Hoạt Sắc Sinh Kiêu

Chương 82: Tỉ lệ vàng




Tống Dương không lôi kéo Hình bộ vào cuộc, vẫn đem toàn bộ sự việc đổ vào mình:

- Giống hay không giống, ta đều đã làm hết sức, lúc nãy cũng đã nói rồi, bất kể trách tội hay chế nhạo cũng do mình ta chịu, bây giờ có thêm Hồng tiên sinh nghi ngờ, cũng không có cách nào khác.

Chuyện bức họa này, bản thân hắn và Hình bộ chính là một sợi dây thừng châu chấu, Hồng lão tam giơ gậy đánh qua, không cần Tống Dương nói gì, gương mặt khổ qua của Thượng thư tự nhiên cũng nhìn thấy. Nếu nhìn từ góc độ khác, Đỗ đại nhân có thể đồng ý phân phát bức họa, Tống Dương cũng đã chịu ơn rất nhiều rồi, đến bây giờ vụ án chưa được phá, phần áp lực cực kỳ lớn này, Tống Dương cũng muốn gánh vác phần nhiều.

Hồng Chỉ vẫn giương lên, vết sẹo trên mắt nghêng qua Tống Dương, cười lạnh nói:

- Tống tiên sinh không hiểu được ý ta, điều ta muốn nói là, ngươi dựa vào cái gì mà vẽ ra bức họa kia? Căn cứ theo cái gì, lí do ở chỗ nào, rốt cuộc có phải là vẽ bừa lung tung để cười nhạo hay không?

Tiểu nhân hí hửng đắc ý, nói bừa, hoàn toàn không nghĩ tới giờ phút này khi chỉ trích Tống Dương ác ý cười nhạo kinh sự, luật pháp, thì Hình bộ cũng cùng chịu trách nhiệm cùng tội. Tả thừa tướng rốt cục nghe không nổi nữa, ho khan một tiếng:

- Hôm nay các vị lên điện, là vì cuộc tuyển chọn kỳ sĩ của Nam Lý ta, hai vị hiền tài càng nói càng xa rồi.

Đúng vào lúc này, một giọng nói uể oải, từ trên điện vang lên:

- Thánh thượng, thần có việc khởi tấu.

Hình bộ Đỗ đại nhân bước ra một bước, tay cầm nha bản hướng về Phong Long khom người.

Phong Long không nói gì, chỉ gật gật đầu, ra hiệu cho Đỗ đại nhân cứ nói đừng ngại.

Ánh mắt Đỗ đại nhân bình tĩnh, trước tiên liếc nhìn Tống Dương một cái, rồi sau đó lại chuyển ánh mắt về phía Hồng Chỉ, bất thình lình, vị đại quan vẫn luôn không có biểu tình gì tự nhiên cười với y một cái. Mỗi khi có vụ án lớn cần đích thân Thượng thư thẩm tra, khi tình tiết vụ án được chắc chắn, lúc thủ phạm bị định tội xử trảm, Đỗ đại nhân đều tặng cho người đó một nụ cười như vậy.

Hồng Chỉ nhận được sủng ái mà lo sợ, còn không biết chính mình ở trong mắt người có bộ mặt khổ qua, đã biến thành người chết rồi.

Nụ cười tắt đi, Đỗ đại nhân hướng về Tả thừa tướng chắp tay:

- Lòng người mới là thứ quan trọng nhất, Hồ đại nhân nghĩ, tâm địa của Tống Dương thế nào? Hắn vẽ ra bức họa chân dung khổ chủ, rốt cuộc là vì muốn lòe thiên hạ, hay thật lòng muốn giải oan cho người chết?

Hình bộ thượng thư không dễ đối phó, "môn sinh" của Tả thừa tướng chọc tới ông ta, ông ta liền trực tiếp tỏ thái độ với Tả thừa tướng. Tâm địa của Tống Dương chính là tâm địa của Hình bộ, vấn đề của Đỗ đại nhân đơn giản và trực tiếp.

Còn Phong Long hoàng đế ngồi trên long ỷ, nhìn thần tử "nghị sự", giống như rất vui vẻ, hoàn toàn không có ý nói chen vào.

Trong lòng Tả thừa tướng mắng Hồng Chỉ gây chuyện thị phi, trên mặt thì tươi cười nho nhã, nhẹ nhàng tháo mở đề tài:

- Tống Dương là kỳ sĩ tuyển từ Thanh Dương, con mắt nhìn người của Huyền Cơ Công chúa nói đáng tin, đương nhiên là đáng tin.

Đỗ thượng thư không truy cứu nữa, chỉ nhẹ nhàng gật đầu:

- Hồ đại nhân có điều không biết, người này không chỉ có suy nghĩ không tồi, bản lĩnh cũng có thể xem là "tài ba".

Nói xong, ông ta quay đầu nhìn về Phong Long hoàng đế, lại cúi người thi lễ lần nữa:

- Khởi bẩm hoàng thượng, Hỗn Nghi giám theo dõi vụ án nguy hiểm này vừa nãy vừa thông báo, hung thủ bị truy nã đã đưa về quy án, chân tướng tình tiết vụ án rõ ràng. Điều tra nguyên nhân chuyện này, chính là nhờ bức họa khổ chủ của Tống Dương có người nhận ra, bởi vậy xác định được thân phận của người chết, đột phá được cửa này thì không còn trở ngại gì nữa.

Sau đó Đỗ thượng thư đứng thẳng lưng lên, nhìn Tống Dương gật gật đầu.

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người ở trong kim điện đều cảm thấy không ngờ, trong đó sắc mặt Hồng Chỉ là khó coi nhất, vụ án đã phá rồi thì những khiển trách vừa rồi tất cả đều trở thành vô lý mà làm khó dễ, một cái tát này của Đỗ thượng thư cũng được coi là vang dội.

Tống Dương cũng lập tức nhẹ nhõm hẳn ra, không phải bởi vì huynh đệ Hồng gia, trong mắt Tống Dương vốn dĩ không có bọn họ.

Phong Long đầu tiên là lộ vẻ mặt vui mừng, nhưng rất nhanh lại nhíu mày:

- Phá được án khi nào vậy? Sao không nói sớm?

- Vừa nãy lúc đi nghỉ hạ thần nhận được tin tức, vốn định đợi cuộc tuyển chọn qua rồi mới trình lên bệ hạ, vừa vặn bây giờ bị Hồng... Hồng Chỉ nhắc tới, liền nói ra trước.

Rõ ràng định để thêm một ngày sau mới trình báo tình tiết vụ án, bị Đỗ thượng thư nói thành "hay là nói trước đi" rồi, Đỗ đại nhân không ngữ khí, không biểu cảm, bất kể là nói thật hay nói dối, từ miệng ông ta nói ra thì luôn là bộ dạng đương nhiên vậy.

--------------------------- xem tại TruyenFull.vn

Đỗ đại nhân không phải là giang hồ hảo hán, cũng không để ý cái gì mà "tri ân báo đáp". Quan trường chìm nổi, lợi đến rồi lợi đi, không có bằng hữu cả đời, cũng không có kẻ địch cả đời, sao có thể hành động theo cảm tính được? Tuy nhiên, nếu không tốn lực, không hại đến thân, Đỗ đại nhân cũng không ngại đến giúp đỡ người của mình một chút. Chuyện hôm nay là như vậy, Tống Dương giúp ông ta phá được vụ án lớn, ông ta giúp hắn được hãnh diện.

Đỗ đại nhân tâm tư không tồi, lúc trước Tống Dương chủ động chạy tới giúp phá án, ông ta liền đại khái cũng đoán ra được, hành động này của Tống Dương quá nửa là có liên quan đến kì thi tuyển chọn này, tuy rằng ông ta không nghĩ được hai sự kiện cụ thể có liên quan gì. Ông ta đem vụ án giấu đi, chính là vì vào lúc tuyên bố tuyển chọn, đem ra giúp Tống Dương.

Đối với Hình bộ thượng thư mà nói, vụ án ém lại một ngày sau mới trình báo cũng không đáng là chuyện gì to tát.

Tin tức này tới đúng lúc đúng chỗ, bản lĩnh chờ thời cơ của con cáo già này không phải hạng tầm thường.

Bức họa "khổ chủ cười to" không ngờ thật sự phát huy tác dụng, hơn nữa lại thêm lời nói "chỉ muốn tận một phần lực, cam nguyện bị cười nhạo" trước đó của Tống Dương, vài vị đại quan trên điện toàn bộ đều thay đổi ánh mắt, lại còn khiến người ta không kìm được muốn hỏi thêm một câu: thông qua bộ hài cốt, làm thế nào Tống Dương vẽ ra được khuôn mặt của người chết.

Quả nhiên, Phong Long Hoàng đế lúc này cười hiếu kỳ, nói:

- Tống Dương, ngươi làm thế nào mà vẽ được khổ chủ?

- Gia học duyên cố... (nguyên do là gia đình có truyền thống học giỏi)

Tống Dương vẫn lấy lí do thoái thác "quan sát tự nhiên tìm hiểu huyền cơ" hồi lúc đăng đài hiến nghệ ở Thanh Dương, sau đó mới quay lại câu chuyện:

- Có thể từ hài cốt mà quay lại tướng mạo của người chết, là dựa vào một vị "tỉ lệ huyền bí của trời đất".

Hồng Chỉ tạm thời không nói gì, Hồng Chính thì rõ ràng hừ lạnh một tiếng, ý tứ càng rõ ràng, cảm thấy Tống Dương giả thần giả quỷ, lời nói ngông cuồng không căn cứ. Nhưng may sao, tiếng hừ lạnh này của Hồng Chính vừa ra khỏi mũi chậm một khắc, Hoàng thượng ngồi trên long ỷ đã có nhã hứng truy hỏi Tống Dương:

- Cái gì mà tỉ lệ huyền bí?

Hồng lão nhị hừ lạnh, người châm chọc hình như là Hoàng đế. Ba huynh đệ Hồng gia đồng thời hừ ra một tiếng, may mà lúc này không ai chú ý đến họ.

Tống Dương chọn lọn từ, cao giọng trả lời:

- Ví dụ như ong mật, tất cả tổ ong trong thiên hạ đều giống nhau, số lượng ong đực sẽ nhiều hơn số ong cái một chút, nếu đếm lại tỉ mỉ hơn chút nữa sẽ càng phát hiện ra tỉ lệ phần trăm số lượng ong thợ và ong chúa trong mỗi tổ ong, tất cả đều giống nhau, tỉ lệ này đó là tỉ lệ huyền bí của trời đất mà tiểu dân đã nói.

Phong Long không biết nên cười hay khóc:

- Ngươi chỉ dựa vào tỉ lệ ong mật, mà tính ra được tỉ lệ trời đất sao?

Tống Dương cười mà lắc đầu:

- Tỉ lệ giữa chiều dài thân và chiều dài hai cánh mở rộng của một con bươm bướm; tỉ lệ giữa đoạn thân của hai loại lúa nước và lúa mạch, vân trên vỏ con ốc, một vòng ngoài so với một vòng bên trong, nếu tốn công chút nữa, còn có thể đo được tỉ lệ giữa dài cao và dài rộng của cây cối. Vạn vật trên thế gian, nhiều vô số kể, đều sẽ có "tỉ lệ huyền bí trời đất" mà thảo dân nói.

Tỉ lệ vàng, nguyên bản là tên gọi nghe rất êm tai, sau khi bị Tống Dương bóp méo thành "tỉ lệ huyền bí trời đất", lập tức nghe tầm thường ít nhiều. Kiếp trước, Tống Dương có đọc qua một cuốn tiểu thuyết viễn tưởng đang thịnh hành là "Mật mã Da Vinci".

Cũng giống như tất cả những người đã từng đọc qua cuốn sách này, hắn cũng sinh ra hứng thú với "tỉ lệ vàng" được giải thích thấm đẫm tính huyền bí trong cuốn sách này, rồi sau đó lên mạng tra cứu, lúc này hoảng sợ phát hiện ra, trong tự nhiên, trong cuộc sống, thậm chí trong vô số sự kiện lịch sử trọng đại, tỉ lệ vàng thật sự có ở khắp nơi, không thể dùng khoa học kỹ thuật hiện đại để giải thích, đây là thuộc loại con số thiên nhiên thần bí.

Tống Dương đem tất cả những gì hắn biết, có liên quan đến tỉ lệ vàng trong tự nhiên không ngừng liệt kê ra, hoàn toàn đều là chi tiết gần gũi, nhưng từ trước giờ vẫn xem nhẹ, mà trong lúc mơ mơ hồ hồ này lại trùng hợp đột nhiên phát hiện ra, trong lòng tự nhiên dâng lên vài phần kinh ngạc, Hoàng đế cũng vậy, các đại thần cũng như vậy.

Đem những hiện tượng trong tự nhiên có liên quan đến tỉ lệ vàng liệt kê xong, hắn lại xoay chuyển câu chuyện, trở lại vấn đề trước đó của Phong Long:

- Tỉ lệ huyền bí bao quát vạn vật, người trên thế gian cũng ở trong đó. Chính vì như vậy thảo dân mới dám lớn mật thử một lần, nhờ có hồng phúc của bệ hạ, chân dung mà thảo dân vẽ ra được cũng may mắn có được vài phần giống với người chết.

- Trở lại nguyên trạng cho người chết, điểm mấu chốt nhất là ở chỗ sắp đặt khoảng cách tỉ lệ giữa ngũ quan.

Tiếp theo là nói về "tam đình ngũ nhãn", lý luận này chính là tỉ lệ vàng thể hiện trên kết cấu ở mặt người, cái thế sau đó đã sớm hoàn thiện, thành thục, còn lí do thoái thác hôm nay, Tống Dương đã chuẩn bị từ lâu, ngôn ngữ rõ ràng, giảng giải sinh động, mọi người trên điện không nói được một lời, cẩn thận lắng nghe.

Lúc này chủ đề trung tâm mà Tống Dương chuẩn bị khi tham gia tuyển chọn chính là "tỉ lệ vàng". Cũng chính vì như thế, khi nghe nói tới vụ án hài cốt của Hỗn nghi giám hắn mới có thể chủ động tới giúp đỡ. Vụ án chấn động triều thần này, ngay cả hoàng đế cũng chú ý, ý tưởng của Tống Dương rất đơn giản, nếu có thể thành công trả về nguyên trạng, trợ giúp phá án, vậy thì "tỉ lệ huyền bí" đã có chủ đề để khơi mào ra, cũng thêm được một bằng chứng mạnh mẽ.

Giải thích có liên quan đến "tam đình ngũ nhãn", ước chừng kéo dài thời gian một nén nhang, giữa lúc Phong Long có ngắt lời vài lần hỏi chi tiết, dáng vẻ rất thú vị, đến cho hiểu rõ toàn bộ, mới cảm thấy gật đầu mĩ mãn. Mà lời Tống Dương muốn nói, vẫn còn xa xôi lắm, lại biến chuyển:

- Không chỉ có ngũ quan, tướng mạo, tỉ lệ huyền bí trên cơ thể con người cũng nhiều vô kể.

Lấy rốn là ranh giới, tỉ lệ người trên dưới; lấy yết hầu làm ranh giới thì là tỉ lệ hai phần thân trên dưới; tỉ lệ từ bả vai đến khuỷu tay, khuỷu tay đến đầu ngón tay; tỉ lệ chiều rộng và chiều dài ngón tay; thậm chí cho tới khớp xương, cột sống, vân vân... Tống Dương thao thao bất tuyệt, một rồi lại một ví dụ đưa ra. Phong Long cũng là người trẻ tuổi, vừa nghe, đã sớm truyền chỉ cho thái giám đem thước mềm tới, dựa theo cách nói của Tống Dương, đo đạc từng cái so sánh, vừa đo các đại thần, vừa đo chính mình, ba huynh đệ Hồng gia cũng bị đo cẩn thân một lần. Mà từ kết quả đo đạc lần lượt đều được chứng thực, tất cả con số đều dừng ở "tỉ lệ huyền bí", vẻ mặt Hoàng đế cũng dần dần biến đổi.

Nếu nói ví dụ tỉ lệ vàng trong tự nhiên trước, sẽ làm mọi người kinh ngạc không ngừng, vậy hiện tại, con số này đột nhiên chạy tới trên người chính mình, cảm giác trong lòng đó là...chấn động.

Đến lúc này, Tống Dương rốt cục im lặng, hướng về bệ hạ thi lễ. đích thân Hoàng đế và thái giám duyệt lại tỉ lệ, kích thước đã đo được, nhân cơ hội này các đại thần cũng nghị luận với nhau vài câu, dù sao giờ phút này chọn lựa hiền tài, mà không nghị sựm cũng không cần quá nghiêm túc.

Ba vị huynh đệ Hồng gia liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt đều có chút bất đắc dĩ.

Một đạo lý, có thể biến thành vô số quan điểm, nảy ra vô số luận điểm, ba người Hồng gia có đại tài hùng biện, công phu văn tự là thích nhất cũng là giỏi nhất, Tống Dương cho dù có đem tất cả những chân ngôn chí lí của hàng trăm nhà ra, vẫn sẽ bị bọn họ tìm ra lỗ hổng, bắt được sai lầm, nhưng đến bây giờ mới dừng, những điều Tống Dương nói đều là khoa học, ba huynh đệ căn bản tìm không thấy chỗ để mở lời, trong lòng chỉ có thể nghĩ mà buồn bực thôi.