Hỏa Hôn

Chương 53: Tin tưởng




Edit+beta: LQNN203

Câu nói gây chấn động của Bồ Tư Nguyên, đối với Ca Diễm mà nói là hoàn toàn choáng ngợp.

Vừa rồi khi suy đoán thân phận của sát thủ cô đã cảm thấy đầu óc mình quay cuồng, ngay sau đó Bồ Tư Nguyên lại ném ra một quả bom nặng như vậy, tuy cô đã quen với mưa gió, nhưng cũng bị làm cho thần hồn phách lạc.

"... Không thể nào."

Dường như theo bản năng, cô đáp lại một câu như thế.

Sao có thể như thế được?

Ngôn Tích, Đồng Giai cùng Từ Thịnh đều là những người gắn bó với Bồ Tư Nguyên trong rất nhiều năm, họ không chỉ là đội viên và là bạn đồng hành do một tay Bồ Tư Nguyên dẫn dắt, mà họ còn là những người bạn thân thiết với anh.

Dù cô và ba người họ quen nhau chưa lâu nhưng cô có thể thấy rõ họ đã tin tưởng và dựa dẫm vào Bồ Tư Nguyên nhiều như thế nào. Mặc dù Ngôn Tích là người luôn gây gổ với Bồ Tư Nguyên, nhưng anh ta chắc chắn là kiểu người sẽ lao về phía trước để chặn họng súng mà không do dự nếu Bồ Tư Nguyên gặp nguy hiểm, càng miễn bàn người ôn nhu hiểu lý lẽ như Đồng Giai, hay người đáng tin cậy ổn trọng như Từ Thịnh.

Họ tuyệt đối là kiểu người dùng mạng sống của mình để kết bạn với Bồ Tư Nguyên, cùng anh xông pha, họ cũng là minh chứng cho tình bạn khiến cô phải ghen tị.

Mặt khác, Nam Thiệu và cô cũng đã biết nhau từ lâu.

Khi cô bị CIA làm tổn thương và tuyệt vọng về tình bạn, khi cô một mình bị truy bắt, chịu đủ tra tấn chạy trốn khắp nơi, chính Nam Thiệu đã vươn tay ra với cô.

Cậu ta vốn là một hacker tự do, nhưng vì một lần đang đánh bậy đánh bạ mà đã ra tay giúp cô trong quá trình thực hiện nhiệm vụ, sau đó cậu ta trở thành cộng sự của cô, bắt đầu hỗ trợ cô thực hiện nhiệm vụ không chút do dự, thuận lợi thoát khỏi sự truy bắt của CIA.

Tuy giúp cô sẽ nhận được phần thưởng cho nhiệm vụ, nhưng trừ việc này ra, cô chỉ mang đến cho Nam Thiệu rắc rối và lăn lộn, cậu ta cùng cô trốn tránh nhiều năm như vậy, muốn quang minh chính đại yêu đương với Phương Mẫn đã trở thành điều xa xỉ.

Cô liên lụy cậu ta nhiều năm như thế, khiến cậu ta mất đi cuộc sống mà người bình thường nên có, nhưng cậu ta nửa câu oán hận cũng không có.

Trước khi quen Bồ Tư Nguyên, Nam Thiệu là người cô tin tưởng nhất.

Làm sao cô có thể có một giây để nghi ngờ Nam Thiệu sẽ phản bội cô?

Thấy ánh mắt cô thẫn thờ bất an, Bồ Tư Nguyên lại nói: "Em không phải luôn muốn biết, trước khi đến Mexico, Mạnh Phương Ngôn đã gọi anh ra thì thầm những gì sao?"

Ca Diễm há miệng thở dốc, ánh mắt khẽ run nhìn anh.

Cô có dự cảm mơ hồ sẽ nghe được anh nói những gì, nhưng lại không nhịn được mà bài xích dự cảm "hữu danh vô thực" này.

Bởi vì rất nhiều thời điểm, sự thật thực ra lại không tốt đẹp.

Không biết sự thật, bị lừa gạt giấu giếm, làm một kẻ ngốc không biết gì, có lẽ sẽ hạnh phúc hơn.

Lúc này Bồ Tư Nguyên siết chặt tay cô, dường như muốn truyền sức mạnh cho cô thông qua nhiệt độ giữa hai lòng bàn tay anh.

"Mạnh Phương Ngôn nói..."

Anh nhìn vào mắt cô, đem từng câu từng chữ nói cho cô: "Thời điểm chúng ta bước vào tám mật thất, anh ấy và Ngôn Tích bọn họ đã thẩm vấn hai gián điệp trong Shadow, cảm thấy hai gián điệp có ẩn ý gì khác. Cho nên vào nửa đêm, anh ấy lại một mình thẩm vấn lần nữa hai gián điệp đó."

"Anh ấy tinh ý chính là, lúc anh ấy đơn độc thẩm vấn, trước tiên anh ấy đã tắt thiết bị ghi âm của phòng thẩm vấn, cho nên cuộc nói chuyện giữa anh ấy và gián điệp Shadow, từ đầu đến cuối chỉ mình anh ấy biết."

"Gián điệp do O phái tới, hắn cùng lắm chỉ được xem như là tên truyền đạt thứ hai."

Khi bàn tay Ca Diễm bất giác run lên, anh siết chặt nó hơn: "Bởi vì lúc hắn từ tiểu đội trong trung tâm Shadow nhận được địa chỉ của chín căn cứ Huyết Hạt Tử thì đã chậm, cho nên lúc hắn đi truyền tin, người của Shadow thừa dịp đã sớm chạy đến những căn cứ đó. Nhưng những người của hai căn cứ kia sở dĩ có thể thành công chạy thoát, là bởi vì đã có người đến trước tiên, thời điểm Shadow xuất phát, đã báo trước với bọn chúng rằng chúng ta sẽ tới bao vây tiêu trừ chúng."

"Mà những người duy nhất biết được vị trí của chín căn cứ đó, ngoại trừ anh ra, chỉ có Ngôn Tích, Đồng Giai và Từ Thịnh."

Lời này của anh vừa nói ra, Ca Diễm hơi thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng trong lòng cô lập tức âm ỉ đau như bị kim đâm.

Điều khiến cô thả lỏng trong một giây là người cộng sự vô cùng tin cậy của cô là Nam Thiệu không phải là nội gián, bởi vì Nam Thiệu đang ở trong xe bên ngoài căn cứ nên không thể nhận được tin tức ngay lập tức.

Nhưng điều khiến cô vô cùng đau lòng chính là, nội gián thế nhưng lại thật sự bắt nguồn từ một trong ba người trong đội nòng cốt do chính Bồ Tư Nguyên dẫn dắt.

Bồ Tư Nguyên đã xem ba người họ như người nhà mà hết sức tín nhiệm và yêu quý, giờ phút này trong lòng anh phải có bao nhiêu khổ sở?

"Mạnh Phương Ngôn lúc ấy chỉ đem chuyện này nói cho một mình anh, thậm chí ngay cả L cũng không biết. Anh ấy hy vọng anh thừa dịp trong khoảng thời gian đến Mexico này, quan sát các thành viên trong đội một cách khách quan, bởi vì lời của tên gián điệp kia nói không nhất định là sự thật, có khả năng chỉ là O cố tình muốn dùng thủ đoạn ly gián các thành viên trong đội chúng ta mà thôi."

Bồ Tư Nguyên nhìn qua thậm chí còn bình tĩnh hơn cô: "Lúc ấy anh chỉ nghĩ như vậy, mãi đến hôm nay gặp phải sát thủ."

"Lúc mấu chốt này, anh mới có lý do nhất định để hoài nghi, trong đội thật sự có nội gián."

Ca Diễm cứ như vậy không nhúc nhích mà nhìn anh, mãi đến khi anh nói xong những lời này.

Sau đó, cô đột nhiên tách tay mình ra khỏi lòng bàn tay anh và giơ hai tay về phía anh.

"Bồ Tư Nguyên." Cô hít một hơi thật sâu và nghiêm túc nhìn anh, "Anh ôm em một cái, được không?"

Bồ Tư Nguyên ban đầu nghe thấy điều này thì hơi sững sờ, nhưng khi anh nhìn sâu vào mắt cô, anh đột nhiên trầm mặc.

Sau đó anh liền giơ hai tay mình ra, đem cô nhẹ nhàng ôm vào trong lòng.

Anh biết cô gái này đang an ủi anh bằng sự dịu dàng độc nhất của cô, đồng thời quan tâm đến lòng tự tôn đàn ông của anh.

Rõ ràng anh là người phải chịu đựng tin tức khó chấp nhận này, có thể bị người mình tín nhiệm phản bội, nhưng cô không nói anh cần một cái ôm, mà là cô cần một cái ôm.

Hỏa Hôn trong mắt hầu hết mọi người là một người phụ nữ cường thế, mạnh mẽ và cứng rắn không giống phụ nữ, một sát thủ và phản đồ khét tiếng.

Nhưng chỉ anh mới biết được, người yêu của anh, là người thiện lương và mềm yếu như thế nào.

Cô an ủi anh, cho anh tình yêu mà anh đã không trải qua trong nhiều năm từ khi mất đi gia đình lúc còn nhỏ.

"Bồ Tư Nguyên."

Lúc này Ca Diễm ôm cổ anh, từ trong ngực anh ngẩng đầu lên, hỏi anh từng câu từng chữ: "Tại sao anh không nghi ngờ em? Có lẽ người tiết lộ tin tức cho O là em thì sao? Rốt cuộc từ đầu đến cuối, chỉ có em là người tiếp xúc rõ ràng và liên hệ với hắn, nhìn ra Ngôn Tích bọn họ đều thống hận hắn cực kỳ."

"Chẳng lẽ anh không nghĩ tới, O sẽ lợi dụng hành tung của em gái em mà uy hiếp em, để em tới gϊếŧ anh sao? Chuyện liên quan đến Thiên Thiên thật sự sẽ làm nhiễu loạn lý trí em."

Đôi mắt cô hơi sáng lên, trong vắt rõ ràng, nhưng câu hỏi của cô khá sắc bén.

Sau khi Bồ Tư Nguyên nghe xong, lập tức nhấp môi cười một tiếng.

Ca Diễm có chút kỳ quái, lập tức hỏi: "Anh cười gì vậy?"

Anh hơi cúi đầu xuống, đặt lên trán cô một nụ hôn.

Sau đó anh kề lên trán cô, nói với cô: "Ca Diễm, cả đời này anh sẽ không tin tưởng ai như em. Anh tin tưởng em giống như anh tin bản thân mình vậy."

"Nếu có một ngày, O thật sự dùng Thiên Thiên uy hiếp em tới gϊếŧ anh, vậy thì mạng của anh liền giao cho em."

Cổ họng Ca Diễm có chút nghẹn ngào vì câu nói của anh, cô mở miệng, buồn bã nói: "Bồ Tư Nguyên, anh là đồ ngốc sao? Tiền còn không đáng giá bằng mạng của anh, tùy tiện nói giao là giao?"

Ý cười trong đáy mắt anh càng sâu: "Anh chỉ muốn giao cho em, không thu tiền mà là cho không."

Mặc dù anh đang nói đùa nhưng cô hoàn toàn cảm nhận được mức độ nghiêm túc trong lời nói đùa của anh. Nếu thật sự một ngày cô phải lựa chọn, anh sẽ không làm cô khó xử, chấp nhận hy sinh bản thân anh.

Người đàn ông này sẵn sàng làm mọi thứ vì cô - thậm chí hy sinh mạng sống anh.

"Bồ Tư Nguyên, anh đừng xem thường bạn gái mình."

Lúc này cô hơi nâng cằm lên, "Trong cuộc đời em, anh và Thiên Thiên ai cũng không thể thiếu, vì hai người, em sẽ tự tay gϊếŧ chết O."

"Được, phu nhân nói gì đều đúng hết." Anh hơi gật đầu, nửa điểm tính tình lạnh lùng của ngày thường đều không có.

Ca Diễm khịt mũi, cố ý dùng giọng nói thoải mái nói: "Bồ Tư Nguyên, trong đầu anh toàn chuyện yêu đương, lại là đặc công đứng đầu, thế này là đang chơi với lửa đó."

"Anh không phải đang chơi với lửa sao?"

Ngữ khí anh lãnh đạm trầm thấp, nhưng lại cố ý nhấn mạnh chữ "lửa*", "Trong đầu anh có hàng tá cách chơi với lửa, em có muốn nghe không?"

*Lửa (Hỏa): Trích trong tên "Hỏa Hôn" của chị nhà.

Ca Diễm rất quen thuộc với ngụ ý gian xảo này của anh khiến cô miệng đắng lưỡi khô, lúc này từ trong lòng ngực anh thoát ra, hùng hổ nói: "Câm miệng! Đừng giở trò lưu manh với em."

Bồ Tư Nguyên lúc này quay đầu đi, chống tay vào chóp mũi trầm thấp cười, sau đó quay đầu lại khôi phục vẻ nghiêm nghị: "Chúng ta phải quay về, bằng không họ sẽ nghi ngờ."

Ca Diễm cũng hồi phục lại tinh thần, phát hiện áp lực trong lòng vẫn còn đó, cô thở dài hỏi anh: "Vậy anh định làm gì?"

Rốt cuộc họ đang gặp phải cục diện có gián điệp trong đội, dưới tình huống như thế, đau lòng hay không thể tin tưởng đã không còn tác dụng. Chỉ còn cách chứng minh trong đội có hay là không có nội gián, mới có thể khiến cho bản thân họ và những đồng đội họ quang minh đối đãi với nhau.

Bởi vì Bồ Tư Nguyên biết rõ điều này, khoảnh khắc anh phát hiện ra phỏng đoán của Mạnh Phương Ngôn được xác minh, anh đã thu liễm tất cả cảm xúc của mình trở về.

Để biến điều này thành điều mà anh không muốn tin là không thể, anh phải nỗ lực hơn bất cứ ai khác để chứng thực nó.

"Kế tiếp anh sẽ chia nhỏ kế hoạch hành động." Anh không nhanh không chậm nói, "Chỉ có em và anh biết toàn bộ kế hoạch, mỗi người trong số họ chỉ biết một phần của kế hoạch."

"Như vậy, khi O và Vong linh bắt đầu hành động, bọn họ ra tay như thế nào, chúng ta cũng có thể biết tột cùng xảy ra vấn đề gì, nội gián ấy là ai."

"Anh không tin bất luận ai trong số họ sẽ làm chuyện như vậy, cho nên anh phải nỗ lực hơn ai khác mà đi tìm chân tướng."

Ca Diễm nhìn người đàn ông thong dong điềm tĩnh.

Anh thực sự rất chói mắt.

Đúng là bởi vì có anh, cho nên cô mới có thể tin tưởng chính mình, càng tin tưởng vào công lý, cũng càng tin tưởng vào ánh sáng.

Ánh sáng cuối cùng sẽ đẩy lùi bóng tối, chấm dứt tội lỗi, chấm dứt dối trá và đau thương.

Con đường này rất khó đi.

Nhưng cô chắc chắn sẽ sóng vai cùng anh.