Hỏa Hôn

Chương 52: Nằm vùng




Edit+beta: LQNN203

Những gì thực sự xảy ra cũng không cho phép Ca Diễm có thời gian tiếp tục suy nghĩ về sự quen thuộc kỳ lạ của tên sát thủ.

Tên sát thủ này không chỉ có thân thủ lợi hại mà còn chạy với tốc độ phi thường. Hơn nữa quan trọng nhất chính là, sát thủ quen với thành phố này hơn tất cả bọn họ, nên chỉ trong nháy mắt, hắn đã băng qua đám đông ồn ào, phố xá đông đúc và dễ dàng rời khỏi tầm bắn tỉa của Từ Thịnh.

Đây là một đối thủ dày dặn kinh nghiệm không thể coi thường.

Bồ Tư Nguyên và Ca Diễm lần lượt chạy sau sát thủ, luôn cách hắn ta khoảng năm mét. Trong lúc chạy, Bồ Tư Nguyên cúi đầu xem bản đồ địa hình do Nam Thiệu gửi đến.

Năm phút sau, anh cất điện thoại, trong lúc chạy nước rút bình tĩnh nói với Ca Diễm: "Em tiếp tục đuổi theo hắn, đợi lát nữa đến con đường phía trước anh sẽ rẽ trái, cuối ngã ba phía trước chúng ta, chỗ đó có ngõ cụt, chúng ta sẽ bức con ba ba này vào trong rọ."

"Được." Ca Diễm không nhiều lời, đáp lại gọn gàng.

Bồ Tư Nguyên nhanh chóng rời khỏi tầm nhìn của cô, cô vẫn một đường theo sát sát thủ phía trước, huyệt thái dương lại bắt đầu nhảy lên.

Bất luận cô và người này có thật sự gặp qua hay không, chân tướng chỉ có thể được tiết lộ sau khi cô thực sự bắt được đối phương, nhìn thấy khuôn mặt, mà hiện tại cô vẫn luôn ở phía sau đối phương, khả năng không cẩn thận sẽ để đối phương chạy thoát.

Nghĩ như vậy, Ca Diễm rùng mình, ánh mắt dừng trên quầy hoa quả chứa đủ loại trái cây cách đó không xa phía trước tên sát thủ, bỗng nhiên từ trên người cô lấy ra một món đồ nhỏ.

Sau đó, cô một bên vừa tăng tốc, một bên ném đồ vật trong tay về phía quầy hoa quả!

Trong nháy mắt, giữa tiếng kinh hô của người qua đường, kệ trái cây khổng lồ bị một vật thể va phải và đổ thẳng về hướng tên sát thủ.

Sát thủ cũng không ngờ Ca Diễm ở phía sau sẽ ngáng chân hắn, lúc này dừng bước chân sửng sốt hai giây, khi kệ và hoa quả không ngừng rơi xuống đỉnh đầu hắn, lúc này hắn mới phản ứng lại, sau đó giơ tay chắn lại chiếc kệ.

Cũng chính là khoảng thời gian chênh lệch vài giây ngắn ngủi như thế, Ca Diễm đã rút ngắn khoảng cách giữa mình và sát thủ.

Thân hình của tên sát thủ nhỏ và gầy, kệ trái cây lại nặng nề, trái cây trên kệ không ngừng lăn xuống, điều này cũng gây ảnh hưởng và cản trở nhất định đến hắn ta, vì vậy, vào thời điểm hắn sắp thoát ra khỏi kệ và hoa quả, Ca Diễm đã đuổi đến sau lưng hắn ta.

Ca Diễm mặt không cảm xúc nhìn bóng dáng hắn trong chiếc áo hoodie trùm đầu, cô trực tiếp từ phía sau đá hắn một cú.

Mặc dù sát thủ đã đoán được cô sẽ lén tấn công từ phía sau, nhưng vì chướng ngại vật là quầy trái cây có chút ốc không mang nổi mình ốc, tuy rằng hắn đã tận lực né tránh nhưng vẫn bị đá về phía trước bởi sự tấn công dữ dội của cô, suýt chút nữa ngã ra đất.

Ca Diễm không chút nương tay hay do dự nào, lúc này trước điểm yếu của sát thủ, cô không ngừng ra đòn về phía đối phương.

Sát thủ cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ, đòn đầu tiên bị ăn trọn, hắn ta đã bắt đầu phản kích lại, sau khi chống đỡ thật mạnh lòng bàn tay xuống đất, trở tay đỡ một quyền cực nhanh của Ca Diễm.

Nắm đấm đập vào cánh tay mảnh khảnh của tên sát thủ phát ra tiếng vang răng rắc, tên sát thủ bị đau kêu rên một tiếng, bị đánh đến tức giận hắn bèn giơ một chân đá vào Ca Diễm.

Hai người giao chiến như vậy giữa những kệ trái cây bị hỏng và hoa quả rơi đầy đất.

Khi đánh nhau hầu như Ca Diễm đều ra đòn vào chỗ đau nhất của đối phương, nếu là côn đồ hay đặc công bình thường thì họ đã bị đập tan tành rồi, nhưng tên sát thủ này không hề có lỗ hỏng trong phòng ngự, cả hai nhất thời một tấn công một phòng thủ không thể phân ra ai hơn ai kém.

Mắt thấy người dân theo dõi ngày càng đông, Bồ Tư Nguyên và cô đã có kế hoạch, lúc này Ca Diễm đánh vào tên sát thủ một cú mạnh hơn, buộc hắn phải lùi lại phía sau vài bước.

Trong quá trình đánh nhau, Ca Diễm thực sự đã cố gắng nhìn mặt sát thủ nhiều lần, nhưng lần nào hắn cũng quay đầu lại né tránh.

Đúng lúc này, lợi dụng lúc tên sát thủ quay đầu chuẩn bị tẩu thoát lần nữa, cô tăng tốc nhảy lên khỏi chỗ mình rồi thô bạo kéo mũ của hắn ra.

Giây tiếp theo, Ca Diễm ngây ngẩn cả người.

Chỉ thấy mũ trên đầu hắn tuột xuống, sau đó, mái tóc dài đỏ rực của hắn cứ như vậy lộ ra không khí.

Sát thủ này hóa ra là phụ nữ.

Điều khiến cô ngạc nhiên hơn cả sát thủ là phụ nữ là mặc dù cô đã nhìn thấy rất nhiều người có mái tóc đỏ, nhưng không biết tại sao, lần đầu tiên thấy mái tóc đỏ rực lửa của người kia, cô lại cảm thấy màu tóc đó giống với mình như đúc.

Sao có thể?

Đó là màu tóc độc nhất vô nhị của gia tộc họ Ca, sao trên thế giới lại có người thứ hai có màu tóc như vậy?

Trừ khi...

Không, có người thứ hai, người có màu tóc giống cô.

Chỉ là cô cho rằng đây là một điều không thể.

Bất luận cô nghĩ như thế nào, đều cảm thấy không có khả năng.

Ca Diễm đứng tại chỗ, bất động nhìn mái tóc đỏ của tên sát thủ, đồng tử cô lập tức co lại.

Cô siết chặt lòng bàn tay, rồi khẽ run đưa một bàn tay lên, cố gắng kéo người đang quay lưng về phía mình lại đây.

Ngay khi tay cô sắp chạm vào bả vai của tên sát thủ, hắn đứng yên tại chỗ vài giây không có động tác gì rồi thở hổn hển, sau đó vội vàng giơ tay đội mũ trùm đầu lại, chuẩn bị chạy trốn lần nữa.

Chỉ là, trước khi tẩu thoát, tên sát thủ bất ngờ quay đầu lại, liếc nhìn cô mà không rõ lý do.

Chỉ sau một giây quay đầu lại, khi cô kịp phản ứng, sát thủ đã sớm bỏ chạy.

Dù chỉ là một cái nhìn thoáng qua, Ca Diễm vẫn nhìn rõ được khuôn mặt của tên sát thủ ngay lúc đó.

Đó là khuôn mặt mà cô chưa từng nhìn thấy trước đây, bất luận là mặt mày hay biểu cảm, cô tin chắc rằng cô chưa gặp qua đối phương.

Tuy nhiên, cô vẫn cảm nhận được cảm giác thân quen mạnh mẽ.

Tác động của cảm giác quen thuộc liên tục lùng sục và đè ép đại não cô, phảng phất như muốn khiến cô phát điên.

Một mặt, cô cảm thấy đây là một người xa lạ, một sát thủ bên O, sao có thể từng nhìn thấy nhau? Mặt khác, cô lại cảm thấy cô biết người kia, hoặc đối phương hẳn đã từng xuất hiện trong đời cô.

Còn có giả thuyết cho rằng cô không có cách nào suy nghĩ sâu xa, cố thủ tới lui sâu trong não bộ.

Đám đông vây xem xung quanh dần dần giải tán, bởi vì cô còn xuất thần, cô thậm chí còn không nghe thấy Bồ Tư Nguyên và Ngôn Tích bọn họ gọi mình trong tai nghe, cho đến khi Bồ Tư Nguyên từ con đường phía trước lại đây tìm cô, khi đứng trước mặt, cô khó khăn lắm mới phục hồi lại tinh thần.

Khi Bồ Tư Nguyên đi ngang qua quầy hoa quả, cô đã bồi thường toàn bộ kệ trái cây và hoa quả bị cô và tên sát thủ phá hư cho chủ quán, người chủ quán vốn dĩ hùng hổ muốn chất vấn cô liền không nói gì nữa, bắt đầu dọn dẹp tàn cuộc trên mặt đất.

Cổ họng Ca Diễm có chút tắc nghẽn, cô hơi ngẩng đầu lên nhìn Bồ Tư Nguyên trước mặt, khàn giọng nói: "Xin lỗi, em..."

Cô mở miệng định nói trước, bỗng nhiên anh giơ một ngón tay thon dài lên, nhẹ nhàng đặt trên môi cô.

Dưới ánh mắt ngạc nhiên của cô, anh không chút hoang mang thấp giọng nói vào máy truyền tin: "Ca Diễm không sao, sát thủ di chuyển nhanh nhạy, chúng ta bị lạc hắn, mọi người hiện tại đến các khu vực xung quanh quán bar tìm kiếm sát thủ. Hắn mặc áo đen trùm kín đầu, quần jean đen và giày trắng, thân hình thấp bé, lát nữa tập hợp lại căn cứ an toàn."

Nói xong, anh tắt máy truyền tin.

Sau khi tắt máy truyền tin của mình, ngón tay anh đặt trên môi cô rời đi, đồng thời tắt máy truyền tin bên tai cô.

Vào lúc này, Ca Diễm cuối cùng đã hiểu ý anh - anh rõ ràng biết xuất phát từ một lý do nào đó mà cô không tiếp tục đuổi theo và để tên sát thủ chạy mất, nhưng anh đã chọn cách che đậy sự thật cho cô trước mặt cả đội.

Bồ Tư Nguyên lúc này mới liếc nhìn xung quanh, rồi nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, dẫn cô đến con hẻm yên tĩnh bên cạnh không có ai.

Khi đi sâu vào trong hẻm, anh dừng lại, quay người nhìn cô, lặng lẽ chờ cô nói.

Ca Diễm ngẩng đầu lên, cắn chặt răng, từng câu từng chữ nói với anh: "Có lẽ anh khó tin, nhưng em nghĩ có thể em thật sự biết tên sát thủ vừa rồi, mặc dù em chắc chắn rằng em chưa bao giờ thấy cô ta."

"Người đó là phụ nữ, cô ta có màu tóc giống em như đúc."

Bồ Tư Nguyên nghe đến đây, ánh mắt anh chợt lóe lên.

Anh thông minh cỡ nào, lập tức cơ hồ trong vòng một giây hiểu Ca Diễm muốn biểu đạt ý tứ gì.

"Bồ Tư Nguyên, nói thật, em cảm thấy suy đoán của mình chỉ là ảo tưởng."

Lúc này cô cười khổ một tiếng: "Có lẽ là em điên rồi? Tất cả đều do em điên cuồng suy đoán và ám ảnh trong đầu, nên mới có thể đem sát thủ muốn gϊếŧ anh để chạy mất, em thật sự thiếu chút nữa đã bắt được cô ta."

"Không sao đâu." Anh vươn tay ra, dịu dàng vuốt ve má cô, "Ca Diễm, không sao đâu."

"Em không cần hoài nghi suy đoán của mình có phải sự thật hay không, bởi vì ngay cả khi điều đó là không thể, khi sự thật được tiết lộ, tất cả những điều không có khả năng sẽ tự nhiên được chứng thực."

Anh bình tĩnh thong dong tiếp tục nói: "Vừa nãy ở quán bar chúng ta đã thu thập được một ít tin tình báo, đợi lát nữa quay về căn cứ mọi người sẽ trao đổi một chút, sau đó sắp xếp hành động tiếp theo. Bất luận là sát thủ, hay là Vong linh, sớm hay muộn chúng ta cũng sẽ bắt được."

"... Được."

Hoảng loạn ban đầu và bất lực trong tâm trí của Ca Diễm, đều đã bị lời nói bình tĩnh của anh dễ dàng vỗ về lại.

Trên thế giới này chỉ có anh, người có thể khiến cô bình tĩnh và ấm áp ngay lúc nhìn thấy anh.

Người đàn ông cường đại này, mang đến cho cô cảm giác an toàn cùng dựa dẫm mạnh mẽ.

"Trước khi về, anh còn có một số chuyện, muốn nói với một mình em."

Ngay khi cô chuẩn bị rời đi, Bồ Tư Nguyên bỗng nhẹ nhàng nắm tay cô.

Mặc dù giọng điệu của anh vẫn bình tĩnh và lạnh lùng như thường, nhưng không biết tại sao, Ca Diễm nghe được một tia căng thẳng ở bên dưới.

Điều này trong nháy mắt làm cho cô cảm thấy thực kinh ngạc, lại cảm thấy hơi lo sợ.

Bởi vì cho tới nay cô luôn cảm thấy, loại cảm xúc căng thẳng này, căn bản không có khả năng xuất hiện trên người anh.

Nếu anh căng thẳng, thì nhất định có chuyện lớn không hay xảy ra.

Vì thế cô lập tức ngừng bước chân, chuyên chú nhìn anh: "Anh nói đi."

Bồ Tư Nguyên nói: "Em có nghĩ tới, vì sao sát thủ lại muốn gϊếŧ anh không?"

Theo góc độ logic, sát thủ bảy phần trăm là người do O phái tới. Điều phi lý chính là, mục tiêu để sát thủ ám sát là Bồ Tư Nguyên mà không phải Ca Diễm.

Bởi vì theo quan điểm của O, chỉ có Ca Diễm biết được nhiệm vụ mà hắn ta giao, cũng chỉ mình Ca Diễm sẽ đến Mexico tìm Vong linh. Ngay cả khi cô lùi vạn bước, người của Shadow vẫn theo dõi cô, nhưng không đến mức cùng cô đến quán bar.

Mục tiêu của sát thủ vừa rồi rất rõ ràng, ngay từ đầu đã muốn ám sát Bồ Tư Nguyên.

Như vậy, O làm sao biết Bồ Tư Nguyên sẽ đến quán bar với cô tìm Vong linh? Sát thủ làm thế nào nhận ra chính xác ai là Bồ Tư Nguyên?

Đại não Ca Diễm quay điên cuồng, sau khi sâu chuỗi những móc xích này lại với nhau, tay cô hơi run rẩy.

Chỉ có một khả năng.

Đó chính là - O biết Bồ Tư Nguyên sẽ đi cùng cô trước khi cô đến Mexico, không phải theo đuôi cô hay là giám sát cô, mà là với thân phận kề vai chiến đấu. Đồng thời, O biết rõ thời gian Bồ Tư Nguyên sẽ xuất hiện ở quán bar cùng Ca Diễm nên đã cung cấp trước hình ảnh của Bồ Tư Nguyên cho tên sát thủ và yêu cầu cô ta đến quán bar ám sát anh.

Những người duy nhất biết cô và Bồ Tư Nguyên đến Mexico là lão L, Mạnh Phương Ngôn, Ngôn Tích, Đồng Giai, Từ Thịnh và Nam Thiệu.

Những người duy nhất biết chính xác thời điểm cô và Bồ Tư Nguyên xuất hiện cùng nhau trong quán bar là Ngôn Tích, Đồng Giai, Từ Thịnh và Nam Thiệu.

"Tuy rằng anh một chút cũng không muốn tin chuyện này giống như chỉ là điều huyễn hoặc."

Bồ Tư Nguyên lúc này nheo mắt lại, nói từng câu từng chữ: "Nhưng trong chúng ta, có nằm vùng của O."

*****

Tác giả có lời muốn nói:

Chết tiệt... Cốt truyện sau thực sự quá đáng sợ, ngay cả tiểu Bồ cũng sợ hãi không thể bù đắp được... Nó không đáng sợ như vậy vào lúc bình minh... Tang Tang Tử, bạn quá tệ!! Bạn thực sự không có trái tim!! (Xem tôi tự giác cỡ nào chưa, tôi đã mắng mình trước thay cho các bạn hắc hắc)

Editor: Mọi người cùng đoán xem ai là người nằm vùng?? Một Ngôn Tích giận dỗi như oán phụ, một Đồng Giai ôn nhu dịu dàng, một Từ Thịnh trầm lặng ít nói hay một Nam Thiệu nỗ lực lấy lòng nam thần???