Hoàng Tộc

Quyển 2 - Chương 180: Thi cử phong vân (thượng)




Lúc này tiếng chuông trong quân doanh đã vang lên, chính là thời gian tụ tập, công việc trong doanh lập tức trở nên lu bu, nhiều đội binh sĩ chạy ra, trong bóng tối tiếng ngựa hí dài, tiến tới trường huấn luyện.

Trong thời gian ngắn ngủi, những quân đội Mai Hoa vệ rời khỏi doanh môn, hướng về phía kinh thành.

Tới canh bốn toàn kinh thành trở nên náo nhiệt, đám sĩ tử tập trung ở phía bắc trường thái học cùng quốc tử học, trong mỗi khách sạn đều vô cùng bận rộn, rất nhiều sĩ tử đã rời giường mà chuẩn bị.

Cho dù tỉ lệ trúng tuyển vô cùng thấp nhưng sĩ tử này đều ôm hi vọng, bọn họ có thể đề danh bảng vàng.

Tới canh bốn sĩ tử đã lục tục xuất phát, khoa cử của Đại Ninh vương triều từ trước cho tới nay đều gồm ba địa phương trường thái học quốc tử học và quan học bên trong Lạc Kinh, trong đó làm chủ là quốc tử học và trường thái học, đang chờ đón hai vạn thí sinh tham gia cuộc thi.

Trường thái học và quốc tử học năm ngày trước đã phong bế, những đệ tử đọc sách ở nơi này đều đình chỉ, hơn một nghìn danh sách học sinh được quan viên lại bộ và lễ bộ sắp xếp bố trí.

Trường thái học và quốc tử học bên trong có trường thi chuyên môn, mỗi trường thi chiếm diện tích mấy chục mẫu, mỗi gian phòng ước chừng năm thước, có thể đặt tủ sách và một chiếc giường lớn.

Thời gian canh bốn trời còn chưa tỏ, phía nam đã dấy lên mấy trăm bó đuốc ánh lửa phần phật hơn mười đội sĩ tử tự động tiến tới, chờ đợi kiểm tra, Vô Tấn ngồi trên lưng ngựa ánh mắt nhìn từ sĩ tử, trách nhiệm của hắn trọng đại không được cho các thí sinh mang theo tài liệu ăn gian vào trong phòng thi, nếu như bọn họ ăn gian thành công thì hắn chính là người phải chịu phạt.

- Kiểm tra thông qua người tiếp theo.

Một sĩ tử được thông qua, sĩ tử phía sau lại tiến tới, binh sĩ Mai Hoa vệ kiểm tra mỗi người tới hai lần.

Trong lúc báo danh bỗng nhiên Vô Tấn nhìn thấy có một người tướng mạo đặc thù thân cao năm thước sáu, làn da ngăm đen trên trán bên trái còn có nốt ruồi.

- Tính danh?

- Mã Ứng Sơ.

Cái tên này khiến cho đám sĩ tử dao động một hồi không ít người trông lại nhìn hắn, Vô Tấn cũng nhịn không được nhìn người này cái nữa, làn ra dất đen khí chất cũng bình thường đây là quỷ tài Kinh Châu Mã Ứng Sơ sao, không biết hắn quỷ quái ở nơi nào.

- Ngươi ở nơi nào?

-Người Kinh Châu Tương Dương quận.

- Tuổi?

- Ba mươi bốn.

Hỏi han chỉ là có lệ, binh sĩ rà soát rất chặt, sĩ tử ăn gian phong hiểm cũng quá lớn một khi bị phát hiện mang theo đồ cấm không chỉ bị hủy bỏ tư cách cuộc thi mà nhẹ thì cấm đi thi năm năm, hoặc mười năm, còn nặng thì nhận giấy chung thân không được đi thi.

- Kế tiếp.

Từng bước từng bước kiểm tra qua, động tác của các binh sĩ vô cùng thành thạo, trên cơ bản không có vấn đề gì, cho dù có người mang theo vài tờ giấy trông thấy cảnh tượng này cũng phải khiếp đảm ném giấy đi.

Đội ngũ nhanh chóng tiến tới nhóm người cuối cùng bỗng nhiên ánh mắt của Vô Tấn híp lại, người tới lần này chính là Quan Hiền Câu.

Bọn họ ở trong Bách Phú tửu lâu đã gặp nhau một lần cho nên đã khắc sâu ấn tượng, Quan Hiền Câu cũng ngồi trên lưng ngựa mặc quần áo của Mai Hoa vệ, nhìn thấy Vô Tấn ánh mắt của hắn trở nên lạnh lẽo, người này chính là người tranh đoạt nữ nhân với hắn.

Quan Hiền Câu hận Vô Tấn thấu xương tuy nhiên lúc này hắn lai lo lắng, Hoàng Phủ Vô Tấn hoàn toàn có thể ở đây làm khó hắn, hắn cảm thấy hối hnậ sao mình không xếp hàng ở cửa phía Nam.

- Người kế tiếp.

Rốt cuộc cũng phải ra mặt, Quan Hiền Câu kiên trì bước tới, đem phiếu dự thi mang lên, cũng không dám đối mặt với Vô Tấn.

- Tính danh?

- Quan Hiền Câu.

Quan Hiền Câu bình tĩnh trả lời, thần thái mang theo vẻ rất tự tin, không chỉ vì hắn là con của lễ bộ thị lang mà lần này hắn còn được Thân Quốc Cữu đỡ đầu.

- Người ở nơi nào?

- Sở Châu Đông Hải quận.

- Tuổi?

- Mười sáu.

Làn da Quan Hiền Câu rất trắng dáng người cũng cao, thân thể của hắn đặc thù là ở ngón tay út thiếu một nửa, điều này Vô Tấn cũng chú ý tới, Vô Tấn cũng không muốn làm khó dễ.

Soát người hoàn tất, binh sĩ đem giấy khảo thí trả lại cho hắn rồi lại lườm hắn:

- Có thể đi rồi. Quan Hiền Câu tiếp nhận giấy khải thí, nhanh chóng bước đi, trước khi đi khẽ liếc nhìn Vô Tấn, cả hai đều cảm thấy trong mắt đối phương tràn đầy địch ý.

Theo một hồi tiếng chuông, cuộc thi tiến sĩ hằng năm trở nên chính thức bắt đầu, năm vạn sĩ tử tại chỗ múa bút thành vân, cố gắng cho giấc mộng và khát vọng của mình.

Ngày đầu tiên chính là khảo thí Thiếp Kinh, cũng chính là phần quan trọng nhất trong ba phần, chiếm tới sáu thành còn lại thơ chiếm một thành, sách luận chiếm ba thành, cho nên phầ đầu tiên này chính là mang tới thành bại của cuộc thi.

Đề thi gồm hai bộ phận một loại gồm Mặc Kinh, khảo thí tứ thư ngũ kinh của đam sĩ tử, ví dụ như là chép một đọa kinh văn Xuân Thu, không được sai một chữ.

Tiếp theo là Vấn Đối, cho nên đám sĩ tử cầm được đề thi thì lập tức lật tới phần cuối cùng, Vấn Đối đề thi chiếm tới phân nửa điểm.

Mặc Kinh tuy số lượng từ lớn nhưng đại bộ phận sĩ tử chỉ mất nửa canh giờ là làm xong mấu chốt là đề Vấn Đối, cái này đòi phải có đầu óc tư duy.

Cuối cùng là Đạo Đề, khiến cho tuyệt đại bộ phận thí sinh phải trợn tròn mắt, Hoàng Phủ Duy Minh chỉ viết kinh văn trong thời gian nửa canh giờ là xong hắn nhìn thấy Vấn Đối đề mà trầm tư, sau một hồi mới viết xuống. Quan Hiền Câu rất đắc ý, những đề mục này một chút cũng không sai, Lâm thị huynh đệ trong quốc tử học cũng cuồng hỉ, bọn họ thầm nghĩ năm nay dám chắc mình đậu tiến sĩ rồi.

Cuộc thi đâu ra đấy mà tiến hành, xung quanh trường thái học trở nên yên tĩnh lại, Vô Tấn cưỡi kỵ binh Mai Hoa vệ tuần tra quanh trường, bất kể là Mai Hoa vệ hay Tú Y vệ chỉ có thể phụ trách xung quanh trường thi mà không được tiến vào, ở bên trong là chỗ cua quan viên lại bộ và lễ bộ, quân đội không được tiến vào.

Kỳ thật Mai Hoa vệ của Vô Tấn tuần tra cũng không có ý nghĩa gì, chỉ làm cho có phép, trường thi ở trong trường thái học, nếu như có người nào muốn làm loạn đầu tiên phải đi qua trường thái học, nhưng bên ngoài trường thái học cũng được dày đặc quân đội tuần tra, cho nên gần trăm năm nay không hề phát sinh chuyện quấy rối trường thi bao giờ.

Dò xét một lúc, ngay cả Vô Tấn cũng cảm thấy buồn tẻ, hắn đang muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi ở trong trường thái học thì thấy từ phía xa xa có một đạo nhân mã tiến tới. truyện được lấy từ website tung hoanh

- Tướng quân hình như là hoàng thượng tới.

Trương Lũng năm trước cũng đã tham gia tuần tra cho nên có kinh nghiệm, hắn đoán chừng hoàng đế tới thị sát rồi.