Hoàng Kim Đồng

Chương 733: Long Phượng thai




Trang Duệ cười cười không phản ứng gì với Âu Dương Quân, quay mặt về phía mẹ, nói:

- Mẹ à, ở trong nhà có còn thịt dê bò tươi sống không? Cho tiểu tử này một chút.

Đừng nhìn cái đầu của Kim Vũ không lớn, nhưng sức ăn của nó cũng không hề nhỏ, mỗi bữa đều ăn hết khoảng chừng non nửa cân thịt dê bò, Trang Duệ cũng không biết sao bụng của nó lại chứa được nhiều như vậy, làm thế nào nó có thể tiêu hóa hết được.

- Có, có, để ta đi cắt cho nó.

Nghe thấy con vật này là lão ưng, Âu Dương Uyển cũng hơi giật mình, nhưng mà vẫn rất thích, ở trong đầu của nàng lão ưng cũng chỉ là con chim con, sân lớn như vậy có thêm một con chim cũng rất tốt.

Nhưng mà Âu Dương Uyển không biết lão ưng chính là thiên địch của những con chim nhỏ. Ở những công viên nhỏ xung quanh tứ hợp viện của Trang Duệ, thường xuyên phát sinh sự kiện những con chim nhỏ đột nhiên mất tích. Những con chim nhỏ này đột nhiên không thấy tăm hơi đâu cả, nhiều nhất cũng chỉ còn lại có vài cái lông chim.

Về sau nếu không phải Trang Duệ tiến hành giáo dục cẩn thận lại một phen đối với Kim Vũ, chỉ sợ trong thành Bắc Kinh sẽ trở thành cấm địa của loài chim, đương nhiên là những chuyện này thì để ngày sau hãy nói.

- Kim Vũ, ở trong nhà này, thứ nhất không cho phép mổ người, thứ hai không cho phép bắt người, nhớ kỹ nha.

Sau khi ngồi xuống phòng ăn ở trung viện, Trang Duệ bắt đầu giảng dạy luật lệ cho Kim Vũ. Ở trong tứ hợp viện này có rất nhiều trẻ con, nhất là những đứa trẻ nghịch ngợm, không cần thận chúng nó sẽ bị Kim Vũ làm bị thương.

Sau khi tiểu tử kia nghe được lời nói của Trang Duệ, thì nghiêng đầu đánh giá bốn phía, cặp mắt đã hơi có vẻ sắc bén kia nhìn tất cả mọi người ở xung quanh một lượt, cuối cùng hướng về phía Trang Duệ gật gật đầu.

- Cậu, cậu, cháu muốn chơi với tiểu lão ưng.

Niếp Niếp đã sớm không nhịn được, ngay cả cơm cũng không muốn ăn, chui vào bên trong lòng Trang Duệ làm nũng.

- Cái này không thể được, cháu không thấy nó làm bị thương cả bác Âu Dương Quân sao.

Âu Dương Uyển bưng một bát thịt đi vào, nghe thấy lời nói của cháu ngoại thì không khỏi hoảng sợ.

- Mẹ, không có việc gì đâu, cứ để cho Kim Vũ chơi đùa với Niếp Niếp, nhớ kỹ Kim Vũ còn nhỏ, cần phải nâng niu nó.

Trang Duệ nhận lấy bát thịt ở trong tay Âu Dương Uyển, đưa cho Niếp Niếp, hắn cũng muốn nhìn một cái, xem Tiểu Kim Vũ đến tột cùng có thể hiểu được ý tứ của chính mình trong lời nói vừa rồi hay không.

- Đứa nhỏ này, lầm sao lại thích nói chuyện với động vật như vậy, nó có thể hiểu được lời nói của con sao?

Âu Dương Uyển bất mãn liếc mắt nhìn con trai một cái. Trước kia nói chuyện với bạch sư cũng như thể này, bây giờ lại càng kỳ quái hơn, lại có thể nói tiếng người với tiểu lão ưng. Chỉ số thông minh của lão ưng cao như vậy sao?

- Ồ! Chị Nha Nha đến chơi với tiểu lão ưng cùng em đi.

Niếp Niếp cũng mặc kệ nhiều chuyện như vậy, có đồ chơi là tốt rồi, hưng phấn kêu lên.

Chờ sau khi Trang Duệ đặt Tiểu Kim Vũ xuống trước mặt mình, Niếp Niếp lập tức ngồi xổm xuống, lấy ta một miếng thịt đưa đến bên mỏ của Kim Vũ.

Mọi người cũng đều mở to hai mắt ra nhìn, muốn nhìn xem tiểu gia hỏa này, có thể cho Niếp Niếp một vuốt nữa không.

Nhưng sự thật khiến cho mọi người chấn kinh. Sau khi Tiểu Kim vũ nuốt miếng thịt kia xong, lại có thể dùng cái mỏ cọ cọ vào tay Niếp Niếp, dường như là rất thân thiết đối với Niếp Niếp vậy, có vẻ mười phần linh tính.

- Là diều hâu, không phải gà mái.

Âu Dương Quân trừng mắt nói, ánh mắt của hắn lộ ra sự khinh bỉ. Tiểu gia hỏa này tuy mới nhìn giống như ô kê (con gà). Thế nhưng phải nhìn kỹ thì mới có thể thấy được đôi mắt của Kim Vũ và những chiếc móng vuốt sắc nhọn. Mơ hồ có được đặc thù của loài ưng.

Tiểu Kim Vũ ăn xong thịt trong bát, không thèm cấp chút mặt mũi mà quay đầu bỏ chạy. Chân bám lấy ống quần của Trang Duệ, cư nhiên chạy lên đầu vai hắn như đi trên đắt bằng.

- Sau này vì ngươi mà ta chắc không còn bộ quần áo nào lành lặn mất!

Trang Duệ phiền muộn lắc đầu. Có thể Kim điêu trời sinh tính tình kiêu ngạo mà cho tới bây giờ đều chọn chỗ cao để đậu. Nó chỉ thích đứng từ trên cao nhìn xuống, mà hiện tại đối với nó vai của Trang Duệ tự nhiên là địa điểm tốt nhất.

Hùng ưng và gà mái hoàn toàn khác nhau. Gài mái suốt ngày chỉ biết cúi đầu tìm kiếm thức ăn, còn hùng ưng chính là bá chủ trên trời xanh. Tùy thời đều có thể nhất phi trùng thiên. Mà lời nói của Trang Duệ khiến cho một đám người cảm thấy khinh bỉ. Mọi người đều thấy được tiểu Kim Điêu và hắn thân thiết như vậy, ai cũng ước ao được thay thế vị trí của Trang Duệ trong mắt tiểu Kim Điêu.

- Tiểu tử! Hiện tại ngươi rất nghèo khó sao? Bằng không ngươi cũng không tặng Kim Điêu cho ta!

Âu Dương Quân nếu không phải sợ tiểu Kim Điêu có địch ý với mình, chắc chắn hắn sẽ bắt tiểu Kim Điêu đang đậu trên vai Trang Duệ không cho nó chạy thoát.

Trang Duệ cười cười, hồi đáp:

- Chỉ cần Kim Vũ nguyện ý đi cùng ngươi thì ta cũng không có ý kiến. Tứ ca, chim khôn chọn cây cao mà đậu là có ý tứ gì?

Âu Dương Quân nhìn tiểu Kim Điêu, cuối cùng cũng phẫn nộ nói:

- Coi như hết. Ta cũng không nghĩ rằng 'tiểu tử' kia lại thích ở chung với ta...

- Ai! Ta nói Kim Vũ, ngươi đừng có hưng phấn như vậy.

Trang Duệ đột nhiên cảm giác được đầu vai có chút đau đớn. Hiển nhiên là móng vuốt của tiểu Kim Điêu đang đậu trên vai hắn đang ra sức bám vào.

Trang Duệ để cho tiểu Kim Điêu đậu ở trên cánh tay của mình, phát hiện móng vuốt của tiểu Kim Vũ giờ đây vô cùng sắc bén. Nếu như không phải đang đậu trên tay của hắn mà đậu ở trên xác của con mồi thì bộ móng vuốt kia chắc chắn có thể xẻ được một mảng thịt lớn.

- Mụ! Người xem có thể tìm kiếm nguyên liệu chế tạo một bộ móng vuốt bảo hộ, cấp cho tiểu Kim Điêu.

Trang Duệ suy nghĩ một lúc, quyết định cấp cho tiểu Kim Điêu một bộ móng vuốt bảo hộ. Tuy rằng tiểu Kim Điêu rất nghe lời Trang Duệ, sẽ không chủ động đi công kích người khác, nhưng không tránh khỏi những điều xảy ra ngoài ý muốn. Mùa hè nóng nực, mọi người ai cũng mặc những bộ trang phục thoáng mát. Với bộ móng vuốt sắc bén của mình, tiểu Kim Điêu chỉ cần bám lên da thịt, tuyệt đối sẽ thấy máu.

Âu Dương Uyển nhìn bộ móng vuốt của tiểu Kim Vũ, gật đầu đáp ứng, nói rằng:

- Ân! Để ta nghĩ biện pháp. Được rồi, các ngươi ăn cơm trước đi. Ta và bếp múc một bát canh gà mang ra. Nguồn tại http://Truyện FULL

- Hắc hắc! Tiểu cô cô, cảm tạ người...!

Âu Dương Quân tươi cười cảm tạ Trang mẫu một câu. Lúc này hắn cũng nguyện ý ở cùng một, nguyên nhân là vì tiểu cô cô chiếu cố nàng dâu chu đáo hơn hắn rất nhiều.

Ăn cơm xong, Bành Phi cũng đã trở về. Trang Duệ mang video quay ở trên Tuyết Sơn chiếu lên tivi cho mọi người xem. Phu phụ Kim Điêu cảm thấy kỳ quái, Tuyết Báo ngây thơ khả ái, để cho một đám nữ nhân thổn thức không ngớt. Thực sự đã lừa được không ít nước mắt của các nàng.

- Trang Duệ, vì sao không để Tuyết Ngao ở lại Tuyết Sơn mà mang về?

Mùa hè nóng bức, thông thường vào buổi trưa mọi người đều nghỉ ngơi. Trang Duệ và Tần Huyên Băng trở về gian phòng của chính mình. Sau khi bật máy lạnh, Trang Duệ ôm Tần Huyên Băng ngủ.

Đã đi ra ngoài được gần một tháng, thật lâu rồi Trang Duệ không có được cảm giác thoải mái trong khi ngủ như lúc ở nhà.

- Tuyết Ngao không thuộc về nơi đây. Như thời tiết ngày hôm nay nó đã không chịu đựng được, mà cũng không thể suốt ngày đều nhốt Tuyết Báo ở trong nhà? Cuộc sống này đối với Tuyết Báo không hề có ý nghĩa?

Tần Huyên Băng nói, Trang Duệ cũng nghĩ tới cuộc sống trước kia của Tuyết Báo ở trên Tuyết Sơn. Không biết cuộc sống hiện tại, Tuyết Báo có cảm thấy thỏa mãn hay không. Nếu như để Tuyết Báo trở về Tuyết Sơn tung hoành, không biết nó có nghĩ đến mình hay không?

- Ân! Lão công, ngươi làm đúng...

Tần Huyên Băng nhìn Trang Duệ có chút thương cảm, liền vội vàng chuyển hướng trọng tâm câu chuyện, nói rằng:

- Ngươi đi ra ngoài gần một tháng, thời gian qua ta cảm giác được hài nhi của chúng ta bắt đầu động đậy.

Trang Duệ nghe vậy, nở nụ cười, hắn áp sát tai vào bụng Tần Huyên Băng nói:

- Thực sự? Ta nghe một chút...

Tần Huyên Băng đã có thai được tầm ba tháng, bụng dưới cũng hơi to ta. Trang Duệ làm bộ dáng lắng nghe. thế nhưng sau một hồi công phu, hắn cũng không cảm nhận được hài tử trong bụng Tần Huyên Băng có động tĩnh gì.

- Không nên, ai nha, thực sự không được...

- Không có việc gì, chỉ cần điểm nhẹ là được, bác sĩ cũng đã nói qua rồi...

Sau một hồi vui đùa ầm ĩ, trong phòng liền truyền ra những tiếng thở dốc trầm thấp. Qua một hồi lâu mới hoàn toàn yên tĩnh trở lại.

Trang Duệ ngủ khoảng một tiếng đồng hồ liền tỉnh dậy. Hắn nhìn khuôn mặt vợ mình vẫn còn ửng đỏ, thập phần thỏa mãn. Hôn nhẹ trên trán Tần Huyên Băng, Trang Duệ đứng dậy đi ra ngoài.

- Tuyết nhi còn chưa có quen sao?

Đi qua gian phòng Bạch Sư, Tuyết Ngao đang nằm sấp, mắt nhắm hờ dưỡng thần. Tiểu Kim Điêu tinh lực tràn đầy, ở trong phòng chạy tới chạy lui, không lúc nào là không nhảy nhót vui chơi.

- Ô ô...

Tuyết Ngao nằm ở giữa gian phòng phát ra một tiếng gầm nhẹ. Đoạn thời gian này nó không biết làm thế nào để thích ứng với cuộc sống mới. Chỉ là có Bạch Sư bồi tiếp, có linh khí của Trang Duệ tẩm bộ, Tuyết Báo đối với loại sinh hoạt này cũn không có bài xích. Tóm lại chó ngao là một loại thú có thể thuần dưỡng.

- Được rồi, chờ đến khi nào mặt trời lặn thì để Bạch Sư mang ngươi đi dạo quanh lãnh địa của nó.

Khí tức ngày hè vô cùng nóng nực, điều này đối với chó ngao có ảnh hưởng lớn. Cho dù là Bạch Sư, bình thường vào mùa hè cũng lười nhác hoạt động. Mùa hè, mỗi khi chiều muộn Bạch Sư mới ra ngoài hoạt động.

- Ha ha! Chờ khi nào rảnh ỗi, ta sẽ dẫn các ngươi đi dã ngoại. Xung quanh Tây Tạng cũng có không ít núi non...

Thấy dáng dấp ủ rũ của Tuyết Ngao, Trang Duệ tiến lại vừa cười nói vừa truyền linh khí vào thân thể của Tuyết Ngao. Sau đó mới mở cửa sát đi thông xuống tầm ngầm đi xuống dưới.

Hắn cố ý để cửa ra vào tầng ngầm ở gian phòng này, lại cho Bạch Sư ở lại trông giữ của. Như vậy, ngoại trừ người nào đó rất tinh tường thì ngoại nhân cũng không thể nào vượt qua được Bạch Sư mà đi xuống dưới.

Thắp những ngọn đèn ở dưới tầng ngầm, Trang Duệ đợi trong giây lát, căn phòng liền sáng rực lên. Ở hai góc của gian phòng có hai cái bàn, ở trên đó đều có công tắc giữ cho tầng ngầm luôn bảo trì khô ráo.

Hiện tại đồ vật ở trong căn phòng dưới tầng ngầm này cũng không có nhiều. Trền cơ bản đều được Trang Duệ mang đến nhà bảo tàng. Một người vui không bằng nhiều người vui. Trang Duệ coi như thực hiện nguyện vọng nho nhỏ của mình, bảo quản những đồ vật mang tính lịch sử, để cho nhiều người biết đến sự tồn tại của chúng.

Hiện tại đồ vật nhiều nhất ở tầng ngầm này chính là Kim Chuyên. Kim Chuyên phản xạ lại ánh đèn phát ra quang mang màu vàng chói mắt.

Ở trên một cái bàn cạnh tường, tìm kiếm một chút. Trang Duệ cầm một món đồ trang sức cho vào trong túi quần. Suy nghĩ một lúc, hắn lại cầm thêm một khối Kim Chuyên rồi mới rời khỏi tầng ngầm.

Món đồ trang sức này, Trang Duệ muốn đưa cho tiểu hài tử của Âu Dương Quân. Mà khối Kim Chuyên này Trang Duệ chuẩn bị để Ngô quản lý mang đi đánh chế một ít lệnh bài trường thọ.

Thứ này cũng chính là món đồ may mắn. Tiểu hài tử của Âu Dương Quân cũng có thể dùng đến. Mà không bao lâu sau nhi tử của Trang Duệ cũng trào đời, đến lúc đó cũng phải dùng đến. Coi như là chuẩn bị trước.

Đi ra bên ngoài, tiểu Kim Điêu không có quấn lấy Trang Duệ. Cũng không biết tiểu Kim Điêu và Bạch Sư có mâu thuẫn gì mà bọn tiểu Kim Điêu không ngừng trêu chọc Bạch Sư.

....

- Trang Duệ! Đây là một con chim ưng sao? Thực sự rất khả ái nha...

Từ Tình còn đang trong thời gian ở cữ, nói đúng ra không thể ra ngoài gió, cho nên thường ngày đều ăn cơm ở trong phòng. Vào buổi trưa nàng cũng không có nhìn thấy tiểu Kim Vũ.

- Ha ha! Đi. Cùng chị dâu nói chuyện một hồi...

Trang Duệ cười cười, để Kim Vũ bay tới trước mặt Từ Tình. Tiểu Kim Điêu có linh tính rất cao, nó hướng tới Từ Tình chiêm chiếp gọi vài tiếng. Sau đó lại giống như trẻ con bay trở lại bên cạnh Trang Duệ.

Hài tử của Âu Dương Quân và Từ Tình vừa mới sinh ra còn chưa được một tuần. Trong khoảng thời gian này hắn suốt ngày lo lắng, trên mặt cũng xuất hiện nếp nhăn. Nhìn qua trông giống như một tiểu lão đầu.

- Ân! Tứ ca. Đây là lễ vật đệ tặng cho cháu trai. Đợi khi nào cháu trai đệ lớn lên một chút thì đeo cho nó

Trang Duệ lấy món đồ trang sức ở trong túi quần ra đưa cho Âu Dương Quân. Phần lễ vật này của hắn cũng không nhẹ.

- Coi như tiểu tử ngươi có lương tâm. Ân! Ngọc này cũng không tệ...

Âu Dương Quân coi món đồ trang sức mà Trang Duệ đưa cho. Đây là một miếng ngọc bội xanh biếc, trên đó khắc hình quan âm. Mặt còn lại có khắc một câu chúc phúc.

- Ngươi thì biết cái gì. Đưa đây để ta xem...

Từ Tình liếc mắt nhìn lão công của mình. Để nhìn rõ lễ vật của Trang Duệ, nàng để miếng ngọc gần một ngọn đèn.

Thần sắc không khỏi lộ ra một tia kinh ngạc nói rằng:

- Tiểu Duệ, cảm tạ đệ! Miếng ngọc này đoán chừng rất mắc...

Từ khi sinh con đến giờ, Từ Tình cũng béo lên rất nhiều. Lần đầu sinh con, trong khoảng thời gian sắp sinh nàng vô cùng lo lắng. Đến khi sinh cho Âu Dương gia một tôn tử kháu khỉnh, nàng mới bớt lo sợ. Thỉnh thoảng cũng dám giáo huấn Âu Dương Quân vài câu.

Âu Dương Quân nghe được vợ mình nói vậy, không cho là đúng, liền phản bác:

- Rất quý sao? Có gì mà phải cảm tạ, đều là người nhà với nhau cả mà...

Từ Tình cũng là một người có hiểu biết, nàng lại liếc mắt nhìn lão công nói:

- Đây chính là ngọc loại đế vương, có tiền cũng không mua được. Không những thế lại còn được khắc hình quan âm thì ít nhất cũng phải ba bốn trăm vạn.

- Ha ha! Chị dâu! Chị cũng không cần phải nói với tứ ca làm gì. Hắn không hiểu đâu...

Trang Duệ cười nói. Lần trước hắn đoạt được một khối ngọc đế vương liền giao cho Cổ lão, chế tạo trang sức. Tổng cộng chế tác được sáu món đồ. Trong đó có quan âm và phật, mỗi loại ba kiện. Tục ngữ nói nam mang quan âm nữ mang phật. Trang Duệ vốn chuẩn bị cho tiểu hài tử chưa ra đời của mình, tiện thể chuẩn bị cho cháu trai.

Lại nói mức giá mà Từ Tình nói ra hãy còn thấp. Mấy năm nay ngọc loại đế vương cực kỳ hiếm thấy. Đồng thời những năm gần đây giá ngọc tăng lên rất cao. Rất nhiều ngọc bíc đều bị các nhà đầu tư tư nhân đoạt mất. Càng là ngọc bích cực phẩm càng khó gặp.

Đừng thấy Trang Duệ tùy ý xuất ra một món trang sức như vậy mà coi thường. Nếu như mang đi bán đấu giá thì ba bốn trăm vạn cũng chỉ mới là giá khỏi điể. Chính thức bán ra khoảng chừng bảy tám trăm vạn cũng là điều bình thường.

- Không phải chỉ là một khối ngọc thôi sao. Làm gì đến mức như thế.

Âu Dương Quân bĩu môi, đi đến trước mặt Trang Duệ, rồi lại nhìn sang con trai của mình đang nằm trong nôi nói:

- Thế nào? Con huynh lớn lên chắc chắn sẽ giống huynh?

- Giống ngươi? Tứ ca, hay là huynh phù hộ tiểu gia hỏa này đừng như huynh. Bằng không sau này lớn lên, nó không tìm được đối tượng...

Trang Duệ nghe vậy liền nở nụ cười trêu chọc. Nói Âu Dương Quân một hồi khiến cho hắn toát mồ hôi.

- Cút đi! Tiểu tử ngươi chả nói được một lời nào hay ho cả.

Âu Dương Quân tức giận trừng mắt nhìn Trang Duệ. Chỉ là hắn không có dọa được Trang Duệ, ngược lại còn khiến cho con trai của hắn sợ đến nỗi khóc oa oa.

- Ha ha! Huynh xem, có một người cha nào như huynh không, không hợp cách....

Trang Duệ vươn ngón tay chạm vào mép miệng tiểu hài tử. Tiểu hài tử thấy có vật ở gần miệng liền há miệng hớp hớp. Tiếng khóc lập tức đình chỉ.

- Đi đi. Tay ngươi bẩn như vậy mà cũng dám động vào tiểu hài tử sao. Một điểm vệ sinh cũng không có

Âu Dương Quân chặn ngang, không cho Trang Duệ động vào tiểu hài tử của hắn. Hắn cũng đã quên, bản thân kho còn bé suốt ngày lăn qua lăn lại, cũng giống như con hắn bây giờ thấy thứ gì lại đưa lên miệng sao?

- Được rồi, phỏng chùng hài tử này đói bụng rồi. Chị dâu, đệ xin phép. Hai người nghỉ ngơi đi nha...

Trang Duệ lưu lại trên người cháu trai của mình một tia tinh khí, nói lời cáo từ. Tuy hắn và nhân dân cả nước đồng dạng đều rất muốn nhìn thấy bộ dáng hài tử của một đại minh tinh, nhưng Trang Duệ biết, Âu Dương Quân sẽ không cho hắn cái cơ hội này.

Sau khi trở về Bắc Kinh, Trang Duệ cũng không có thời gian nhàn nhã. Phan gia viên, " Tuyên Duệ trai" còn có tiệm châu báu " Tần Thụy Lân", bản thân hắn là lão bản cũng cần phải đi qua xem tình hình làm ăn ở đó.

Trong khoảng thời gian này, Tần Huyên Băng đều ở trong nhà an thai, đã thật lâu rồi nàng không có đi Tần Thụy Lân.

Học sinh ở Hạ Thiên đang trong thời gian nghỉ hè, tuy thời gian này không phải thời điểm tốt để đi du lịch nhưng mà lượng khách du lịch vào lúc này cũng là cao nhất trong năm. Chỉ là lần trước có một lượng nhỏ người từ trên cao nguyên Tây Tạng đi vào thành phố, đối với việc này trong nội tâm Trang Duệ có một tia cảm giác không chân thực.

Sinh ý ở Tuyên Duệ trai dưới sự quản lý của Triệu Hàn Hiên đã tốt nay lại càng thịnh vượng hơn. Điều này giúp cho Trang Duệ có thêm một ít mối quan hệ giúp cho việc kinh doanh văn phòng tứ bảo ( bút, mực, giấy, nghiên) của Phan gia viên có được một cửa hiệu mặt tiền tốt nhất.

Tại thời gian trước, vào lúc nhà bảo tàng khai trương, Trang Duệ đứng trước rất nhiều nhà sưu tập đồ cổ đến từ khắp nơi trên đất nước truyền bá về con dấu thủ công của Tuyên Duệ trai. Với tay nghề của Cát sư phó, hiển nhiên con dấu thủ công chính là chiêu bài sống của Tuyên Duệ trai.

Trong một tháng này, không riêng gì những nhà sưu tập nhao nhao đến cầu ấn mà ngay cả những người ưa thích sưu tập tranh chữ ở khắp các tỉnh trên cả nước cũng phải đến đạp cửa cầu ấn. Hiện tại công việc của Cát sư phó rất bận rộn, làm không kể xiết. Những người nào muốn có được con ấn của Cát sư phó thì phải đặt hàng trước hai tháng.

Trong những người đến cầu ấn, cũng không thiếu những quan chức yêu thích thư pháp. Mà hiện nay quốc gia đang có phong trào chống tham nhũng, với tư cách là những quan chức lãnh đạo có tri thức, có văn hóa, có năng lực tự nhiên muốn hưởng ứng.

Vì vậy, các nhà lãnh đạo này cũng có những hành động giúp đỡ công ty. Điều này giúp cho tiếng tăm của công ty tăng lên rất nhanh. Ngay cả danh tiếng của hiệp hội thư pháp trong nước cũng theo đó mà tăng lên. Phóng viên, nhà báo đua nhau ra ngoài tác nghiệp. Đây là thời điểm dễ dàng kiếm được tiền nhuận bút từ các bài phóng sự nhất, cớ sao bảo bọn họ không tranh thủ cho được.

Trải qua nửa năm kinh doanh, tâm tính của Triệu Hàn Hiên cũng có chuyển biến. Với mức lương mười vạn lượng một năm, tại Bắc Kinh cũng có thể có được một cuộc sống không tệ, lại không cần phải để ý tới công việc buôn bán có được thuận lợi hay không. Điều này cũng khiến cho Triệu Hàn Hiên phải thay đổi cách suy nghĩ. Sự thay đổi của Triệu Hàn Hiên khiến cho Trang Duệ cảm thấy vô cùng cao hứng.

Tần Thụy Lân cũng là một sản nghiệp không cần Trang Duệ phải quan tâm. Ngô quản lý tại phương diện buôn bán châu báu cũng đã có hai, ba mươi năm kinh nghiệm, đường đi nước bước vô cùng rõ ràng.

Cộng thêm tổng công ty ở Hồng Kông và những vật phẩm trang sức phỉ thúy độc nhất vô nhị của Trang Duệ giúp cho Tần Thụy Lân ở trên thị trường phỉ thúy có tiếng tăm rất cao. Những khách hàng muốn mua châu báu đều lựa chọn của hàng Tần Thụy Lân của Trang Duệ trước tiên.

Bất quá những vật phẩm trang sức phỉ thủy chất lượng cao ở trong tiệm không còn lại bao nhiêu.

Trang Duệ còn muốn tranh thủ thời gian để trở về Bành thành mang một lượng phỉ thúy đến. Có như vậy, cuối năm cửa hàng nhất định sẽ đắt khách.

...

- Ta nói lão bản, ngài cũng quá mức trọng bên này, khinh bên kia đi! Hiện giờ, ngài đến Bắc Kinh đã được ba ngày rồi, biết bao giờ mới có thể đến bảo tàng nhà chúng ta đây?

Trang Duệ đã ngồi ở đây hai ngày không có đi qua văn phòng của quán trưởng. Trang Duệ cười tủm tỉm nghe Hoàng Phủ Vân bực tức nói.

Đang ngồi ở đây còn có một vị phó quán trưởng là Trịnh Thành Tường. Trước kia hắn từng nghiên cứu và làm giáo sư giảng dạy ở bảo tàng thủ đô. Hiện nay, hắn cũng đang làm người quản lý của bảo tàng.

Hôm nay, xem như là Trang Duệ xây dựng công hội, vừa rồi gọi điện thoại cho tổng tài vụ, Vân Mạn cũng sẽ tới ngây bây giờ.

Trang Duệ nhìn Hoàng Phủ Vân, trêu tức nói:

- Đi? Viện bảo tàng có ngươi quản lý, ta rất yên tâm. Đúng rồi! Hoàng Phủ huynh, chúng ta lúc nào mới qua bên văn phòng của tông tài vụ? Ta nhớ Vân Mạn không phải đang văn phòng tiệm châu báu bên kia sao?

- Hiện tại viện bảo tàng của chúng ta rất có tài lực, phòng tài vụ đương nhiên là phải ở ngay bên cạnh rồi.

Hoàng Phủ Vân hiên ngang lẫm liệt nói một phen. Nghe vậy Trang Duệ cũng phải bật cười, hắn đã sớm nghe qua Tần Huyên Băng nói, Vân Mạn đã cùng ở chúng với Hoàng Phủ Vân, hiện tại đang chuẩn bị kết hôn.

Lời nói của Hoàng Phủ Vân khiến Trang Duệ bật cười, mà Trịnh phó quán trưởng tuổi tác cũng khá lớn chỉ ngồi bên cạnh cười tủm tỉm xem hai người đấu võ mồm.

- Được! Hoàng Phủ huynh, lúc nào ngươi cùng với Vân tổng kết hôn thì nhớ phát thiệp mời cho ta đó...

Lời nói của Trang Duệ làm Hoàng Phủ Vân xấu hổ đỏ mặt. Vân Mạn vừa đẩy của phòng làm việc bước vào lại càng làm cho mặt mũi của hắn lại càng thêm ửng đỏ. Hoàng Phủ Vân thoáng do dự một chút xem có nên lui ra đứng đợi bên ngoài một lát hay không?

- Vân tổng! Chúng ta đang nói đùa một chút, mời ngồi...

Trang Duệ thấy Vân Mạn, thái độ cũng nghiêm túc. Vân Mạn đến từ Hồng Kông chơi rất thân với Tần Huyên Băng, Trang Duệ cũng phải biểu hiện ra thái độ tôn trọng nàng cho phải phép.

- Trang tổng! Ta báo cáo cho ngài một chút về tình hình thu chi của viện bảo tàng chúng ta trong một tháng qua. Còn có báo cáo tài vụ của Tần Thụy Lân và Tuyên Duệ Trai nữa...

Sau khi bước vào trong văn phòng, liền ngồi xuống chiếc ghế trước mặt Trang Duệ, bộ dáng vô cùng nghiêm túc. Vân Mạn mặc váy ngắn, dáng người cũng có lồi có lõm, rất có sức sát thương đối với cánh đàn ông,Hoàng Phủ Vân coi như là có diễm phúc mới lấy được nàng.

- Ân! Hiện tại vốn lưu động cũng có tới hơn chín nghìn vạn?

Trang Duệ cầm bảng báo cáo nhìn qua một lượt, không khỏi cả kinh. Tại thời điểm hắn khởi đầu kinh doanh, vốn bỏ ra cũng chỉ có hơn hai ngàn vạn đưa cho Hoàng Phủ Vân đi cạnh tranh, mua một số vật phẩm úy giá. Không nghĩ tới chỉ qua vài tháng lại có thể sinh lời nhanh đến như thế.

- Đúng! Trong lúc này, kể cả lợi nhuận nửa năm qua của Tần Thụy Lân thì ngài còn có lợi nhuận của sản nghiểm ở Bành thành.

Nghe được Vân Mạn giải thích, Trang Duệ mới biết được Tần Thụy Lân vẻn vẹn chỉ kinh doanh nửa năm mà đã có hơn năm nghìn vạn lợi nhuận. Mà mấy sản nghiệp ở Bành thành cũng phát triển không ngờ, mỗi tháng cũng có tới mấy trăm vạn vốn lưu động.

Bất quá muốn nói đến năng lực kiếm tiền mạnh nhất chính là viện bảo tàng của Trang Duệ. Chỉ có hơn một tháng, sau khi xóa các khoản chi tiêu của viện bảo tàng thì số tiền lợi nhuận lên đến một nghìn hai trăm vặn nguyên.

Trang Duệ nhìn bản báo cáo tài vụ của viện bảo tàng mà cảm thán không thôi. Nếu như đưa bản báo cáo này cho lão bản của ba trăm viện bảo tàng trên cả nước, cam đoan bọn họ không bị dọa cho khiếp sợ mới là lạ.

Phải biết rằng, hiện tại ở trong nước, phần đồng là viện bảo tàng tư nhân đang trong giai đoạn khó khăn, không đủ sức tồn tại. Viện bảo tàng của Trang Duệ chỉ vừa mới khai trương được hơn một tháng mà đã có được khoản tiền lời như này thật khiến cho người khác khó có thể tưởng tượng được.

-Xuất ra năm nghìn vạn cho Hoàng Phủ quán trưởng. Trừ ra các khoản chi tiêu cho tháng sau thì chuyển hết đến tài khoản của ta.

Sau khi Trang Duệ giải quyết hết các vấn đề về tài chính, hắn nói với Hoàng Phủ Vân:

- Hoảng Phủ huynh, năm nghìn vạn này chính là khoản vốn để viện bảo tàng thu mua đồ cổ trong nửa năm tới. Cụ thể thu mua những món đồ cổ nào thì do ngươi cùng với Trịnh quán trưởng thương nghị quyết định. Nếu như bị lỗ thì đến gặp ta.

Đối với phẩm hạnh của Hoàng Phủ Vân, Trang Duệ phi thường tin tưởng. Hơn nữa, mặt khác còn có một phó quán trưởng ở trong giới sưu tập có thanh danh rất cao. Trang Duệ cũng không sợ hai người bọn họ thông đồng chiếm đoạt tiền của mình.

Sau khi quản lý mấy sản nghiệp của mình, Trang Duệ chính thức không bước chân ra khỏi nhà. Suốt nửa tháng, đều ở trong nhà tâm sự với Tần Huyên Băng, cùng lắm bắt chuyện điện thoại với đám người Hoàng Phủ Vân và Trần Hàn Hiên.

Vào tuần đầu tiên của tháng tám, hai vợ chống Tần Hạo Nhiên từ Hồng Kông bay đến ở trong nhà của Trang Duệ. Trong phạm vi gia định Trang Duệ và Tần Huyên Băng kết hôn với nhau.

Tuy đám cưới của Trang Duệ và Tần Huyên Băng không có nhiều người đến tham dự, nhưng cách thức tổ chức vô cùng long trọng. Bởi vì lão gia tử Âu Dương cũng tham dự, xem như cấp cho Tần gia chút mặt mũi.

...

Thời gian rất nhanh đến cuối tháng tám, bụng dưới của Tần Huyên Băng bắt đầu to ra, hiện tại nàng đã mang thai tháng thứ tư. Nhưng nhìn bụng dưới của nàng thì chẳng khác nào phụ nữ mang thai sáu bảy tháng cả.

- Bác sĩ Lưu,.... Điều ngài nói là thực?

Trong bệnh viện mà Âu Dương Quân giới thiệu, Trang Duệ cuồng hỉ nhìn nữ bác sĩ bốn mươi tuổi. Vị bác sĩ Lưu này là một bác sĩ nổi tiếng khoa phụ sản. Nàng cũng là giáo viên chủ nhiệm của Từ Tình.

Bởi vì khi phụ nữ mang thai được khoảng bốn năm tháng thì mới có thể kiểm tra được giới tính của hài nhi. Cho nên Trang Duệ nhân lúc trước khi vào học vài ngày, mang Tần Huyên Băng đến bệnh viện siêu âm.

Bất quá, nhìn bản chuẩn đoán kết quả của bác sĩ, Trang Duệ mừng rỡ thiếu chút nữa không điều khiển được hành vi của mình. Chính vì thế mà hắn mới đưa nghi vấn với bác sĩ Lưu. Hắn muốn chính tai nghe lại một lần nữa kết quả của bác sĩ.

- Là thực! Trang tiên sinh, chúc mừng ngài, phu nhân hoài một đôi long phượng thai...

Bác sĩ lưu đã làm bác sĩ khoa phụ sản hơn hai mươi năm, cũng chỉ mởi thấy qua long phượng thai có hai lần. Đối với tâm tình kinh hỉ của Trang Duệ, nàng cũng có thể tưởng tượng được.