Họ Đã Tu Tiên Như Thế Đó

Chương 152: Chùa vắng




Quản lý: Vạn Vực Thánh Địa

***

Trên bầu trời của dãy Tuyết Sơn, một người phụ nữ trung niên đang bay nhanh về phía Bắc, hình dáng của nàng lúc ẩn lúc hiện trong tầng mây mù dày đặc.

Quần áo và mái tóc của nàng bị gió thổi loạn, che khuất cả gương mặt, thế nhưng nàng lại không có thời gian để niệm cho mình một cái Chặn Phong quyết đơn giản. Chỉ còn một chút nữa thôi, chỉ cần vào được địa phận của Bồ Đề tự thì nàng sẽ an toàn.

Người phụ nữ cắn răng chịu đựng, hai con mắt bốc hỏa nhìn chằm chằm về phía trước như thể chỉ cần tập trung nhìn một lúc thì tháp chuông chót vót của Bồ Đề Tự sẽ lập tức xuất hiện.

Vai trái nàng đã bị đốt đến cháy đen, y phục trên người ướt đẫm máu, da mặt không ngừng chuyển từ đen sang tím rồi lại thành đen, hẳn là do bị trúng độc.

Đôi cánh dơi to lớn phía sau lưng nữ nhân cũng đã bị thủng mấy lỗ khiến nàng phi hành khó khăn hơn bình thường. Cánh dơi không mọc ra từ lưng, chắc hẳn đó là một kiện pháp bảo phi hành.

Pháp bảo phi hành dạng cánh rất hiếm thấy bởi nguyên liệu để luyện chúng là yêu thú đã hóa hình. Yêu thú hóa hình đã khó đối phó, yêu thú có thể phi hành lại càng khó đối phó hơn gấp bội.

Bởi thế, những người có khả năng sử dụng pháp bảo để phi nếu không phải là thực lực cực kì cao cường thì cũng là thân phận tôn quý không bình thường.

Người phụ nữ kia tu vi không phải quá xuất chúng, hẳn là dạng người thứ hai.

- Công chúa! Mau theo hạ thần về gặp bệ hạ.

Một tiếng nói âm ngoan vang lên sau lưng nàng ta, cùng với tiếng nói là tiếng thở dốc của người phụ nữ.

Một viên bi sắt xám đen không biết xuất hiện từ khi nào đã xuyên thêm một lỗ thủng nữa trên đôi cánh dơi. Từ miệng vết rách, khí độc tỏa ra không ngừng. Sắc mặt của vị công chúa càng ngày càng kém.

Ngay lúc nàng tuyệt vọng muốn bỏ cuộc thì một tòa chùa tháp nhỏ hiện ra trong tầm mắt nàng. Trên dãy Thiên Sơn hùng vĩ này chỉ tồn tại chùa tháp của Bồ Đề tự mà thôi.

Ánh mắt nàng sáng lên, vội vã nuốt một viên đan dược. Gân xanh lộ rõ dưới làn da trắng. Mái tóc đen chuyển thành trắng xóa. Biên Bức Tử Dực đập mạnh một lần cuối cùng trước khi rã thành bụi phấn.

Thân hình nàng ta bắn như tia chớp về phía chùa tháp rồi nặng nề rơi xuống trên một mảnh linh điền, thân hình bị quán tính kéo rê một đường dài trên mặt đất, mảnh linh điền tươi tốt bị nữ nhân xốc lên một mảng lớn. Linh thảo, linh mễ vừa rời đất đã không chịu được khí lạnh, lập tức héo úa.

- Công chúa! Người hà tất phải khổ cực như vậy chứ?

Lại hai người nữa hạ xuống đỉnh núi, trên người tràn đầy huyết khí tanh nồng, vấy bẩn màu trắng tinh khiết của nơi này.

Người đến là một lão già và một nam tử trung niên. Hai người mặc quan phục đỏ sậm, lưng đeo đai ngọc thế nhưng lại để lộ khí chất của một quân nhân chinh chiến xa trường. Đặc biệt là người nam tử trung niên. Dù mục tiêu của họ chỉ là một nữ nhân đang bị trọng thương, nhưng đôi mắt của hắn vẫn tràn đầy cảnh giác.

Lão già bên cạnh hắn thì lại khác, gương mặt luôn nở nụ cười nhẹ, tựa như vừa gặp được tri kỷ lâu năm. Tay trái nhàn nhã lăn hai viên bi sắt.

Lão đi nhanh về phía nữ nhân, nụ cười ấm áp khiến nàng cảm thấy sau lưng lạnh buốt. Nàng chạy vào mái hiên của chùa tháp, dựa lưng vào cửa chính, lớn tiếng:

- Nơi đây là địa phận của Bồ Đề tự, các ngươi còn dám càn rỡ ư?

Lão già nghe vậy nhíu mày nhìn xung quanh. Mãi cho đến lúc này lão mới để ý thấy những văn tự được khắc chi chít trên tường của ngôi tháp nhỏ. Cứ tập trung nhìn một chữ thì bên tai lão lại vang một tiếng chuông ngân.

"Không ổn! là Phật pháp."

Lão nhìn cánh cửa tràn đầy Phạn văn, lại nhìn về phía khu vườn nhỏ, trong lòng dâng lên sự kiêng kị.

Ngoài linh mễ thì những linh thảo ở đó, lão chưa từng thấy qua bao giờ. Tuy đám linh thảo nhìn qua có vẻ tầm thường vô vi nhưng từ dao động của linh lực thì hẳn đều thuộc loại quý hiếm.

Linh thảo được trồng ngăn nắp từng hàng từng lối, cao thấp phân bố rõ ràng, tất cả đều bừng bừng sinh cơ chứng tỏ nơi này được người chăm sóc vô cùng cẩn thận.

Khác với lão già hết nhìn Đông tới nhìn Tây, người nam tử bên cạnh lão thì từ đầu đến cuối chỉ nhìn chằm chằm nữ tử, không hề để ý đến chùa tháp.

Gã hừ lạnh một tiếng rồi nói:

- Đỉnh Tuyết Sơn còn cách nơi này cả vạn dặm đường. Nhưng cho dù nơi này có là địa phận của Bồ Đề tự thì sao chứ? Hôm nay không ai có thể giúp ngươi!

Tuyết Sơn là một đỉnh của dãy Thiên Sơn, nơi đó là nơi Bồ Đề tự tọa lạc. Mà dẫu cho nơi này có là đỉnh Thiên Sơn, tháp nhỏ kia có là Bồ Đề tự đi chăng nữa thì gã cũng phải hoàn thành nhiệm vụ của mình.

Nữ tử nghe vậy, khuỵu gối, đầu óc trống rỗng:

- Không! Không thể nào! Ngươi không dám!

Nam tử cười lạnh, vừa định nhấc bước về phía nàng ta thì lão nhân đã vươn tay cản đường. Dù trời rất lạnh thế nhưng trên mặt lão lúc này lại có một tầng mồ hôi mịn.

Lão sống cũng đã lâu, cũng biết được nhiều việc, không giống với con nghé không sợ cọp này. Lão chắp tay bái chùa tháp:

- Kẻ hèn là Hầu Diễn, còn người này là Triệu Duệ, phụng mệnh hoàng đế Lưu Ly quốc đến để đưa công chúa trở về. Nào ngờ công chúa lại bướng bỉnh đến vậy, lại còn làm phiền thanh tu của đại đức. Xin đại đức rộng lòng bỏ qua, kẻ hèn sẽ lập tức đưa công chúa rời khỏi.

Tuy nữ tử không thể tra dò ra được bất kì khí tức nào ở bên trong chùa tháp, nhưng nàng cũng muốn tin rằng bên trong có cao tăng của Bồ Đề tự. Nàng tuyệt vọng nói to:

- Nếu tiểu nữ trở về thì kết cục chính là cái chết! Ngã phật từ bi! Mong đại đức cứu giúp!

Chùa tháp vẫn yên lặng, chỉ có âm thanh của nữ tử va vào đá núi văng vẳng vọng lại.

"Chẳng lẽ là không có người?"

Triệu Duệ nhìn qua Hầu Diễn, trong lòng khinh thường người già lẩm cẩm, nói:

- Hầu nguyên soái! Chúng ta còn chần chừ gì nữa? Thời hạn mà bệ hạ đưa ra đã sắp đến rồi!

Gã ta còn chưa lập tức ra tay bắt lấy nữ nhân là vì nể mặt Hầu Diễn, dẫu sao thì lão cũng là một đại nguyên soái.

Hầu Diễn không trả lời, chỉ đứng yên một chỗ, hai mắt nhắm hờ, bàn tay trái lại lăn lăn hai viên bi sắt.

Thấy bộ dáng của lão nguyên soái, Triệu Duệ thoáng nhíu mày rồi lập tức quyết định không thèm để tâm đến lão nữa.

Chỉ cần lão không cản trở hắn hoàn thành nhiệm vụ thì lão có muốn ở đây lăn bi vài chục năm hắn cũng chẳng thèm quan tâm.

Triệu Duệ bước về phía nữ nhân, tay nắm hờ nguyệt đao bên hông. Lần này lão già không tiếp tục ra tay ngăn cản.

- Công chúa! Đắc tội!

Ngay lúc ngọn lửa hi vọng vụt tắt trong đôi mắt đẹp thì cánh cửa đá hé mở, một nam nhân chậm rãi bước ra ngoài, hai mắt nhắm nghiền, tay cầm tích trượng đứng chắn ngay trước mặt nữ nhân.

Người là hư ảnh mờ nhạt nhưng tích trượng lại là thật.

Đây chính là Đệ Nhất Thánh của A Nhất.