Hoàng Gia Sủng Tức

Chương 87: Biểu tỷ (5)




Trở lại Thúy Phong uyển, Kỷ thị vẫn tức giận đến không chịu nổi. Lục Thanh Lam cũng tới khuyên nàng: “Nương, người cần gì chấp nhặt với tam thẩm thẩm, nàng hận nhị phòng chúng ta, không phải một hai ngày, nàng nói cái gì, ngươi đều xem nàng như chó sủa cũng được, vì người như vậy làm mệt thân mình cũng không đáng.”

Kỷ thị ngược lại bị nàng chọc cười, “Cái gì mà chó sủa mèo kêu, tiểu cô nương chưa xuất giá như ngươi, những lời này cũng là lời ngươi có thể nói à?”

Lục Thanh Lam biết mẫu thân không thật sự giận mình, tinh nghịch le lưỡi.

Kỷ thị trìu mến ôm nàng trong ngực của mình, “Bất luận như thế nào, ta cũng muốn tìm một mối hôn sự tốt nhất trên đời này cho Bảo Nhi của ta.” Lục Thanh Lam là nữ nhi nàng trân ái nhất, mặc dù có nhiều khuyết điểm như vậy, trong lòng nàng, nữ nhi luôn là tốt nhất.

Lục Thanh Lam từ Thúy Phong uyển trở lại Y Lan tiểu trúc, vẻ mặt Mặc Cúc cổ quái đi đến, “Cô nương, biểu cô nương tới thăm người, nói là biết cô nương bị ủy khuất, tới an ủi người!”

Biểu cô nương, đương nhiên chính là Trương Tư Tuệ rồi.

Mặc Hương luôn là người nhanh mồm nhanh miệng, hôm nay cô nương nhà mình bị quở trách ở chỗ Lão phu nhân, nàng đang rất ủy khuất thay cô nương nhà mình, liền nói: “Nàng tới làm cái gì chứ, nàng chính là chất tôn nữ của Lão phu nhân, thân đường muội của Thất công tử Ngạc quốc công phủ, cách ba năm ngày chạy đến bên này, giả bộ người tốt cái gì chứ?”

Lục Thanh Lam cũng không tin Trương Tư Tuệ có tâm tốt gì, nàng cũng thật sự lười tiếp nàng, liền nói với Mặc Hương: “Ngươi đã ghét nàng như vậy, thì đi nói cho nàng, ta bị mẫu thân phạt chép nữ tứ thư, không thể gặp nàng, để nàng trở về đi.”

Mặc Hương gật đầu, cao hứng phấn chấn đi.

Mặc Cúc có chút lo lắng nhìn Lục Thanh Lam một cái, nhắc nhở: “Tính tình nóng nảy của Mặc Hương, ta lo nàng sẽ làm biểu tiểu thư biết việc không muốn gặp nàng là chủ ý của người.”

Lục Thanh Lam mỉm cười nói: “Ta chính là muốn cho nàng ta biết chuyện này.” Miễn cho sau này nàng luôn tìm cách tiếp cận mình.

***

Nam An Hầu phủ.

Lý Ngọc mặc một bộ trường bào cổ tròn màu thiên thanh, trường mi nhập tấn, mi mục phong lưu, hắn mười lăm tuổi ngày càng chi lan ngọc thụ, khí chất nhanh nhẹn. Cũng khó trách vô số tiểu cô nương trong kinh sư một lòng muốn gả tới Nam An Hầu phủ.

Lúc này, hắn cũng đang đọc bài thơ kia của Lục Thanh Lam. Tỷ tỷ Lý Sính đã xuất giá, hắn là nghe từ chỗ muội muội Lý Đình nói Lục Thanh Lam trong cung sáng tác một bài thơ làm trò cười cho thiên hạ, liền bảo Lý Đình viết đưa tới.

Sau khi đọc xong, giống như Tiêu Thiểu Giác, cũng vỗ án tán dương: “Thơ hay a thơ hay!”

Gã sai vặt ở một bên nghe, không nhịn được nói: “Công tử, vậy cũng là thơ hay ư?” Thơ như vậy, hắn cũng có thể làm được được không?

Lý Ngọc tâm tình tốt: “Ngươi biết cái gì? Bài thơ này mặc dù thô thiển một chút, nhưng rất sống động, lập luận sắc sảo, nếu không phải là người hiểu được cuộc sống của con người, tuyệt đối không viết ra được thơ như vậy. Chẳng qua là thế nhân ngu muội, lấy thơ này nhận định Lục tiểu cô nương bất học vô thuật, thật là ngu xuẩn không chịu nổi!”

Vấn đề thị giác của Lý Ngọc luôn luôn đặc biệt, gã sai vặt thật ra cũng không cảm thấy kỳ quái.

Lý Ngọc khẽ mỉm cười: “Huống chi cô nương Cửu hoàng tử có thể để vào mắt, ngươi cho rằng nàng sẽ là người ngu ngốc sao? Nếu ta đoán không sai, nàng là cố ý viết ra một bài thơ như vậy, chẳng qua chỉ là không muốn để mình trở thành trắc phi của Tứ hoàng tử mà thôi.”

Đoán vậy mà không sai chút nào!

Vẻ mặt Lý Ngọc hưng phấn, nói với gã sai vặt: “Mấy ngày nữa chính là ngày thành thân của Tam cô nương Lục gia, thiệp của bọn họ đã đưa tới chưa?”

“Đưa tới rồi! Đưa tới rồi!” Gã sai vặt nói, “Gia, người muốn đi sao?”

“Đi! Tại sao không đi! Đương nhiên phải đi!”

***

Trời ngày càng nóng, Trường Hưng Hầu phủ cũng dần dần bận rộn. Bởi vì Tam cô nương Lục Thanh Nhàn được thương yêu và quan tâm nhất Trường Hưng Hầu phủ tức khắc sẽ thành thân.

Đời trước, Lục Thanh Nhàn vì chiếu cố đệ đệ muội muội, vẫn kéo dài tới mười tám tuổi mới gả vào Vũ An bá phủ. Ở kiếp này, Lục Thanh Lam phá hủy cọc hôn sự kia, lại tác hợp nàng và Kỷ Hải, ở kiếp này lúc thành thân đã sớm hơn hai năm so với ở kiếp trước.

Lục Thanh Nhàn mười sáu tuổi, phong nhã tài hoa.

Lục Thanh Lam mấy ngày nay luôn nghĩ tới đời trước, thời gian trước khi Lục Thanh Nhàn xuất giá, khi đó Lục gia gặp phải đại họa, ăn bữa hôm lo bữa mai, tam phòng ép sát từng bước, làm cho người ta khó có thể chống đỡ. Lúc tỷ tỷ xuất giá, là tháng mười, lúc ấy nàng khóc đến mịt mù trời đất, cảm thấy giống như từ nay về sau sẽ mất đi trụ cột sinh mệnh.

Ở kiếp này, nàng lại mang tâm tình chúc phúc, luôn luôn mong đợi ngày này.

Chẳng qua thời gian gần tới, nàng lại càng ngày càng luyến tiếc tỷ tỷ. Nàng mỗi ngày đều sẽ chạy đến Nam Sơn cư, theo tỷ tỷ thêu đồ cưới, chẳng ngại giúp nàng mặc thử giá y màu đỏ hoa mỹ đó, còn giúp nàng sửa sang lại đồ cưới và sổ sách.

Lúc trước nàng chính là không muốn quan tâm những phong tục này đấy, Kỷ thị bảo nàng đi theo Cảnh ma ma học một ít về quản gia, nàng một mực từ chối tìm các loại lý do thoái thác. Kỷ thị cảm thấy tiểu nữ nhi hiểu chuyện hơn không ít.

Đến trước ngày thành thân một ngày, Lục Thanh Lam lại càng dính ở viện của tỷ tỷ cả một ngày, thẳng đến tối Kỷ thị nhăn nhăn nhó nhó cầm tiểu họa sách đi tới, nhìn thấy Lục Thanh Lam vẫn còn ôm cánh tay của tỷ tỷ lưu luyến không rời ở đằng kia nói với nàng. “Tỷ tỷ, ngày mai ngươi phải xuất giá rồi, tối hôm nay tỷ muội chúng ta cùng nhau ngủ có được không?”

Lục Thanh Nhàn cũng có thể cảm giác được sự lưu luyến của muội muội đối với nàng. Gần đây bởi vì nàng phải xuất giá, rất nhiều thân thích họ hàng xa chạy tới, nàng cũng không tiếp, liền chơi xấu ở lại chỗ nàng. Nàng phải xuất giá rồi, mặc dù trượng phu là tự nàng tuyển định, phu gia (nhà chồng) gả đi lại là nhà cữu cữu thân thuộc, thế nhưng dù sao phải rời khỏi ngôi nhà sinh sống mười sáu năm, đi đến một cái địa phương xa lạ bắt đầu cuộc sống một lần nữa, trong lòng Lục Thanh Nhàn kỳ thật cũng có chút bối rối và bất an. Chỉ có điều từ trước đến giờ nàng trầm đắc trụ khí (bảo trì bình thản), không quá biểu hiện ra ngoài mà thôi.

May mắn mà có muội muội mấy ngày nay vẫn luôn ở cùng nàng, chỗ có muội muội, luôn tràn đầy vui vẻ và tiếng cười, làm cho chút u sầu này của nàng phai nhạt hoàn toàn, nàng cũng an tâm hơn rất nhiều.

Nàng biết muội muội là cố ý chọc cười, làm cho nàng vui vẻ, muội muội như vậy nàng cũng luyến tiếc.

Nàng liền cười đồng ý nói: “Được! Tỷ muội chúng ta hôm nay ngủ chung.”

Đang nói, Kỷ thị vừa vặn vào cửa. Nghe lời hai nữ nhi nói, lấy tay điểm cái trán của Lục Thanh Lam nói: “Được cái gì mà được, ngày mai là ngày quan trọng của tỷ tỷ ngươi, nhất định phải ngủ ngon mới được. Tối hôm nay không cho phép ngươi quấy rầy nàng.”

Lục Thanh Lam quệt miệng nói: “Ta luyến tiếc tỷ tỷ!” Chẳng qua ngẫm lại lời của mẫu thân có lý, nàng ở chỗ Lục Thanh Nhàn ăn vạ chừng mấy ngày rồi, hai tỷ muội mỗi lần đều nói chuyện phiếm, hàn huyên tới sau nửa đêm mới buồn ngủ. Như vậy xem ra, nàng ở đây, tỷ tỷ đúng thật là không thể ngủ ngon giấc.

Kỷ thị liền đuổi đi nàng: “Ngươi đi ra ngoài trước, ta có chút chuyện muốn dặn dò Nhàn tỷ nhi.”

Lục Thanh Lam thấy sắc mặt Kỷ thị ửng đỏ, người hơn ba mươi tuổi, vẫn dễ xau hổ như cũ, khóe môi nàng liền bật cười. Kiếp trước lúc tỷ tỷ thành thân, mẫu thân qua đời nhiều năm, là Đại bá mẫu bất chấp tới dạy cho tỷ tỷ hiểu những chuyện nhân luân đó. Về sau lúc nàng gả cho Tiêu Thiểu Huyền, tỷ tỷ đã bị Vũ Tiến bá phủ đẩy vào từ đường, vẫn là bá mẫu thay mẫu thân dạy nàng những thứ đó.

Nàng còn nhớ lúc ấy mình và Đại bá mẫu lúng túng bao nhiêu.

Nàng liền cười nói: “Vậy ta đi ra ngoài trước.”

Kỷ thị có chút kinh ngạc nhìn thứ nữ một cái, nàng lúc nào lại nghe lời như vậy?

Lục Thanh Lam ra khỏi viện của tỷ tỷ, vẫn chưa đi xa, ở cửa viện chờ mẫu thân. Qua hơn nửa canh giờ, mới nhìn thấy Kỷ thị đỏ mặt đi ra.

Lục Thanh Lam nhìn thấy mặt mẫu thân hồng hồng, nàng luôn tinh nghịch, cố ý đi đến ôm cánh tay của Kỷ thị hỏi: “Mẫu thân, người vừa rồi nói gì với tỷ tỷ, mà nói lâu vậy?”

Kỷ thị bị nàng hỏi như vậy mặt càng đỏ hơn.”Tiểu hài tử, tò mò cái gì, chờ đến lúc ngươi thành thân, nương cũng nói với ngươi giống vậy.” Nghĩ đến vừa rồi trưởng nữ mặc dù xấu hổ, nhưng vẫn hết sức nghiêm túc nghe mình nói chuyện kia một lần, trong lòng nàng an tâm.

Trưởng nữ vẫn có chừng mực, cữu cữu cữu mẫu đối với nàng tốt hơn nữa, cũng không sánh bằng một nhi tử có thể củng cố địa vị của nàng ở Kỷ gia.

Lục Thanh Lam cười hì hì nói: “Hiện tại không thể nói sao?”

Kỷ thị nhìn nàng một cái, cảm thấy trong mắt tiểu cô nương này toàn là sự xảo quyệt, không có ý tốt. Kỷ thị liền trừng mắt với nàng: “Bướng bỉnh!”

Lục Thanh Lam mới không sợ nàng đâu, nàng ôm cánh tay của Kỷ thị đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Mẫu thân, tỷ tỷ nhất định sẽ hạnh phúc, đúng không?”

Kỷ thị nặng nề gật đầu.

Đêm đó Lục Thanh Lam nghe theo phân phó của Kỷ thị, không lại đi quấy rầy. Trong lòng có việc, Lục Thanh Lam cả đêm ngủ không ngon, ngủ một chút liền bò dậy hỏi Mặc Cúc một câu: “Giờ nào rồi, toàn phúc phu nhân của tỷ tỷ ta đã tới chưa?”

Mặc Cúc đành phải trả lời: “Còn sớm, cô nương người ngủ tiếp một lát đi, đến giờ ta nhất định gọi người.”

Lục Thanh Lam giằng co vài lần rồi mới trở về, mới mơ mơ màng màng ngủ. Đang ngủ ngon lành, bị Mặc Cúc đánh thức, “Cô nương, toàn phúc phu nhân của Tam cô nương đã tới.”

Lục Thanh Lam lục cục bò dậy, để bọn nha hoàn hầu hạ rửa mặt chải đầu một phen, điểm tâm cũng chưa ăn liền vội vã đi Nam Sơn cư. Kỷ thị tới sớm hơn nàng, đang uống trà cùng một phụ nhân đoan trang tuổi chừng bốn mươi.

Kỷ thị thấy thứ nữ đi vào, cười giới thiệu cho phụ nhân kia: “Đây là tiểu nữ nhi của ta, tên là Thanh Lam.”

Phụ nhân kia cười nói: “Thì ra là Lục cô nương, tiểu cô nương xinh đẹp như vậy ta là lần đầu tiên nhìn thấy, thật sự là dung mạo tốt, nhị phu nhân ngươi là người có phúc khí.” Bởi vì bài thơ kia của Lục Thanh Lam, Lục Thanh Lam đã thành danh nhân trong kinh rồi, vị phu nhân kia liền nhìn nàng nhiều thêm mấy lần.

Kỷ thị khiêm nhường vài câu, rồi nói với Lục Thanh Lam: “Vị này là phu nhân của Chưởng viện học sĩ Hàn Lâm viện Chương đại nhân, ngươi còn không mau ra mắt.”

Lục Thanh Lam lúc này mới tiến lên làm lễ ra mắt. Không khỏi có chút kinh ngạc, toàn phúc phu nhân không dễ mời, bởi vì bởi vì có thể được xưng tụng hai chữ toàn phúc nhất định phải phù hợp, gia đình hòa thuận, nhi nữ song toàn, rất nhiều điều kiện, Chưởng viện học sĩ Hàn Lâm viện đang là tam phẩm, mà địa vị trong sĩ lâm rất được tôn sùng. Có thể mời phu nhân của Chưởng viện học sĩ Hàn Lâm viện tới làm toàn phúc phu nhân, nhà cữu cữu nhất định là nhờ không ít nhân tình, cũng có thể thấy mức độ coi trọng của Kỷ phủ đối với việc hôn sự này.

Lục Thanh Lam hết sức hài lòng.

Cùng Chương phu nhân nhàn phiếm vài câu, Lục Thanh Lam hỏi: “Tỷ tỷ đâu rồi?” Trong phòng này đèn đuốc sáng trưng, lại không thấy bóng dáng của Lục Thanh Nhàn.

Kỷ thị giải thích: “Vẫn còn tắm rửa bên trong.”

Lục Thanh Lam “Nha” một tiếng nhìn thấy trước mặt Chương phu nhân bày điểm tâm cũng có chút nuốt nước bọt. Nàng còn chưa ăn điểm tâm đây.

Đang muốn tìm cơ hội chuồn đi tìm chút đồ ăn lót bụng, nha hoàn bên ngoài đi vào bẩm báo: “Đại phu nhân tới, đại nãi nãi tới.”

Kỷ thị và Chương phu nhân đứng dậy đi ra ngoài đón. Lục Thanh Lam với tốc độ cực nhanh cầm hai khối điểm tâm, lúc này mới đi theo phía sau mẫu thân ra ngoài. Nàng tự cho là đắc kế, lại vẫn bị Chương phu nhân đi theo phía sau mẫu thân nhìn thấy, Chương phu nhân quay đầu, cười thiện ý với nàng.

Thần sắc Lục Thanh Lam có vài phần xấu hổ, nhưng hảo cảm đối với Chương phu nhân lập tức tăng vọt.

Đại phu nhân Phùng thị mang theo đại nãi nãi Loan Hiểu tươi cười đi đến. Lục Thanh Lam biết điều dìu đại nãi nãi trước, bởi vì hai ngày trước Loan Hiểu vừa mới chẩn ra thân mình mang thai, nàng vào phủ đã hơn một năm, thật vất vả mang thai, nỗi lo này cũng coi như nuốt xuống bụng.

Mọi người cười bắt đầu chào hỏi, vừa ngồi xuống, Lục Thanh Nhàn tắm rửa đi ra.

Lục Thanh Nhàn trắng nõn, trên tóc mang theo một ít nước đọng, có thể là người có hỉ sự tinh thần thoải mái, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng hồng hào, lộ vẻ diễm quang tứ xạ* 艳光四射, kiều diễm động lòng người.

Lục Thanh Lam đi đến trước đỡ cánh tay của tỷ tỷ, đại nãi nãi thì cười: “Tam muội muội hôm nay thật là xinh đẹp.”

Sắc mặt Lục Thanh Nhàn ửng đỏ, đỡ tay của muội muội tiến lên bái kiến từng người.

Trong mắt Kỷ thị hơi hơi chua xót, rốt cuộc hiện lên một chút vui mừng.

Chương phu nhân cứ dựa theo tập tục, bắt đầu chải tóc cho Lục Thanh Nhàn.

Không tới một lát, có người bẩm báo Đại cô nãi nãi tới. Với tư cách Đại cô mẫu của Lục Thanh Nhàn, Lục Cẩn đương nhiên nhất định phải tới. Chẳng những nàng tới, còn mang theo đích nữ Tân Tĩnh Nhu và thứ nữ Tân Nhu San cùng tới.

Lục Cẩn và Lục Thần là cùng mẹ sinh ra, tới sớm hơn một chút. Lại qua một hồi, Lão phu nhân Trương thị mới mang theo Tam thái thái Triệu thị, còn có Tứ cô nương Lục Thanh Nhân, Ngũ cô nương Lục Thanh Dung, biểu cô nương Trương Tư Tuệ, cùng với Nhị cô mẫu Lục lâm, Tam Cô mẫu Lục Du cùng ba biểu tỷ muội của hai vị cô gia, đoàn người quy mô tiến vào.

Trong phòng có vẻ hết sức náo nhiệt, mọi người chào hỏi lẫn nhau, thanh âm cười vui.

Trương Tư Tuệ thừa dịp nhiều người, đi tới bên người Lục Thanh Lam, cười hữu nghị với nàng, thấp giọng nói: “Thân mình biểu muội tốt hơn chút nào không.” Lần trước Lục Thanh Lam chịu thiệt ở Mục Nguyên đường, Trương Tư Tuệ liên nhiều lần tiếp đến thăm nàng, càng về sau Lục Thanh Lam dứt khoát giả bộ bị bệnh luôn.

Nàng mấy lần liên tiếp cự tuyệt Trương Tư Tuệ, nàng vẫn tươi cười ấm áp như cũ, không có chút khúc mắc nào, nếu là đổi lại là Lục Thanh Nhân đã sớm nhảy nhót cãi nhau với nàng rồi.

Lục Thanh Lam mỉm cười nói: “Bệnh của ta sớm tốt rồi, đa tạ biểu tỷ quan tâm.” Trong lòng không khỏi âm thầm cảnh giác, tiểu cô nương này, tuổi không lớn nhưng tâm cơ sâu như vậy, thật sự có chút đáng sợ.

Lúc Lão phu nhân tới, Chương phu nhân đã rửa mặt cho Lục Thanh Nhàn, đầu cũng chải xong. Chương phu nhân thấy Lão phu nhân tới muộn như vậy, trong lòng hơi có chút kinh ngạc, thầm nghĩ trong kinh đều truyền lão thái thái của Trường Hưng Hầu phủ khó hầu hạ, có chút không rõ, xem ra quả đúng như thế.

Không chỉ như thế, chương phu nhân còn phát hiện quan hệ của Lão phu nhân Trương thị và Lục Cẩn hết sức lạnh nhạt. Thì ra năm xưa Lão Hầu gia nói chuyện hôn sự cho Lục Cẩn và thế tử Ninh Hải Hầu phủ. Thế tử Ninh Hải Hầu phủ kia tuấn tú lịch sự, địa vị lại cao, Lão phu nhân nhìn mà thèm, muốn nữ nhi thân sinh Lục Lâm gả vào Ninh Hải Hầu phủ, dùng không ít thủ đoạn.

Lục Cẩn cũng lợi hại, cuối cùng không để cho lang quân như ý của mình chạy khỏi tay. Trong lúc đó nàng và kế mẫu tích lũy oán cực lớn, về sau Lão phu nhân lợi dụng thân phận đích mẫu, tặng một quý thiếp cho nữ tế, chính là Tào di nương sau này cũng chính là cũng chính là thân mẫu của Tân Nhu San. Một là khiến Lục Cẩn ghê tởm, thứ hai cũng có thể sinh ra lực ảnh hưởng nhất định đối với nữ tế. (mẹ chồng nàng dâu nhà này gây ức chế trên mọi mặt trận:)))

Về sau Tào di nương được sủng ái, Lục Cẩn đương nhiên là hận Lão phu nhân thấu xương.