Hoàng Gia Sủng Tức

Chương 86: Biểu tỷ (4)




Lục Thanh Lam cảnh giác hỏi: “Có chuyện gì gấp vậy? Không thể nói ban ngày sao?” Thấy hắn ngồi ở bên giường của mình, cách mình gần như vậy, trong lòng cảm thấy vô cùng không có cảm giác an toàn, “Ngươi lấy ghế, ngồi xa ra một chút.”

Trong lòng Tiêu Thiểu Giác khó chịu, chẳng qua rốt cuộc đánh không lại ánh mắt như vậy của nàng, ngoan ngoãn kéo một cái ghế, ngồi ở trước cách giường ba thước, sau đó tức giận nói: “Như vậy được chưa.”

Sắc mặt Lục Thanh Lam xanh mét nói: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì, một lần hai lần, ngươi muốn ta thân bại danh liệt sao? Nếu như bị người khác phát hiện, ta làm thế nào mà sống?” Nàng thực sự tức giận, lần trước ở Dương Khê sơn trang còn có thể giải thích là vì hắn thăm dò lai lịch của Bành Nam trang, lần này thì giải thích thế nào?

Huống chi lần trước là ở một thôn trang khép kín, xảy ra chuyện cũng tiện che dấu, lần này thì sao, nơi này chính là kinh sư!

Tiêu Thiểu Giác thản nhiên nói một câu: “Bị nhìn thấy cũng không sao, vừa khéo gả cho ta.” (lưu manh =)))

Lục Thanh Lam không khỏi giận dữ: “Ngươi, ngươi hèn hạ! Ngươi lợi dụng người ta gặp khó khăn! Nếu ngươi muốn dùng phương thức này để có được ta, ta tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp với ngươi, cùng lắm thì đến lúc đó ta cắn lưỡi tự sát, minh chứng trong sạch!” Lời này nàng nói rất có khí phách, Tiêu Thiểu Giác có thể nghe ra nàng không giống như đang nói đùa.

Hôm nay lần thứ hai nàng cự tuyệt hắn, Tiêu Thiểu Giác cả giận nói: “Ngươi không ưa ta như vậy ư?” Hắn lớn như vậy, vẫn là lần đầu tiên bị người ta ghét bỏ như vậy.

Lục Thanh Lam lười tranh cãi những cái này với hắn, nói: “Được rồi, bây giờ không phải là lúc nói những điều này, ta mặc kệ điện hạ có chuyện gì quan trọng. Nơi này là khuê phòng của ta, không phải là phòng tiếp khách của Hầu phủ, kính xin ngươi lập tức rời đi, ngươi là hậu duệ hoàng thất, xin ngươi tự trọng!”

Tiêu Thiểu Giác bị nàng làm nghẹn không còn cách nào khác, nói: “Tới cũng tới rồi, ta nói xong rồi sẽ đi.”

Lục Thanh Lam cũng nhìn ra, hôm nay nếu không để cho hắn nói hết lời hắn sẽ không chịu đi.” Ngươi có chuyện gì, nói nhanh lên.”

Trong lòng Tiêu Thiểu Giác vô cùng không thoải mái, kiên nhẫn khác thường, nhìn lướt qua Lục Thanh Lam đang tức giận, làm bộ làm tịch đổi điệu bộ nói chuyện chính sự: “Ta muốn thương lượng với ngươi một chút về chuyện mỏ vàng.” Vừa rồi hắn liền nghĩ đến lấy cớ này, nhưng Lục Thanh Lam hoàn toàn không để cho hắn có cơ hội nói.

Lục Thanh Lam nói: “Ta không phải là đem tất cả khế đất cho ngươi rồi sao, ngươi làm chủ là được, còn hỏi ta làm gì? Đến lúc đó chỉ cần đem lợi nhuận đến ghi vào sổ cho ta là được.”

Tiêu Thiểu Giác nói: “Ngươi thật ra đẩy được sạch sẽ.”

Lục Thanh Lam nói: “Loại chuyện này một nữ nhân như ta quản được gì đâu?”

Tiêu Thiểu Giác cũng lười đấu võ mồm loại chuyện này với nàng, trực tiếp nói ra quyết định của mình: “Ta định an bài người vây tiểu thôn trang kia, lại phái quân cảnh giới, không cho người ngoài tiến vào.”

Lục Thanh Lam nói: “Như vậy có phô trương quá không?”

“Quả thực là hơi gây chú ý, chẳng qua Bành Nam trang cách kinh sư quá gần, ở chỗ này khai thác mỏ vàng, muốn dấu diếm được các thế lực lớn sợ là không dễ dàng, còn không bằng giơ đuốc cầm gậy làm lớn. Khiến bọn hắn biết thì đã sao?”

Lục Thanh Lam nhíu mày, cảm thấy hắn như vậy có chút quá mức lỗ mãng.

Tiêu Thiểu Giác nhìn thấu tâm tư của nàng, nói: “Ngươi yên tâm, ta sẽ mời người của nội cung giám ra tay khai thác mỏ vàng.”

Lục Thanh Lam vui vẻ nói: “Nội cung giám có người của ngươi ư? Vậy thì không thể tốt hơn rồi.”

Đại Tề chia làm hai kho trong ngoài, ngoại khố được hay còn được gọi là khố phòng của hộ bộ, tất cả kho ngân đều nộp lên trên này, hoàng đế muốn dùng kho ngân của ngoại khố, cũng phải thông qua các đại thần nhất là đám lão nội các mới được. Huống chi hoàng đế thường xuyên kinh động nội các sử dụng kho ngân ngoại khố cũng không tốt đối với thanh danh của hoàng đế. Nội khố thì khác, nội khố là tư khố của hoàng đế, xài như thế nào tiêu bao nhiêu, đều do hoàng đế tự mình định đoạt. Cho nên lịch đại hoàng đế đều có thể phái thái giám trong phái nội cung giám đi khai thác mỏ quặng, kim ngân đoạt được tất cả đều sung vào kho, cung cấp tiêu xài cho mình.

Vì vậy mọi người liền có một thói quen, phàm là có nội cung giám khai khoáng, thì đều là tư mỏ của hoàng đế, ngược lại ai dám nói ba nói bốn, còn ai dám xâm nhập điều tra, cho nên nếu có thể để cho người của nội cung giám đi khai hoang thác đương nhiên là vô cùng an toàn.

Chẳng qua nội cung giám thân là ngành quyền lực số một số hai trong mười hai giám nội cung, Tiêu Thiểu Giác còn nhỏ tuổi, làm sao có thể đưa tay vào trong kia chứ? Nàng đương nhiên không biết thân phận Thiếu chủ Hạ tộc của Tiêu Thiểu Giác.

Tiêu Thiểu Giác nói: “Chuyện Nội cung giám ngươi cứ yên tâm, độ trung thành tuyệt đối có thể tin cậy. Sợ rằng Tứ hoàng huynh đã phát hiện chuyện mỏ vàng, cũng chỉ có như thế, mới có thể làm cho hắn chết tâm.” Hết thảy nguồn gốc quyền lực của Tứ hoàng tử đều là từ hoàng thượng, hắn đương nhiên không dám đối nghịch với hoàng thượng.

Lục Thanh Lam đột nhiên nói: “Người này giảo hoạt dị thường, ngươi không thể chủ quan!”

Tiêu Thiểu Giác sửng sốt: “Nghe khẩu khí, bộ dạng của ngươi tựa hồ rất thân thuộc với hắn?”

Lục Thanh Lam vội vàng giải thích: “Ta từng có vài lần duyên phận với hắn, đương nhiên có chỗ hiểu biết hắn.”

“Ngươi yên tâm đi, ta sẽ dặn dò người của nội cung giám, an bài ổn thoả hết thảy.” Hai người thương lượng chi tiết một chút, Tiêu Thiểu Giác đưa ra chút chuyện cần Lục Thanh Lam phối hợp, Lục Thanh Lam đồng ý từng cái.

đợi nói xong chuyện này, Lục Thanh Lam lại thúc giục hắn: “Chuyện nói xong rồi, ngươi đi nhanh đi!”

Tiêu Thiểu Giác đương nhiên không muốn đi, hắn còn muốn ngủ một giấc ngon với nàng đây này. Nếu hắn chỉ xem nàng như một thiếp thất, đương nhiên không cần cố kỵ nhiều, chỉ cần mình sảng khoái là được rồi. Nhưng hắn đã hạ quyết tâm muốn cưới nàng làm chính phi, một khi đã là chính phi, sẽ phải tôn trọng đầy đủ, không thể quá phận với nàng.

“Được rồi!” Hắn chậm rãi từ trên ghế đứng lên, đột nhiên cúi đầu, đôi con ngươi đen nhánh chống lại nàng, Lục Thanh Lam chỉ cảm thấy con mắt của hắn lóe sáng kinh người, sau đó hắn cất bước đi tới trước người của nàng, Lục Thanh Lam còn chưa kịp phản ứng, bàn tay lạnh như băng của hắn đã áp vào trên trán của nàng, Lục Thanh Lam giống như là lần trước lập tức không nói tiếng nào đã chìm vào giác ngủ say.

Tiêu Thiểu Giác đỡ bả vai của nàng, để cho nàng từ từ nằm ngửa trên giường, hắn nhìn ánh mắt của nàng nói: “Sớm muộn gì có một ngày, ta sẽ khiến ngươi cam tâm tình nguyện gả cho ta!” Kháng cự của nàng đối với hắn, hắn có thể cảm nhận được, cũng khiến cho hắn lần đầu có cảm giác thất bại như vậy.

Lục Thanh Lam thích hưởng thụ, mặc dù ngày thường chỉ là ngủ một mình, nhưng xem ra giường cũng đủ lớn, hắn cởi giày leo lên giường của nàng, ngủ ở bên trong, nghe tiếng hít thở vững vàng của nàng, cũng ngủ.

Lại là một đêm ngủ ngon.

Khi Tiêu Thiểu Giác tỉnh lại từ trong giấc ngủ sâu, cơ hồ không rời được giường. Hắn hiếm ngủ ngon giấc như thế này. Có thể là bởi vì ngủ đầy đủ nghỉ ngơi tốt, chỗ nào đó đang bất nhã cộm lên một khối. Ông cụ non Tiêu Thiểu Giác, dù sao cũng chưa từng trải qua chuyện chăn gối, đối với loại chuyện như này vẫn là cái hiểu cái không.

Trời đã tờ mờ sáng, nếu không đi rất có thể sẽ bị nhóm nha hoàn bà tử làm việc buổi sáng phát hiện. Tiêu Thiểu Giác dùng nghị lực rất lớn bò dậy, lúc hắn bò qua búi tóc của Lục Thanh Lam, phát hiện đôi môi của nàng khẽ tách ra, vẻ mặt tươi đẹp hồng nhuận mê hoặc hắn, khiến hắn khó có thể tự kềm chế nhớ tới từng thưởng thức qua cái này miệng nhỏ anh đào mỹ vị này ở trong tiểu hoa viên của hoàng cung hôm qua.

Hắn không phải là người lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn, ngược lại không phải phẩm giá của hắn cao thượng, mà là bởi vì tính tình hắn cao ngạo, khinh thường làm loại chuyện này, nhưng hắn vùng vẫy một lát, vẫn thừa dịp tiểu cô nương đang ngủ, vụng trộm ấn xuống một nụ hôn trên môi của nàng.

Xúc cảm ngọt ngào tươi nhuận như vậy, khiến hắn trong khoảnh khắc không thể tự kềm chế, hắn chỉ cảm thấy toàn thân nóng lên, chỗ nào đó của cơ thể căng trướng khó chịu, dù sao hắn đã mười lăm tuổi.

Hắn không nhịn được ngậm lấy đôi môi của tiểu cô nương mút.

Sau một lúc lâu, Lục Thanh Lam giãy người một cái, phát ra một thanh âm phản đối hàm hàm hồ hồ.

Tiêu Thiểu Giác hoảng sợ, dùng tốc độ nhanh nhất nhảy xuống giường, mang giày vào xuyên cửa sổ mà ra. Hắn áp vào phía bên ngoài cửa sổ nghe lén một lát, xác định tiểu cô nương chỉ là nói mớ, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cũng không dám trở về gian phòng của tiểu cô nương, lặng yên không một tiếng động chạy ra ngoài.

Lục Thanh Lam lại ngủ thêm nửa canh giờ mới tỉnh lại. Nàng có chút mê mang lắc lắc đầu, sau đó chợt nhớ lại tối qua Tiêu Thiểu Giác từng tới khuê phòng của nàng, sau khi nói xong chính sự, nàng nghĩa chính từ nghiêm bảo hắn nhanh rời đi, chuyện tiếp sau đó có gì đều không nhớ được.

Trước đây, lúc nàng ở Dương Khê sơn trang từng gặp phải chuyện như vậy một lần, nàng là nữ nhân cực kỳ thông minh, lập tức đề cao cảnh giác.

Hay là hắn thi triển thủ đoạn gì với mình?

Nàng lập tức kiểm tra thân thể của mình, cũng không có dị thường gì quá lớn, đồ ngủ cũng mặc tốt. Mới xem như hơi yên tâm.

Lúc này mới gọi hai nha đầu Mặc Cúc và Mặc Hương đi vào hầu hạ nàng.

Hai nha hoàn vào hầu hạ nàng dậy, để nàng ngồi ở trước gương trang điểm, Lục Thanh Lam liền cảm thấy vai trái của mình có chút tê dại đau nhức, liền nói với Mặc Hương: “Xoa bóp bả vai bên này cho ta, sao lại đau nhức như vậy chứ.” Mặc Hương theo chân nhóm ma ma học qua xoa bóp, bàn tay nhỏ của nàng xoa nhẹ mấy cái trên vai của nàng, Lục Thanh Lam cảm giác thoải mái hơn.

Nàng nào biết, vừa rồi lúc Tiêu Thiểu Giác hôn nàng, tâm tình kích động, hạ thủ có chút khiểm soát được, mới nắm làm đau bả vai của nàng.

Lục Thanh Lam nhắm lại mắt, rên rỉ một tiếng nói: “Thoải mái! Ai, dùng lực mộtchút!” Lời này nói với Mặc Hương.

Tóc mai của nàng rối loạn, giọng nói mệt mỏi, tuổi tuy nhỏ nhưng dù sao kiếp trước cũng là người hiểu biết gió trăng, Mặc Cúc nhìn bộ dạng nàng mệt mỏi, nghe rên rỉ trong nàng miệng không khỏi đỏ mặt.

Lúc này nàng mới phát hiện, trên môi Lục Thanh Lam, chẳng những không tiêu sưng, tựa hồ còn sưng nghiêm trọng hơn so với hôm qua.

Lúc này Lục Thanh Lam mở mắt ra, vừa khéo nhìn thấy ánh mắt của nàng, nói: “Ngươi đang nhìn cái gì vậy?”

Mặc Cúc không dám nói thật, chỉ nói: “Không có gì.”

Lục Thanh Lam làm sao tin, nàng biết ưu điểm lớn nhất của Mặc Cúc chính là thận trọng, vì vậy cẩn thận nhìn về phía tấm gương hồi lâu, cũng phát hiện ra vấn đề. Nói thật nàng không có cảm giác gì không thoải mái. Nàng thấy ánh mắt của Mặc Cúc, mới phát hiện những thứ không đúng này a!

Nhất thời trong lòng nàng nghi thần nghi quỷ. Chẳng lẽ ngày hôm qua sau khi mình ngủ, Tiêu Thiểu Giác lại trở lại, hơn nữa còn khinh bạc mình lần nữa ư?

Nàng có chút ngờ vực, lại không dám khẳng định. Nhất thời vừa thẹn vừa giận.

Hai nha đầu đều có chút thấp thỏm, Lục Thanh Lam ngày thường tính tình rất tốt, đối đãi với bọn hạ nhân cũng khoan dung. Nhưng một khi phạm lỗi nàng xử trí cũng tuyệt đối không nhẹ, bởi vậy nàng tuổi tuy nhỏ, cũng rất có uy vọng bên trong đám hạ nhân, hai nha đầu cũng là đều là vừa kính vừa sợ đối với nàng.

Đến cùng có phải hắn quay lại hay không, nàng liều mạng nghĩ, làm sao cũng không nhớ nổi. Cuối cùng đành phải gọi nha hoàn thiếp thân lấy son môi ra tự mình thoa lên một tầng thật dày che kín xấu hổ, lúc này mới dám đi ra ngoài.

Sau khi ăn xong bữa sáng chỗ Kỷ thị, nàng đi tìm Lục Văn Đình.

“Ca ca, hộ vệ vệ nhà chúng ta, có phải là nên đổi lại một nhóm võ công tốt hơn không?” Lục Thanh Lam đi thẳng vào vấn đề.

Trừ tịch một lần, còn có ngày hôm qua, liên tiếp hai lần. Tiêu Thiểu Giác ra vào Hầu phủ như vào chỗ không người, Lục Thanh Lam sâu sắc cảm thấy, hộ vệ nhà bọn họ nên được chỉnh đốn rồi.

Lục Văn Đình mặc dù mới mười bốn, nhưng Lão Hầu gia đã đem một ít việc vặt trong phủ giao cho hắn xử lý, cho nên Lục Thanh Lam tìm đến hắn, cũng không tìm nhầm người.

Lục Văn Đình có chút kỳ quái: “Một cái tiểu cô nương như ngươi, quản những thứ này làm gì?” Mấy thứ này đúng là không phải chuyện tiểu cô nương như Lục Thanh Lam hiểu được.

Lục Thanh Lam nói: “Ta nghe nói gần đây kinh sư không bình yên, có mấy nhà có tặc nhân vào, chúng ta cũng phải phòng ngừa chu đáo mới phải.”

Lục Văn Đình gãi gãi đầu nói: “Không nghe nói gần đây trong kinh sư phát sinh đại án  gì a?” Hắn cả ngày đi lại bên ngoài, tin tức linh thông hơn Lục Thanh Lam nhiều.

Lục Thanh Lam dậm chân: “Ta mặc kệ, dù sao nếu ngươi không làm tốt chuyện này cho ta, ta liền đem chuyện ngươi đánh gãy chân chó của Chu Hạo báo cho tổ phụ và phụ thân, xem bọn hắn phạt ngươi như thế nào!”

“Ấy, nha đầu chết tiệt kia!” Lục Văn Đình giận đến giơ chân.

Lục Thanh Lam nói vừa dứt trực tiếp đi luôn, “Dù sao trong vòng năm ngày ngươi không đổi lại hộ vệ, ta liền đi chỗ tổ phụ tố cáo, ngươi tự mình xem mà xử lý đi.”

Lục Văn Đình bị nàng bắt chẹt, trong lòng hết sức bất đắc dĩ. Hắn và bọn hộ viện so chiêu, những người kia đều là cao thủ nhất đẳng, hắn đi đâu tìm một nhóm đổi lại cho muội muội đây? Bất đắc dĩ đành phải thêm một nhóm nhân thủ vào, nhưng hắn lại không biết, Tiêu Thiểu Giác đã sớm đào một cái địa đạo thông với Thúy Phong uyển, cho dù nhân thủ của hắn nhiều gấp bội nữa, chỉ là phòng ngự phía bên ngoài, lại có tác dụng gì?

Đến buổi chiều, đại cô mẫu Lục Cẩn mang theo Tân Tĩnh Nhu tới.

Lục Cẩn lôi kéo Kỷ thị nói chuyện, Tân Tĩnh Nhu thì đi Y Lan tiểu trúc, Mặc Hương dâng Thiết quan âm. Lục Thanh Lam nói: “Biểu tỷ sao lại đến chỗ ta?”

Bởi vì Tân Tĩnh Nhu tuổi xấp xỉ Lục Thanh Nhàn, tính tình cũng gần giống, bình thường gần gũi với Lục Thanh Nhàn hơn một chút.

Tân Tĩnh Nhu nhìn nàng nói: “Ngươi còn cười được ư? Ngươi có biết không bên ngoài tin tức đều bay đầy trời rồi.”

Lục Thanh Lam không quan tâm nói: “Về ta sao?”

Tân Tĩnh Nhu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Không phải là về ngươi, còn có thể là người khác hay sao? Nếu không phải là ngươi, ta mới lười quan tâm?”

Lục Thanh Lam vừa gặm hạt dưa, vừa xem thường nói: “Nói ta thế nào?”

“Nói ngươi bất học vô thuật, đầu óc toàn là bột nhão!” Giọng Tân Tĩnh Nhu căm hận nói. “Bài vè ngươi làm trong cung đều truyền khắp kinh sư rồi. Cũng không biết là người nào giúp ngươi thêm mắm thêm muối truyền đi.”

Nhóm khuê tú tuyển tú, nhìn thấy dung mạo Lục Thanh Lam như thế, người nào không ghen tỵ, tâm nhãn nhỏ cũng không chỉ một hai người, có cơ hội này, đương nhiên sẽ giúp Lục Thanh Lam tuyên truyền một phen.

Kỳ thật Lục Thanh Lam đã sớm đoán được. Nàng cũng không nóng nảy, cũng không tức giận. Nàng cười hì hì: “Bất học vô thuật ư? Một bụng bột nhão ư? Không nói sai a, ta không phải vốn chính là như vậy ư?”

Tân Tĩnh Nhu có chút câm nín: “Ngươi làm hỏng thanh danh của mình, không muốn lập gia đình nữa à?”

Lục Thanh Lam cười nói: “Không muốn! Ta thật sự không muốn!”

Nàng dám ném ra bài thơ này ở trong cung, cũng đoán được hậu quả. Mấy năm nay, nàng cũng luôn suy nghĩ về vấn đề quy túc của mình, trải qua chuyện đời trước, nàng thật sự là có chút ngần ngại.

Huống chi kiếp trước được chứng kiến quá nhiều nam nhân ưu tú, đổi lại một kẻ tầm thường, nàng hiện tại quả là không để vào mắt.

Khi đó, cũng có cô nương cá biệt bởi vì các loại nguyên nhân cả đời không lấy chồng, các nàng bởi vì có gia tộc che chở, các nàng có thể thoát khỏi việc sinh con dưỡng cái, việc nhà, có mấy người siêu quần bạt tụy, hoặc nghiên cứu Phật pháp, hoặc viết sách, Lục Thanh Lam cảm thấy các nàng sống rất tiêu sái.

Cho nên, nàng cũng muốn đi con đường như vậy. Ai nói nữ nhân nhất định phải dựa vào nam nhân?

Tân Tĩnh Nhu có chút khiếp sợ nhìn nàng: “Ngươi không phải nói thật chứ?”

Tiễn Lục Cẩn và Tân Tĩnh Nhu, Kỷ thị gọi Lục Thanh Lam vào chính phòng.

Lúc Lục Thanh Lam đến phát hiện cha nàng Lục Thần cũng ở đây.

Lục Thanh Lam cười hì hì thỉnh an hai người, sau đó hỏi: “Cha mẹ, nhìn sắc mặt các ngươi nghiêm túc như vậy, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Kỷ thị nhìn nữ nhi trước mặt, thấy nàng mặc váy ngắn cổ chéo màu xanh nhạt, tiểu cô nương mười hai tuổi vóc người đã cao gầy cực kỳ, đứng ở đó duyên dáng yêu kiều, diễm sắc vô song, nàng làm mẹ gặp mặt mỗi ngày, thỉnh thoảng cũng cảm thấy kinh diễm. Nhưng nàng sao không chịu học văn hóa một chút chứ?

Kỷ thị tức giận nói: “Thái dịch trì trì dịch thái, thái dịch trì lý hữu hà hoa... Đây chính là thơ ngươi viết hả? Nương thường ngày dạy ngươi thế nào?”

Lục Thanh Lam bỉu môi nói: “Người ta lúc ấy sợ hãi nha, sợ bị tuyển, làm trắc phi của Tứ hoàng tử, nương lúc ấy không phải cũng bảo ta tận lực khiêm tốn đừng để bị nhập tuyển đấy sao? Ta lúc ấy hoảng sợ, liền làm một bài thơ nộp lên.” Nàng không dám nói ra mục đích thực sự của mình, cha mẹ tuyệt đối sẽ không cho phép mình làm chuyện kinh thế hãi tục như vậy.

Lục Thần lại có chút không tin, trình độ của nữ nhi chưa đến nỗi kém đến tình trạng người người oán trách, nghe lời này của nàng ngược lại có chút tin. Hắn ở một bên giúp nữ nhi nói chuyện: “Bảo Nhi đại khái cũng là có chút luống cuống, ngày thường không đến nỗi như thế đâu!”

Kỷ thị có chút bất đắc dĩ: “Hiện tại bên ngoài đều truyền khắp... Được rồi được rồi, ngươi cũng không phải cố ý.” Suy nghĩ một chút, vẫn là không để cho nữ nhi biết, miễn cho nàng đau đầu theo, hơn nữa cũng không có ý nghĩa gì. “Ngươi nhớ rõ tiếp nhận bài học lần này, ngày sau theo tiên sinh đi học, đã biết chưa?”

Lục Thanh Lam biết điều đáp ứng một tiếng.

Kỷ thị đuổi nữ nhi đi rồi, vợ chồng hai người ngồi đối diện buồn rầu. Kỷ thị giải quyết hôn sự của trưởng nữ, liền bắt đầu xem xét nhị nữ tế. Vốn hôn sự của Lục Thanh Lam đã khó khăn, bộ dạng nàng xinh đẹp như vậy, đạo lý hồng nhan họa thủy bọn họ vẫn hiểu, nếu gả thấp, sợ nam nhân căn bản không được bảo vệ được Lục Thanh Lam, ngược lại còn chiêu họa cấp vào người. Nếu gả cao, lại lo lắng tâm nam nhân, vốn đã khó có thể quyết định, hiện giờ lại thêm một chuyện, lại càng loạn thêm.

Lại qua một ngày, ngay cả Lão phu nhân cũng nghe nói đến chuyện này. Gọi Kỷ thị và Lục Thanh Lam đi Mục Nguyên đường quở trách một trận, chỉ nói Kỷ thị giáo nữ không nghiêm, hành động lần này Lục Thanh Lam chẳng những đã làm mất mặt mình, càng thêm mất thể diện của Trường Hưng Hầu phủ. Từ Tứ cô nương Lục Thanh Nhân của Trường Hưng Hầu phủ trở xuống, nếu không tìm được nhà chồng tốt, đều là lỗi của Lục Thanh Lam. Lục Thanh Lam như vậy, đều là lỗi do Kỷ thị quản giáo không nghiêm. Bởi vậy cũng quở trách Kỷ thị một trận.

Kỷ thị bị khiển trách, lại không thể phản bác. Trong lòng Lục Thanh Lam cũng hết sức khó chịu, rốt cuộc vẫn nhịn được.

Tam thái thái ở một bên, thấy nhị phòng mất mặt như vậy, trong lòng quả thực sung sướng cực kỳ.

Thật vất vả Lão phu nhân mới quở trách xong, Kỷ thị cáo từ đi ra Mục Nguyên đường, Tam thái thái đi theo ra ngoài, cao giọng nói: “Nhị tẩu, đợi một chút.”

Kỷ thị vốn không muốn để ý nàng, nhưng rốt cuộc không tiện vạch mặt với nàng trước mặt người khác, liền dừng bước, có chút lãnh đạm hỏi: “Tam đệ muội có việc gì?”

Triệu thị đỡ tay của Bành ma ma, không nhanh không chậm đi tới. “Nhị tẩu, lần này Bảo Nhi tiến cung làm hỏng thanh danh, sợ là việc hôn sự khó khăn rồi. Không biết Nhị tẩu có tính toán gì không?”

Kỷ thị trước mặt Lão phu nhân không tiện phản bác, đối mặt với khiêu khích của Triệu thị nàng không cần khách khí: “Tam đệ muội cũng không thể nói lung tung, chỉ là không làm tốt một bài thơ, sao lại hỏng mất thanh danh? Chỉ là Bảo Nhi thấy nhiều nương nương trong cung như vậy, nhất thời tâm tình khẩn trương mà thôi. Cái này được coi là danh tiếng xấu gì chứ?” Trên thực tế trong đám đại gia khuê tú cũng không phải ai ai cũng có thể làm được thơ hay.

Lại mỉa mai nói: “Tam đệ muội vẫn là quan tâm hôn sự của Nhân tỷ nhi đi, Bảo Nhi là nữ nhi của ta, ta đương nhiên sẽ thay nàng tính toán.” Lục Thanh Nhân não tàn này thầm mến Lý Ngọc, nháo đến mọi người đều biết, quả thực biến thành “Minh luyến” (明恋 yêu công khai), khiến cho mấy hộ nhân gia Triệu thị nhìn trúng, người ta cảm thấy Lục Thanh Nhân không có đức hạnh, tất cả đều nói khéo từ chối. Đây mới gọi là hỏng mất thanh danh được không?

Triệu thị không nghe được giải thích của nàng, Kỷ thị lại đã đâm trúng chỗ đau của nàng, sắc mặt trở nên xanh mét. Giọng nói của nàng trở nên thanh lãnh: “Nhị tẩu cho dù không muốn nghe, ta cũng phải nói. Cháu trai nhà mẹ đẻ của Lão phu nhân, Thất công tử Trương Đào của Ngạc quốc công phủ, đến nay chưa từng có hôn phối, ta thấy hắn và Bảo nhi thật ra là một đôi trời sinh. Nhị tẩu nghĩ như thế nào?”

Kỷ thị không khỏi giận tím mặt, Trương Đào kia chính là một hoa hoa lãng tử bất học vô thuật, hơn một năm trước, Lão phu nhân đã muốn để cho hắn cưới trưởng nữ Lục Thanh Nhàn, sau khi bị mình cự tuyệt, còn chưa từ bỏ ý định, lại còn dám muốn thứ nữ Lục Thanh Lam.

Tiểu tử kia đã hai mươi mốt rồi, nếu không phải thối tha rõ ràng, sao đến tuổi này còn chưa cưới vợ?

Kỷ thị vô cùng tức giận: “Thất công tử của Ngạc quốc công, Bảo Nhi chúng ta không dám với cao, Tam đệ muội có hứng thú, vẫn nên lưu cho cô nương của tam phòng là được rồi.” Kỷ thị từ trước đến giờ xuất thân thư hương môn đệ, nho nhã lễ độ, tao nhã lịch sự, nếu không phải bị ép, sẽ không nói ra những lời như vậy.

Nói xong lôi kéo Lục Thanh Lam đi thẳng cũng không quay đầu lại.

Triệu thị cố ý lớn tiếng nói phía sau nàng: “Bảo Nhi hiện giờ có thanh danh như vậy, Nhị tẩu còn trông cậy tìm dạng nhà chồng tốt gì cho nàng? Nhị tẩu không nhìn trúng Ngạc quốc công phủ, người ta chưa hẳn đã nhìn trúng Bảo Nhi đâu. Mặc kệ Nhị tẩu có nguyện ý hay không, ta cũng sẽ nói chuyện này với Lão phu nhân.”