Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1442: Manh mối (6)




“Tiểu Điền lúc đó chắc đang học cấp ba.” Cô Hàn chìm trong hồi tưởng: “Ban đầu, group là do cô ấy thành lập. Tôi chỉ biết được nhiêu đó.Tự cô ấy nói thình lình cô ấy biến thành trẻ mồ côi. Sáng hôm ấy, cô ấy có hẹn với ai đó, rồi gặp Lưu Miểu. Cô ấy có cảm giác Lưu Miểu đến khảo sát tình hình và nghe ngóng thông tin. Còn cụ thể thế nào thì cô ấy không nhớ, người hẹn gặp cô ấy cũng không nhớ. Hôm đó cô ấy và bạn học đi xem phim, vẫn còn nhắc đến chuyện này. Lúc đó cô ấy thầm nghĩ, nhỡ đâu có chuyện gì, cảnh sát mà điều tra, cô ấy có thể làm chứng được. Đến lúc buổi chiếu phim kết thúc, bất chợt cô ấy chẳng có nơi nào để đi. Cô ấy không nhớ nhà mình ở đâu, không nhớ nổi cha mẹ mình là ai, nhưng còn nhớ thời cấp ba, cấp hai, nhưng cũng chỉ nhiêu đó. Cô ấy đến nhờ cảnh sát, nhưng cảnh sát cũng chịu thua. Sau đó cô ấy được đưa đến tổ chức phúc lợi xã hội.”

Cô Hàn lắc đầu: “Cô ấy còn thê thảm hơn tôi. Tốt nghiệp cấp ba, vẫn phải thi vào trường từ thiện, vào đại học lại xin vay vốn sinh viên và học bổng. Sau đó nữa, thì liên lạc đã ít đi. Hình như cô ấy đã có người yêu rồi bị người ta lừa, nợ rất nhiều tiền mua sắm qua mạng…” Cô Hàn chau mày lại: “Chúng tôi cũng đã từng giúp đỡ cô ấy. Nhưng cuối cùng cô ấy đã biến mất… Trong group có rất nhiều người từng cho cô ấy mượn tiền. Ban đầu, cô ấy vẫn còn tràn đầy hy vọng, cực kỳ tích cực, đã chỉnh lý rất nhiều nội dung.”

“Chỉnh lý điểm chung của những người như cô à?” Ngô Linh hỏi.

Cô Hàn gật đầu: “Đúng, cô ấy đã biên tập lại. Có một phán đoán là… Cũng giống như các cô vừa nói… có một nơi nào đó, người liên quan với cái nơi đó đều biến mất. Không chỉ biến mất khỏi không gian, mà còn biến mất khỏi kí ức của tất cả mọi người và biến mất khỏi những ghi chép.”

Cô Hàn ngẫm nghĩ, rồi bổ sung nói: “Phạm vi của nơi đó chắc là một khu dân cư, cũng có thể lớn hơn.”

“Chắc phải bao hàm trường học, một trường cấp một, một trường cấp hai. Phạm vi rất có khả năng là một khu dân cư.” Ngô Linh nói.

Cô Hàn nhìn Ngô Linh đầy khâm phục: “Chúng tôi cũng đã đoán như vậy. Tiều Điền từng đến thư viện thành phố, để mượn bản đồ quy hoạch của Dân Khánh. Nhưng cô ấy chẳng tìm được. Dì Lư đã tìm giúp những bản đồ cũ thời trước. Nhưng địa điểm trên đó, hiện tại cũng chẳng cách nào tìm ra. Không tìm được và cũng chẳng có tư liệu.”

“Những người khác đã lần lượt bỏ cuộc sao?” Ngô Linh hỏi.

Cô Hàn gật đầu: “Thực ra tôi cũng sắp bỏ cuộc rồi. Nếu không phải lần này…” Cô ấy lại nhìn qua Nam Thiên.

Nam Thiên mỉm cười: “Chắc đây là định mệnh.”

Nghe câu nói này, cô ta có hơi kích động.

Khóe miệng tôi giật giật, đưa mắt nhìn Ngô Linh, Nam Cung Diệu và Cổ Mạch, mặt ai nấy cũng đều không có cảm xúc.

Nam Thiên không hề biết cái từ này có sức tổn thương lớn thế nào đối với những người như chúng tôi.

Cổ Mạch hỏi: “Những người đó vẫn còn sống chứ?”

Cô Hàn ngơ ngác: “Sao cơ?”

“Nhóm của các cô, ban đầu bao nhiêu người, hiện tại thì bao nhiêu?” Ngô Linh bổ sung câu hỏi.

Cô Hàn trả lời Ngô Linh trước: “Lúc tôi vào thì có mười mấy người, hiện tại cũng có mười người, nhưng ít khi trò chuyện.” Cô ta mở điện thoại lên, mở phần mềm nhắn tin. Bất chợt động tác của cô ta khựng lại, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Cổ Mạch, đôi môi mấp máy, mắt trợn to đầy hoảng hốt.

“Ý của anh là gì?” Sắc mặt của Nam Thiên rất khó coi.

“Nếu sau đó lại có người mất tích, thì các cô cũng sẽ lãng quên họ đúng không?” Cổ Mạch không thèm trả lời Nam Thiên.

Một cơn ớn lạnh liền chạy dọc sống lưng, do tôi đã hiểu ra tình huống mà Cổ Mạch giả định đáng sợ đến mức nào.

“Các cô giống như cá nằm trong lưới. Lúc hiện tượng quái dị xảy ra, các cô không có mặt ở đó. Theo lý mà nói, người giống như các cô chắc không ít đâu. Kiến trúc và con người của một khu vực biến mất, trong kí ức của rất nhiều người trong toàn thành phố Dân Khánh chắc sẽ bị khuyết mất một khối lượng lớn. Trong đó, kí ức của không ít người còn mất hẳn một khoảng thời gian.” Cổ Mạch nói.

Một Cổ Mạch nghiêm túc như vậy khiến tôi thấy không quen lắm. Còn cái tình huống đáng sợ mà anh ta vừa nói, càng khiến người ta ớn lạnh hơn.

“Nếu tôi đoán không nhầm, mấy năm sau đó, mãi cho đến hiện tại, có thể đều đã có người mất tích.” Cổ Mạch đã kích nổ quả bom sau cùng.

Bất chợt người bên cạnh mình biến mất không một tiếng động mà những người xung quanh lại chẳng hề hay biết gì.

Chỉ tưởng tượng thôi là tôi đã thấy sợ hãi rồi.

Dù cho trước giờ tôi đã gặp không ít chuyện đáng sợ, nhưng nỗi sợ hãi do ma quỷ gây ra, khác hẳn tình huống này. Tôi có cảm giác hoàn toàn bất lực, giống hệt cái buổi ban đầu mới biết đến “vận mệnh”, ngoài bất lực ra thì chẳng còn cảm giác gì nữa cả.

Cô Hàn tỏ vẻ vô cùng hoảng loạn, không biết làm sao.

Nam Thiên hỏi: “Nếu vậy thì hoàn toàn không thể nào điều tra được đúng không? Hay là bỏ cuộc đi!”

Anh ta đúng là rất quyết đoán.

Nhưng người của Thanh Diệp chắc chắn sẽ không bỏ cuộc.

Không phải chỉ vì mỗi mình Lưu Miểu, mà còn vì Diệp Thanh – người đang lâm vào cảnh ngục tù.

Nam Cung Diệu sau một hồi trầm tư, nhìn qua tôi: “Chẳng trách Diệp Tử giao chuyện này cho cậu.”

Tôi thấy hơi mơ hồ.

“Mười người, chắc cũng tạm được rồi nhỉ.” Cổ Mạch nói.

Nghe xong câu nói này, tôi đã hiểu ra. Cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng. Tôi kinh ngạc nhìn qua Cổ Mạch, sau đó lại nhìn hai người còn lại.

Vẻ mặt của họ đều đang rất bình tĩnh.

“Tôi… lẽ nào các người sẽ…” Tí Còi kinh ngạc.

“Cô Hàn này, có thể cho tôi xem thử cái group đó không?” Ngô Linh hỏi.

Cô Hàn kia chẳng hề cảm nhận được cái không khí căng thẳng lúc bấy giờ, vẫn còn đang suy tư về câu nói của Cổ Mạch, nên ngay lập tức đưa điện thoại cho Ngô Linh.

Ngô Linh lấy điện thoại của mình ra, làm vài động tác gì đó. Rồi trả lại điện thoại cho cô Hàn, còn cô ấy đưa Nam Cung Diệu điện thoại của mình. Cổ Mạch lấy giúp Nam Cung Diệu một quyển sổ tới.

“Các người muốn tìm họ để điều tra à? Người mà tôi thuê đang làm chuyện ấy đấy.” Nam Thiên vừa nói, vừa liếc mắt nhìn tôi.

Anh ta hoàn toàn không biết về năng lực của tôi.

Tôi thì quá rõ về năng lực của mình, tuy chưa sử dụng thuần thục, nhưng tôi biết rõ điều kiện để năng lực của mình phát động.

Tôi cảm thấy nghi ngờ về sự kiên nhẫn của nhóm người Thanh Diệp và càng nghi ngờ giới hạn của họ hơn.

Mười người…

Nếu muốn nói cách giải quyết nhanh nhất, chính là để tôi xem hết thông tin về những người này, rồi sau đó giết chết họ!

Chỉ cần họ chết, tôi liền có thể nhập vào họ mà đi vào cảnh mộng. Dù họ đã mất đi kí ức, nhưng chỉ cần tôi theo vào linh hồn họ, đi vào không thời gian trong quá khứ, thì những rắc rối này sẽ rất dễ giải quyết!

Tôi cảm thấy sợ hãi.

Mặc kệ sống chết của người khác, ưu tiên hoàn thành nhiệm vụ là một chuyện, nhưng vì đó mà giết người thì lại là một chuyện khác.

Cổ Mạch và Ngô Linh giao những chuyện cần phải điều tra cho Nam Cung Diệu.

Trong lúc lùi lại để nhường chỗ, Cổ Mạch tiện đường đi ngang qua tôi, giơ tay đến đặt lên vai tôi.

“Đừng căng thẳng, Tiểu Lâm Tử.” Cổ Mạch nói: “Chúng tôi sẽ không không từ thủ đoạn như vậy đâu.”

Nếu là trước đây thì tôi sẽ tin câu nói này. Nhưng lúc này, tôi không khỏi phải nghi ngờ.

Thân thể tôi đang căng cứng.

“Huống hồ, chúng tôi đâu nhất thiết phải làm như vậy.” Cổ Mạch lại nói: “Nếu tôi đoán không nhầm, thì mười người này chẳng cầm cự được bao lâu nữa đâu. Thế giới đang ác hóa với tốc độ chóng mặt mà.”

Giọng điệu nhẹ nhàng và thái độ ung dung của Cổ Mạch càng khiến tôi căng thẳng hơn.

“Các người đang nói cái gì đó?” Nam Thiên hỏi, ngờ vực nhìn tôi: “Cái cậu trong Phòng Di dời này rốt cuộc có thể làm được chuyện gì vậy?”

Tôi không đáp.

Những người khác cũng im lặng.

Nam Thiên tức điên, nhìn sang anh mình.

Nam Cung Diệu đã tra xong thông tin về những thành viên trong group, quay laptop về phía tôi.

Cô Hàn đứng dậy, bất an hỏi: “Các anh có cách gì? Và định làm gì vậy?”

“Cô Hàn, xin cô hãy bình tĩnh.” Ngô Linh an ủi chẳng mang chút thành ý nào: “Chúng tôi hy vọng biết được chân tướng của chuyện này, cứu thoát bạn của chúng tôi ra và cũng mong sẽ giúp được cô. Có điều chuyện này quá phức tạp, mà biện pháp của chúng tôi lại có hạn, nên phải chờ xem hên xui thế nào. Chuyện này có thể sẽ mất không ít thời gian. Nếu may mắn thì cũng có thể giải quyết nhanh chóng.”

Nam Thiên nói: “Rốt cuộc mấy người muốn làm gì? Không lẽ người này là cảnh sát ngầm và còn mang theo công năng tìm kiếm?” Anh ta chỉ tay về phía tôi, rồi lại nhắm đến Nam Cung Diệu: “Chuyện anh đang làm sẽ không nguy hiểm đúng không? Cậu ta nói, anh là nhân viên hậu cần, không phải đến hiện trường.”

Nam Cung Diệu mặc kệ em trai mình.

“Nếu may mắn, trong nhóm này sẽ có người đưa Lâm Kỳ đến cái nơi đã biến mất.” Ngô Linh nói.

“Làm sao đưa? Ngay thời điểm họ biến mất, tóm lấy họ, rồi theo họ xuyên không à?” Nam Thiên vặn lại.

“Gần như vậy.” Ngô Linh đáp: “Cô Hàn, cô từng kể có một ông cụ đã mất rồi đúng không?”

“Ừ…” Cô Hàn rất căng thẳng, đưa ánh mắt cầu cứu về phía Nam Thiên.

Ánh mắt của Nam Thiên đang rất bối rối, nói với cô Hàn: “Đừng sợ.”

“Là vị nào vậy?” Ngô Linh hỏi.

Cô gái lại nhìn Nam Thiên, sau khi nhận được cái gật đầu của anh ta, mới chịu nói ra một cái tên: “Dư Bưu.”

“Không ở trong group?”

“Vâng. Ông ấy không rành mấy loại này. Lúc chú Vương đến Cục Dân sự tra cứu hồ sơ của mình thì đã tình cờ nghe được chuyện của ông ấy.”

Nam Cung Diệu đã tra ra thông tin về Dư Bưu, đồng thời đưa cho tôi xem.

“Tạm thời cứ vậy đã.” Ngô Linh nói.