Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 254: Mã số 055 - Câu chuyện nối tiếp (3)




“Sau đó thì sao? Cô xử lý khối thịt kia như thế nào?”

“... Hừ. Đúng vậy, tôi là người vô nhân tính, đầu óc ngu si, mang thai rồi cũng không biết, sinh con xong liền ném đi. Được chưa?”

“Hai người đem đứa bé vứt đi luôn?”

“Đúng, nhét vào đáy của túi rác. Lúc đó bọn họ đều hít thuốc đến đầu óc không còn tỉnh táo. Hai chúng tôi bị đứa bé dọa đến tỉnh luôn, liền nhét nó vào đáy của túi rác, ga giường thì tùy tiện gói lại. Hôm sau lúc đi, cậu ấm kia bảo chúng tôi đem đồ vật dọn dẹp sạch sẽ, không được để sót đồ, cả rác cũng phải mang đi luôn. Tôi nhìn thấy bọn họ bỏ túi rác vào trong thùng rác kia, tôi cho rằng tất cả kết thúc rồi...”

“Cô không nghĩ tới chuyện này sẽ có người phát hiện sao?”

“Cậu ấm kia bình thường nhìn rất ngang ngược nhưng vừa bị người ta uy hiếp một chút đã bối rối, hỏi từng người trong chúng tôi đi hôm ấy, thế là liền hỏi ra.”

“Chính cô nói ra à?”

“Tôi đem chuyện này kể cho một nữ sinh cùng phòng ngủ với tôi, cô ta bán đứng tôi. Tôi là mẹ đứa bé, bạn trai tôi là cha của nó, chúng tôi đối xử với con của mình như thế nào là chuyện của chúng tôi. Người khác dựa vào cái gì mà quản chuyện của chúng tôi, còn đình chỉ học chúng tôi nữa? Ba mẹ tôi suýt chút nữa đã đánh chết tôi, vào trường học xin cũng không được. Đây là coi thường chúng tôi từ vùng khác đến mà. Trong thôn chúng tôi, nhà nào có con chết thì chôn đi thôi, sao phải tính toán thế chứ? Cũng không phải cháu đích tôn gì, gia đình bạn trai tôi còn có mấy người anh chị em nữa. Chúng tôi còn nhỏ như vậy, còn chưa kết hôn...”

“Sau khi chuyện đó qua đi, cô có đụng phải chuyện kỳ quái gì không?”

“Chuyện kỳ quái là chuyện gì?”

“Ví dụ như, nhìn thấy bóng của đứa bé, nghe được tiếng khóc của nó, trong nhà có người gặp nạn, có đồ vật bị di chuyển...”

“Phụt! Các anh cảm thấy sẽ có ma sao? Làm sao có thể? Đứa bé cũng không biết có từng thở chưa đã bị nhét vào túi rác rồi, biết được cái gì? Với lại, tôi là mẹ của nó, nó dám dọa tôi? Nó mà đến, tôi còn muốn đánh nó nữa kìa! Nếu không phải tại nó, tôi sẽ không bị đuổi học!”

“Cô ngay cả một chút áy náy, tự trách cũng không có sao?”

“Tại sao tôi phải áy náy tự trách chứ? Tôi còn không biết tôi đã mang thai khi nào. Nếu biết, tôi đã đi phá thai từ lâu rồi. Tôi còn chưa kết hôn, vẫn còn trẻ tuổi như vậy...”

Ngày 19 tháng 6 năm 2009, liên lạc với Mã Tư Vũ. File ghi âm 05520090619.wav.

“Chào anh Mã. Trong điện thoại chúng tôi đã nói qua với anh về chủ đề phỏng vấn rồi.”

“Được trả tiền thù lao, đúng không?”

“Đúng vậy.”

“Chuyện kia cũng chỉ có thế thôi. Chẳng phải các anh đã tìm Chu Hiểu Hàm trước đó sao? Cô ấy chưa nói hết à?”

“Chúng tôi muốn nghe một chút suy nghĩ từ phía anh.”

“Cô ấy đã gọi điện thoại nói với tôi rồi, cũng chỉ có như vậy thôi. Khi ấy chúng tôi có chút hưng phấn, lúc lên giường, tôi vừa cởi quần cô ấy thì cả tay đều dính máu. Tôi cảm thấy có gì khác thường, vừa nhìn thì nháy mắt cô ấy liền sinh ra một đứa bé. Nó chỉ lớn bằng một bàn tay, một cục thịt... vẫn còn quấn lấy cuống rốn. Dù sao thì tôi đã cuộn tất cả lại rồi ném đi. Cái thứ đó sền sệt, lại dính máu, còn có các thứ khác nữa... Rất ghê tởm.”

“Sau việc đó, anh có đụng phải chuyện gì kỳ quái không? Ví dụ như, nhìn thấy bóng của đứa bé, nghe được tiếng khóc của nó, hoặc là cảm giác được xung quanh không đúng lắm...”

“Ha ha, không có. Không có chuyện ma quỷ gì cả. Các anh nếu muốn viết truyện ma thì tự mình bịa ra đi!”

“Trời ơi, thằng ngốc này nói lăng nhăng cái gì vậy!”

Chát!

“A! Mẹ! Sao mẹ lại...”

“Anh phóng viên à, tôi nói với anh, sau khi chuyện đó xảy ra thằng con tôi thấy rất hổ thẹn, trở về không ăn, không ngủ. Nó luôn nói với tôi rằng hay nghe được tiếng trẻ con khóc, nghe được có người kêu nó là cha, bình thường nhìn thấy trẻ con nhà người khác, liền không đi đường nổi.”

“Mẹ, mẹ nói bậy gì đấy!”

“Mày câm miệng! Anh phóng viên à, con tôi nó rất ương bướng, không chịu thua. Giống hệt cha nó, coi trọng mặt mũi, đàn ông đổ máu không đổ lệ, đau lòng cũng không nói ra. Xảy ra chuyện kia, nó thật sự rất đau lòng. Đứa bé vừa sinh ra đã tắt thở rồi. Nó có kiểm tra qua, còn ôm lấy đứa con khóc nữa, nghĩ phải đem đi chôn cẩn thận. Tất cả đều là do cô gái kia, lòng dạ ác độc! Ngày hôm đó cũng là cô ta dẫn theo con trai tôi đi. Cái gì mà hít thuốc phiện, con trai tôi cũng không hề đụng đến, còn muốn kéo cô ta đi nhưng cô ta không chịu. Cô gái kia vỗn dĩ là một cô gái ngoan, ai biết được lại đi bắt chước cái xấu của người khác. Con tôi là bạn trai cô ta, không thể cứ mặc kệ nó như thế phải không? Nói thật, đứa bé kia có đúng là con ruột của con trai tôi hay không cũng không biết chắc nữa.”

“Mẹ!!!”

“Tao đang nói chuyện với phóng viên đấy, mày lớn tiếng cái gì? Các anh phóng viên à, thật đó, con tôi thật sự không biết gì cả. Từ nhỏ đến lớn là một đứa trẻ ngoan. Chuyện này chúng tôi cũng có nói với bên trường học nhưng bọn họ cũng không nghe chúng tôi giải thích. Chúng tôi cũng không trách nhà trường, ai bảo cô gái kia không tốt chứ? Thầy giáo tìm chúng nó để tìm hiểu tình hình, cô gái kia vừa mở miệng liền nói ‘Thôn chúng tôi chết yểu mười bảy mười tám đứa bé cũng là chuyện bình thường, tôi ném đi một đứa bé thì sao’. Con tôi da mặt mỏng, không chặn nổi miệng của cô ta nên không nói gì cả. Chúng tôi còn muốn cùng thầy giáo trong trường giải thích nhưng... Con tôi cũng thật là...”

Loảng xoảng!

“... oan uổng. Ai! Thằng chết bầm này, mày đi đâu đó! Đứng lại đó cho tao! Ai! Thằng bé này... Anh phóng viên à, anh giúp tôi viết đi, những điều tôi nói đều phải viết vào. Anh đừng nghe thằng nhóc kia nói bậy. Nó hay mạnh miệng nhưng tâm lại mềm nhũn, tuyệt đối không làm những chuyện trái lương tâm này!”

“Vâng. Chúng tôi đã ghi chép lại rồi.”

“Thực sự là phải cám ơn các anh. Nó là một đứa con ngoan, chuyện này cũng không trách nó. Hai người già chúng tôi cũng không có mong muốn gì hơn, chỉ là muốn nói rõ ràng chuyện này. Nhà trường của nó nếu có thể nhìn thấy thì tốt... Các anh là phóng viên của toà soạn nào? Cấp tỉnh hay là ở đâu?”

“Chúng tôi là truyền thông internet.”

“Internet, máy vi tính à...”

Ngày 20 tháng 6 năm 2009, người ủy thác chuyển đến phòng nghiên cứu, vẫn chưa mất tích.

Ngày 21 tháng 6 năm 2009, đã mất tích một bạn học của người ủy thác.

Ngày 27 tháng 6 năm 2009, nhận được điện thoại của Lỗ Thanh. File ghi âm điện thoại 200906271341.mp3.

“À, xin hỏi là phóng viên của Quái Đàm Dị Văn phải không?”

“Đúng vậy, là tôi. Cô Lỗ đúng không?”

“Đúng đúng, lần trước các anh nhờ tôi hỏi thăm về chuyện kia, tôi hỏi được một chút thông tin. Ông cậu của tôi có nghe qua về chuyện này, ông ấy cũng là nghe người khác nói, chuyện ma đó không phải ở bệnh viện, mà là một y quán lúc trước ở đây. Đều là những chuyện rất xưa rồi, cái người mở y quán kia, nghe nói còn là con cháu của một thầy thuốc họ Lý rất nổi danh trong lịch sử. Cụ thể thì ông ấy cũng không rõ lắm. Chỉ biết nhà ấy xưa kia ở chỗ chúng tôi là một nhà địa chủ giàu có v.v.”

“Ồ? Bây giờ còn ở đó không?”

“Cái này thì không rõ lắm.”

“Vậy cảm ơn bà. Chờ chúng tôi xác thực được tin tức này sẽ liên lạc lại với bà và trả luôn tiền thù lao.”

“Ừ... Được thôi.”

Ngày 28 tháng 6 năm 2009, điều tra lịch sự thành phố Bắc Dục, không tìm được thầy thuốc nào nổi danh họ Lý.

Ngày 29 tháng 6 năm 2009, tra tìm tài liệu lịch sử, không tìm được thầy thuốc họ Lý và y quán nào phù hợp.

Ngày 4 tháng 7 năm 2009, thông qua hệ thống y dược của Bộ Vệ sinh đăng ký tin tức, xác nhận được những người họ Lý làm nghề y đã vượt qua một trăm bảy mươi ngàn người. Căn cứ theo ba điều kiện là quan hệ người thân, địa chỉ hộ tịch, danh y tự xưng sẽ tiến hành sàng lọc, xác nhận hai nhà họ Lý có liên quan đến Bắc Dục.

Ngày 5 tháng 7 năm 2009, bạn gái người ủy thác là Tào Lệ chưa mất tích.

Ngày 7 tháng 7 năm 2009, liên lạc với Lý Canh Hưng. File ghi âm 05520090707.wav.

“Chào các anh, chào các anh, mời ngồi.”

“Xin chào chủ nhiệm Lý.”

“Ha ha, trước đây các anh liên hệ nói muốn phỏng vấn về gia tộc của chúng tôi một chút, thật là không dám nhận hai chữ "Gia tộc".”

“Theo như chúng tôi biết, gia tộc tổ tiên của ông có thể liên quan đến vị danh y hơn năm trăm năm trước kia?”