe lời hiểu chuyện, chỉ cần cho bé một quyển sách, bé có thể ở trong phòng làm trạch nam, thậm chí cả cơm cũng lười ăn, thật sự khiến Như Thúy và Ôn Lương bất đắc dĩ cực kỳ, không thiếu được cho người giám sát bé, miễn cho bé quên ba bữa cơm mà sinh bệnh.

Mà A Tuyết là đứa hoạt bát nghịch ngơm nhưng ngốc nghếch, tính tình nhanh nhẹn, nếu bắt bé ngồi cả ngày trong thư phòng, nhất định sẽ sụp đổ. Bé có thể nhanh chóng hoàn thành bài tập Ôn Lương giao, sau đó bắt đầu giống ngựa hoang thoát khỏi dây cương, căn bản không nghĩ tới sẽ ở trong thư phòng học tập cùng với Tiểu biểu thúc và ca ca.

Còn có Quý Quý, đó là một bé gái mà suốt ngày vội vàng cùng ca ca luyện võ bên ngoài, còn phải học tập nữ công và cầm kỳ thi họa, không rảnh tới thư phòng đâu.

Có thể vì trong thời điểm mình khổ bức học tập, có một đứa nhỏ so với mình nhỏ hơn phân nữa phụng bồi, lúc đầu bởi vì sự kiện "Hiểu lầm con riêng" mà Đàm Ký Khê hơi chán ghét ba đứa nhỏ, bây giờ thấy chúng cũng không tệ lắm, đặc biệt là lúc A Tuyết tinh nghịch thường xuyên chạy qua tìm hắn giải buồn, từ từ cởi bỏ khúc mắc, quan hệ với bọn chúng rất tốt.

Sau khi dẫn Đàm Ký Khê tới kinh thành, do Đàm Ký Xuyên còn có chuyện phải làm, chỉ ở lại ba ngày liền cáo từ rời đi.

Sau khi Đàm Ký Xuyên rời đi, Ôn Ngạn Bình thấy Tiểu biểu thúc nhà mình thật đáng thương, bén quấn lấy Ôn Lương, xin cho Đàm Ký Khê nghỉ một ngày, cho hắn nghỉ ngơi một chút, còn mời mấy vị huynh đệ tới phủ, giới thiệu Đàm Ký Khê cho bọn họ quen biết.

Vệ Triêu Ấp, Chu Chửng Hú, Hạng Thanh Xuân với tư cách đệ tử Ôn Lương, học vấn bọn họ rất tốt, từ sau một năm Ôn Lương thu nhận họ làm đệ tử đều thành cử nhân, hơn nữa còn đạt thứ hạng cao, tài hoa học vấn không phải nói chơi, Ôn Lương cũng rất vui vẻ để Đàm Ký Khê kết giao với bọn họ, nếu lúc hắn bận rộn có thể để bọn họ rảnh dạy bảo Đàm Ký Khê một chút.

Sáng sớm ánh nắng tươi sáng, đám người Hạng Thanh Xuân, Vệ Triêu Ấp đáp ứng lời mời tới cửa bái phỏng.

Khi thấy hai thiếu niên đang chơi xúc cúc (giống môn đá bóng) trong sân cỏ xanh um, thiếu niên mười mấy tuổi có chí tiến thủ, thần thái phấn khởi, ánh mặt trời còn kém sắc hơn. Mấy người nhịn không được giật mình, nhìn thiếu niên mặc áo gấm tươi cười vui vẻ sung sướng dưới ánh mặt trời, quá giống Ôn Lương rồi.

Nhưng mà rất nhanh Hạng Thanh Xuân phát hiện, chẳng qua thiếu niên kia nhìn giống Ôn Lương thôi, thái độ cử chỉ lại khác xa vạn dặm, không có khí chất lãng nguyệt thanh phong như Ôn Lương, không có tư thế thong dong sắc mặt đạm nhạt như Ôn Lương, càng không có tư thái giơ tay nhất chân đều lộ ra tao nhã phong độ vô song như Ôn Lương. So sánh với Ôn Lương, chỉ là thiếu niên yếu ớt non nớt.

Ánh mắt chuyển sang thiếu niên mỉm cười xinh đẹp phía đối diện, đôi mắt bình thường xinh đẹp như bảo thạch nheo lại, dáng cười không kiêng nể gì sáng lóa như ánh mặt trời, khiến người ta nhịn không được ghé mắt ngắm nhìn.

Thanh niên xinh đẹp tuyệt trần hơi hơi nheo mắt lại, đứng dưới hành lang, nữa bên mặt chìm vào bóng tối.

"Thanh Xuân?" Chu Chửng Hú nhạy cảm quay đầu nhìn hắn.

Hạng Thanh Xuân thần sắc hững hờ liếc nhìn lại.

Chu Chửng Hú có chút không chắc, nghi ngờ vừa rồi mình nhìn lầm rồi.

Thật sự nhìn lầm sao? Trong nháy mắt ánh mắt đó, khiến cho ngườ ta kinh sợ lạnh run.

Lúc này, Ôn Ngạn Bình đang chơi đùa trong sân chợt quay qua nhìn thấy bọn họ, nâng mũi chân nhảy lên, xúc cúc bay lên cao cao sau đó bị nàng ôm vào ngực, hướng bọn họ kêu lên: "Béo ca ca, Vệ sư huynh, Chu sư huynh, Hồ ly tinh, các huynh đã tới ~~"

Thấy bọn họ đến, Ôn Ngạn Bình không thiếu được gọi Đàm Ký Khê qua, cho bọn họ gặp mặt.

Hai người chơi một hồi, hai má hây hây, trán rịn mồ hôi, hồ hôi óng ánh dọc theo gương mặt hồng nhuận phơn phớt rơi xuống, phản chiếu ánh mặt trời sáng lên. Thiếu niên tinh thần phấn chấn như thế làm cho người ta không tự chủ mỉm cười.

Gặp mặt một lát, hai thiếu niên mồ hôi đầm đìa không nhịn được chạy về phòng thay một thân y phục nhẹ nhàng khoan khoái. Mà đám người Hạng Thanh Xuân được hạ nhân mời đến thiên sảnh đợi.

Đàm Ký Khê rất nhanh thay xong y phục ra gặp khách, lúc đi vào thiên thính, vẫn không thấy Ôn Ngạn Bình. Tuy rằng là lần đầu gặp mặt, nhưng Ôn Ngạn Bình đã sớm giới thiệu, mọi người có chút nhận biết lẫn nhau, cho nên cũng không lúng túng câu nệ.

Sau khi Ôn Ngạn Bình thay xong y phục đi tới, Đàm Ký Khê đã hàn huyên với mọi người xong, cuộc trò chuyện chuyển tới vấn đề khác, tỷ như chương trình học của Đàm Ký Khê, tỷ như thư viện trong kinh thành và một ít thi thơ các loại. Đàm Ký Khê nghe được hào hứng bừng bừng, không phải hắn không thích đọc sách mà là thuở nhỏ sức khỏe yếu, tổ mẫu không nỡ để hắn cực khổ, lại không cho hắn học vỡ lòng cùng với các đồng niên trong tộc, khẽ kéo lại kéo, kéo đến lúc tâm tư hắn hỏng luôn. Mà bây giờ, biết mình không chạy khỏi, thế nên lúc Ôn Lương dụ dỗ, rất nhanh lấy lại hứng thú. Bởi sức khỏe của hắn không tốt, khi còn bé không có trải qua tộc học, ngay cả thư viện trong Bình Tân thành cũng chưa từng đi, trong lòng hết sức tò mò hâm mộ, dối với thư viện rất hứng thú, vì thế nghe bọn họ giảng những cái này ngược lại rất vui vẻ.

Thấy Ôn Ngạn Bình tới, Đàm Ký Khê đứng lên: "Ngạn Bình ca, tới đây ngồi." Sau khi Ôn Ngạn Bình ngồi xuống, lại ân cần bưng trà rót nước cho nàng, sau đó ở cạnh nàng, vẻ mặt vui vẻ, dường như chỉ cần ở cạnh người này, hắn đã rất thỏa mãn.

Đám người Vệ Triêu Ấp thấy buồn cười, dung mạo hai người chênh lệch như trời và đất vậy, nhưng ngồi chung một chỗ lại khiến người ta cảm thấy rất hài hòa.

Khóe miệng Hạng Thanh Xuân đang mỉm cười chợt vụt tắt, rất nhanh liền khôi phục tự nhiên, chỉ là ánh mắt lơ đãng mà đảo qua hai thiếu niên chiều cao tương đồng. Vóc dáng Ôn Ngạn Bình mười lăm tuổi rốt cuộc cũng tăng trưởng, nhưng cũng chỉ miễn cưỡng giống với thiếu niên mười ba tuổi gầy yếu, nam nhân bậc này thân đã cao lớn, thật đáng buồn một chút.

"Ai nha, thi thơ kinh thành thật thú vị." Vẻ mặt Đàm Ký Khê hướng tới, cười nói: "Ta cũng muốn đi mở mang kiến thức một chút. Hạng đại ca, nếu huynh rảnh rỗi, dẫn tiểu đệ đi nhìn một phen."

Dáng vẻ Hạng Thanh Xuân tươi cười văn nhã thanh đạm, "Tất nhiên rồi."

Thấy bọn họ trò chuyện với nhau thật vui, Ôn Ngạn Bình ngạc nhiên nhìn thoáng qua, thầm nghĩ Hồ ly tinh quả nhiên thu phục nhân tâm, nhanh như thế đã khiến Tiểu biểu thúc ngạo kiều của nàng tương đãi rồi, Mạc Tiềm xưa nay hòa ái dễ gần phải xếp phía sau.

Nhìn xem thời tiết tốt như thế, ở trong phủ thật phí phạm, Ôn Ngạn Bình đột nhiên đề nghị đi du xuân. Mạc Tiềm và Đàm Ký Khê là người đầu tiên tán thành, Vệ Triêu Ấp từ chối cho ý kiến, Chu Chửng Hú có tính khí tốt, Hạng Thanh Xuân dưới hai con ngươi sáng trong trên khuôn mặt bình thường của thiếu niên, chậm rì rì không phản đối.

Thấy mọi người đều có hứng, Ôn Ngạn Bình lập tức hành động, tự mình chạy tới chủ viện tìm Như Thúy nói cho nàng chuyện này, hi vọng nàng cho phép.

"Nương, thời tiết tốt như thế, nương đồng ý đi. Không có nguy hiểm gì đâu, con rất lợi hại, sẽ bảo vệ mấy vị sư huynh ~~"

Như Thúy bị tiểu cô nương quấn như tiểu cẩu, vòng từ trái sang phải, cọ đến lòng nhũn ra, buồn cười điểm điểm mũi của nàng, liền cho đi. Như Thúy đã đồng ý, vấn đề lại tới nữa, A Tuyết đã sớm phát hiện thời cơ, giương mắt hổ nhìn bọn họ, sau khi Như Thúy đồng ý lập tức bổ nhào vào lòng nàng, xoắn y phục, tỏ vẻ mình cũng muốn đi.

"Nương, A Tuyết thật đáng thương, đã thật lâu A Tuyết không cùng Đại ca ra ngoài ~~" ngọt như mật kêu lên, A Tuyết nhanh chóng ngồi xuống kéo muội muội đang thêu hoa, ca ca đang đọc sách nháy nháy mắt, để bọn họ đối phó mẫu thân với mình.

Thấy thế, Quý Quý nhỏ giọng hỏi: "Nương, Quý Quý có thể đi không?"

Trường Trường nghiêm mặt: "Nương, yên tâm đi, con sẽ trông chừng đệ đệ muội muội, không để chúng nghịch ngợm đâu!"

Như Thúy: =__=! Ta còn chưa đồng ý, Trường Trường con không được làm chủ đâu? Đây là bắt buộc trúng giải có phải hay không?

Cuối cùng lúc Ôn Ngạn Bình đi ra viện tìm các huynh đệ, phía sau mọc ra ba cái đuôi nhỏ. Thấy ba đứa nhỏ, đám người Vệ Triêu Ấp có chút đau đầu, chỉ hi vọng chúng đừng phạm sai lầm ngốc nghếch nào nữa.