Hoa Si Hoàng Hậu

Chương 251: Thắng được thiên hạ thắng được người




Có lẽ, khi bọn họ sống được hai phần ba quãng đời này, cô sẽ hoàn toàn có thể tin tưởng vào “Cả đời” như lời hắn nói.

Khi Tần Khê và Hương Nại Nhi quay lại, thuận tay cầm theo một bản minh ước.

Ngọc Sanh Hàn nhìn bản minh ước kia, không phát biểu bất cứ câu nào, dường như đã sớm biết.

Về phần chuyện của Cao Thân vương, Ngọc Sanh Hàn niệm tình Hinh Phi là hiếu nữ, chỉ ngầm cảnh cáo hành vi của ông ta, nhưng Cao Thân vương lại không hối cải, mượn chuyện Hương Diệp ngủ lại Thi Ngưng điện làm thành tấu chương, dẫn tới một trận phong ba trên triều đình.

Ngọc Sanh Hàn bỏ lại quốc sự rời khỏi Tây Ngọc, đã bị mọi người gắn danh ham mê nữ sắc, mà sau khi hồi cung lại đưa Tần Hương Diệp, một nữ tử không phải người của hậu cung vào ở tẩm cung của mình.

Mâu thuẫn trở nên nghiêm trọng gay gắt vào ngày lâm triều, khi Cao Thân vương lại đem chuyện Hương Diệp ở lại Thi Ngưng điện để dâng tấu, Ngọc Sanh Hàn chỉ cười một tiếng khó hiểu.

Băng sơn đại nhân nở nụ cười, rất cường đại, rất đáng sợ.

“Nếu chư vị ái khanh đã đế ý như vậy, hôm nay Trẫm nhất định cho chư vị một lời rõ ràng.” Ngọc Sanh Hàn nói xong, mắt lạnh quét qua mọi người, sau đó tiếp tục nói, “Truyền Tần Vương quận chúa, Tần Hương Diệp vào điện!”

Lời này vừa thốt ra, Tần Khê chỉ hơi nháy nháy mắt, cũng không nói gì, nói cho cùng, hắn tin Ngọc Sanh Hàn sẽ không làm gì Hương Diệp.

Câu hát “Thắng được thiên hạ lại mất người” trong bài Thiên Nhai kia, Ngọc Sanh Hàn nhất định sẽ không làm.

Hương Diệp một thân áo xanh, thanh tân nhẹ nhàng, đứng giữa đại thần văn võ lại mang vẻ ung dung tự tại, liếc mắt nhìn Ngọc Sanh Hàn trên điện, sau đó khom mình hành lễ, “Tham kiến Hoàng thượng.”

Cảm nhận được không khí kỳ quái trong triều, đại khái có thể đoán ra nguyên nhân là do ai.

Ánh mắt thanh lãnh quét qua Cao Thân vương, sau đó yên lặng không nói gì.

Nữ tử không được tham dự vào triều chính, đây mãi mãi là đạo lý không thể thay đổi, hôm nay Hương Diệp nếu đã bước chân vào đây, Ngọc Sanh Hàn có không muốn nói rõ ràng cũng không được.

Nhìn đám đại thần, lại nhìn Hương Diệp ở dưới, Ngọc Sanh Hàn đột nhiên bước xuống, vươn tay, nhẹ nhàng đỡ Hương Diệp dậy, ánh mắt chuyển qua chúng thần, biến thành lạnh lẽo uy hiếp, thanh âm trầm thấp không cao, nhưng đủ để mọi người nghe rõ ràng một hai.

“Về những lời đồn đại trong cung dạo gần đây, còn có nghi vấn của chư vị ái khanh về chuyện Hoàng hậu trước ngủ lại trong cung, Trẫm ngay tại đây sẽ cho chư vị ái khanh một lời rõ ràng.”

Hương Diệp cảm thấy bàn tay nắm lấy tay cô của Ngọc Sanh Hàn hơi căng thẳng, nhìn qua Ngọc Sanh hàn, thấy hắn vẫn bình tĩnh, dường như sớm đã tính trước, không nhịn được, nhẹ nhàng nắm lại tay hắn, coi như là một chút khích lệ.

Ngọc Sanh Hàn phát giác ra động tác của cô, khóe mắt lộ ra chút ý cười.

Cao Thân vương thấy vậy, liền đứng dậy, “Xin hỏi Hoàng thượng, muốn nói rõ ràng thế nào với chúng thần?”

Ngọc Sanh Hàn đảo mắt nhìn ông ta, chỉ nhẹ nhàng cười một tiếng, đột nhiên buông Hương Diệp ra, vỗ tay một cái, An Quế lập tức bưng một chiếc hộp từ bên ngoài đi vào, một chiếc hộp dài xinh đẹp tinh xảo, mọi người đương nhiên không biết bên trong có gì, Hương Diệp và Tần Khê cũng không hiểu, chỉ nhìn An Quế mang chiếc hộp bưng đến trước mặt Ngọc Sanh Hàn, Ngọc Sanh Hàn nhẹ nhàng đón lấy, xoay người, nhìn thẳng vào Hương Diệp.

Cặp mắt đen lạnh lùng kia, giờ phút này có bao nhiêu tình cảm đang lưu chuyển, trong mắt hắn không có đại điện hoàng kim này, không có các vị triều thần, chỉ có một Tần Hương Diệp.

Một tay nâng hộp, Ngọc Sanh Hàn giơ chiếc hộp lên trước mắt Hương Diệp.

Hương Diệp đang khó hiểu, đã thấy Ngọc Sanh Hàn vươn tay, mở chiếc hộp ra đưa về phía Hương Diệp.

Một mùi hương đặc biệt ùa tới.

Mọi người chỉ cảm thấy, hương thơm quẩn quanh, không nhẹ nhưng cũng không nồng, hương thơm đặc biệt, trong nháy mắt tràn ngập tâm hồn.

Kinh ngạc nhất là Hương Diệp, ánh mắt rơi vào trong hộp, một nhành hoa oải hương màu tím lẳng lặng nằm đó tản ra hương thơm u buồn, u buồn nhưng không u uất.

Mùi hương ngào ngạt, nhẹ đến cùng cực, lại khắc sâu vào đáy lòng.

Niềm vui bất ngờ này khiến cho Hương Diệp quên mất cả ngôn ngữ, còn chưa nhìn kỹ nhành hoa màu tím trong hộp, một cánh tay khác của Ngọc Sanh Hàn đã kéo lấy cô, nâng chiếc hộp lên, một chân quỳ trên đất ngẩng đầu nhìn về phía cô.

Hương Diệp nháy mắt lại ngây ngẩn, chúng thần trên điện đồng thời hít sâu một hơi. Tần Khê khi thấy động tác của Ngọc Sanh Hàn, khóe miệng bỗng dưng nhếch lên một nụ cười nhẹ, phất ống tay áo, quay về phía Ngọc Sanh Hàn quỳ một chân xuống.

Hắn vừa mới quỳ, đám đại thần trong triều cũng lập tức phản ứng lại, thần tử cung nhân thị vệ trong điện ngoài điện đều hướng về phía Ngọc Sanh Hàn đồng loạt quỳ xuống.

Thiên tử quỳ xuống, bọn họ đương nhiên cũng phải quỳ xuống, ngay cả Cao Thân vương, khóe mắt liếc thấy tất cả mọi người đều đã quỳ, ông ta đương nhiên cũng phải quỳ theo.

Trong khoảnh khắc, trong đại điện vàng son này, chỉ có mình Hương Diệp kinh ngạc đứng đó nhìn Ngọc Sanh Hàn trước mặt, ánh mắt lộ ra hy vọng và nụ cười dịu dàng kia, cặp mắt đen sâu thăm thẳm, chỉ có duy nhất hình bóng cô trong đó.

“Ta nguyện tái giá Tần Hương Diệp làm vợ.”

Nguyện vọng đêm đó hắn thốt ra trước mưa sao băng, hôm nay, ngay trước mặt tất cả đại thần, một lần nữa trịnh trọng nói ra.

“Lấy hoa oải hương làm chứng, Hương Diệp, gả cho anh lần nữa.”

Ánh mắt hắn thiêu đốt nồng cháy, đời này, chắc chưa bao giờ chân thành, dùng tất cả tâm tư tình cảm như vậy, Hương Diệp thậm chí còn không biết, hoa oải hương này hắn sao lại tìm được, nhưng nhất định là tốn không ít tâm sức.

Hương Diệp nhìn Ngọc Sanh Hàn một hồi lâu, cuối cùng vươn tay, nhẹ nhàng mơn trớn nhánh hoa oải hương kia.

Ý nghĩa của hoa oải hương, chờ đợi tình yêu.

Nếu bỏ lỡ lần này, có lẽ khó có thể tìm thấy tình yêu nào như vậy.

Ngọc Sanh Hàn đột nhiên cầu hôn, khiến cho tất cả mọi người đều chết đứng tại chỗ, đường đường là quốc quân Tây Ngọc lại quỳ xuống cầu hôn trước mặt mọi người, nào có đạo lý như vậy?!

Tần Khê đứng một bên nhìn, trong lòng kích động vạn phần, chỉ hận bây giờ không có điện thoại di động, nếu không, Hương Nại Nhi mà biết mình bỏ lỡ một màn đặc sắc như vậy, nhất định sẽ hối tiếc đến chết mất, đến lúc đó, hắn sẽ thành nơi trút giận.

Quay đầu, nhìn thẳng về phía Hương Diệp, trong lòng reo hò ầm ĩ, “Đồng ý đi! Đồng ý đi!”

Hương Diệp vươn tay, muốn đón lấy chiếc hộp kia, nhưng hai tay cứ khựng lại giữa không trung, giống như bị ghim chặt, không sao vươn ra phía trước được.

Cũng không biết là do cảm ứng nội tâm của Tần Khê quá mạnh mẽ hay làm sao, các đại thần đang quỳ thấy tay Hương Diệp khựng lại giữa không trung, lại nhìn lại vị quốc quân đại nhân mặt lạnh mấy đời, mối nhu tình trăm năm khó gặp này sao có thể cứ vậy mà hóa thành mây khói?

“Đồng ý, đồng ý!” Phía dưới bắt đầu có tiếng hô mong đợi nho nhỏ của đại thần. Đám cung nhân cũng nhỏ giọng hùa theo, “Đồng ý, đồng ý!”

“Đồng ý, đồng ý! Đồng ý!” Thanh âm phía dưới bắt đầu lớn dần, dần dần biến thành những tiếng hô lớn.

Đùa gì vậy, đường đường quốc quân Tây Ngọc quốc quỳ xuống cầu hôn, nếu như bị cự tuyệt, truyền ra ngoài thì còn đâu mặt mũi của Tây Ngọc nữa.

“Đồng ý! Đồng ý!! Đồng ý!!!”

Nghe tiếng hô phía dưới càng ngày càng to, khóe miệng Ngọc Sanh Hàn lan ra một nụ cười nhẹ, ánh mắt nhìn thẳng Hương Diệp. Mặc dù hắn không ngại tiếp tục quỳ, nhưng hình như bọn họ cũng không định cho Hương Diệp có cơ hội cự tuyệt.