Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 741: Mua mất mười tỷ





- Cũng không thiếu tài chính, bây giờ công ty phát triển rất tốt, có lợi nhuận, không đầu tư cũng chẳng sao.

Tôn Hinh Hinh suy nghĩ rồi nói:

- Nhưng nếu có đầu tư lớn thì công ty mới thật sự phát triển.

Tôn Hinh Hinh nói đến đây thì quay đầu nhìn Hạ Thiên:

- Đúng rồi, Hạ Thiên, cậu thật sự quen biết Tiểu Yêu Tinh kia sao?

- Tất nhiên là quen, đó là vợ của tôi.

Hạ Thiên có chút buồn bực:

- Chị Hinh, chị hỏi thế làm gì?

- Công ty chúng ta có danh tiếng, phát triển rất tốt, nhưng thực tế đây không phải là công lao của chúng ta, ngay cả Lam Trạch và Khổng Mính cũng biết rõ, dù năng lực của bọn họ rất tốt nhưng cũng không thể làm cho công ty tiến triển như vậy được.

Tôn Hinh Hinh giải thích:

- Cuối cùng thật ra đều là công lao của Tiểu Yêu Tinh, đầu tiên cô ấy cho chúng ta một công cụ diệt virus để công ty có danh tiếng, sau đó nàng lại đưa đến vài phần mềm diệt virus hoàn thiện. Dù bây giờ phần mềm này trên danh nghĩa là công ty Lam Thiên sản xuất, thực tế là công lao của Tiểu Yêu Tinh.

- À, Tiểu Yêu Tinh rất nhàm chán nên suốt ngày chỉ quấn lấy máy tính.

Hạ Thiên cũng không hứng thú với vấn đề này, vì hắn không thích máy tính.

- Tình huống bây giờ là Lam Trạch và Khổng Mính liên tục nghiên cứu phần mềm, ngược lại cũng đã mở rộng cách bán hàng và dịch vụ. Nhưng bây giờ mở rộng dịch vụ và cảm thấy không đủ nhân thủ, tài chính cũng không theo kịp. Nói tóm lại là chúng ta có sản phẩm để chống lại các công ty lớn nhưng tiền lại quá ít, thậm chí cũng kém hơn cả những công ty công nghệ khác.

Tôn Hinh Hinh hiểu rất rõ tình huống của công ty:

- Thật ra khi Đường Vĩ Quân đến thì Khổng Mính có chút động tâm, nhưng anh ta muốn đầu tư một triệu và nắm quyền khống chế cổ phần, Khổng Mính cảm thấy chẳng lợi lộc gì.

Diệp Mộng Oánh lúc này hỏi một câu:

- Sao các chị không tính xem mình cần bao nhiêu tài chính?

- Chúng tôi đã làm công tác tính toán sơ bộ, nếu muốn cạnh tranh với những công ty lớn, chúng tôi cần phải có trên mười triệu.

Tôn Hinh Hinh đáp lời.

- Chồng, cậu là người khống chế cổ phần, không bằng chúng ta bơm tiền vào nhé?

Diệp Mộng Oánh quay đầu nhìn Hạ Thiên, nàng khẽ đề nghị.

- Không có vấn đề, gần đây tôi kinh doanh lời một món tiền.

Hạ Thiên thuận miệng nói.

- Chồng, chỗ này của tôi có tiền, có thể đưa sang cho Tôn Hinh Hinh mười triệu, không có vấn đề gì.

Diệp Mộng Oánh vội vàng nói, nàng thấy tiền của mình cũng là của Hạ Thiên.

Hạ Thiên cười hì hì với Diệp Mộng Oánh:

- Mỹ nữ tỷ tỷ, tôi vừa lời ba mươi tỷ, tôi đưa cho chị Hinh một tỷ là được.

- Cậu nói...Cậu lời ba mươi tỷ từ Tiền Đa Đa?

Diệp Mộng Oánh giật mình hỏi, nàng thật ra cũng biết đến vấn đề này:

- Tiền này không phải là cậu muốn mua nhà sao?

- Mỹ nữ tỷ tỷ, làm nhà cũng không mất nhiều tiền như vậy, Tiền Đa Đa nói nhiều nhất chỉ mười tỷ là được.

Hạ Thiên trả lời.

Diệp Mộng Oánh khẽ gật đầu:

- Cũng đúng.

- Cái gì ba mươi tỷ?

Tôn Hinh Hinh lại có chút mơ hồ:

- Hạ Thiên, cậu thật sự lời ba mươi tỷ sao?

- Đúng vậy, tôi chữa bệnh cho người ta được ba mươi tỷ.

Hạ Thiên có chút đắc ý, sau đó hắn suy nghĩ rồi nói thêm:

- Bây giờ tôi gọi Tiền Đa Đa đến để lấy ít tiền, cũng thuận tiện hỏi thăm xem tình hình nhà cửa thế nào.

Hạ Thiên nói là làm, hắn lập tức điện thoại cho Tiền Đa Đa, mà Tiền Đa Đa nghe nói Hạ Thiên đã về Giang Hải thì cũng đồng ý sẽ đến ngay.

Tiền Đa Đa đến rất nhanh, Quan Đình cũng đi cùng hắn, đồng thời còn có hai vệ sĩ. Nhưng tên vệ sĩ mà Hạ Thiên từng thấy không có mặt, đây là hai gương mặt mới.

Diệp Mộng Oánh đã cố gắng để cho nhà bếp giảm tốc độ làm cơm, vì vậy đến khi Tiền Đa Đa và Quan Đình đến thì món ăn cũng vừa dâng lên. Sau khi hai bên đơn giản chào hỏi nhau thì Hạ Thiên và Tiền Đa Đa lập tức nói đến chính sự.

- Hạ Thiên, thật ra tôi cũng định tìm cậu, tôi đã mua cả ba hòn đảo, đây là giấy chứng nhận tài sản, tôi định lát nữa sẽ đi giao cho Kiều tiểu thư, nhưng cậu đã quay lại, vì vậy tôi giao cho cậu.

Tiền Đa Đa lấy ra vài tờ giấy chứng nhận giao cho Hạ Thiên:

- Nhưng ba hòn đảo này có hơi mắc, đáng lý ra thành phố Giang Hải định sử dụng cả ba làm địa điểm du lịch, nếu chúng ta mua để du lịch thì giá cả sẽ rẻ hơn, nhưng bây giờ chúng ta mua để ở, không thể phát triển kinh tế địa phương, vì vậy giá cả tương đối cao.

Hạ Thiên hỏi một câu:

- Bao nhiêu tiền?

- À, ba hòn đảo tổng cộng là mười tỷ.

Tiền Đa Đa có chút ngượng ngùng:

- Thật ra bọn họ vốn nói mười lăm tỷ nhưng tôi tìm được chút quan hệ, vì vậy mới giảm giá xuống một chút.

- Sao? Mười tỷ?

Tôn Hinh Hinh lớn tiếng kinh hô, điều này, đừng quá khoa trương như vậy chứ?

- Thật ra cái giá này cũng coi như phù hợp, không quá mắc.

Diệp Mộng Oánh thì hiểu biết nhiều về vấn đề này hơn, hơn nữa nàng cũng có tiền, vì vậy biểu hiện tương đối trấn tĩnh.

- À, tôi cũng thấy không đắt.

Hạ Thiên thuận miệng nói một câu, đối với ba mươi tỷ thì mười tỷ không quá mắc.

Khi thấy Diệp Mộng Oánh và Hạ Thiên đều nói như vạy thì Tiền Đa Đa không khỏi thở phào một hơi, hắn lập tức lấy ra một ít bản vẻ giao cho Hạ Thiên:

- Hạ Thiên, đây là thiết kế sơ bộ kiến trúc trên đảo, cậu xem qua đi, sau đó cùng...À, các người có thể tâp hợp lại thảo luận, để xem có yêu cầu cụ thể thế nào, cuối cùng tôi sẽ căn cứ theo yêu cầu của mọi người để cải tạo các hòn đảo.

Hạ Thiên nhìn qua bản vẻ, hắn cũng chẳng hiểu gì nhiều,vì vậy thuận tiện đưa cho Diệp Mộng Oánh:

- Mỹ nữ tỷ tỷ, chị nhìn trước đi.

- À, được, để tôi xem, lát nữa tôi sẽ về công ty sao ra vài bản, chồng nên đem đến hỏi các nàng Kiều Tiểu Kiều, lấy ý kiến của các cô ấy, sau đó chúng ta hẹn một thời điểm tập hợp thương lượng cụ thể.

Diệp Mộng Oánh gật đầu:

- Mọi người ăn thôi, vừa ăn vừa trò chuyện.

- Việc này không cần quá gấp, bây giơ tôi chuẩn bị khai phá điện lực giao thông và nước sạch, đây mới là quan trọng, nếu nói ra thì xây nhà đơn giản hơn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Tiền Đa Đa nói thêm, thật ra đảo hoang không có điện, nước thì dễ xử lý hơn, dù sao cũng không phải đảo ngoài biển, nước trong Hồ Bắc là nước ngọt, tạo nên hệ thống thủy lợi rất đơn giản, nhưng giao thông thì không thuận tiện.

Tiền Đa Đa dừng lại một chút rồi bổ sung:

- Đúng rồi, Hạ Thiên, tôi đã đặt một chiếc trực thăng, còn đặt một du thuyền và vài chiếc ca nô, cậu có biết chạy những thứ này không? Nếu không thì bỏ ra chút thời gian mà học.